SAU KHI XUYÊN SÁCH TRỞ THÀNH EM KẾ NAM CHÍNH - Chương 42: 42 Tay Nắm Tay
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAU KHI XUYÊN SÁCH TRỞ THÀNH EM KẾ NAM CHÍNH
- Chương 42: 42 Tay Nắm Tay
Ngay cả nước lạnh cũng không thể làm dịu đi sức nóng trên mặt Dư Thiến.
Cô nhìn thấy bản thân trong gương với khuôn mặt rạng rỡ, lúng túng quay đầu sang chỗ khác.
Vừa rồi bản thân có phải quá chủ động không?
Dư Thiến bắt đầu suy tư, nhưng nghĩ đến phản ứng của Giang Chính, cô vẫn bất giác cười thầm.
Họ đã là bạn trai và bạn gái rồi nên hôn nhau cũng là chuyện bình thường, đúng không? Hơn nữa, không thể lúc nào cũng để Giang Chính chủ động với cô, tình cảm là phải từ hai phía, cô thích Giang Chính, hi vọng có thể khiến Giang Chính cảm nhận được tình yêu của mình.
Dư Thiến nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ trong dòng suy nghĩ miên man và có một giấc mơ khó tả.
– –
Khi Giang Chính thức dậy vào ngày hôm sau, mẹ anh đã trang bị đầy đủ vũ khí với dáng vẻ chuẩn bị xuất ngoại.
“Mẹ, hôm nay mẹ đi đâu vậy?”
Giang Chính nhìn mẹ không nói nên lời, mẹ anh khác với những người mẹ luôn chăm lo cho con cái, trong một năm sẽ có thời gian nửa năm là đi du lịch ở ngoài, thời gian mà em trai anh tiếp xúc với dì giúp việc còn nhiều hơn với bà.
Lần này anh kiếm bà về cũng phải hẹn trước một tuần lễ.
“Đi Úc.”
Nhìn thấy con trai lớn, mẹ Giang vẫn bắt tay vào dọn dẹp với vẻ mặt thoải mái.
“Mẹ, lần này mẹ giúp con mang ít quà về cho Tiểu Ngư Nhi đi.” Giang Chính nghiêng người về phía mẹ, trên mặt mang theo nụ cười, vô cùng ân cần nói.
Từ món quà anh tặng vào ngày Nguyên Đán, anh có thể thấy rằng con bé Dư Thiến vẫn thích những gì con gái chọn hơn.
Mẹ anh thì thường thích ăn mặc đẹp và thẩm mỹ cũng không tệ, có lẽ Dư Thiến thích những thứ mẹ mua hơn.
Nghe vậy, mẹ Giang đặt thứ trong tay xuống, nhìn Giang Chính đầy vẻ khó tin: “Không thể thấy được rằng Đại bảo lại chu đáo như vậy.”
Giang Chính nhướng mày: “Tiểu Ngư Nhi là con dâu tương lai của mẹ đấy, vợ của chính bản thân con dĩ nhiên phải để tâm rồi.”
Mẹ Giang đã quá quen với việc con trai cả da mặt dày này, nhưng bà vẫn nghiêm túc nói: “Đại bảo, mấy chuyện này con nói trước bố mẹ thì được, nếu con nói trước mặt mẹ của Thiến Thiến, mẹ đoán con sẽ bị mất cả bạn gái đấy.”
Mẹ Dư Thiến mà nghe những lời này, sẽ hận không thể đánh chết đăng đồ tử này.
(đăng đồ tử: Chỉ những người háo sắc, sắc lang)
Mẹ Giang nghĩ về những chuyện xảy ra ở đêm hôm qua, vẫn còn một chút ngẩn ngơ.
Nhưng không thể phủ nhận rằng con trai cô đã tự tìm được bạn gái, điều này thực sự khiến cô rất vui vẻ.
Giang Chính khác với những đứa trẻ khác, khi còn nhỏ vì bà mẹ chồng, sự vỡ lòng ngôn ngữ của anh đã bắt đầu từ việc chửi bới.
Khi Giang Chính mới bắt đầu học nói, bà nội Giang Chính vẫn còn sống, bà đặc biệt thích Giang Chính, đứa cháu trai cả này, nhưng không may, bà ấy đã già và mắc bệnh Alzheimer (bệnh giảm trí nhớ, sa sút trí tuệ của người già), mỗi khi phát bệnh luôn thích chửi mắng người khác, thậm chí là khi đang xem phim cũng có thể cãi lộn với những người trong tivi.
Và bà ấy cũng rất thích giữ Giang Chính bên mình, Giang Chính lúc nhỏ dưới sự huân đào của bà nội, chữ đầu tiên nói ra chính là “vương bát đản”, và sau ba tuổi các câu nói chửi bớt người khác đã được anh nói rất suông sẻ lưu loát.
Bây giờ lớn rồi, anh có thể kiềm chế được tính khí của mình một chút, nhưng khi còn nhỏ thì quả thật là không thể chịu đựng được, mắng các tiểu bằng hữu đến khóc thôi cũng không nói, ngay cả chính cha anh cũng bị anh chọc tức đến mức thà ở văn phòng làm việc cũng muốn về nhà.
Lúc đó, điều duy nhất bà vui chính là mẹ chồng bà cũng là một người có văn hóa, những lời mắng mỏ của anh sẽ không quá thô tục, nếu không bà không thể tưởng tượng được tiểu Giang Chính sẽ nói ra những gì.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, mẹ Giang cảm thấy có chút xấu hổ, đều nói nhìn lúc ba tuổi sẽ biết khi già sẽ như thế nào, cho nên từ khi Giang Chính lúc nhỏ mắng khóc mấy cô bé khá, bà cảm thấy con trai mình có thể sẽ độc thân cho đến già.
Cũng may con trai bà chưa đợi bà lo lắng thì đã tự mình an bài hết rồi.
– –
“Thiến Thiến thích gì?” Mẹ Giang hỏi về sở thích của Dư Thiến để dễ mua quà.
Dư Thiến thích gì? Cô ấy dường như không thích gì khác ngoài ăn, ngủ và đi siêu thị.
“Mẹ cứ nhìn rồi mua.” Giang Chính rất ân cần đưa chiếc mũ cho cô.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Mẹ Giang gọn gàng bước ra khỏi cửa với trang thái gọn gàng thư thả, ai có thể tin được rằng cô đã là mẹ của hai đứa trẻ.
Giang Chính tiễn mẹ đi, quay người, trực tiếp đến nhà họ Bạch.
– –
Lúc này, Dư Thiến và Lâm Niệm Niệm đều không nói nên lời.
Dư Thiến chưa bao giờ nghĩ rằng mối quan hệ của cô và Giang Chính sẽ có ảnh hưởng lớn đến Lâm Niệm Niệm, cô ấy cư nhiên sáng sớm đã chạy qua kiếm bản thân nói chuyện.
Hỏi các câu hỏi đều là liên quan đến vấn đề tình cảm, chẳng hạn như “Làm thế nào cậu phát hiện ra rằng cậu thích Giang Chính vậy Thiến Thiến?”
“Hai cậu có nắm tay nhau chưa?”
“Tâm động là cảm giác như thế nào?”
Chờ đã..
một loạt câu hỏi trông ngớ ngẩn nhưng vô cùng ngại ngùng.
Dư Thiến còn khó giải thích hơn là nói chuyện với mẹ cô, hôm nay Bạch Khải Minh giống như uống nhầm thuốc, cũng không ngăn cản sự thay đổi đột ngột của Lâm Niệm Niệm.
Dư Thiến chỉ có thể đỏ mặt trong khi cẩn thận sắp xếp những lời đáng xấu hổ để nói ra, vì sợ làm ô uế cô gái ngây thơ này.
Hai người vừa hỏi vừa trả lời nhau, cho đến khi Giang Chính bước vào, đoạn tán gẫu khó xử mới vỡ lẽ.
“Chào buổi sáng.” Giang Chính vênh mặt và ngồi ngay bên cạnh Dư Thiến, trong khi Lâm Niệm Niệm liếc qua lại giữa họ với đôi mắt sáng ngời.
Dư Thiến bị nhìn đến bất giác ngồi thẳng cả lưng.
“Tôi nói này Niệm Niệm, nếu cậu quan tâm đến tình yêu, cậu có thể xem thêm những bộ phim thần tượng máu chó đó, cậu cứ nhìn chằm chằm vào chúng tôi như thế này, Tiểu Ngư Nhi sẽ không để tôi nắm tay đâu.”
Giang Chính như cười nhưng không phải cười liếc nhìn Bạch Khải Minh, sau đó nhướng mày nhìn Lâm Niệm Niệm.
Lâm Niệm Niệm đỏ mặt khi Giang Chính nói điều đó, nhưng cô thực sự tò mò về cách cả hai đến với nhau.
“Tiểu Ngư Nhi, lát nữa chúng ta hẹn hò đi.” Lông mày Giang Chính lộ ra vẻ kiêu hãnh trong gió xuân.
“Được thôi, hay là bây giờ chúng ta đi luôn.” Dư Thiến thực sự không dám đối mặt với Lâm Niệm Niệm nữa, không muốn nói ra những lời khó xử đó nữa.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy ở bên ngoài tốt hơn là ở nhà.
Hai người ngầm đứng lên, Dư Thiến vội vàng chào Lâm Niệm Niệm và Bạch Khải Minh, rồi kéo Giang Chính chạy ra ngoài.
“Em sợ phải đối mặt với Niệm Niệm đến vậy à?” sau khi ra khỏi cửa, Giang Chính nắm lấy tay Dư Thiến một cách khá tự nhiên.
Dư Thiến cứng đờ trong chốc lát, nhưng không có rũ bỏ, cô có chút không tự nhiên nói: “Trước mặt cô ấy em mình có cảm giác bản thân đang dạy hư con nít.”
Giang Chính không thể hiểu được cảm xúc của Dư Thiến, nhưng anh đã rút ra một bài học và không dám phản bác bạn gái của mình.
“Lại gần một chút, em không lạnh sao?” Giang Chính nhìn Dư Thiến đang ngượng ngùng, dùng hết sức kéo cô về phía mình, sau đó đút tay cô vào túi anh rất tự nhiên.
Lòng bàn tay Dư Thiến ướt đẫm mồ hôi, nhất là khi cô cảm thấy ngón tay Giang Chính đang nhéo tay mình, tim cô gần như trào ra khỏi cổ họng.
Dù là hẹn hò nhưng cả hai đều không có nơi đến cụ thể, Giang Chính và Dư Thiến chậm rãi đi bộ đến siêu thị, mua một đống đồ ăn vặt mà Dư Thiến thích rồi quay trở lại.
– –
Kể từ khi cả hai chính thức xác định mối quan hệ, hành động của Giang Chính càng táo bạo hơn.
Khi không có tiết học, anh sẽ đến lớp học với Dư Thiến.
Chỉ có 22 sinh viên trong khoa của Dư Thiến, và lớp học thường chỉ kín một nửa.
Giáo viên biết rất rõ các học sinh trong lớp, thoạt nhìn thì thấy gương mặt lạ, sau đó mới nhìn xem phản ứng của những người xung quanh.
Giáo viên liền lộ ra biểu cảm ngầm hiểu.
Sau một tiết học, Dư Thiến không hề ngẩng đầu lên, nhưng Giang Chính dường như rất thích nhìn thấy cô ngượng ngùng, lâu lâu lại siết chặt tay cô.
.