SAU KHI XUYÊN THÀNH BẠCH LIÊN THÁI TỬ PHI - Chương 38
Sắc mặc Ninh Hoàn thay đổi, y đẩy Mộ Cẩm Ngọc ra, kéo áo lên rồi chạy đi.
Mộ Cẩm Ngọc vội đuổi theo: “Ninh Hoàn!”
Hắn cảm thấy hẳn là Ninh Hoàn sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, hắn cũng đâu có cắn mạnh lắm, sao tự dưng lại nổi giận rồi?
Ai ai cũng nói hắn vui giận thất thường, song Mộ Cẩm Ngọc lại thấy bốn chữ này hợp với Ninh Hoàn hơn, đang êm đang đẹp nói giận là giận ngay được.
Rèm cửa chân trâu buông thõng ngăn cách không gian bên ngoài và trong phòng, ít ra ngoài này còn có chút ánh chiều tà soi rọi, còn trong phòng thì lại là một mảnh tối om, lúc Ninh Hoàn đương định bước qua ngạch cửa, y chợt ngoái đầu lại nhìn sắc trời.
Mộ Cẩm Ngọc đuổi kịp y, hắn giơ tay nắm lấy bả vai Ninh Hoàn: “Em chạy cái gì? Có phải vừa nãy cắn đau em không? Em giận à?”
Chiều cao cả hai chêch lệch không nhỏ, dáng người Mộ Cẩm Ngọc thật sự rất cao, Ninh Hoàn phải hơi ngẩng đầu mới nhìn được mặt hắn: “Vừa rồi còn đang ở ngoài, Thái tử không thể làm như vậy được.”
Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu: “Vậy về phòng là có thể cắn thế nào cũng được?”
Ninh Hoàn thổi một hơi nhẹ vào bên tai hắn: “Điện hạ nghĩ sao?”
Mộ Cẩm Ngọc bị y phả hơi làm cứng đờ cả người, còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy y cười khẽ rồi quay người vào phòng: “Dĩ nhiên cũng không được.”
Ninh Hoàn vẫn không có biểu hiện gì khác thường lúc dùng bữa tối, chờ đến khi ngồi vào chậu tắm, y mới nhìn xuống dấu răng vẫn chưa tan trên bả vai.
Giọt nước trong suốt chảy xuôi theo mái tóc dài của y, Ninh Hoàn hất hất nước lên chỗ bị cắn, hàng mi dày rậm cụp xuống, một người vốn chỉ thích nữ nhân như Mộ Cẩm Ngọc, nếu biết được sự thật thì e là sẽ chỉ có cảm giác bị lừa gạt.
Sự ái muội chỉ mới nảy mầm cắm rễ được một chút, song Ninh Hoàn đã biết nó chẳng thể nào sinh trưởng thành một cây đại thụ che trời được, bởi chung quy cả hai vẫn không bước chung một con đường.
Y bình tĩnh nhìn chăm chú vào một nơi nào đó trong bóng tối, nhưng cảm giác rung động hư ảo ấy lại tràn ngập cõi lòng một lần nữa.
Thời gian rất nhanh đã trôi đến lúc đi hành cung tránh nóng, chỗ ở của Ninh Hoàn ở hành cung được bao quanh bởi một rừng trúc, không gian rất yên tĩnh vắng lặng, chỉ có một điểm bất cập duy nhất là sâu bọ ở đây khá nhiều, mà dã thú cũng không ít. Sau khi Tuyết Mãn được xách theo tới hành cung, chỉ trong ba ngày đầu mà nhóc này đã bắt cho Ninh Hoàn hết rắn lại đến chuột.
Lá gan Ninh Hoàn cũng không nhỏ, song từ bé y đã không thích rắn, thấy Tuyết Mãn tha rắn về bèn đoán nơi này hẳn là có không ít.
Khi Mộ Cẩm Ngọc quay về thì thấy vài nha hoàn đang rải thứ gì ở các phòng, hắn hỏi xong thì mới biết đó là bột hùng hoàng và bán biên liên để đuổi rắn.
Mỗi khi Ninh Hoàn cần dùng dược liệu thì phần lớn đều sẽ tới kho dược thô để lấy. Kho dược thô chịu sự quản lý trực tiếp của Thái Y Viện, mà gần đây Thái Y Viện cũng đã có thông báo mới ㅡ Chung thái y mới được tiến cử không lâu lại rất được Hoàng đế tin tưởng, nay đã lên chức Viện Sử của Thái Y Viện.
Dạo gần đây Chung Tân phải gọi là rất nở mày nở mặt, lần này Hoàng đế đi hành cung tránh nóng, hắn là ngự y riêng của Hoàng đế thì dĩ nhiên cũng phải tới theo.
Ninh Hoàn chúc mừng Chung Tân một phen.
Chung Tân cho rằng bản thân được như ngày hôm nay là do Thái tử điện hạ dìu dắt, cộng thêm việc quân tâm khó dò, hắn không nhận ra Hoàng đế có thật sự hài lòng về mình hay không, chỉ biết Thái tử khen ngợi mình không ít.
Trong lúc vô thức, Chung Tân đã bắt đầu nghiêng về phía Mộ Cẩm Ngọc.
Song cả hai cũng không có quá nhiều liên hệ. Trong mấy ngày ở hành cung vừa qua, nhóm hoàng thất quý tộc rất hay mở tiệc uống rượu, có một vị Thế tử vì uống quá nhiều mà đột nhiên bị mù, bởi đây là việc lớn nên Chung Tân phải lập tức đến xem.
Ninh Hoàn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ lấy đủ dược liệu thì đi về.
Hoàng đế đang ở trong cung của Hoàng hậu, hai ngày nay lão đều luôn ở đây.
Hoàng hậu vốn là một mỹ nhân lạnh lùng cứng ngắc như gỗ, nhan sắc cũng vì đã có tuổi mà không còn được như trước, Hoàng đế đã chán với việc suốt ngày phải dỗ dành nàng, tình cảm với nàng cũng từ từ phai nhạt dần.
Vậy mà dạo gần đây nét mặt nàng lại tươi tắn hơn nhiều, tuy vẫn kém hơn thời điểm thiếu nữ trăng tròn, song vẫn quyến rũ hơn những phi tần khác.
Hơn nữa thái độ của nàng với lão cũng đã nhiệt tình hơn trước kia.
Hoàng đế cũng đoán được lý do nàng thay đổi.
Dạo trước Hoàng hậu bị Hoàng đế lạnh nhạt, ở trước mặt Thái hậu thì cũng bị bà mắng mỏ không ít, quyền lực trong tay lại bị chia nhỏ ra cho các Quý phi, đám hạ nhân chắc hẳn vì những chuyện này mà cũng không còn tôn kính với nàng như xưa nữa.
Sự tôn quý của nàng từ đâu mà tới? Còn không phải từ trên người Hoàng đế mà ra à. Chắc là sau khi thoát khỏi nha phiến, đầu óc Hoàng hậu cũng minh mẫn hơn nên đã nghĩ thông chuyện này rồi.
Hoàng hậu được nuông chiều từ bé ruốt cuộc ý thức được, phải biết lấy lòng lão mới có thể tận hưởng những tháng ngày sung sướng tự tại, nàng nhiều tuổi sắc suy, không thể tiếp tục làm mình làm mẩy như thời trẻ được.
Hoàng đế sa vào sự thay đổi dịu dàng của Hoàng hậu, song lại lo lắng đến Thái tử có thể tạo uy hiếp, lão không định để Mộ Cẩm Ngọc hưởng lợi như thế.
Binh quyền trong tay Mộ Cẩm Ngọc cũng chưa hoàn toàn thu hồi, võ tướng trong kinh đều rất kính trọng vị Thái tử này. Hơn nữa dạo gần đây hắn cũng không làm ra chuyện gì bốc đồng, cộng thêm việc Hoàng hậu lấy lại được sủng ái từ Hoàng đế, điều này sẽ khiến nhiều người tiếp tục quy thuận dưới trướng của hắn.
Giết Hoàng hậu hoặc là lạnh nhạt Hoàng hậu…
Hoàng đế thoáng nhìn sang phía vị Hoàng hậu xinh đẹp quyến rũ kia… Lão lại không nỡ xuống tay với một mỹ nhân như vậy.
Muốn tìm một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như nàng không phải chuyện dễ, người duy nhất có thể ngang hàng với vẻ đẹp ấy thì đã gả cho Thái tử. Hoàng đế đã cướp nữ nhân của huynh trưởng mình, nếu bây giờ cướp luôn của nhi tử thì cũng không hay lắm.
Hoàng hậu lại gần lão, bàn tay mềm mại không xương nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Hoàng đế: “Bệ hạ đang suy nghĩ chuyện gì? Sao sắc mặc lại khó nhìn như vậy?”
Trước đây Hoàng đế còn chưa bao giờ được nàng săn sóc như vậy, lão thầm tiếc hận trong lòng, nếu hồi nàng mười mấy tuổi mà cũng được như bây giờ thì tốt, lão cười một tiếng: “Không có gì.”
Một tên thái giám chạy từ bên ngoài vào: “Bẩm bệ hạ, có chuyện không hay. Mới vừa rồi vài vị Hoàng tử và Thế tử ngồi uống rượu cùng nhau, Khánh Vương Thế tử vì uống nhiều quá nên bị mù rồi ạ.”
Khánh Vương ở phía Nam đã qua đời vì trấn áp dân chúng nổi loạn, Vương phi cũng thắt cổ tự vẫn theo, cả nhà chỉ còn độc một tiểu Thế tử. Vị Khánh Vương thế tử này từ bé đã được nuôi nấng trong cung cùng các Hoàng tử khác, cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, tuy chẳng bao giờ làm việc gì đàng hoàng song Hoàng đế cũng không trách mắng gì hắn, hiện giờ người xảy ra chuyện, hạ nhân cũng sẽ bẩm báo với lão một tiếng.
Hoàng đế nhíu mày: “Gọi Chung Tân đến khám cho hắn, chút nữa trẫm cũng sẽ qua thăm.”
Hoàng hậu dịu dàng hỏi han vài câu, Hoàng đế thở dài nói: “Mấy đứa nhỏ này chẳng đứa nào khiến ta bớt lo được.”
Chuyện sau khi uống rượu thì bị mù cũng không hiếm thấy, Hoàng đế tới thăm rồi mắng đám người này một phen, sau lại kêu Chung Tân vào hỏi chuyện.
Chung Tân tỉ mỉ thuật lại tình trạng của Khánh Vương Thế tử, đảm bảo sau bảy ngày nữa là sẽ khỏi hẳn.
“Cơ thể Thế tử vốn đã yếu ớt, đây là do uống rượu quá độ nên mới bị mù, sau này cần hạn chế lại.” Chung Tân vừa theo sau Hoàng đế vừa nói, “Tình huống này chỉ thỉnh thoảng mới xảy ra thôi ạ.”
Chuyến đi hành cung lần này Hoàng đế chỉ dẫn theo một tên thái giám, hiện giờ thêm cả Chung Tân thì cũng chỉ có ba người, đi chung với nhau cũng không tạo cảm giác phô trương thanh thế.
Sắc trời đã dần tối, ở hành cung không sáng sủa được như trong hoàng cung, thái giám cầm đèn đi bên cạnh cũng không có nhiều tác dụng lắm.
Hoàng đế không mở miệng nói chuyện, hai người còn lại dĩ nhiên cũng không dám ho he câu nào, cả đường đi đều im lặng. Phía trước là một rừng cây hạnh xum xuê, mùa xuân mà tới đây ngắm hoa hạnh thì cũng rất đẹp, còn bây giờ có nhìn thì cũng chỉ thấy toàn lá xanh và cành khô, đột nhiên có tiếng động truyền ra từ trong rừng cây: “Chút nữa ta phải quay về rồi, phụ hoảng trông chừng ta chặt lắm, mẫu phi cũng hà khắc không kém. Vốn Thái tử vẫn luôn là kẻ không biết phấn đấu nhất, vậy mà hiện giờ so với ai hắn cũng nổi bật hơn, đúng là khiến người khác căm hận!”
Nghe được giọng nói này, sắc mặc Hoàng đế lập tức xấu đi.
Lại một thanh âm của nữ tử vang lên: “Điện hạ mau quay lại thôi, nô tì cũng phải về rồi, nếu không sẽ lại bị ma ma đánh mất.”
Đây hẳn là hiện trường làm bậy của Ngũ Hoàng tử và một cung nữ nào trong cung.
Đối với Hoàng đế thì tất cả nữ nhân ở hậu cung đều là người của lão, nếu chưa được lão ban thưởng thì các Hoàng tử cũng không được phép nhúng chàm.
Bây giờ Ngũ Hoàng tử dám lớn mật thông đồng với cung nữ, chẳng phải sau này sẽ dám thông đồng với phi tần của lão luôn à?
Hoàng đế vốn đã ghét chuyện này, giờ nghe xong thì càng điên tiết. Ngự y lẫn thái giám đứng bên cạnh lão không dám phát ra tiếng nào, mặt mũi Hoàng đế âm u, song cuối cùng lão cũng không tóm Ngũ Hoàng tử tại trận mà đi thẳng về tẩm cung của mình.
Hoàng đế càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Lão cũng không định xử lý nhi tử của mình chỉ vì một ả cung nữ, song việc này cứ như một cái dằm ghim vào trong lòng lão.
Chuyện lần trước Ngũ Hoàng tử chọc giận Thu gia còn chưa chìm hẳn xuống, mà tin tức một vị Hoàng tử chi một vạn năm ngàn lượng bạc để mua một cái lồng chim cũng đã lan xa ra ngoài kinh, dân chúng liên tục bàn tán truyền miệng về mức độ xa hoa lãng phí của Hoàng thất… Sau khi suy nghĩ hồi lâu, trong mắt Hoàng đế xuất hiện ý lạnh.
Lão cười nhạt hỏi Chung Tân: “Chung thái y, buổi tối hôm nay ngươi nghe được chuyện gì?”
Chung Tân do dự: “Thần thấy giọng nói ấy hẳn là của Ngũ Hoàng tử, ngài ấy ㅡ”
Thái giám đứng bên cạnh ho khan một tiếng.
Chung Tân vội vàng lấy lại tinh thần: “Thần không nghe thấy gì hết.”
Hoàng đế hài lòng gật đầu. Chung Tân vừa thật thà vừa có tài, người cũng không đến mức ngu ngốc, chỉ cần sau này “dạy dỗ” cẩn thận là sẽ dùng được. Song hiện giờ có vài chuyện quan trọng vẫn chưa thể giao cho Chung Tân, lão nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Sau khi Chung Tân đi ra, Hoàng đế vẫy tay gọi thái giám lại gần, ghé vào tai thái giám nói vài câu.
Sau khi Thu gia và Thẩm gia xảy ra va chạm, quan hệ của Thái hậu và Thái tử đã dịu đi rất nhiều, Hoàng đế không thể trơ mắt nhìn thế lực của hắn ngày một phát triển như thế được.
Nếu không phải do trên người hắn còn đang có quân công hiển hách, trận chiến bình định Phong Đan khiến danh tiếng vang xa thì dù có phải khiến Hoàng hậu chết tâm, lão cũng sẽ giết Mộ Cẩm Ngọc.
Thái giám gật đầu: “Ngũ Hoàng tử điện hạ vốn đã dễ gió chiều nào hay chiều ấy, theo như thái độ của điện hạ hôm nay thì chắc hẳn ngài ấy cũng rất ghét Thái tử, có xảy ra chuyện gì giữa hai người thì cũng không có gì lạ.”
Hoàng đế phất tay cho người lui xuống, đêm dài tịch mịch cũng khiến lão nhàm chán, sau khi xử lý xong chút sổ sách thì lại qua cung của Hoàng hậu.
Mộ Cẩm Ngọc phát hiện hình như hai ngày gần đây Ninh Hoàn đang tránh hắn. Nếu hắn dán lại gần lúc y đang đọc sách, kiểu gì lát sau cũng đứng dậy đi ra ngoài, nếu hắn đi theo y thì một chốc lại thấy người nọ quay vào phòng.
Tối đi ngủ cũng chẳng cho ôm, toàn nằm quay lưng lại với hắn.
Mộ Cẩm Ngọc thấy rất khó hiểu, rốt cuộc hắn làm gì chọc Ninh Hoàn giận rồi?
Chỉ vì một phát cắn hôm trước?
Hôm nay Mộ Cẩm Ngọc cùng hai vị Thế tử khác được mời đến chỗ Ngũ Hoàng tử uống rượu, Mộ Cẩm Ngọc vốn đã không vui, thế là càng uống tợn, hắn thầm nhủ trong lòng, chốc nữa về phải bắt Ninh Hoàn giải thích rõ ràng mới được.
Sắc mặt Ngũ Hoàng tử không được tốt lắm, Mộ Cẩm Ngọc thấy đối phương mặt mũi trắng bệch, hai mắt cứ láo liên không dám nhìn thẳng hắn, nhưng hiện giờ hắn cũng chẳng có tâm trạng nào mà đi để ý gã nên chỉ uống hết ly này tới ly khác. Một lúc sau có người đề nghị chuồn ra ngoài tới một thị trấn cách đó vài chục dặm, ở đấy có một cái kỹ viện không tồi.
Bọn họ còn muốn lôi kéo Mộ Cẩm Ngọc đi cùng, song hắn kiên quyết từ chối.
Mộ Cẩm Ngọc không có hứng thú gì với những nữ nhân trong kỹ viện, xưa nay hắn vẫn luôn thấy chuyện giao hoan này rất phiền. Tuy mỗi khi ở gần Ninh Hoàn đều sẽ cảm thấy có chút khó nhịn, song chỉ cần Ninh Hoàn không có ở đây, cảm giác ấy cũng sẽ từ từ biến mất, hắn cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện tìm người khác để hạ hỏa.
Người rót rượu cho Mộ Cẩm Ngọc không phải A Hỉ mà là một tên thái giám của Ngũ Hoàng tử, người này có chút vụng về, trên trán còn đổ một đống mồ hôi, Mộ Cẩm Ngọc thấy đối phương cứ vừa rót vừa đổ rượu ra ngoài thì bực cả mình, đẩy người nọ ra: “Cô tự rót!”
Hắn ngửa đầu cạn sạch ly, sau đó lại tiếp tục tự rót tự uống.
Lúc Mộ Cẩm Ngọc quay về thì sắc trời vẫn còn sớm, Ninh Hoàn đang nằm ngủ trưa rất say, hành cung đúng là mát mẻ hơn trong kinh thành nhiều lắm, mở cửa sổ vào giờ Ngọ là có thể cảm nhận được những cơn gió mát lạnh từ ngoài thổi vào, trên người Ninh Hoàn đương đắp một cái chăn mỏng.
Y ngửi được mùi rượu nồng nặc phất qua.
Ninh Hoàn miễn cưỡng hé mắt ra đã muốn ngồi bật dậy, song nam nhân cao lớn kia đã lập tức đè y lại: “Ninh Hoàn.”
Giọng Ninh Hoàn còn có chút buồn ngủ: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Gần đây trong cung không cấm rượu à?”
Chuyện Khánh Vương uống rượu quá độ mà bị mù vẫn còn rành rành ra đấy, Ninh Hoàn cứ nghĩ Hoàng đế sẽ nổi giận rồi cấm tiệt tụ tập uống rượu chứ.
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Sao dạo này em lơ cô?”
Ninh Hoàn đè cổ tay hắn lại: “Thái tử nghĩ nhiều rồi, tính cách ta vốn là kiểu không thích để ý tới người khác như vậy.”
“Em nói hươu nói vượn.” Mộ Cẩm Ngọc nâng mặt Ninh Hoàn lên, “Cô biết tâm ý của em rồi.”
Ninh Hoàn chậm rãi ngước mắt lên: “Ta… Tâm ý gì cơ?”
“Lòng em duyệt cô rồi.” Mộ Cẩm Ngọc nói, “Cô biết.”
Bởi vì đã uống quá nhiều rượu, nên hắn mới có thể không ngại ngùng gì mà nói thẳng ra.
Ninh Hoàn cười ra tiếng, y đẩy tay người nọ: “Thái tử mới đang nói hươu nói vượn đấy.”
Mộ Cẩm Ngọc vói tay vào y phục Ninh Hoàn: “Em mặc thứ này chẳng đẹp gì cả, mặc y phục nam tử mới đẹp.”
“Ta mặc y phục nam tử? Thái tử không chán ghét nam nhân à?”
“Cô rất thích em.”
Chỗ bị cắn lần trước đã sớm biến mất, Mộ Cẩm Ngọc vuốt ve bả vai Ninh Hoàn, bởi vì đang say rượu nên gan hắn cũng to ra không ít, cúi đầu hôn xuống cổ y một cái.
Ninh Hoàn nhắm mắt lại: “Thái tử đừng hối hận. Nếu sau này ngài dám làm ta đau lòng…”
Y bám lấy bờ vai vững chãi của đối phương.
Hơn một trăm năm trước, gia tộc của Ninh Hoàn đã từng có lần hành thích vua, bởi vì vị quân chủ này tin vào những lời gièm pha mà muốn giết chết vị gia chủ hàng năm vẫn luôn chinh chiến nơi sa trường của Ninh gia, sau này Ninh gia lại phò tá một vị Vương gia khác lên ngôi. Bản thân Ninh Hoàn cũng không thích những chuyện lục đục giữa quan viên trên triều, y chỉ muốn sống những ngày thong dong nhàn nhã, song điều ấy cũng không đồng nghĩa với việc y bó tay bất lực trước mọi vấn đề.”
Mộ Cẩm Ngọc nói: “Cô sẽ đào tim ra cho em.”
Từng lọn tóc dài của Ninh Hoàn rơi xuống nền đất, trong con ngươi vẫn luôn hững hờ cũng có chút ý cười, y cúi đầu đẩy đẩy lồng ngực Mộ Cẩm Ngọc.
Mộ Cẩm Ngọc thật sự không chịu nổi ánh mắt này của y, hắn giam người lại trong lòng hôn rất lâu.
Ngón tay thon dài của Ninh Hoàn bám vào y phục của Mộ Cẩm Ngọc, nơi nào mà y lướt qua đều sẽ bị nới lỏng. Vải gấm vừa trơn vừa mát lạnh, mãng văn thêu bên trên lại có chút thô ráp sần sùi.
Gương mặt y chôn vào bên hõm cổ Mộ Cẩm Ngọc, từ từ trượt dần xuống ngực, rồi lại xuống thêm chút nữa.
Mái tóc đen dài xõa tung trên người Mộ Cẩm Ngọc, mà mùi hương lạnh nhạt của người ấy cũng bao phủ mọi giác quan của hắn.
Một lát sau Ninh Hoàn mới thấy không ổn lắm, vốn y còn đang dính sát vào người Mộ Cẩm Ngọc, song lúc này lại ngồi dậy.
Y cúi đầu nhìn Mộ Cẩm Ngọc, xong lại ngẩng đầu nhìn Mộ Cẩm Ngọc. Trước kia y chưa từng trải qua những chuyện này, chỉ biết một chút từ những tập tranh và sách truyện. Song biết là một chuyện, tự mình trải nghiệm lại là một chuyện khác.
Ninh Hoàn không biết phải dùng cái gì để so sánh, y đành phải giơ cổ tay mình ra xem, sau khi ước lượng xong thì có cảm giác rất có thể mình sẽ chết.
Làm gì có ai lại to như vậy.
Y ho khan một tiếng, cuối cùng cũng có chút cảm giác cưỡi trên lưng cọp.
Mộ Cẩm Ngọc cúi đầu nhìn y: “Em cũng không biết phải làm như thế nào à?”
Gương mặt trắng nõn của y hiếm thấy mà nổi chút hồng nhạt, Ninh Hoàn “Ừm” một tiếng: “Điện hạ tự mình dịu xuống đi.”
Mộ Cẩm Ngọc cầm tay Ninh Hoàn: “Cô muốn em.”
Cũng may là Mộ Cẩm Ngọc không hề có ý định cưỡng ép y, lòng hiếu kỳ muốn nếm thử mùi vị tình dục cũng không quá nặng, một canh giờ này không khiến Ninh Hoàn khó sống lắm.
Song y lại cảm thấy hai tay mình chắc chắn là đã hỏng luôn rồi.
Hơi thở dồn dập gấp gáp, phần y phục bên hông Ninh Hoàn đã thấm ướt một mảng lớn.
Y cầm khăn lau chùi hai tay, lúc sau lại tiếp tục lau cả cổ và mặt, sau khi nước trên mi không nhỏ giọt nữa thì mới quan sát y phục trên người, hôm nay y mặc màu trắng nên nhìn cũng không lộ liễu lắm.
Nhưng y phục của Mộ Cẩm Ngọc lại là màu tối nên nhìn vẫn cực kỳ rõ.
Ninh Hoàn vốn đang định nhắc hắn đổi một bộ y phục khác, song đôi mắt Mộ Cẩm Ngọc lại vẫn chưa lấy lại tiêu cự.
Hắn bỗng dưng ghì chặt Ninh Hoàn vào lòng: “Ninh Hoàn, đột nhiên mắt cô không nhìn rõ thứ gì nữa.”
Ninh Hoàn gần như không tin vào tai mình: “Gì cơ?”
Hôm nay Mộ Cẩm Ngọc thật sự đã uống quá nhiều rượu, nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo, chưa đến độ say như chết. Ninh Hoàn cũng không tin đối phương giống Khánh Vương thế tử, uống đến mức mù mắt.
Mộ Cẩm Ngọc nhớ lại mọi chuyện hôm nay: “Cô uống rượu ở chỗ Ngũ Hoàng tử, hẳn là rượu đã bị bỏ thuốc.”
Cổ tay Ninh Hoàn còn đang run rẩy, dù bây giờ y bắt mạch thì cũng không nghe ra được cái gì: “Điện hạ đi đổi y phục đi, ta sẽ gọi Triệu Nghi tới đây. Chắc là Ngũ Hoàng tử đã bị người khác lợi dụng, đứng sau lưng gã chỉ có thể là Nhạc Vương hoặc Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng sẽ nhân cơ hội này lấy lại binh quyền từ tay ngài, tạm thời không thể để lộ chuyện này được.”