SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI TA ĐƯỢC NGƯỜI GIÀU NHẤT SỦNG LÊN TRỜI - Chương 3: Khí Huyết Phương Cương
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAU KHI XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI TA ĐƯỢC NGƯỜI GIÀU NHẤT SỦNG LÊN TRỜI
- Chương 3: Khí Huyết Phương Cương
[ (*) Khí huyết phương cương: tinh thần nhiệt huyết, có phần nóng nảy, tinh lực tràn đầy.]
_
Kỷ Tịch khập khiễng đi theo quản gia vào phòng khách.
Bày trí trong nhà tuy không tráng lệ bằng chỗ ở của Cố Cảnh Diệu, nhưng mọi ngóc ngách đều có thể nhìn ra phẩm vị xa hoa sang trọng.
Ngược lại, Cố Cảnh Diệu thật giống như loại nhà giàu mới nổi.
Lão quản gia trước kia là thân tín của ông ngoại Cố Tử An, Đàm Lương Tuấn.
Ông và Đàm lão giống nhau, cũng có chút thanh cao cao ngạo.
Tuy rằng ông đối với Cố Tử An đã hơn mức cảm tình bình thường của chủ tớ, không đành lòng nhìn Cố Tử An nhiều năm một thân một mình lãnh tình máu lạnh, nhưng người trước mắt này ăn mặc cũng quá mức kỳ cục.
Trong lòng ông vô cùng khó hiểu, làm sao Cố Tử An có thể quen biết người như vậy, lại còn đem người về nhà.
Khi đi qua hai chậu hoa sơn trà, ánh mắt Kỷ Tịch sáng lên, dừng chân nói: “Chậu thập bát học sĩ và trà mai(*) này được dưỡng tốt quá.”
[ (*) Thập bát học sĩ: một trong các loại hoa trà, gồm 18 bông với màu sắc khác nhau.
Theo Ngáo tìm hiểu đây là loại hoa quý nhất trong họ hoa trà.
Sau Thập bát học sĩ lần lượt là Bát tiên quá hải, Thất tiên nữ, Phong trần tam hiệp và Nhị Kiều.]
[Trà mai, còn gọi là Sơn trà, Sở, Camellia sasanqua.
Cây trà mai ngoài nở hoa đẹp ra còn có công dụng bó gãy xương và chữa ghẻ lở.
(Theo wikipedia) ]
Lão quản gia ngạc nhiên nhìn qua: “Cậu biết sao?”
Kỷ Tịch nhìn mặt khác của chậu hoa: “Hoa trà đỏ sáu cạnh(*) này tiếc quá.”
[ (*) loại hoa sơn trà có hình lục giác, cánh hoa màu đỏ tươi.]
“Sao thế?” – Lão quản gia yêu nhất chính là chậu hoa trà sáu cạnh này, nhưng gần đây không hiểu sao lá cây đều muốn héo làm ông sầu gần chết.
Thấy người này có vẻ thạo nghề, ông liền muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống mà hỏi: “Cậu am hiểu cái này sao?”
Kỷ Tịch cười khẽ: “Cháu cũng không hiểu lắm.
Nhưng loại sơn trà đỏ sáu cạnh này không giống với hoa trà bình thường thích râm mát, nó thích sáng, sinh trưởng tốt dưới ánh mặt trời.”
Lão quản gia nửa tin nửa ngờ, nhưng thái độ đối với Kỷ Tịch cũng nhiệt tình hơn rất nhiều.
Ông đưa cậu đến bên sô pha: “Tôi chuẩn bị phòng cho khách một chút, tiên sinh ngồi nghỉ một lát nhé.”
“Cảm ơn, chú kêu cháu là Kỷ Tịch được rồi.” – Kỷ Tịch cắn răng ngồi ở trên sô pha – “Xin hỏi chú có Povidone(*) hay cồn y tế gì đó không?”
[(*) Povidone: Thuốc đỏ.]
“Cậu bị thương sao? Tôi gọi bác sĩ gia đình lại đây khám cho cậu.” – Quản gia ấn nút bộ đàm đeo tai(*), còn chưa kịp mở miệng thì bên kia đã nói: “Tử An đã cho tôi biết rồi, tôi đang kê đơn thuốc, sẽ đến ngay.”
[ (*) bộ đàm đeo tai.]
Trong lòng quản gia kinh ngạc, Cố Tử An như thế nào lại tự mình quan tâm đến việc nhỏ này.
Ông không khỏi cẩn thận đánh giá người đang ngồi trên sô pha lần nữa.
Có lẽ là vừa rồi nói chuyện với nhau làm cho ông bỏ đi thành kiến, nhìn một chút thì cảm thấy người này diện mạo xuất chúng, dù trên người đang khoác tấm chăn cũng có thể bày ra bộ dạng tự nhiên khí chất bất phàm.
Nhìn xuống cái đùi trắng nõn lộ ra khỏi chăn của cậu thanh niên, trong lòng ông dần có suy đoán, khẳng định là Cố Tử An không nhịn được đã ở bên ngoài ăn người ta sạch sẽ.
Người trẻ tuổi khí huyết phương cương, cũng có thể hiểu được.
Bác sĩ Tần rất nhanh đã đến, đem hộp thuốc đặt ở trên bàn trà, lấy ra cồn y tế và nước thuốc, xách thêm thùng rác nhỏ, nửa quỳ ở bên cạnh Kỷ Tịch bắt đầu xử lý miệng vết thương, lại tiêm cho cậu một mũi ngừa uốn ván.
Lão quản gia ần cần hỏi Kỷ Tịch: “Xin hỏi Kỷ tiên sinh ở đây bao lâu, tôi sẽ đi chuẩn bị đồ dùng cá nhân đầy đủ.”
Kỷ Tịch nghĩ nghĩ: “Chắc là ít nhất mấy tháng.”
Quản gia cùng bác sĩ Tần nghe vậy liếc nhau, một tay ông nắm chặt, tay kia dùng hai ngón tay ngoắc ngoắc, bác sĩ Tần hiểu ý nháy mắt cười với ông, hai ông bạn già rất ăn ý mà mà cùng nghĩ đến một chuyện.
Cố Tử An luôn luôn đối với người yêu có yêu cầu cực cao, đối với bạn đời càng không thể qua loa tạm bợ, vậy nên người này nhất định là nhân trung long phượng(*).
[ (*)nhân trung long phượng: rồng phượng trong biển người, ý nói một người đặc biệt xuất chúng trong những người bình thường.]
Lão quản gia trong lòng lập tức động đậy: “Không biết Kỷ tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?”
Kỷ Tịch: “23.”
Bác sĩ Tần: “Kỷ tiên sinh hiện nay đang làm nghề gì?”
Kỷ Tịch: “Diễn viên.”
Lão quản gia: “Chòm sao của Kỷ tiên sinh là gì?”
Kỷ Tịch: “…… Song ngư.”
Lão quản gia: “Tử An là Ma Yết, Song Ngư cùng Ma Yết độ xứng đôi đến 99%!”
Bác sĩ Tần: “Cậu cùng Tử An quả thật là một đôi được đất trời tạo nên.”
Cố Tử An vừa lúc xuống lầu: “……”
Liễu Ấp: “……”
Kỷ Tịch: “……”
Cố Tử An mặt mày âm trầm ngồi xuống sô pha đối diện Kỷ Tịch.
Lão quản gia nhanh chóng xoay người rời đi.
Bác sĩ Tần ôm hộp thuốc chạy mất.
Liễu Ấp: “Cậu cái tên này có bạn trai, chuyện lớn như vậy sao lại không thông báo cho trợ lý một tiếng hả?” – Nói xong chợt thấy không khí không đúng lắm, vội vã chuồn mất.
Cố Tử An nâng chung trà lên nhấp một ngụm, âm thanh dù không lớn nhưng trong giọng nói rất có khí phách: “Cậu đừng có mơ tưởng hão huyền nữa.”
Kỷ Tịch rũ mắt thấp giọng nói: “Em biết thân phận của mình mà anh Cố, em không dám trèo cao đâu.” – Hừ, cho dù mình thích đàn ông đi nữa cũng sẽ không tìm một người đoản mệnh đáng thương đâu.
Quản gia chuẩn bị tốt phòng ngủ, cầm một đôi dép to đi trong nhà lại đây: “Trên tủ đầu giường của cậu có cái nút, nếu cậu thiếu cái gì hoặc có yêu cầu gì thì lúc nào cũng có thể kêu tôi.”
“Cháu cảm ơn!” – Kỷ Tịch mang dép lê vào, nhấc chân đứng lên: “Em về phòng trước nha anh Cố.”
“Ừm.” – Cố Tử An nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu kia như suy tư gì đó.
Kỷ Tịch đánh giá phòng ngủ một chút, giữa phòng là một cái giường lớn, TV sô pha bàn để sách mọi thứ đều đầy đủ, trên giường còn có một bộ áo ngủ cùng quần lót.
Cậu đi đến phòng vệ sinh để rửa mặt, đem tấm chăn cùng bộ đồ hầu gái khiến cậu mất hết mặt mũi kia ném đi, mặc vào quần lót áo ngủ sạch sẽ, lúc này mới cảm giác cả người sảng khoái lên rất nhiều.
Kỷ Tịch ngồi xếp bằng trên giường, mở ba lô, lấy ra một túi tài liệu.
Cậu mở túi lôi ra hai tờ giấy, bên trên đều viết bằng ngôn ngữ của một quốc gia nào đó.
Cậu nhớ tới trong sách đã nói qua, Cố Cảnh Diệu giai đoạn trước tích lũy tư bản(*) đúng là không quá sạch sẽ.
[ (*)Tích lũy tư bản: là phần đầu tư ròng, bổ sung thêm vào khối lượng tư bản sau khi đã trừ phần đầu tư thay thế (bằng mức tiêu hao tư bản).
Một cách dễ hiểu là quá trình làm giàu
Trước đây khi đi học cậu đã học qua mấy môn ngoại ngữ, vừa hay đây cũng là một trong số đó.
Tài liệu đại khái nhắc tới giá cả lợi nhuận từ việc buôn lậu hàng hóa nhiều chủng loại, nhưng có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn cùng địa danh còn phải dựa vào sách tham khảo từ từ phiên dịch.
Kỷ Tịch dùng di động chụp ảnh hai bản tài liệu, ở mục album camera thiết lập khóa lại, cẩn thận bỏ tài liệu vào trong túi rồi nhét xuống dưới nệm.
Nắm được điểm này thì cậu không cần sợ Cố Cảnh Diệu uy hiếp, nhưng nếu muốn đấu cùng Cố Cảnh Diệu mà chỉ dựa vào cái này e rằng vẫn còn không đủ.
Cậu nghĩ nghĩ, lấy di động mở trình duyệt, tra tư liệu về Cố Tử An.
“Cố Tử An, người giàu nhất thành phố B, 27 tuổi, là người đứng đầu tập đoàn Mộng An, sản nghiệp trong tay gồm công ty giải trí, ngành hàng phục vụ ăn uống, khai phá địa ốc……”
Kỷ Tịch:…… Người này khí chất bất phàm thật đó, nhưng sao lại từ ông chủ đoản mệnh thành người giàu nhất thành phố rồi?
Cậu một bên cân nhắc một bên lục lọi ba lô, bên trong có một chứng minh nhân dân, hai tấm thẻ ngân hàng và 156 đồng tiền mặt.
Tuy rằng người giàu nhất thành phố đã mang cậu về, nhưng bản thân lại không thể chỉ dựa vào hắn nuôi sống, vẫn là mau chóng làm việc tự lực cánh sinh thôi.
Đang chuẩn bị tìm hiểu về bạn bè của nguyên chủ, màn hình chợt hiện ra cái tên: “Dì Kim”.
Đây không phải là mẹ kế ác độc của nguyên chủ sao, xem ra Cố Cảnh Diệu vẫn chưa hết giận nên tìm người dẫn mối để xả cơn tức rồi.
Cậu ấn nút trả lời: “Alo.”
Một âm thanh bén nhọn của phụ nữ vang lên: “Kỷ Tịch, không phải nói là rất tốt sao? Sao mày lại dám chạy khỏi nhà Cố tổng? Mày chạy rồi tiền kia của Cố tổng phải làm sao? Ba mày đang nằm trên giường bệnh chờ tiền cứu mạng đấy, không lẽ mày muốn ba mày chết thật sao? Bây giờ mày nhanh quay về nhận sai với Cố tổng đi, nói vài câu dễ nghe thì tài nguyên từ hai đạo diễn điện ảnh lớn sẽ thuộc về mày.
Nghe lời đi, nằm ở trên giường nhắm mắt chịu đựng chút là qua thôi, nhiều đứa còn muốn bò lên giường Cố tổng người ta còn không để vào mắt kia kìa.”
Kỷ Tịch: “Tôi hiện tại đang được một lão đại lợi hại hơn Cố Cảnh Diệu coi trọng rồi, tôi còn đang bận hầu hạ ngài ấy đây.
Nhưng để tôi chỉ cho bà một con đường khác, bộ điện ảnh kia bà để con trai bà diễn đi, để nó nhẫn nhịn nằm trên giường Cố Cảnh Diệu ấy, thuận tiện còn lấy được tiền cứu mạng ba nữa, nha.
Mà không chừng Cố Cảnh Diệu cũng chướng mắt nó thôi.”
Mắng xong cậu trực tiếp dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.
Cậu đường đường là một thầy giáo hệ biểu diễn, chọc giận người khác cũng không tính là gì.
Trước mắt làm cho Cố Cảnh Diệu cùng Kỷ gia đấu đá nhau, hai ngày sau cậu sẽ tự mình đi gặp cái người “Dì Kim” cùng người cha vô dụng kia của nguyên chủ.
Chỉ là Cố Tử An đúng lúc này lên lầu vô ý nghe xong:……
—
Liễu Ấp tốc độ vô cùng nhanh, một giờ sau đã gọi điện thoại tới cho Cố Tử An: “Tử An, tiểu minh tinh được cậu coi trọng kia, cậu ta bị mẹ kế đưa cho Cố Cảnh Diệu, lần này cậu không sợ Cố Cảnh Diệu náo loạn sao?”
Cố Tử An: “Dù sao gần đây vẫn luôn rảnh rỗi.”
Liễu Ấp: “A! Cuộc tình tay ba giới hào môn! Siêu kích thích!”
Cố Tử An: “…… Chuyển tư liệu tra được cho tôi.”
Liễu Ấp: “Tôi hiểu rồi! Cậu đây là vì chuẩn bị cho đại thọ 80 tuổi của Cố lão phu nhân, cậu mang theo người cướp được từ trong tay của Cố Cảnh Diệu, muốn tức chết Cố Cảnh Diệu cùng Cố lão phu nhân đúng không?”
Cố Tử An mở hồ sơ ra, nhìn Kỷ Tịch đời trước cảnh ngộ thê thảm giống bản thân mình, nhớ tới Kỷ Tịch vừa rồi lời nói chọc người tức chết, hắn nhướn mày đáp: “Ý kiến hay.”
Liễu Ấp oán hận nói: “Cố lão phu nhân cả đời hồ đồ, cho bà ta tức chết sớm siêu sinh một chút.
Cậu là cháu trai trưởng vừa đẹp trai vừa có tài bà ta lại không cần, tất cả đều mang cho cái tên vô dụng Cố Cảnh Diệu kia, tiệc mừng thọ lần này hẳn là để kéo thêm sinh ý mở rộng đường cho Cố Cảnh Diệu.
Mà nếu toàn bộ Cố gia đều vây quanh hắn, thì sao chứ, chẳng phải về mọi thứ cậu đều lợi hại hơn hắn sao.
Dì ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ rất vui.”
Cố Tử An nghe y nhắc tới người mẹ đã mất, thần sắc ảm đạm nói: “Cậu biết mẹ tôi năm đó vì sao đặt tên tôi là Tử An không?”
Liễu Ấp: “Hy vọng cậu bình an chứ sao! Nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, dì năm đó là tiểu thư khuê các cao quý của thành phố B, chịu cúi mình gả cho ba cậu hai bàn tay trắng, vậy mà chỉ mong con trai mình bình an sao?”
Cố Tử An cười lạnh một tiếng, có thể hại chết ông ngoại cùng người của mình, sẽ đối với một phụ nữ mảnh mai mà nương tay sao? Làm sao lại để bà nội kia chết sớm như vậy được.
Bà ta mà chết, bí mật về cái chết ngoài ý muốn của mẹ hắn năm đó sẽ bị chôn vùi.
Nếu không phải muốn tìm ra chứng cứ cùng chân tướng để an ủi mẹ hắn trên trời có linh thiêng, Cố Tử An sẽ không để cả nhà kia thoải mái tự tại đến bây giờ.
–
Ngày hôm sau, Kỷ Tịch sợ Cố Tử An vội đi làm, cậu dậy thật sớm, rửa mặt xong thì khập khiễng đi đến nhà ăn, quả nhiên thấy Cố Tử An đang ăn bữa sáng.
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên thấu qua lớp cửa kính đậu lại trên người hắn, khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng cũng thêm phần nhu hòa.
Kỷ Tịch cân nhắc cả một đêm, quyết định nhận thức rõ hiện thực nên bỏ xuống cái gọi là thanh cao cùng mặt mũi, phải nịnh nọt dỗ dành thật tốt người có điều kiện có thể nói là hoàn mỹ giàu nhất thành phố này.
Cố Tử An khi ăn cơm động tác vô cùng ưu nhã, nhìn cũng chưa nhìn Kỷ Tịch lấy một cái.
Kỷ Tịch ngồi xuống phía đối diện hắn, đánh bạo đáng thương vô cùng nói: “Anh Cố, anh có thể cho em mượn tiền không? Nếu không giới thiệu cho em chút tài nguyên cũng được.”
Cố Tử An lạnh lùng nói: “Tôi được lợi gì?”
Kỷ Tịch nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Em sẽ trả lại tiền vốn cho anh, mặt khác em giúp anh cùng nhau làm Cố Cảnh Diệu tức chết.”
Cố Tử An trong lòng vừa động, hắn khá tò mò người này còn có chiêu trò gì phía sau.
Kỷ Tịch tiếp tục thuyết phục: “Hai ta cùng xuất hiện trước mặt hắn một lần, hắn sẽ điên một lần, loại người sĩ diện như hắn ta sao có thể chịu đựng mang nón xanh(*), hắn điên rồi, bà nội hắn cũng điên theo luôn.”
[ (*)mang nón xanh: ý chỉ bị cắm sừng]
Cố Tử An ngẩng đầu, đối diện với con ngươi thanh triệt xinh đẹp của Kỷ Tịch, nhướng mày nói: “Làm bạn trai tôi, tôi trả lương cho cậu.” – Đời trước Cố Cảnh Diệu đã cướp đi hết những gì thuộc về hắn, đời này hắn cũng sẽ làm gã nếm thử mùi vị này.
– Hết chương 3-.