SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI TA ĐƯỢC NGƯỜI GIÀU NHẤT SỦNG LÊN TRỜI - Chương 5: Gọi Tôi Một Tiếng Chú
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI TA ĐƯỢC NGƯỜI GIÀU NHẤT SỦNG LÊN TRỜI
- Chương 5: Gọi Tôi Một Tiếng Chú
Kỷ Tịch tiêu sái xoay người, để lại cho hai người kia bóng dáng vai rộng eo thon chân dài tám mét đẹp đến không đỡ được.
Thực tế trong lòng cậu lại đang băn khoăn, cậu không biết rõ lắm về bố cục phòng ốc trong công ty, căn bản không biết văn phòng của người đại diện nằm ở đâu.
Cũng may bây giờ mới sáng sớm, trong công ty cũng không có người nào, đi qua một phòng lớn có âm nhạc phát ra bên trong, cậu đoán đây chắc là phòng tập nhảy.
Kỷ Tịch tiếp tục đi về phía trước, vừa quẹo vào là một gian phòng, không gian kín mít, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của hai người.
Cậu ngẩng đầu trông thấy bên trên có tấm bảng ghi ‘Phó giám đốc’, Kỷ Tịch không muốn nghe lén cũng như không hơi sức đâu quan tâm chuyện người khác, đang muốn xoay người rời khỏi thì nghe thấy một người đàn ông nhắc tới tên của mình, bước chân cậu dừng lại.
“Ai? Kỷ Tịch á? Cậu không nhắc tới tôi cũng quên luôn công ty mình còn có người này đấy.
Kỹ thuật diễn không có, tính cách không ra sao, khí chất không bằng ai, trang phục thẩm mỹ tệ hại, lớn lên đẹp trai thì có ích gì? Bất kể tài nguyên nào cũng không phải từ trên trời rơi xuống, nam hai của 《 Nghịch Quang 》 là vai diễn hoàn hảo nhất cho cậu ta, chính cậu ta không có bản lĩnh nắm lấy, công ty còn có thể vây quanh một người như cậu ta sao?” – Giọng người đàn ông rõ ràng rất không vui.
“Lý tổng, xin ngài bớt giận, Kỷ Tịch tuy rằng không phải xuất thân chính quy, nhưng đứa nhỏ này rất có linh tính, vừa nghe lời lại nỗ lực, cậu ta chỉ kém may mắn chút thôi.” – Thanh âm này hẳn là từ người đại diện Lâm Tân của nguyên chủ.
“Còn muốn cho cậu ta cơ hội như thế nào nữa? Cái vai diễn nam hai này lúc ấy công ty có bao nhiêu người mong muốn, tôi nể mặt đại diện là cậu mới giao vai diễn này cho cậu ta, kết quả thì sao? Tôi đây hiện tại rất hối hận, nếu cơ hội này thuộc về nghệ sĩ khác của công ty thì chắc chắn chúng ta vẫn thu về nhiều nguồn lợi, hiện tại thì sao? Giỏ tre múc nước công dã tràng!” – Giọng nói của Lý tổng đã vô cùng không kiên nhẫn.
“Lý tổng……” – Người đại diện còn đang muốn giải thích, Lý tổng đã nhanh chóng đánh gãy lời anh, như thể đối với nguyên chủ bất mãn đã lâu: “Bây giờ tôi nói rõ ràng thẳng thắn với cậu, chén cơm này cậu ta ăn không nổi đâu, làm diễn viên mà không có thiên phú, con đường minh tinh lưu lượng này cậu ta chắc chắn đi không được.
Lần trước công ty sắp xếp cho cậu ta cùng Tu Minh chụp chung bìa tạp chí, kết quả cậu ta trương cái bản mặt Poker(*) ra, hại Tu Minh phải ở lại studio chụp suốt hai mươi tiếng đồng hồ với cậu ta.
Lần này khi hợp đồng của cậu ta hết hạn thì cho cậu ta cút đi.”
[ (*) Poker face: mặt đơ.]
“Lý tổng, người như Trì Tu Minh bên trong bên ngoài đều hoàn mỹ dù sao cũng có mấy ai đâu, Kỷ Tịch cậu ấy……” – Lâm Tân trong đầu đã đem Kỷ Tịch và Trì Tu Minh thành hai loại người đối lập, giọng nói cũng vì thế nhỏ dần.
“Cậu biết Trì Tu Minh hiện tại đang làm gì không? Cậu ấy ở phòng bên cạnh tập luyện vũ đạo đấy, Kỷ Tịch……” – di động Lý tổng chợt vang lên, ông vung tay hạ lệnh đuổi khách.
Thấy rõ người gọi tới, ông lập tức thay đổi ngữ điệu nịnh nọt: “Đạo diễn Trương.”
Lâm Tân vốn dĩ chuẩn bị xoay người đi ra cửa, nghe thấy đối phương là đạo diễn, anh lập tức dừng bước.
Lý tổng: “…… Kỷ Tịch sao? Đúng vậy! Cậu ta là nghệ sĩ của công ty chúng tôi.…… Tìm cậu ta thử vai nam chính 《 Song Sinh 》? Các ngài có phải tìm lầm người rồi không?…… Nam chính có hai nhân cách, biết chơi dương cầm và múa? Nhưng cả hai cái này Kỷ Tịch đều không biết, nếu không ngài xem xem ở công ty tôi có Trì Tu Minh được không?…… Được rồi! Tôi bảo người đại diện thông báo cho cậu ta đi thử vai, cảm ơn đạo diễn Trương.”
Khóe môi Kỷ Tịch nhếch lên một đường, cười lạnh một tiếng.
Chiêu này của Cố Tử An cũng quá độc, biết nguyên chủ không chơi được dương cầm cùng vũ đạo, hắn cố tình giao cho mình một vai khó như vậy.
Hắn thì làm người tốt, nếu thử vai không đạt thì do mình không có bản lĩnh, lần sau cũng không còn mặt mũi nào mà mở miệng xin hắn tài nguyên nữa.
Lâm Tân còn kích động hơn nhiều so với Kỷ Tịch: “Lý tổng, tình huống như thế nào?”
Lý tổng nhìn điện thoại trầm tư trong chốc lát: “Đạo diễn Trương yêu cầu Kỷ Tịch ngày mai đi thử vai trong 《 Song Sinh 》, tôi mặc kệ vì sao Kỷ Tịch đạt được cơ hội thử vai này, nhưng vai diễn này Kỷ Tịch khẳng định sẽ không làm được.
Ngày mai cậu mang theo Trì Tu Minh cùng đi với Kỷ Tịch đi.”
Kỷ Tịch cảm thấy đến lúc rồi, cậu đưa tay gõ cửa.
“Vào đi.” – Người trong phòng lên tiếng.
Kỷ Tịch thái độ tự nhiên thoải mái hào phóng đi vào: “Chào Lý tổng, chào anh Tân.”
Một thân âu phục đen hoàn mỹ nổi bật trên làn da trắng nõn của Kỷ Tịch, thân hình thon dài thẳng tắp, quý khí mười phần.
Lâm Tân ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới mở miệng thử gọi: “Kỷ Tịch?”
Hai mắt Lý tổng cũng đăm đăm mà nhìn người vừa bước vào, thấy quần áo cậu không tầm thường, khí chất tuyệt vời thì nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi, nhanh chóng đoán được Kỷ Tịch đây là gặp được quý nhân giúp đỡ.
Bây giờ tình huống không giống ngày trước, ông không đắc tội với cậu ta được: “Kỷ Tịch, ngày mai Lâm Tân mang cậu đi thử vai nam chính của một bộ điện ảnh, buổi chiều để thầy giáo dương cầm và vũ đạo của công ty dạy cậu một chút kỹ năng cơ bản, miễn cho lúc ấy tới phim trường lại mất mặt.”
Trong lòng ông nói thầm, nếu Kỷ Tịch thật sự ôm được đùi của kim chủ nào đó, theo lý nên dựa theo khả năng của Kỷ Tịch mà giao một vai diễn phù hợp hơn cho cậu ta.
Bộ《 Song Sinh 》 này ông có biết ít nhiều thông tin, là của tập đoàn giải trí Mộng An đầu tư, do đạo diễn Quan lão làng đích thân chỉ đạo.
Nam chủ là một người có hai nhân cách, một người không có bất kì tài năng nào như Kỷ Tịch, nhìn thế nào cũng không giống như là đang cất nhắc cậu ta.
“Cảm ơn Lý tổng.” – Kỷ Tịch mỉm cười, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã mà nhìn ông: “Dạo gần đây tôi vẫn luôn tập luyện dương cầm và vũ đạo, dùng để đóng phim chắc cũng đủ rồi.
Đúng rồi Lý tổng, ngày mai đi thử vai chỉ có mình tôi thôi sao?”
Lý tổng cho rằng Kỷ Tịch vừa nghe được tin này, hoặc là cố không sợ hãi, hoặc là hưng phấn thất thố nên gắng gượng bày ra bộ dạng đã biết trước mọi chuyện.
Bây giờ nghe ý của Kỷ Tịch, cậu ta vì bộ phim này mà có vẻ đã chuẩn bị từ lâu, hơn nữa còn nắm chắc phần thắng.
Ông chợt phân vân không biết có nên để Trì Tu Minh cùng đi hay không, lỡ như Trì Tu Minh không đạt được vai diễn này, thua bởi người khác không nói, thua trong tay một người cùng công ty vẫn luôn diễn vai quần chúng như Kỷ Tịch, đối với Trì Tu Minh cũng không phải chuyện tốt.
“Đúng vậy, một mình cậu đi.” – Ông nghĩ trước mắt xem tình huống thế nào đã, nếu Kỷ Tịch không lấy được vai, ông lại gọi cho đạo diễn Trương thương lượng chút, để Trì Tu Minh đi thử xem.
Ra khỏi văn phòng Lý tổng, Lâm Tân vẫn như cũ nhìn chằm chằm Kỷ Tịch: “Kỷ Tịch, cậu hôm nay quá tranh đua, buổi thử vai ngày mai cậu tự tin vậy sao?”
Kỷ Tịch khẽ cười một tiếng: “Tôi sẽ cố gắng hết mức vậy.”
Lâm Tân giơ tay đang muốn chụp đầu Kỷ Tịch, đột nhiên đối diện với ánh mắt của cậu, anh ngượng ngùng bỏ tay xuống: “Kỷ Tịch, nói tôi nghe, cậu rốt cuộc gặp được thần tiên phương nào vậy?”
“Một người thân vừa giàu lên ấy mà.” – Kỷ Tịch cắn răng, “Theo bối phận còn nên gọi tôi một tiếng ‘chú’ nữa cơ.”
–
Trong văn phòng tổng giám đốc tại tầng 66 của cao ốc Mộng An, Liễu Ấp đứng trước bàn làm việc báo cáo: “Đoàn phim《 Song Sinh 》đã phát thông báo tới công ty giải trí của Kỷ Tịch.”
“Ừm.” – Cố Tử An đặt bút ký vào tài liệu, mí mắt cũng không nhếch lên một chút.
Liễu Ấp ngồi xuống đối diện hắn: “Tử An, cậu xác định giao cho Kỷ Tịch một vai lớn như vậy? Tôi vừa tra lý lịch của cậu ta, cậu ấy không học qua lớp biểu diễn, không biết chơi dương cầm và vũ đạo, đóng duy nhất một phim không ra đâu mới thấy được chút mặt mũi, kỹ thuật diễn cũng thật sự không dám khen tặng.
《 Song Sinh 》là hạng mục lớn công ty chúng ta đầu tư đến một trăm triệu, tuy rằng Kỷ Tịch là người mà Cố Cảnh Diệu không chiếm được, cũng không thể ngay từ đầu đã cho cậu ta vai lớn như vậy chứ.”
“Cậu nói với đoàn phim trực tiếp chọn cậu ta à?” – Cố Tử An ngẩng đầu, ánh mắt nhìn không ra cảm xúc.
“Chỉ thông báo cho cậu ta đi thử vai thôi.” – Liễu Ấp ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại: “Cậu ta khẳng định sẽ không thử vai thành công, đạo diễn Quan yêu cầu đối với diễn viên cao như vậy, chúng ta không tốn công cũng có thể đả kích Kỷ Tịch?”.
truyện kiếm hiệp hay
Cố Tử An: “Không được sao?” – Trong lòng không hiểu sao lại có chút chờ mong đối với người này.
Liễu Ấp: “……”
Tác giả có lời muốn nói:
Sau đó:
Cố Tử An: Vợ à, em xem tôi tinh mắt không, em chính là nam chính tỏa sáng nhất.
Kỷ Tịch: Kêu em một tiếng ‘chú’ đi, em liền thừa nhận anh tinh mắt.
Cảm ơn tiểu thiên sứ vì cho ta phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nha~
Cảm ơn đã tiểu thiên sứ tưới [ dịch dinh dưỡng ]:Duyên khanh.
3 bình
Phi thường cảm ơn đại gia vẫn theo dõi ta, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
-Hết chương 5-.