SAU LY HÔN, CHỒNG CŨ LẠI MUỐN THEO ĐUỔI TÔI - Chương 25
Nghĩ tới đây, Phó Đình Viễn lại nhớ tới lúc trước Du Ân đòi ly hôn ngay trước mặt của nhiều người như vậy, khiến anh mất hết mặt mũi, một ngọn lửa khác lại bùng lên, đến mức tốc độ lái xe của anh cũng càng lúc càng nhanh.
Du Ân ở một bên thấy tốc độ lái xe của anh tăng nhanh, đành phải mở miệng nhắc nhở: “Sếp Phó, anh lái xe nhanh như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao?”
Lời nhắc nhở của Du Ân khiến cho Phó Đình Viễn tỉnh táo lại, tốc độ cũng dần chậm lại.
Anh cười lạnh một tiếng, nói: “Sợ chết như vậy à?”
“Một người cao quý như anh còn không sợ thì tôi có gì phải sợ chứ?” Giọng điệu của Du Ân rất là khoan thai nhẹ nhàng: “Chẳng qua là nếu như anh chết cùng tôi thì thật sự không ổn lắm, chết cùng người mình yêu mới đáng nhớ, anh nói xem có đúng không?”
Lửa giận khó khăn lắm Phó Đình Viễn mới đè xuống lại bị lời nói này của cô chọc giận, nếu không phải nghĩ trên cánh tay của cô vẫn còn bị thương, anh sẽ bắt cô xuống xe ngay lập tức.
Hai người cứ ở trong bầu không khí không vui này mà đi đến bệnh viện, Phó Đình Viễn trực tiếp dẫn Du Ân đi tìm Hứa Hàng.
Hứa Hàng là bạn của Phó Đình Viễn, cũng là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng.
Hứa Hàng nhìn thấy Du Ân thì lập tức ngạc nhiên họ lên một tiếng: “Du Ân?”
Hứa Hàng giống hệt như Dịch Thận Chi, biết rất rõ quá khứ giữa Phó Đình Viễn và Du Ân, cho nên khi anh ta nhìn thấy hai người đã ly hôn này đồng thời xuất hiện trong phòng làm việc của mình, anh ta mới ngạc nhiên như vậy.
Du Ân đi thẳng vào vấn đề, nói: “Chào anh, bác sĩ Hứa, xin giúp tôi kiểm tra xem vết thương của mình có sao không bị cà phê nóng làm bỏng.”
Lúc này Hứa Hàng mới hoàn hồn, vội vàng đáp: “Được được.”
Hứa Hàng cầm cổ tay trắng nõn tinh tế của Du Ân lên kiểm tra một hồi rồi nói: “Không có gì đáng ngại cả, cũng may cà phê đã mua được một lúc rồi nên cũng đã nguội đi khá nhiều, phần dưới da cũng chưa bị thương, sẽ không bị phồng rộp lên cũng sẽ không để lại sao, nhưng sẽ đỏ và nhói nhói mấy ngày.”
“Tôi kể cho cô thuốc mỡ để bôi, có thể giảm cảm giác nhói đau.”
Hứa Hàng khám bệnh cực kỳ chuyên nghiệp, Du Ân gật đầu nói cảm ơn: “Được, cảm ơn.”
Sau khi Hứa Hàng kê thuốc cho cô xong thì Du Ân đứng dậy định rời đi lấy thuốc, hoàn toàn không để ý tới Phó Đình Viễn đứng ở một bên.
Chẳng qua cô mới vừa đi được một bước thì lại dừng lại, suy nghĩ một chút, sau đó lấy một từ một trăm tệ từ trong túi xách của mình ra.
Cô đi đến trước mặt Phó Đình Viễn, nhét thẳng tờ tiền kia vào túi áo sơ mi của anh, nói: “Sếp Phó, cảm ơn anh vừa nãy đã chở tôi đến bệnh viện, đây là tiền xe, không cần thối lại đâu.”
Du Ân nói xong, cũng không thèm nhìn biểu cảm ngoác mồm ngạc nhiên của Hứa Hàng và sắc mặt âm trầm của Phó Đình Viễn, quay đầu rời đi.
Du Ân biết Phó Đình Viễn sẽ không nhận tiền của cô, cho nên dứt khoát trực tiếp nhét vào người anh cho xong hết mọi chuyện.
Một chút cô cũng không muốn thiếu nợ anh.
Hứa Hàng sững sờ nhìn hai người, cảm thấy dường như mình đang mơ.
Một năm không gặp Du Ân, Hứa Hàng cảm thấy Du Ân như biến thành một người khác, lạnh lùng xa cách đến mức anh ta không thể nhận ra.
“Lão Phó, chuyện gì vậy?”
Hứa Hàng liếc qua tờ một trăm tệ đỏ chót trong túi áo của Phó Đình Viễn, tự nhiên rất muốn cười, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt đen thui của anh, anh ta cố gắng nhịn xuống.