SAU KHI XUYÊN THÀNH BẠCH LIÊN THÁI TỬ PHI - Chương 50
Sau khi nị oai[1] trên giường hồi lâu, cuối cùng cả hai mới kết thúc bằng việc Ninh Hoàn tiếp tục ôm chăn, còn Mộ Cẩm Ngọc thì rời giường trước.
[1]
Trù phòng đã chuẩn bị điểm tâm xong xuôi, Mộ Cẩm Ngọc rung chuông để nha hoàn bưng nước vào.
Lúc Mộ Cẩm Ngọc đương thay y phục thì Ninh Hoàn mới chỉnh lại áo trong cho ngay ngắn, cơ thể y vẫn còn đọng lại cảm giác khó chịu khi Mộ Cẩm Ngọc thử đâm vào khi nãy, tuy rằng chưa thật sự vào được, song y vẫn thấy phần dưới hơi không thoải mái.
Tình huống khi ấy đúng là tiến thoái lưỡng nan, thật ra thì cứ thuận lý thành chương mà làm tiếp cũng tốt, lại chẳng hiểu Mộ Cẩm Ngọc nghĩ cái gì trong đầu mà vội vàng kết thúc.
Ninh Hoàn cũng không rõ người nọ có ý gì, nhưng dù sao thì tác phong làm việc của hắn xưa nay vẫn luôn như thế. Có lẽ là do không đủ kinh nghiệm, chỉ biết lý luận suông bằng đống tranh vẽ, đến lúc làm thật thì gì cũng chẳng biết, Ninh Hoàn sợ đụng đến lòng tự ái của hắn nên cũng không nói gì.
Mộ Cẩm Ngọc đã thay xong y phục mà vẫn chưa thấy bóng dáng Ninh Hoàn đâu, hắn bèn vén màn giường lên: “Em chậm quá đấy Ninh Hoàn.”
Ninh Hoàn bình tĩnh ngước mắt nhìn hắn: “Điện hạ thì rất nhanh, làm cái gì cũng nhanh.”
Mộ Cẩm Ngọc chợt nhớ lại ký ức khiến hắn thấy nhục nhã ngày trước, từ sau hôm ấy Ninh Hoàn cũng chưa từng dùng miệng cho hắn lần nào nữa.
Hơn nữa khi đó y cũng không làm đến cùng, chỉ mới hôn vài cái mà thôi.
Mộ Cẩm Ngọc vẫn luôn muốn chứng minh cho Ninh Hoàn thấy bản thân không hề nhanh như thế, có làm liên tục một canh giờ cũng chẳng hề hấn gì, song mãi mà vẫn chưa tìm được cơ hội nào để thể hiện.
Ý cười bên môi Ninh Hoàn như có như không: “Điện hạ đứng đây làm gì? Che hết ánh sáng rồi.”
Cẳng chân của y buông thõng xuống dưới, màu da như ngọc ấy trắng đến mức lóa mắt, cộng thêm màu chăn vốn đã thiên hướng đậm, nên vô tình khiến cho cả người Ninh Hoàn như đang tỏa sáng.
Mộ Cẩm Ngọc cực kỳ không vui: “Em đang cười nhạo cô đấy à?”
Ninh Hoàn nhẹ nhàng cong môi, còn chưa kịp bật cười thành tiếng thì đối phương cũng đã đè nặng lên người y.
Nụ cười của y cứng lại.
Bấy giờ màn giường đã được treo lên, ánh mặt trời cùng với làn gió thu lạnh lẽo cùng nhau tiến vào trong phòng, Ninh Hoàn đè cổ tay người nọ lại: “Đừng.”
Đôi mắt hẹp dài của Mộ Cẩm Ngọc phủ kín sắc màu u tối: “Cô thật sự nhanh lắm sao?”
Ninh Hoàn đáp: “Không nhanh.”
Y ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi đối phương, lực chú ý của hắn lập tức bị kéo đi, cũng không tiếp tục tra hỏi y nữa, mà cẩn thận nâng mặt Ninh Hoàn lên, cùng y trao nhau nụ hôn sâu.
Ninh Hoàn vòng tay qua eo Mộ Cẩm Ngọc, vóc người mảnh khảnh của y hoàn toàn được lồng ngực rộng lớn kia bao bọc, tóc dài phủ đầy bờ vai.
Chỗ ở của Lang Duyên và Lang Phức là ở ngoài cung, Lễ Bộ dựa theo lệ thường mà đưa hai người họ đến Tứ Phương Quán, ở nơi đấy cũng có rất nhiều người đến từ các nước khác, đây là lần đầu tiên Lang Phức được rời khỏi quê nhà, nên đôi khi nàng bắt gặp một vài người tóc đỏ mắt xanh cũng không tránh khỏi ngạc nhiên.
Tuy rằng Lang Duyên rất ghét cái tính thích gây chuyện của Lang Phức, song dù sao thì nàng vẫn là muội muội của hắn, hơn nữa vẫn còn giá trị lợi dụng, nên suốt chặng đường hắn đều rất kiên nhẫn: “Đại Lạc thường xuyên thông thương với các nước khác, đây cũng là nguyên nhân khiến chúng ta có thể bắt gặp người nước ngoài ở kinh thành bọn họ suốt bốn mùa trong năm.”
Khoảng cách giữa Đông Ốc Quốc và Đại Lạc rất gần nhau, tuy rằng có chút khác biệt về khẩu âm, song đôi bên đều có thể nghe hiểu ngôn ngữ của đối phương. Còn những nước nào cách Đại Lạc quá xa, xảy ra bất đồng trong giao tiếp thì triều đình Đại Lạc cũng sẽ cử quan viên đi phiên dịch.
Lang Phức không nhịn được mà tán thưởng: “Quan viên nước họ nhiều thật, dân chúng trong thành cũng đông, chắc phải gấp bảy tám lần thành Đông của chúng ta nhỉ? Muội thấy ở đây cái gì cũng bán, muội bắt đầu thích Đại Lạc rồi đấy Vương huynh.”
Lang Duyên đáp: “Nếu muội gả cho Thái tử, sau này hắn mà thuận lợi giành được ngôi vị Hoàng đế, vậy muội sẽ thuận theo mà trở thành Hoàng hậu của Đại Lạc, lúc đó muội muốn cái gì là có cái nấy. Đại Lạc là một nước lớn, đất rộng của nhiều, còn chúng ta lại không có nhiều thợ giỏi và khoáng sản để cho ra số lượng binh khí lớn như vậy, phần đa đều phải giao dịch với nước họ, nếu mai sau muội lên làm Hoàng hậu rồi, vậy Đông Ốc Quốc cũng không cần lo về vấn đề mua bán nữa.”
Thương nhân từ Đông Ốc Quốc sẽ thường mang một ít thổ sản vùng núi, nào là hàng da, các giống ngựa cùng với chim chóc quý hiếm tới Đại Lạc. Lang Duyên và Lang Phức đều thông thạo bắn cung cưỡi ngựa, chuyến đi lần này bọn họ đã cống lên mười mấy con ngựa nổi danh cho Hoàng đế.
Lang Phức rất mong chờ chuyến đi săn sắp tới, nàng biết chuyến săn mùa thu là một sự kiện vô cùng trọng đại của Đại Lạc, nàng đã hạ quyết tâm sẽ cưỡi ngựa của mình để biểu diễn tài năng trong bãi săn.
Trong kinh thành có rất nhiều dân thường, bởi vậy nên triều đình đã ra lệnh hạn chế cưỡi ngựa trên đường cái, Lang Phức cứ vừa ngày ngày đút cỏ khô cho con ngựa lông trắng như tuyết của nàng, vừa thở ngắn than dài vì không thể cưỡi ngựa dạo phố.
Vài hôm trước nàng đã mua một nữ tử Đại Lạc về làm thị nữ, thị nữ nọ là người xuất thân từ kinh thành, rất am hiểu về những khía cạnh đặc sắc trong kinh, nên có thể dẫn Lang Phức đến tất cả những nơi vui chơi náo nhiệt ở đây.
Lang Duyên đã bị Hoàng đế gọi vào trong cung, tuy chẳng biết bọn họ muốn bàn luận chuyện gì, song Lang Phức lại cực kỳ vui vẻ bởi không có huynh trưởng giám sát.
Nàng ngó ngang ngó gọc, nhìn cái gì cũng thích, không ngừng vung bạc mua một đống thứ, đi đằng sau nàng là hai gã tùy tùng phụ trách cầm đồ, thị nữ nọ thì bước bên cạnh Lang Phức: “Trân Bảo Các này là do một thương nhân ở Đông Ốc Quốc mở ra, đã có tuổi đời khá lâu năm trong kinh thành, Công chúa có muốn vào xem thử không ạ?”
Lang Phức tò mò trong lòng, bèn đi vào.
Ông chủ cửa tiệm vừa nhìn thấy Lang Phức thì đã giật mình, lập tức cung kính dẫn nàng đi chọn lựa trang sức.
Đúng lúc này bên ngoài lại có vị khách mới đến, thoạt nhìn là một phu nhân ăn diện đẹp đẽ, Lang Phức không biết người nọ là ai, song ông chủ tiệm thì lại nhận ra danh tính đối phương, chính là phu nhân của Hộ Bộ Thượng thư Dương Thái.
Ông ta vội vàng tiếp đón: “Dương phu nhân.”
Dáng vẻ của Dương phu nhân cực kỳ kiêu căng, tuy nàng không nhận ra Lang Phức nhưng lại biết mặt tất cả các quý nữ trong kinh, mặc dù mặt mũi đối phương rất lạ, song y phục đang mặc lại đủ đẹp đẽ quý giá, nên Dương phu nhân cứ thế mà nhận định Lang Phức thành nữ nhi của một thương nhân chỉ phú không quý nào đó.
Dương phu nhân lên tiếng: “Hôm nay ta vừa lúc có việc đi ngang qua, mang chiếc áo ngọc[2] của ta ra đây đi.”
[2]
Hai tháng trước Dương phu nhân có đặt may một chiếc áo thêu bằng chỉ vàng, tay nghề của cửa tiệm này rất bất đồng so với những nơi khác, mọi người đều nói ông chủ cùng tiểu nhị của Trân Bảo Các là người Đông Ốc Quốc, cũng vì thế mà kinh nghiệm có phần phong phú dày dặn hơn. Mới nãy nàng có vô tình đi ngang qua, tiểu nhị trong tiệm đột nhiên chạy tới thông báo, rằng áo ngọc nàng đặt làm đã xong xuôi rồi.
Ông chủ tiệm cười nói: “Phu nhân tới thật đúng lúc, đồ vừa mới được chuyển đến ngày hôm qua, tiểu dân còn đang định ngày mai tự tay mang đến phủ cho ngài.”
Dương phu nhân nói: “Tiểu nhị trong tiệm ngươi rất chu đáo, vừa nãy đã báo cho ta.”
Ông chủ tiệm cho người đi lấy chiếc áo ngọc kia ra rồi giơ áo cho Dương phu nhân xem.
Lang Phức đứng bên cạnh trong nháy mắt đã bị thu hút.
Phần lớn nữ tử đều sẽ thích châu báu sáng lấp lánh, Lang Phức cũng không ngoại lệ, nàng lên tiếng: “Còn cái nào nữa không? Ta cũng muốn mua.”
Dương phu nhân nghe được khẩu âm kì lạ của Lang Phức, trong lòng thầm nhủ không biết nữ nhi thương nhân này là từ đâu chạy tới, bản tính nàng vốn đã kiêu ngạo từ xưa, lập tức lừ mắt nhìn Lang Phức một cái.
Tính tình Lang Phức cũng chẳng thua kém ai, nàng sinh ra đã là Công chúa, từ khi rời quê nhà cho đến giờ cũng chưa lần nào chịu thiệt thòi, bèn cứ thế mà giơ tay giật chiếc áo ngọc kia: “Ông chủ, ta cũng muốn mua chiếc áo này, ngươi bán nó cho ta!”
Ông chủ Trân Bảo Các dĩ nhiên muốn nghiêng về phía Lang Phức hơn, dù sao thì ông ta cũng là một trong số những nội tuyến mà Lang Duyên cài vào trong kinh thành, tuyệt nhiên không dám bất kính với Công chúa nước mình.
Dương phu nhân giận dữ: “Tiện nhân này ở đâu ra? Một chút quy củ phép tắc cũng không biết, Trần mụ, kéo nàng ra ngoài cho ta.”
Hai phụ nhân đi theo sau Dương phu nhân nhanh chóng tiến lên tóm lấy Lang Phức.
Lang Phức càng tức tợn: “Ngươi là ai? Hoàng đế của các ngươi nhìn thấy ta còn phải cung cung kính kính, ngươi dựa vào cái gì mà đòi đuổi ta ra ngoài?”
Trân Bảo Các vội vàng giải thích: “Thưa Dương phu nhân, đây là Lang Phức Công chúa của Đông Ốc Quốc, cũng là khách quý của Hoàng đế đấy ạ.”
Dương phu nhân xuất thân từ phủ Văn Quốc Công, trước khi xuất giá nàng chèn ép thứ nữ trong nhà, sau khi xuất giá cũng đè đầu cưỡi cổ được trượng phu gia thế hèn mọn, nàng được phụ mẫu yêu thương cùng phu quân tôn trọng, thậm chí ngay cả Công chúa Đại Lạc còn không dám bất kính với nàng, làm sao nàng có thể chịu thiệt thòi như vậy được?
Vô luận là Lang Phức hay Dương phu nhân thì cũng đều là hai nữ tử được chiều hư, xưa nay chưa từng trải qua sóng gió gì, tuy Dương phu nhân không có thân phận Công chúa cao quý, song sinh hoạt hàng ngày của nàng cũng không kém Công chúa là bao.
Dương phu nhân giận tái mặt: “Chỉ là một ả Công chúa của nước nhỏ thôi mà cũng dám diễu võ giương oai ở kinh thành à? Còn không nhìn lại xem Đông Ốc Quốc chật chội nhỏ bé như thế nào kia, thân phận Công chúa của ngươi còn chưa so được với Quận chúa Đại Lạc đâu, mà ngay cả Quận chúa còn phải nể mặt bổn phu nhân mấy phần, ngươi thì là cái thá gì?”
Lang Phức hét ầm lên, nàng tức muốn hộc máu mà vứt luôn chiếc áo ngọc của Dương phu nhân xuống dưới đất, dẫm chân lên đạp đạp liên tục.
Chiếc áo ngọc này giá trị cả vạn lượng, Dương phu nhân vốn định chờ tới khi Trung thu rồi mới mặc, chủ yếu là để khoe khoang với những vị phu nhân khác, hiện giờ lại bị Lang Phức dẫm cho nát bét, nàng vừa tức vừa khổ tới độ ôm ngực ngất xỉu.
Chuyện này rất nhanh đã truyền đi khắp nơi, khiến cho ai ai cũng xôn xao bàn tán, các phu nhân trong kinh cũng âm thầm mà lén thảo luận.
Ninh Hoàn nghe kể xong cũng hơi ngạc nhiên.
Y đương nhiên sẽ không thấy khó hiểu rằng vì sao Dương phu nhân và Lang Phức lại oan gia ngõ hẹp mà đụng trúng nhau, bởi Sở Hà đã sớm báo lại với y, rằng chuyện này là do thủ hạ của Mộ Cẩm Ngọc sắp xếp.
Dạo gần đây hắn đang điều tra bên Hộ Bộ, nhân vật trọng điểm là Dương đại nhân Dương Thái, những chuyện liên quan đến Dương gia đều được lật lại tra xét kĩ càng. Sau khi hắn biết Dương phu nhân đang đặt may một chiếc áo ngọc thì rất tiện tay mà an bài kế hoạch này.
Ninh Hoàn hỏi: “Dương Huy vẫn đang phụ trách bổ củi à?”
Sở Hà gật đầu: “Hắn y như người câm ấy ạ, cả ngày chẳng nói năng gì, chỉ biết làm việc.”
Ninh Hoàn buông cán bút đang cầm xuống, cầm lấy chiếc khăn mà lau chùi ngón tay.
Hồi trước Sở Hà chỉ thấy Thái tử phi mặc đồ nam mỗi khi ra ngoài, lại chẳng hiểu vì sao mấy ngày nay ở trong phủ mà cũng mặc.
“Đợi vài hôm nữa rồi cho người đi phóng hỏa ở Tứ Phương Quán đi, chú ý đừng để lửa lan sang nhà dân cùng cửa tiệm bên cạnh.” Ninh Hoàn chậm rãi lên tiếng, “Còn chút chuyện nữa ta sẽ dặn dò A Hỉ, rồi hắn sẽ nói lại với ngươi sau.”
Sở Hà là thủ hạ của Mộ Cẩm Ngọc, mà thủ hạ của Mộ Cẩm Ngọc thì chỉ chú trọng kết quả, tuyệt không bận tâm đến chuyện trong quá trình làm việc có dính máu hay đả động tới người khác hay không, nên sau khi nghe Thái tử phi dặn dò xong, Sở Hà bèn nói: “Người làm việc lớn không nên để ý đến tiểu tiết, đôi khi sắp xếp mọi thứ chu toàn quá lại dẫn đến thất bại, ngài muốn phóng hỏa vậy cứ cho một mồi lửa là được, không cần do dự như vậy đâu ạ.”
Song Ninh Hoàn lại là người chưa từng có suy nghĩ làm việc lớn, hồi còn ở nhà y chính là nhân vật nhàn nhã rảnh rỗi nhất, thứ y theo đuổi cũng chẳng phải sự nghiệp lớn lao gì cho cam.
Y chậm rãi liếc nhìn Sở Hà, Ninh Hoàn lạnh lùng lên tiếng: “Nếu ta không do dự thiếu quyết đoán, vậy việc đầu tiên ta làm sẽ là cắt lưỡi ngươi.”
Sở Hà vội vàng ngậm mồm cất lưỡi đi làm việc, hắn chợt cảm thấy Thái tử phi có tình người như vậy cũng khá tốt, chứ nếu mà là điện hạ thì mình đã sớm mất lưỡi rồi.
Sau khi Lang Duyên trở về từ phía Hoàng cung, hắn lập tức bị Lang Phức chọc cho tức rồ lên.
Một khi Lang Phức vẫn chưa gả cho Mộ Cẩm Ngọc, vậy thì Đông Ốc Quốc thật sự không thể đắc tội nổi Dương gia, bởi Dương phu nhân vốn là nhân vật thuộc hàng nghênh ngang đi lại trong kinh thành, hắn vội vàng cầm theo một vạn lượng bạc cùng Lang Phức đến phủ Dương gia ― Dĩ nhiên là không gặp được người.
Sáng sớm ngày kế, Dương Thái đã bị quan ngự sử đại phu phê bình một chập, Trung Thư Lệnh Giả Đình thì thẳng thắn giáp mặt mắng ông ta là “Gian thần”.
Các triều thần tranh cãi trong buổi chầu sớm chính là như thế, mỗi khi xảy ra việc bất đồng quan điểm là sẽ công kích đối phương là “Gian thần”.
Song lý luận của Giả Đình cũng cực kỳ thuyết phục.
Dựa vào chút bổng lộc ấy của Dương Thái, ông ta lấy đâu ra bạc mà cho phu nhân nhà mình mua áo ngọc hết một vạn lượng?
Rất nhanh đã có người đứng dậy phản bác lại lời Giả Đình, nói Dương phu nhân xuất thân từ phủ Văn Quốc Công, của hồi môn chắc chắn không hề thiếu, nào là thôn trang cùng với đất ruộng, nàng căn bản thừa bạc để tiêu xài.
Giả Đình vốn đã có xung đột với Dương Thái, ông nghe xong thì cười lạnh: “Có một vị phu nhân xa hoa lãng phí như vậy, tác phong của Dương đại nhân ắt cũng chẳng đoan chính được là mấy. Áo liệm vốn là vật đem xuống lăng mộ của những Hoàng đế tiền triều, nay lại biến chất thành y phục thịnh hành trong kinh, thành món đồ cho các phu nhân quyền quý thi nhau phân cao thấp, các vị thiếu gia công tử cũng chỉ suốt ngày lo chơi bời lêu lổng, ăn không ngồi rồi, chuyện này cực kỳ ảnh hưởng đến bầu không khí của Đại Lạc, rồi cuối cùng sẽ dẫn đến sự bàn tán chê trách của bá tánh. Nếu ngay cả phu nhân nhà mình mà Dương đại nhân cũng không quản lý được, vậy làm sao có thể phụ giúp bệ hạ cai quản thiên hạ? Thần cho rằng Dương Thái là một tên gian thần vô liêm sỉ, không xứng làm quan.”
Cách nói chuyện của Giả Đình từ xưa tới nay vẫn luôn cay nghiệt, cũng không phải ông chỉ nhắm vào mỗi Dương Thái, mà thái độ với bất kì đại thần nào khác cũng hệt như vậy, chỉ là đối với Dương Thái thù cũ nợ mới thì lại càng không nể nang mà thôi. Với chức danh Trung Thư Lệnh ấy của ông, cộng thêm việc được Hoàng đế tín nhiệm, Giả Đình mới có lòng tin để hiên ngang phát ngôn những lời trên.
Dương Thái quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Bẩm bệ hạ, thần thành hôn đã nhiều năm, tất cả tài sản trong nhà đều để cho phu nhân quản lý, bổng lộc mỗi tháng của thần cũng là nàng cầm, ngày thường thần vẫn luôn bận bịu sự vụ ở Hộ Bộ, cũng vì thế mà quên dặn dò phu nhân tiêu xài tiết kiệm một chút, đây là lỗi của vi thần.”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn các triều thần cãi cọ, cuối cùng lão mới cho Dương Thái một bậc thang bước xuống: “Trẫm biết Dương đại nhân vẫn luôn tôn trọng phu nhân, nhưng sau chuyện này khanh cũng nên cứng rắn hơn, lấy ra uy phong của quan viên quản lý Hộ Bộ mà bảo ban lại Dương phu nhân đi. Áo ngọc thật sự quá mức xa hoa lãng phí, sau này những quan viên nào không được phong tước tuyệt không cho phép mặc áo ngọc.”
Có Hoàng đế che chở nói đỡ, mọi lỗi lầm lập tức được đẩy hết lên người Dương phu nhân, chuyện này cũng cứ thế mà miễn cưỡng cho qua.
Song trong lòng Dương Thái lại trùng xuống, dù Hoàng đế có thiên vị ông ta như thế nào đi chăng nữa, thì sau khi đã xảy ra chuyện này, việc để ông ta tiếp tục nhậm chức Thừa tướng đã rất bất khả thi, mà dù cho Hoàng đế có quyết tâm để ông ta làm Thừa tướng, thì Giả Đình cùng các đại thần khác chắc chắn sẽ ngăn cản.
Có biết bao nhiêu quan viên đều đang ngày đêm mơ ước cái chức danh này, dưới một người mà trên vạn người, còn được tất cả các quan lại khác tôn kính ngưỡng mộ.
Lại cứ như vậy mà lỡ mất dịp tốt.
Nhưng chung quy cũng không đến mức vô vọng, Dương Thái vẫn còn rất may mắn, bởi ông ta có năng lực làm việc, hơn nữa Hoàng đế cũng có lòng bảo hộ, nên mới không có kết cục giống Duệ Vương xa hoa lãng phí kia, bị tước mất Vương vị.
Chỉ là cơ hội tiếp theo… Rất có thể phải tới năm năm, mười năm nữa, nếu mà bất hạnh thì sẽ còn lâu hơn. Còn trường hợp xấu nhất là Mộ Cẩm Ngọc lên làm Hoàng đế.
Thật ra lòng tham của Dương Thái cũng không quá nghiêm trọng, gần hai năm qua ông ta được Hoàng đế tín nhiệm, Hoàng đế đã cho ông ta không ít cơ hội để trổ tài làm việc. Nhưng khoảng thời gian trước khi phất lên Dương Thái đã nhận được rất nhiều sự trợ lực, mà phân nửa trong số đó là đến từ phủ Văn Quốc Công, nên sau khi đã trèo được lên cao, hầu hết những người mà ông ta đề bạt đều có quan hệ với Văn Quốc Công, mấy chuyện mà bọn họ làm ra ông ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, đối với phu nhân lại càng dung túng.
Chạng vạng cùng ngày, khi Dương Thái đang ngồi kiệu từ Hộ Bộ về phủ, chợt thấy cỗ kiệu bỗng dừng lại, hạ nhân đứng ngoài bẩm báo lại với ông ta, rằng kiệu của Thái tử phi cũng đang định đi qua đường này, mà các quan viên phẩm hàm không cao mỗi khi đụng độ người trong Hoàng gia đều phải xuống hành lễ.
Dương Thái bèn đi xuống khỏi kiệu, hành lễ với đối phương.
Ninh Hoàn cũng vén một góc rèm lên, y khẽ cười: “Dương đại nhân.”
Dạo đây Dương Thái đã không ít lần làm khó Mộ Cẩm Ngọc, ông ta nhận ra được chút lạnh lùng trong giọng nói của Thái tử phi.
“Giờ cũng không còn sớm nữa, Dương đại nhân mau về thôi, thượng lộ bình an.”
Dương Thái ngẩng đầu, ông ta nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đương đi cạnh cỗ kiệu của Thái tử phi, người nọ có vẻ như bị tật ở chân, lúc di chuyển hơi cà nhắc, mặt mũi thì âm u khó nhìn, dáng vẻ không vui tai vui mắt chút nào.
Ông ta bèn quay về kiệu.