SAU KHI XUYÊN SÁCH TRỞ THÀNH EM KẾ NAM CHÍNH - Chương 18: 18 Khuê Mật Đến Rồi
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAU KHI XUYÊN SÁCH TRỞ THÀNH EM KẾ NAM CHÍNH
- Chương 18: 18 Khuê Mật Đến Rồi
Thời tiết liên tục trở lạnh, Dư Thiến đã sớm mặc áo lông vũ, còn vài ngày nữa là đến kỳ thi cuối cùng, sau kỳ thi, và sau đó là kỳ nghỉ, cao tam trung học cũng đã qua đi mọt nửa.
Giang Chính nhìn Dư Thiến mặc một chiếc áo khoác dài màu đen và một chiếc khăn quàng cổ màu vàng quanh cổ, chỉ để lại đôi mắt của cô ấy bên ngoài.
“Tiểu Ngư Nhi, em tính nghỉ lễ như thế nào?”
Giang Chính đi đến bên cạnh Dư Thiến, nhìn cô ấy đút tay vào ống tay áo, bước đi như một con chim cánh cụt.
“Học bù và trở về Giang thành.” Giọng Dư Thiến phát ra từ chiếc khăn quàng cổ của cô.
“Em định trở lại Giang thành?” Vẻ mặt của Giang Chính thay đổi.
Anh còn định rủ Dư Thiến đi trượt tuyết.
“Thiến Thiến, em định trở lại Giang thành à?” Lâm Niệm Niệm nghe câu trả lời của Dư Thiến, vội vàng hỏi.
“Uhm.”
“Vậy em có về ăn Tết không?” Lâm Niệm Niệm hỏi, nếu cô ấy ở lại Giang thành cả kỳ nghỉ, thì họ sẽ rất lâu không được gặp nhau rồi.
“Về chứ, mình còn phải phải học bù.
Khoảng một tuần nữa mình sẽ quay lại.”
Dư Thiến hơi nhớ ba người bạn của cô ấy, mặc dù họ thường trò chuyện video nhưng cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Nghe Dư Thiến chỉ đi một tuần, sắc mặt Giang Chính đã cải thiện đôi chút, anh nắm chặt rồi nới lỏng ngón tay trong túi.
Dư Thiến trở lại Giang thành, chỉ là một kế hoạch cá nhân, và cô không có nói với Vương Gia Gia và những người khác, cô dự định tạo cho họ một điều bất ngờ.
Tuy nhiên, Vương Gia Gia và những người khác đã tạo cho Dư Thiến một bất ngờ lớn trước.
Ngay sau khi kỳ thi cuối cùng kết thúc.
Dư Thiến nóng lòng bắt đầu thu dọn đồ đạc, dự định quay lại Giang thành một tuần, sau đó quay lại ăn Tết và học bù.
Nhưng chưa kịp thu dọn đồ đạc thì cô nhận được một cuộc gọi từ Phương Diễm.
* * *
“Cậu nói bây giờ các cậu đang ở đâu?” Dư Thiến chớp mắt và không nhịn được bật loa ngoài.
“Chúng mình đang ở sân bay Bắc Kinh, mau tới đón chúng mình đi, mình sắp chết đói rồi.”
Khi nghe thấy tiếng than thở của Phương Diễm qua điện thoại, khuôn mặt của Dư Thiến chuyển từ không thể tin được thành ngạc nhiên tột độ.
“Ngay đây ngay đây, cậu có thể ăn cái gì đệm bụng đi, mình qua ngay đây.”
Dư Thiến vội vàng mặc quần áo, đi giày rồi chạy bộ xuống lầu để tài xế lái xe ra ngoài.
“Em ra ngoài à?” Bạch Khải Minh đang uống nước, không nhịn được hỏi khi Dư Thiến có vẻ hoảng hốt.
“Uhm, bạn bè của em tới kiếm em, giờ em phải ra sân bay đón họ.” Dư Thiến cười như một đứa trẻ được quà.
Bạch Khải Minh nghĩ đến ba cô gái đi cùng Dư Thiến khi anh lần đầu tiên gặp Dư Thiến, trong giọng nói có chút quan tâm: “Đi đường cẩn thận, về sớm.”
“Em biết rồi anh Minh, tạm biệt anh Minh.” Dư Thiến nói lời tạm biệt với Bạch Khải Minh với đôi lông mày cong cong, rồi lên xe.
Không lâu sau khi Dư Thiến đi ra ngoài, Giang Chính đến, anh ta không nhìn Bạch Khải Minh ngay khi anh ta bước vào, nhìn xung quanh một lần, anh ta hỏi thẳng: “Tiểu Ngư Nhi đâu?”
Dáng vẻ ấy, giống hệt người chồng về nhà, liền trực tiếp hỏi đứa nhỏ: “Mẹ của con ở đâu?”
Bị phớt lờ, Bạch Khải Minh không hề tức giận mà thờ ơ nói: “Ra sân bay đón những người quan trọng với em ấy rồi.”
Người rất quan trọng? Giang Chính trong lòng có chút hồi hộp, ngập ngừng nói: “Người thân của em ấy tới ao?”
“Không phải.” Bạch Khải Minh thẳng thừng ném bom vào người anh, “Là bạn học có quan hệ tốt mỗi ngày trò chuyện video với cô ấy.”
Bạn cùng lớp? Nam hay nữ?
Giang Chính bối rối không biết vì sao, nhìn Bạch Khải Minh đang bận rộn trước mặt, tiếp tục hỏi: “Chắc hản là con gái nhỉ?”
Bạch Khải Minh nhìn Giang Chính, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Cậu nói đi?”
Sau đó, Bạch Khải Minh phớt lờ Giang Chính và bước lên lầu với tâm trạng vui vẻ, sảng khoái sau khi trả thù được.
Khiếp, làm sao mà đoán được, tốt nhất không phải là nam.
Giang Chính nghiến răng có chút cáu kỉnh, không chút nghĩ ngợi cầm điện thoại gọi cho Dư Thiến.
Những một lần, hai lần, ba lần.
Liên tiếp ba cuộc gọi đều bận, Giang Chính tức giận nhìn số của Dư Thiến, rốt cục đang nói chuyện phiếm với ai, nửa tiếng rồi cũng không cúp điện thoại.
* * *
Sau một tiếng rưỡi, Dư Thiến xuất hiện ở sân bay.
Vương Gia Gia và những người khác đang ăn đồ ăn vặt mua ở ven đường, nhìn thấy Dư Thiến, họ vui vẻ vẫy tay chào.
Dư Thiến chạy đến chỗ ba người họ, và họ ôm nhau trong hạnh phúc.
“Sao các cậu lại tới tìm mình? Mình còn định ngày mai về đó.” Dư Thiến ôm Tề Ngọc, giọng nói có chút gượng gạo.
“Cậu đang học cao tam, bây giờ còn đang học bù, đương nhiên chúng mình tới tìm cậu rồi.” Phương Diễm mỉm cười.
Vương Gia Gia: “Dì Vương biết chúng mìh tới tìm cậu, dì ấy đã bao hết vé máy bay của chúng mình đấy.”
Trước đó, để tạo bất ngờ cho Dư Thiến, họ đã hỏi Vương Huệ về thời gian cụ thể trong kỳ nghỉ của Dư Thiến, Vương Huệ biết rằng họ sắp đến, rất kinh hỷ và trực tiếp bao trọn vé máy bay của họ.
Tề Ngọc: “Nhìn thấy mặt của cậu béo như vậy, chắc hẳn ở đây thích nghi rất tốt.”
Tề Ngọc nhìn lên và nhìn xuống Dư Thiến, và đôi mắt của cô ấy thể hiện sự hài lòng như một người mẹ già.
Bọn họ trìu mến bước ra ngoài.
“Hôm nay hơi muộn.
Các cậu theo mình về ăn cơm trước, ngày mai chúng mình mới đi chơi, được không?” Dư Thiến dẫn bọn họ lên xe.
Bây giờ đã là 6 giờ chiều, Phương Diễm và những người khác hôm nay đều đi lại vất vả, họ đã mệt mỏi rồi, với lại mùa đông trời tối sớm không thích hợp để đi chơi, nên tốt hơn hết là về sớm nghỉ ngơi để mai đi chơi vui vẻ.
Đối với đề xuất này không ai phản đối cả, Dư Thiến đã giúp họ cất đồ đạc vào xe và trò chuyện trên đường trở về nhà Bạch.
– –
“Chà! Thiến Thiến, ngôi nhà này đẹp quá.”
“Đó là Hắc Hắc mà cậu nhận nuôi à?”
“Có vẻ như cậu đang có một cuộc sống tốt.”
Phương Diễm và Vương Gia Gia nhìn mọi thứ xung quanh với sự mới lạ, và họ bắt đầu nói chuyện, trong khi Tề Ngọc lặng lẽ đứng một bên với nụ cười trên miệng, không tham gia bình luận.
“Em cuối cùng cũng về, tại sao em lại không trả lời cuộc gọi của anh?”
Khi Giang Chính nghe thấy giọng nói bên ngoài, từ trong nhà họ Bạch đi ra, có chút chua xót, nhìn thẳng Dư Thiến.
Về phần Giang Chính, người xuất hiện đột ngột và giọng điệu như vậy, Vương Gia Gia và những người khác không khỏi có chút mạc danh kì vị.
Giang Chính cũng không mong đợi Dư Thiến trả lời.
Quay đầu nhìn ba người kia, cảm giác thật thoải mái, rất tốt, không phải là nam.
Trên mặt Giang Chính nở nụ cười, anh nhìn ba người Vương Gia Gia thân thiện nói: “Các em chính là bạn của Thiến Thiến à, hoan nghênh các em đến Bắc Kinh.
Hôm nay muộn quá rồi.
Ngày mai anh sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho các em và đưa các em đi chơi, được chứ?”
Tề Ngọc và Phương Diễm nhìn nhau khi nghe thấy giọng nói như chủ nhân của Giang Chính, cả hai đều nhìn thấy trong mắt nhau có một loại suy đoán nào đó.
Chỉ có Vương Gia Gia nói rất thẳng thắn: “Chúng tôi không định tìm hướng dẫn viên du lịch, tôi xin lỗi.”
Giang Chính: “…”
Quả nhiên bạn của tiểu ngỗng ngốc cũng là ngỗng ngốc, sao lại không tinh mắt như vậy?
Tề Ngọc & Phương Diễm: Ồ! Làm tốt lắm.
Dư Thiến cảm thấy bầu không khí hiện trường có chút vi diệu, tiến lên đẩy Giang Chính sang một bên, nhìn đám người phía sau nói: “Đừng để ý anh ta, chúng ta vào trước đi.”
Nói xong liền dẫn Tề Ngọc bọn họ vào nhà.
Bạch Khải Minh vẫn đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy họ đi vào, anh ta khẽ gật đầu nói: “Đồ ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Giang Chính đi theo phía sau và vênh váo vào phòng ăn của nhà Bạch, vốn dĩ anh muốn ngồi cạnh Dư Thiến, nhưng sau khi liếc nhìn ba người kia, cuối cùng anh lại ngồi xuống bên cạnh Bạch Khải Minh.
Bạch Khải Minh kinh tởm liếc anh một cái, nhưng cuối cùng anh ta còn không có mở miệng đuổi người.
Bữa ăn thập phần kỳ quái.
Dư Thiến cực kì hưng phấn và liên tục gắp thức ăn cho ba người bạn, Giang Chính luôn cố gắng nói chuyện với Dư Thiến nhưng chỉ nhận được vài câu trả lời có lệ.
Tề Ngọc và Phương Diễm liên tục đấu mắt, háo hức muốn biết mối quan hệ giữa Giang Chính và Dư Thiến là gì.
Một bàn có sáu người, chỉ có Vương Gia Gia là ăn hết lòng.
Sau khi ăn xong, Dư Thiến từ chối phòng khách do Bạch Khải Minh sắp xếp cho bạn bè của cô, và trở về phòng cô với ba người họ.
Vương Gia Gia vừa vào phòng liền nhảy lên giường lớn lăn lộn trên đó.
Phương Diễm bắt đầu hỏi về Giang Chính và nhìn Dư Thiến với một khuôn mặt cởi mở, cuối cùng cô ấy đi đến kết luận: Dư Thiến vẫn là Dư Thiến chưa thông suốt đó, chỉ là một người con trai nào đó đang yêu đơn phương rồi.
Sau khi nhận được câu trả lời, Tề Ngọc và Phương Diễm không giằng co câu hỏi này, bốn người cùng ngủ trên chiếc giường rộng hai mét, nhiệt tình lên kế hoạch sắp xếp cho ngày mai, giống như đã ngủ chung giường vô số lần trước đó, không hề có cảm giác lạ lẫm và khó xử chút nào.