SAU KHI XUYÊN THÀNH BẠCH LIÊN THÁI TỬ PHI - Chương 25
Ninh Hoàn không biết Mộ Cẩm Ngọc sẽ viết gì trong thư, có lẽ là hỏi thăm một vài chuyện ở phủ, mà Sở Hà vốn là thủ hạ của Mộ Cẩm Ngọc, giữa hai người họ chắc hẳn cũng không có quá nhiều bí mật cần giấu diếm, nghĩ vậy nên y vô cùng thoải mái mở thư ngay trước mặt Sở Hà.
Trong thư không có một chữ nào cả, chỉ vẽ duy nhất một cành đào rực rỡ, màu vẽ là màu đỏ sẫm rất lạ, Ninh Hoàn dùng ngón tay sờ giấy một chút, cảm thấy hình như đây là máu.
Chắc là sau khi Mộ Cẩm Ngọc giết người xong, cứ thế dùng máu người mà họa ra cành đào này.
Y chăm chú nhìn đi nhìn lại vài lần, cành đào này được họa rất đẹp, nhưng ngoài từ xinh đẹp ra y lại không thấy được có bí mật gì gửi gắm hay không.
Ninh Hoàn hỏi Sở Hà: “Đây là một loại ám hiệu sao? Một cành đào là có ý gì?”
Sở Hà hơi ngạc nhiên: “Thái tử phi nương nương không biết điển cố này sao?”
“Ừ?” Ninh Hoàn khó hiểu, “Điển cố gì?”
Sở Hà kể: “Tiền triều có một vị công tử vô cùng tài hoa xuất chúng tên là Đào Hoa. Y xuất thân thế gia, dáng vẻ thanh cao tao nhã, đáng tiếc phụ thân của vị này lại bị gian thần hãm hại, chỉ trong một đêm mà song thân đã qua đời, bản thân y thì bị đưa vào chốn tầm hoan mua vui, danh xưng là Tiểu Đào Hoa. Sau đó tên gian thần hãm hại cả nhà Đào Hoa lại vừa gặp đã thương y, Đào Hoa biết đối phương là kẻ thù cho nên cự tuyệt không đồng ý. Song vì để chứng minh tấm lòng của mình mà tên gian thần ấy đã chuộc thân cho Đào Hoa rồi cưỡng ép y về nhà mình, mỗi ngày gian thần đều tự rạch cổ tay, lấy máu bản thân để họa hoa đào cho y xem, cứ thế cho đến khi cơ thể vì mất máu quá nhiều mà suy yếu qua đời.”
Ninh Hoàn híp mắt: “…”
Chuyện vớ vẩn gì thế này, ngay cả thoại bản y hay xem cũng không hề xuất hiện loại điển cố kỳ cục như vậy.
Trong lòng Sở Hà có chút nghi ngờ, câu chuyện này hẳn là người người nhà nhà ai cũng biết mới phải, sao mà Thái tử phi lại như chưa nghe bao giờ. Nhưng sau đó hắn lại tự hỏi tự trả lời, dáng vẻ Thái tử phi vừa nhìn là biết người có gia giáo nghiêm khắc, nhân phẩm đoan chính lễ nghĩa, chắc là hạ nhân trong phủ rất kín miệng, không có kể cho nương nương mấy câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt này.
Hắn lo Ninh Hoàn không hiểu nên lại chêm thêm vài câu: “Điển cố về gian thần và Tiểu Đào Hoa này sau đó được dân chúng lưu truyền, có không ít người cảm thấy tên gian thần này rất si tình nên tiếc thương cho hắn, sau này lại có rất nhiều vị công tử si tình học theo hắn, lấy máu tươi họa một cành đào cho người trong lòng. Thuộc hạ nghĩ cành hoa đào này hẳn là do Thái tử điện hạ dùng máu của ngài ấy để họa, muốn bày tỏ nỗi nhớ nhung và tình yêu của mình tới nương nương.”
Ninh Hoàn nâng mi: “Có nhiều người dùng máu để họa hoa đào không?”
“Không nhiều lắm ạ, đa số đều dùng máu giả từ chu sa.” Sở Hà trộm nói thầm trong lòng, không biết tự lấy máu từ người mình thì đau tới mức nào, “Nhưng thuộc hạ tin Thái tử điện hạ sẽ không làm giả thứ này.” — Bởi vì Thái tử điện hạ có khuynh hướng thích tự hại mình, trước giờ đều không sợ đau.
Ninh Hoàn im lặng một lúc, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi lui xuống đi.”
Tâm tư Mộ Cẩm Ngọc cũng không khó đoán, dù sao dáng vẻ Ninh Hoàn diện y phục nữ tử cũng rất đẹp, trước khi hắn rời kinh còn từng thể hiện dục vọng thể xác với y, sinh hoạt ở nơi mà xung quanh toàn một đống nam nhân thối như thế, Mộ Cẩm Ngọc chắc là đang rất nhớ hồi còn ở phủ Thái tử, có lẽ cũng vì thế mà hắn xem y thành một người không tồi trong phủ, sinh ra chút tình cảm ái muội không chân thật với y.
Nhưng tình cảm này đã định sẵn là không có lời hồi đáp.
Những phi tần Mộ Cẩm Ngọc thu nạp trong thoại bản đều là nữ nhân, hắn không có hứng thú gì với nam tử. Theo như Ninh Hoàn nhận định thì đoạn tình cảm đột ngột nảy sinh này của Mộ Cẩm Ngọc chỉ tựa như làn sương mù mỏng manh, một cơn gió nhẹ thổi qua là sẽ tan biến vào không khí. Rồi thời gian trôi đi, những nhân vật mới sẽ lần lượt kéo nhau xuất hiện không dứt, tầm mắt của hắn sẽ nhanh chóng dời sang người khác mà thôi.
Ngón tay Ninh Hoàn gõ nhẹ lên mặt bàn, y đoán chắc chưa đến hai ba tháng nữa là Mộ Cẩm Ngọc sẽ quên mất chuyện bản thân dùng máu họa hoa đào, mà hai ba tháng cũng hơi nhiều rồi, y bấm đốt ngón tay một chút — Thời gian tới sẽ xuất hiện tình tiết Mộ Cẩm Ngọc vô tình cứu được một nữ tử gặp nạn, sau đó nạp nữ tử này làm thị thiếp.
Ninh Hoàn chuẩn bị bút mực.
…
“Hoa tự trôi, nước tự chảy
Một nỗi tương tư, hai nơi sầu nhớ.”
Mộ Cẩm Ngọc nhìn bức họa Ninh Hoàn hồi đáp lại, nhịn không được cứ thế mở miệng liến thoắng mấy câu.
A Hỉ xoa xoa mắt, hắn không hiểu mấy chuyện của người đọc sách cho lắm, chứ nếu mà để hắn nhìn được bức họa này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu A Hỉ chắc chắn là “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” chứ không phải cái gì mà “Một nỗi tương tư, hai nơi sầu nhớ” đâu.
Nhưng nhìn Thái tử điện hạ đang vô cùng có tinh thần bên kia, A Hỉ cũng không tiện đứng nói mát.
A Hỉ gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy đúng vậy, ngài nói gì thì chính là như thế. À nô tài quên mất chuyện này, vị cô nương mà hai ngày trước được một kỵ binh cứu, điện hạ định sắp xếp —”
Mộ Cẩm Ngọc nghĩ một lát mới nhớ cái kẻ ăn không ngồi rồi này: “Không đưa nàng ta vào trong thành thì sao, còn muốn giữ lại nuôi không à? Khi nào đi tuần tra thì tiện tay đưa nàng đến chỗ nào có dân cư đi, đừng có để mãi ở đây không lại gây thêm phiền phức.”
Nữ tử này dung mạo không tồi, xuất thân cũng trong sạch đàng hoàng, nàng là nữ nhi của một thương nhân, bất hạnh thay cả nhà đụng độ người Phong Đan thì bị giết sạch, nàng may mắn trốn thoát mới được kỵ binh đi tuần cứu mạng.
Không ít tướng lãnh trong quân doanh đều ngo ngoe rục rịch, đã hành quân được nhiều ngày như vậy rồi, bọn họ đều rất thèm muốn nữ nhân, song vị Thái tử mới được phong làm đại tướng quân kia mới là thống soái của quân doanh, nữ tử này cũng phải đưa cho Thái tử hưởng dụng mới đúng.
A Hỉ vốn định chờ đêm xuống rồi đưa nữ tử này vào lều của Mộ Cẩm Ngọc cho điện hạ hạ hỏa. Ở biên ải cũng có doanh kỹ[1], doanh kỹ ở đây hầu hết đều là người nhà của các quan viên phạm trọng tội, đa số các binh lính đều sẽ tới nơi này xả. Song A Hỉ lại chưa thấy Thái tử điện hạ đến đấy lần nào, hắn cảm thấy có thể là do điện hạ bị bệnh sạch sẽ, doanh kỹ dù ít dù nhiều đều có khả năng mắc bệnh trong người, nữ tử có xuất thân trong sạch lại có chút nhan sắc này rất thích hợp cho theo hầu hạ Thái tử.
[1]
Kết quả một chút hứng thú Mộ Cẩm Ngọc cũng không có, liếc mắt một cái xem dáng vẻ nàng như nào hắn cũng lười. A Hỉ đành phải dặn dò tướng lãnh phụ trách đi tuần, tìm cơ hội đưa nữ tử này đến thôn trang hoặc là vào trong chợ thành.
Ngoại trừ bức họa hồi đáp này, Ninh Hoàn còn kể lại những chuyện y đã làm trong kinh thành khoảng thời gian gần đây, Mộ Cẩm Ngọc nghiêm túc đọc lại phong thư đi kèm một lần nữa.
Ninh Hoàn đúng là có chút tài năng, trong kinh thành đã bị y nhấc lên một đợt hỗn loạn không hề nhỏ.
Huệ Dân Dược Cục là một nhánh của Thái Y Viện, nơi này mở ra nhằm mục đích khám chữa bệnh cho dân chúng phổ thông, một phần phạm nhân bị bệnh trong ngục cũng do Huệ Dân Dược Cục phái người đi chữa trị. Đám người đó dĩ nhiên không thiếu dược liệu, mà một trong những loại dược liệu chiếm phân lượng lớn của Huệ Dân Dược Cục chính là nha phiến. Thứ này ở trong kinh thành cũng thuộc dạng quý hiếm, mà Đại Lạc triều cũng không cho gieo trồng với số lượng lớn.
Quan viên có chức quyền lớn nhất trong Huệ Dân Dược Cục là Vi Tĩnh, cũng là đệ đệ của viện sử Vi Túc của Thái Y Viện, gã ngồi được cái chức quan béo bở này không thể thiếu một tay Vi Túc lo liệu.
Nha phiến trong kho dược thô được vận chuyển đến Thái Y Viện, sau đó rơi vào tay Vi Túc, Vi Túc là thái y phụ trách việc tinh luyện nha phiến, mà Vi Tĩnh cũng từ Vi Túc mà học được cách luyện chế thứ này, gã đem nha phiến từ Huệ Dân Dược Cục đến một tiệm thuốc có quan hệ thân thiết, sau đó bày bán nha phiến đã được tinh luyện thành đan dược với giá cao cho những thương nhân giàu sang nhưng không có quyền thế, sau lại có vài thương nhân bị nghiện, vừa mới năm ngoái thôi đã tan nhà nát cửa, vợ con ly tán rồi cuối cùng treo cổ tự sát.
Những thương nhân này cũng không có khả năng đối đầu với thế lực chống lưng cho Huệ Dân Dược Cục, càng không rõ thứ mình dùng là nha phiến có tính nghiện rất nặng, cứ mơ mơ màng màng mà chết, sau khi chết cũng không gây ra náo động gì lớn.
Ninh Hoàn viết lại tình trạng của một thương nhân trong số đó, nào là cửa nát nhà tan, đất đai mất hết thành một câu chuyện xưa mang theo hồi chuông cảnh tỉnh, sau khi y bán lại cho mấy tiên sinh kể chuyện ở các tửu lầu lớn xong, những vị tiên sinh ấy sẽ kể lại cho dân chúng đến nghe.
Không khéo là gần đây lại có một người cũng đang nghiện nha phiến, kẻ này không phải thương nhân bình thường, là do hắn thường xuyên tụ tập với một đám bằng hữu không ra gì nên mới không cẩn thận dính vào nha phiến. Để mà nói thì hắn với Ninh Hoàn cũng có chút dây mơ rễ má sâu xa, chính là vị hôn phu của nhị tỷ Ninh Hoàn — Điền Hạ, cái người ngày trước bị Ninh Hoàn ném xuống hồ nước. Sau khi hắn ngốn hết mấy ngàn lượng bạc vào nha phiến xong thì hết sạch bạc, song cơn nghiện vẫn cứ tái phát không ngừng, quậy cho cả nhà gà chó không yên.
Tuy địa vị Điền gia ở trên triều cũng không phải kiểu có thể hô mưa gọi gió, song cũng là nhân vật có tiếng nói nhất định. Điền phụ thấy nhi tử của mình bị giày vò thành dáng vẻ thoi thóp, người không ra người quỷ không ra quỷ, vốn ông còn không hiểu nguyên nhân gì lại khiến Điền Hạ biến thành tình trạng như thế này, sau lại biết được một vài chuyện ồn ào về nha phiến đang lưu truyền trong kinh thành, rồi mới để ý đám bằng hữu của Điền Hạ cũng là dáng vẻ nửa sống nửa chết như thế thì lập tức đoán được hết mọi chuyện, biết Điền Hạ như thế này là do nghiện nha phiến. Trong cơn tức giận Điền phụ đã viết tấu chương dâng lên Hoàng đế, đồng thời trong buổi chầu sớm cũng đề nghị Hoàng đế phải điều tra kĩ càng chuyện này.
Vài vị quan viên chính trực cũng đứng dậy — Huệ Dân Dược Cục vốn được mở ra để cứu trợ dân chúng gặp khó khăn, nếu bây giờ lại đúng với lời đồn đãi trong kinh thành, hợp tác cùng tiệm thuốc dùng nha phiến để cướp tài sản của thương nhân, há chẳng phải biến thành nơi chuyên gia hại người sao?
Việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy nghiêm của triều đình.
Một quan ngự sử nói với Hoàng đế: “Thần đề nghị phải tra xét việc này kĩ càng, nếu không tra rõ thì tất cả dân chúng đều sẽ cho rằng Huệ Dân Dược Cục cấu kết cùng tiệm thuốc coi mạng người như cỏ rác, vậy không khác gì đang đem uy nghiêm của triều đình đi quét sân!”
Hộ Bộ thị lang cũng đứng dậy: “Nếu Huệ Dân Dược Cục và Thái Y Viện đều trong sạch, vậy chính là các thư sinh kể chuyện đang bịa đặt để gây sự chú ý, việc tra xét này cũng để trả lại sự trong sạch cho Thái Y Viện, đồng thời nghiêm phạt những kẻ đã tung tin đồn!”
Điền đại nhân lên tiếng: “Nha phiến đan khiến người ta điên cuồng, khuyển tử của hạ thần bị thứ độc dược này hành hạ đến thoi thóp, không biết là kẻ nào lại đi tinh luyện loại dược gây hại cho dân chúng như thế này, thần cũng cho rằng cần phải điều tra rõ ràng, phải bắt được tên tặc tử đã luyện chế thứ đan dược này rồi xử trảm. Không thể để thứ độc dược này lưu truyền thịnh hành trong Đại Lạc triều của chúng ta được.”
Tiền triều đã từng thịnh hành Ngũ thạch tán, không ít những vị quan to quyền quý đã bị nó kéo sa lầy, tinh thần lúc nào cũng mơ màng mất hồn mất vía, cả người thì gầy gò tiều tụy, song dù đã như thế nhưng bọn họ vẫn coi nó là một thú vui phong nhã. Sau khi Đại Lạc triều ra đời mới bắt đầu cấm lưu hành Ngũ thạch tán, ngoại trừ những khi cần dùng để chữa bệnh thì tất cả các quan viên đều không được đụng vào.
Đám quan viên khẽ bàn tán: “Nghe nói nha phiến còn khiến người ta nghiện nặng hơn cả Ngũ thạch tán!”
“Nếu ai ai cũng dùng nha phiến, vậy thì nam nhi Đại Lạc ta sẽ bị thứ này mê hoặc hết sạch, tinh thần lúc nào cũng mơ màng uể oải, chẳng phải là đang tạo cơ hội cho nước khác xúc phạm chúng ta hay sao?”
Viện sử Vi Túc của Thái Y Viện kiêm chức Lễ Bộ thị lang tất nhiên cũng đang có mặt trên triều, những chuyện mà thân đệ của mình làm ra hắn đều biết cả, hiện giờ còn nghe thấy mấy vị quan viên này nhắc đến tác hại của nha phiến, tinh thần hắn cứ thấp tha thấp thỏm, bất an mà trộm liếc Hoàng đế một cái.
Gương mặt của Hoàng đế bị khuất sau chuỗi ngọc trên mũ miện, có liếc nữa cũng không nhìn được lão đang có biểu cảm gì.
Một lúc lâu sau Hoàng đế mới dùng giọng điệu đè nén cơn giận mà nói: “Chuyện này liên quan trực tiếp đến mặt mũi triều đình, nhất định phải tra xét rõ ràng! Những kẻ châm ngòi thổi gió, lan truyền tin đồn cũng phải bắt giữ lại. Lư Duy, ngươi phụ trách tra rõ việc này cho trẫm!”
Một vị quan văn đứng dậy: “Vi thần tiếp chỉ.”
Chuyện này đã bị lan truyền rất rộng rãi, cho dù hậu cung trước nay không được phép nhúng tay vào chuyện triều chính thì ít nhiều đều nghe được phong phanh. Chỉ trong thời gian ngắn, các thái giám và cung nữ cũng thường xuyên bàn tán xôn xao.
Sau khi Ninh Hoàn biết được hướng đi của chuyện này thì cũng không có phản ứng gì rõ ràng, bởi kết cục ra sao y cũng đều đã đoán được trước. Viện sử Vi Túc và đệ đệ Vi Tĩnh của hắn chắc chắn không thể dễ dàng thoát tội, hành động dùng quyền để trục lợi cá nhân của Vi Tĩnh đã chạm vào giới hạn của Hoàng đế, trước đây lão tin tưởng Vi Túc bao nhiêu thì giờ đây căm hận hai huynh đệ bọn họ bấy nhiêu, chắc lão đang muốn băm bọn họ thành một đống thịt nát lắm.
Y ngước mắt nhìn Sở Hà: “Hoàng đế sẽ không tha cho những người đi loan tin đâu, chắc chắn lão sẽ tra xem ai là người bán tin tức cho các tiên sinh kể chuyện, ngươi đã giải quyết sạch sẽ hết chưa?”
Sở Hà đáp: “Đã xử lý gọn gàng hết rồi ạ, miệng bọn họ đều rất kín, hơn nữa đây vốn là chuyện có thật đã từng xảy ra, các tiên sinh kể chuyện cũng không tung tin bịa đặt để bôi nhọ triều đình, có đi tra đầu đuôi thì cũng chỉ tìm được những người thân hoặc hàng xóm của các nạn nhân đã tử vong vì nha phiến thôi. Triều đình sẽ không giết những thư sinh ấy để đổi lại bao lời tranh luận gièm pha, càng không giết dân chúng bình thường đâu ạ.”
Ninh Hoàn gật đầu: “Ừm.”
Y tự rót cho mình một ly trà, hơi nóng cùng hương trà bay lên rồi lượn lờ trong trong không khí, bao phủ từng ngóc ngách trong noãn các, mùi thơm nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi.
Y phục mà y đang mặc là một bộ trường bào màu thuần trắng, phần cổ áo và cổ tay áo có thêu hoa văn mây bạc, mái tóc đen dài cũng chỉ dùng một dải lụa cùng màu vơ gọn ra đằng sau.
Sở Hà dĩ nhiên không biết được thân phận thật của Ninh Hoàn, hắn chỉ cảm thấy Thái tử phi rất quái lạ, trong khoảng thời gian Thái tử điện hạ không ở kinh thành, y phục của Thái tử phi ngày càng tối giản, nhìn kĩ còn nhận ra đây là y phục của nam tử.
Các phu nhân tiểu thư trong kinh đều thích ăn diện lộng lẫy, dù đang ở trong nhà cũng sẽ tô son điểm phấn một chút, đến phen Ninh Hoàn thì Sở Hà chẳng thấy trên mặt Thái tử phi có chút dấu vết nào của phấn son cả.
Sau khi đã báo cáo xong hết Sở Hà cũng định cáo lui, đúng lúc này Ninh Hoàn lại chợt lên tiếng: “Ngươi có biết người của Thái tử trong Thái Y Viện là ai không?”
Sở Hà thật thà đáp: “Thuộc hạ không biết cái này, chuyện của Thái tử điện hạ thuộc hạ chỉ biết một phần nhỏ, không phải cái gì cũng được kể.”
Lòng nghi ngờ của Mộ Cẩm Ngọc rất nặng, ngay cả A Hỉ luôn theo bên cạnh hắn cũng bị hắn hạ độc phải lấy thuốc giải theo hạn, còn những thuộc hạ khác thì chỉ biết được chút chuyện của hắn, muốn biết hết là không thể.
Người mà biết hết được bí mật của Mộ Cẩm Ngọc, chỉ có thể là người chết.
Nhân phẩm Triệu Nghi không tồi, lần trước hắn được mời đến phủ Thái tử xem mạch là có thể thấy được y thuật cũng khá ổn, nhưng rốt cuộc hắn có phải thủ hạ của Mộ Cẩm Ngọc không thì y còn chưa xác định được, không thể cứ thế đánh liều đẩy đối phương lên ngồi cái chức Viện sử Thái Y Viện.
Viện sử Thái Y Viện là một chức quan rất quan trọng, nó có mối liên hệ trực tiếp đến sức khỏe của Hoàng đế, với tính tình đa nghi của Hoàng đế thì sau khi Vi Túc rớt đài, chắc chắn lão sẽ đề bạt một người mà lão tin tưởng lên cái ghế Viện sử. Mà chuyện của Vi Túc cũng không phải chỉ giết Vi Túc là xong, những thái y nào có quan hệ thân thiết với hắn nhất định cũng không tránh khỏi việc bị liên lụy.
Trong khoảng thời gian này Ninh Hoàn đã vô cùng quen thuộc với nội bộ Thái Y Viện, y viết tên vài vị đồng tri và viện phán có khả năng sẽ được đề bạt lên trên giấy, viết xong lại ngồi ngẫm nghĩ xem người nào trong số này có khả năng là thủ hạ của Mộ Cẩm Ngọc, nghĩ hết nửa ngày lại thấy suy nghĩ của mình không khả thi.
Thái Y Viện kiểu gì cũng phải trải qua một đợt thanh lọc mới, Ninh Hoàn biết chuyện này không thể giải quyết được trong một sớm một chiều, không vội được.
Y suy tư một chốc rồi bảo với Sở Hà: “Ngươi quan sát kĩ càng một chút, những ngày tới mà có danh y nào từ châu khác được đề bạt vào kinh thì báo lại cho bổn cung, phải tra rõ tên họ, xuất thân và cả nơi ở sau khi vào kinh.”
Các thái y trong kinh thành đều có khả năng dây mơ rễ má đến một phe phái nào đó, Hoàng đế cũng lo ngại sẽ dùng nhầm quân cờ của kẻ khác, nếu ngoài Vi Túc ra không còn thái y nào có thể để lão tin tưởng thì rất có thể lão sẽ hướng mắt sang những danh y xuất thân trong sạch mới vào kinh.
Sở Hà còn chưa nghĩ sâu xa được đến thế, song hắn đã biến thành kẻ cực kỳ tin cậy Thái tử phi, nghe dặn xong thì lập tức đáp: “Rõ.”
Bình thường Ninh Hoàn đều rất nhàn nhã rảnh rỗi, y cũng không muốn hao phí sức lực đi làm chuyện gì, chỉ muốn được yên tĩnh một mình. Uống trà, ngắm hoa, đi ngủ, đọc sách là những hoạt động yêu thích của y, song tình hình hiện giờ lại không để y có thể tiếp tục lười biếng như trước nữa, hai ngày tới y cũng nên tiến cung giải quyết chút việc.
Y lười nhác nâng mắt lên: “Ngươi lui ra đi, đợi bổn cung thay y phục xong sẽ tiến cung.”