SAU KHI TRỌNG SINH THÀNH LONG VƯƠNG TÔI DỰA VÀO HẢI SẢN LÀM GIÀU - Chương 7: Tiệm Cá
Lâm Đại Vũ vội vội vàng vàng lái xe của mình chạy thẳng đến thôn Sùng Tín.
Sau năm phút, ông đã tới thôn Lục Ốc, gọi điện cho Lục Áo, “Lục Áo, cậu ở đâu?”
“Ở bãi đá ngầm bên ngoài thôn.”Lục Áo hỏi, “Anh tới chưa?”
“Tới rồi, đang ở chỗ phơi lúa của thôn đây.
Cậu đợi 1 chút, tôi qua đó tìm cậu.”
Lục Áo ở tại chỗ chờ ông, tiện thể nhìn đàn cá hồng vịnh dưới chân.
Hiện tại đã qua thời điểm thủy triều lên cao nhất, chỗ này địa thế lại cao, hẳn là không chìm được, có thể yên tâm.
Bước chân của Lâm Đại Vũ rất nhanh, chưa đầy 5 phút đã tới chỗ bãi đá ngầm.
Ông ta từ xa đã nhìn thấy Lục Áo đang ngồi trên tảng đá, vội bước nhanh qua.
“Cá đâu?”
Lục Áo nâng đầu ra hiệu hố nước bên cạnh.
Hố nước không hề sâu, đứng ở bên cạnh có thể cá ở bên trong.
Trước đó Lâm Đại Vũ đã kinh ngạc khi xem qua hình, nhưng mà vẫn không bằng sự rúng động khi xem trực tiếp.
Bên trong cái hố nước không to này, 7 con cá hồng vịnh dài hơn 0.5m đang chen chúc bơi, cứ thế làm cho người ta cảm thấy vui sướng vì bội thu.
Lâm Đại Vũ sống nửa đời người, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người thanh niên có thể trong vòng 1 buổi sáng dùng súng bắn cá bắt được hơn 50 kg cá, điếu thuốc trong miệng mém xíu nữa là rớt xuống, “Này, đều do sáng nay cậu bắt hết sao?”
“Đúng vậy.”
Lâm Đại Vũ đến gần hơn để xem, cá còn sống, lắc đầu vẫy đuôi giãy dụa, bọt nước văng khắp nơi, làm ướt nửa cái quần của Lâm Đại Vũ.
Lục Áo hỏi:” Mấy con cá này bán ở trấn trên được không?”
“Chắc không được rồi, mấy con này quá lớn quá nặng rồi, thương lái trong tiệm sẽ mua không nổi.” Lâm Đại Vũ ngồi xổm xuống quan sát một hồi, quay đầu nói với cậu, “Mấy con cá này e rằng phải đưa đi bến tàu Long Hương mới bán được giá tốt.”
Bến tàu Long Hương cách chỗ bọn họ khá xa, nó nằm gần sát với huyện thành, lái xe cũng phải hơn 2 tiếng.
Lâm Đại Vũ có chút đáng tiếc,” Nếu như đưa đi trấn trên, lúc bán thì chắc còn sống.”
Giá của cá sống và cá chết khác nhau, cá sống có giá mắc hơn 10 tệ.
Lục Áo nhìn đám cá này, nói:” Không sao, dùng thùng nước hẳn là có thể nuôi được một khoảng thời gian.”
Lâm Đại Vũ nói:”Vậy phải xem sức sống của mấy con cá này rồi, cá hoang dã sức sống chắc sẽ mạnh hơn chút, cậu đi đến bến tàu Long Hương bằng cách nào? Tôi đưa cậu đi nhé?”
Lục Áo nhìn cá, nói:” Vẫn là không nên, miễn cho xe anh 1 mùi hôi tanh, tôi thuê 1 chiếc 3 gác trong thôn đi là được.”
Trong thôn của cậu không có người đi đánh cá, thuê 1 chiếc 3 gác cũng không có khó lắm.”
Lâm Đại Vũ thấy cậu gọi điện, đột nhiên nhanh trí nói, “Ai, hay là gọi Lâm Mãn Chương bọn họ lại đây đi? Bọn họ có thể cũng phải đi bán cá, họ lại có máy bơm oxy*, nói không chừng khi tới bên tàu cá vẫn còn sống.”
Lâm Mãn Chương là người bên nhà nội của Lâm Đại Vũ, Lâm Đại Vũ cũng có chút tâm tư, Lục Áo lợi hại như vậy, Lâm Mãn Chương bọn họ phải tạo mối quan hệ thân thiết với cậu, nói không chừng có thể học được một chút bí quyết đánh cá.
Lục Áo nghĩ nghĩ, cũng không quá để tâm gật đầu,”Được.”
Lâm Đại Vũ vui vẻ gọi điện cho Lâm Mãn Chương.
Chỉ chốc lát sau, mấy người Lâm Mãn Chương lái 2 chiếc xe 3 bánh xình xịch chạy qua đây.
Xe 3 bánh không đến chỗ đá ngầm, bọn họ đậu ở ven đường sau đó đi bộ qua.
Còn chưa tới nơi, bọn họ từ xa đã la lên:” Thùng nước chúng tôi mang đến rồi, máy bơm oxy cũng có, có bao nhiêu con cá thế?”
“8 con, trong đó có 7 con là cá hồng vịnh.” Lâm Đại Vũ đứng lên, dẫn bọn họ tới xem, “Lục Áo không có xe 3 gác, muốn nhờ các cậu hỗ trợ vận chuyển chúng đi bến tàu Long Hương.”
“Không thành vấn đề! Chúng tôi xem cá trước.”
Mấy người Lâm Mãn Chương đi tới hố nước, Lục Áo chào hỏi bọn họ.
Lâm Mãn Chương cũng đáp:” Chào.”
Lời còn chưa dứt anh ta chưa dứt, Lâm Cống Thương phía sau nhịn không được thốt ra tiếng kêu kinh ngạc, ” Đệch, đây là số cá mà cậu bắt sáng nay sao?!”
Lâm Mãn Chương bị âm thanh thu hút, theo bản năng nhìn qua.
Vừa nhìn thì anh ta cũng nhịn không được kinh ngạc, “Nhiều vậy sao?!”
Lâm Quý Hiếu cùng Đàm Quân Hạo vội vàng chạy tới xem.
Trong hố nước đang có 7 con cá hồng vịnh bơi qua bơi lại, con nào con náy to tới độ khiến cho ngư dân nào nhìn thấy cũng nhịn không được muốn chụp ảnh làm kỷ niệm.
Lâm Mãn Chương ngồi xổm xuống, thò tay đi bắt một con trong đó.
Sức của cá hồng vịnh rất lớn, cơ thể lại trơn trượt, Lâm Mãn Chương cầm không chắc tay, bị con cá giãy giụa, thiếu chút nữa là té sml, cắm đầu xuống hố nước, Lâm Cống Thương ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt giữ chặt anh ta lại.
Lâm Mãn Chương lại thò tay đi bắt, dùng hết cơ bắp trên cánh tay giữ chặt con cá, khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, thật vất vả mới giữ được, “Con cá này ít nhất cũng 10kg.”
Lâm Đại Vũ tiếp nhận con cá ước chừng, đồng ý gật đầu, “Tôi thấy có đó.”
Lâm Quý Hiếu đứng bên cạnh, nhìn cá trong hố nước, lại nhìn vùng biển lớn không xa, cảm thấy hơi hoài nghi, “Cá của vùng biển này nhiều tới vậy sao?”
Vùng biển của thôn Lục Ốc không hề thích hợp cho việc đánh cá, chỗ này đá ngầm nhiều, dòng nước chảy xiết, nước dễ bị vẩn đục.
Lâm Mãn Chương bọn họ bình thường đều chọn đánh cá ở một vài vùng biển quen thuộc, có khi ở vùng biển này, có khi ở vùng biển kia, cũng có khi sẽ ra biển lớn đánh cá, nhưng mà cực ít khi đến đây.
Nhìn đám cá hồng vịnh hoang dã to mập sức sống mãnh liệt dưới chân, một đám người đều lâm vào trầm tư, tự hỏi có nên đem vùng biển này liệt vào danh sách địa điểm đánh bắt.
Lâm Mãn Chương nhìn một hồi, nói:” Chúng ta sớm đem chỗ cá này bán đi, trễ xíu nữa sợ là thương lái đi hết.”
Lục Áo không ý kiến,”Làm phiền rồi.”
” Không có việc gì, đều là đồng hương, nên hỗ trợ lẫn nhau.” Lâm Mãn Chương nói, “Đúng lúc chúng tôi sáng nay cũng đi bắt cá, đang muốn đem đi bán đây.”
Nói xong mấy người đàn ông bắt tay vào làm, đi về chỗ xe 3 gác lấy mấy cái thùng nước to bằng nhựa tới, đổ nước vào và bắt đầu chạy máy oxy.
Sau khi máy chạy, mấy người bọn họ cùng nhau bắt cá.
Dùng thị giác nhìn cá hồng vịnh cảm thấy nó cực kỳ to, mà cầm trên tay cũng rất nặng, mỗi con đều nặng từ 5-10kg.
Sức nặng này vốn không thể khiến cho 1 ngư dân hằng năm lao động cảm thấy nặng, nhưng vì cá vẫn đang liều mạng giãy dụa, vừa ướt vừa trơn, khiến cho người ta ôm không nổi.
Lâm Cống Thương nhịn không được, “Vận may của người mới cũng quá tốt đi? Lục Áo sáng nay cậu chắc chắn gặp được ổ cá!”
Lục Áo gật đầu, “Quả thật có yếu tố vận may.”
Lâm Mãn Chương ở bên cạnh không đồng ý, “Vận may thực lực thiếu một thứ cũng không được.”
Lâm Đại Vũ cũng cười, “Còn cần có dụng cụ thuận tay chất lượng nữa, súng bắn cá nhà tôi sài tốt chứ?”
Lục Áo rất nể mặt, “Dùng rất tốt.”
Áo lặn của Lục Áo và ốc vẫn còn trên đá ngầm, Lâm Mãn Chương bọn họ trước đưa cậu về nhà cất đồ.
Cậu giữ lại toàn bộ số ốc và con cá tráp trắng kia, sau đó mới đi thay quần áo cùng Lâm Mãn Chương bọn họ đi bến tàu Long Hương.
Một đám người lên xe, Lâm Đại Vũ trở lại trấn trên, không có đi theo bọn họ.
Lâm Quý Hiếu và Đàm Quân Hạo cũng có chuyện riêng, đi bến tàu bán cá chỉ còn lại 3 người Lục Áo, Lâm Mãn Chương và Lâm Cống Thương.
Bọn họ lái chiếc xe 3 bánh chạy rất nhanh, gần 10 giờ sáng xuất phát từ thôn Sùng Tín, không bao lâu đã tới bến tàu.
Cảnh tượng ở bến tàu Long Hương rõ ràng náo nhiệt hơn so với trấn trên của bọn họ.
Chỗ này mỗi ngày đều có vô số tàu cá ra biển, cũng có vô số thương lái ôm cây đợi thỏ.
Xung quanh bến tàu còn mọc lên rất nhiều tiệm cá, chuyên thu mua cá.
Bọn họ còn chưa tới gần, từ xa đã ngửi thấy một mùi cá tanh nồng.
Lâm Mãn Chương hỏi:” Muốn đi đâu bán? Hay dẫn cậu đi cái tiệm cá mà chúng tôi thường bán được không?”
Lục Áo gật đầu, lần đầu tiên cậu đi bán cá, có người quen dẫn đường thì không gì tốt bằng.
Lâm Mãn Chương thấy cậu đồng ý, liền quẹo trái rẽ phải, chạy tới trước một tiệm cá, ngồi trên xe 3 gác hô to với cửa tiệm, “Anh Ngưu, hôm nay có mua cá hồng vịnh không? Còn sống đấy.”
Trong cửa hàng chứa đầy những bể cá thủy tinh trong suốt, nghe thấy tiếng kêu, một người đang ông trung niên cao to cường tráng từ bên trong bước ra, “Mua chứ, sao không mua? Hôm nay các cậu bắt được cá hồng vịnh sao?”
Lục Áo quan sát ông.
Lâm Cống Thương ở bên cạnh lặng lẽ nói cho Lục Áo, ” Người này tên là Ngưu Đức Vũ, nhân phẩm không tồi, lát nữa kêu ông ta là anh Ngưu là được.”
Lâm Mãn Chương chỉ Lục Áo đang ngồi trên xe 3 gác, “Không phải bọn tôi, là người anh em này, mới vừa trở về đây, về sau làm phiền anh chăm sóc cậu ấy nhiều 1 chút.”
Lục Áo gật đầu với Ngưu Đức Vũ.
Ngưu Đức Vũ cũng gật đầu, thò đầu đi nhìn cá mà Lục Áo bắt được, vừa nhìn thì kinh ngạc tới độ lông mày nhảy dựng lên, quay đầu hỏi:” To thế?!”
Lâm Mãn Chương có chút đắc ý,” Đúng vậy, người anh em này của tôi rất lợi hại.”
Ngưu Đức Vũ phục rồi, từ trong túi áo lấy ra gói thuốc lá ra, đưa 1 điếu cho Lục Áo, “Người anh xem, xưng hô sao đây?”
“Lục Áo, chữ Áo trong Sơn Áo.” Lục Áo ra hiệu không hút thuốc, sau đó thì gọi 1 tiếng, “Anh Ngưu.” (陆岙 = Lục Áo, từ 山岙 = Sơn Áo này có nghĩa là thung lũng, khoảng đất bằng phẳng giữa 2 ngọn núi)
Ngưu Đức Vũ đưa qua cho Lâm Mãn Chương, Lâm Cống Thương, thuận tiện giơ ngón tay cái lên cho Lục Áo, ” Cậu lợi hại, tôi mở cái cửa tiệm Đức Cá này bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người đánh được nhiều cá hồng vịnh như thế.”
Lâm Mãn Chương ở bên cạnh cười, “Đây chỉ mới là bắt đầu, về sau cá mà cậu ấy bắt được sẽ càng nhiều càng lớn, anh cứ từ từ kinh ngạc đi.”
” Ha ha ha ha, vậy tôi đây cũng sẽ từ từ đợi, cậu em Lục về sau ủng hộ chuyện làm ăn của tôi nha.”
Lục Áo gật đầu.
Lâm Mãn Chương hỏi:” Hôm nay cá hồng vịnh mua vào giá bao nhiêu tiền nửa kg?” (1 cân =0.5kg)
“Sống thì 45 tệ, chết thì 35 tệ.”
Lục Áo bắt được cá to, súng bắn cá tuy rằng xuyên qua thân cá, nhưng không có tạo thành vết thương trí mạng, bởi vậy mấy còn cá đều còn sống, nên tính theo giá 45 tệ.
Ngưu Đức Vũ dùng một cái lưới cá to vớt hết cá lên bỏ vào trong sọt cân, 7 con tổng cộng là 68.8 kg.
“68.8kg, tính là 69kg, 45 tệ nửa kg, tổng là 6.210 tệ, chỗ tôi thu thuế dùm, thuế ngư nghiệp là 45%, trừ tiền thuế đi thì còn 3.415,5 tệ, cậu tính thử xem đúng không?”
Lục Áo sớm đã tính nhẩm xong, nghe thấy ông ta nói vậy thì gật đầu.
Ngưu Đức Vũ cười, “Tiền mặt hay là chuyển khoản?”
” Chuyển khoản đi.”
Hai người lấy di động ra quét mã chuyển khoản, tiền hàng đã trả xong, Ngưu Đức Vũ lại lấy mã nộp thuế và giấy nộp thuế đưa cho Lục Áo.
Trong thời buổi công nghệ AI hiện nay, trên cơ bản đã có thể ngăn chặn hành vi trốn thuế đối với các loại giao dịch có số tiền khá lớn giống như giao dịch của bọn họ.
Lâm Mãn Chương thấy Lục Áo đã giải quyết xong, thì cùng Lâm Cống Thương nâng số cá mà bọn họ bắt được ra bán.
Bốn người bọn họ sáng nay cùng nhau bắt được hơn 40 kg cá.
Thoạt nhìn rất nhiều, nhưng thực tế chia ra theo đầu người thì không có bao nhiêu tiền.
Bọn họ bán hết cá, dựa theo số cá mà từng người bắt được để chia tiền.
Thu nhập sau thuế hôm nay của Lâm Mãn Chương là 325 tệ, Lâm Cống Thương là 308 tệ.
Trên mặt 2 người là nụ cười tươi rối.
Trả hết tiền hàng, Ngưu Đức Vũ kéo bọn họ ra sảnh sau:” Khoan hẳn về, đi vô uống trà với tôi.”
Lục Áo sờ sờ cá bụng, có chút đói, nhưng vẫn có thể chịu được, bèn đi theo bọn họ.
Ngưu Đức Vũ nhìn thấy động tác của cậu, vỗ đầu 1 phát, “Xem tôi này, có phải các cậu chưa có ăn cơm trưa? Chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Lục Áo nói:” Tôi mời.”
Lâm Mãn Chương còn chưa kịp nói, Lâm Cống Thương khoái chí đồng ý, “Được á, chúng tôi ké chút vận may của cậu.”
Lâm Mãn Chương đành phải bổ sung sau nói: “Lần sau chúng tôi mời.”
Lục Áo cười cười, đi theo bọn họ sang tiệm cơm kế bên.
Bản thân Lục Áo trả tiền, vào tiệm cơm cũng không khiêm nhường, một hơi kêu hơn 20 món, thịt, cá, cháo mỳ, bánh bao, thứ gì cũng có.
Lâm Mãn Chương nhìn bộ dạng cậu kêu món, nhịn không được nói: ” Không cần kêu nhiều như vậy, ăn không hết thì lãng phí.”
“Không có gì, sức ăn của tôi có hơi lớn.” Lục Áo xem lại thực đơn, rồi đưa cho phục vụ, nói:” Kêu trước mấy món này, làm phiền lên món nhanh 1 chút.”
Nhân viên phục vụ cười cười, “Xin chờ trong giây lát.”
Hiện tại đã hơn 1 giờ, trong tiệm cũng không có bao nhiêu người.
Lâm Mãn Chương châm trà cho mọi người, hỏi:” Anh Ngưu, tìm chúng tôi có chuyện gì vậy?”
“Là như vậy, các cậu đều biết khách sạn Gia Thành đúng không? Hiện tại khách sạn này đang cần 1 số cá mú nghệ* hoang dã để thứ 4 tuần sau tổ chức tiệc.”
“Thứ 4 tuần sau à….” Lâm Mãn Chương thầm tính ở trong lòng.
“Ngày 20 tháng 5, vừa hay là tiết Tiểu Mãn.” Ngưu Đức Vũ bổ sung, “Theo ý của bọn họ, tốt nhất bắt được mấy con cá mú nghệ to.
Các cậu xem thử trong mấy ngày này có thể bắt được không, bọn họ ra giá khá tốt, 188 tệ nửa ký.”
“Giá này đúng là rất tốt.” Lâm Mãn Chương động lòng, nhưng lại không dám đồng ý, “Nhưng mà cá mú nghệ ngẫu nhiên gặp thì có đặc biệt tìm thì rất khó, chúng tôi không dám khẳng định.”
“Các cậu gáng tìm thử đi, nếu mà bắt được thiệt, tiền lời rất khả quan nha.” Lâm Mãn Chương cười, ” Được, để chúng tôi thử.
Nếu mà bắt được, chúng tôi sẽ liên hệ anh.”
“Ừ, đúng rồi, nếu mà bắt được, tốt nhất là bắt sống, bọn họ ưa cá sống hơn.”
Chắc là bên khách sạn muốn khi nào dùng thì giết, đương nhiên thích cá sống hơn.
Lâm Mãn Chương trong lòng hiểu rõ, nhưng mà bọn họ dùng là súng bắn cá, cá bắt được còn sống hay không, phải xem ý trời và bản thân con cá.
Lâm Mãn Chương đáp lời, nhưng không quá để tâm.
Lục Áo ở bên cạnh chuyên tâm ăn cơm trưa.
Tướng ăn của cậu rất tao nhã, thức ăn tuyệt đối không rơi vãi ra khắp nơi, cũng không dính cằm hay khóe miệng linh tinh, mím môi nhai kỹ thức ăn, một chút âm thanh cũng không có, nhưng mà ăn rất nhanh.
Cậu ăn cơm nhưng có thể nói là càn quét, chỉ một lát sau, thức ăn mà bồi bàn vừa mới mang lên đã ít đi non nửa, chỗ còn lại có lẽ là đặc biệt chừa cho họ.
Lâm Mãn Chương cảm thấy, cậu ta nói sức ăn hơi lớn, thiệt không bốc phét.
Lâm Cống Thương cũng chú ý tới, âm thầm líu lưỡi, “Thảo nào sức cậu lớn như vậy.”
Lục Áo cười cười, tiếp tục ăn.
Ăn xong cơm trưa, bàn xong chuyện thu mua cá mú nghệ, Lâm Mãn Chương bọn họ đi về nhà.
Khi về tới thôn đã hơn 5 giờ, Lục Áo cho Lâm Mãn Chương và Lâm Cống Thương mỗi người một bao lì xì 100 tệ xem như tiền xe.
Hai người từ chối, Lâm Mãn Chương nói:”Đều là đồng hương, khách sáo như vậy làm gì?”
“Cần phải đưa, tôi đã làm phiền mọi người hơn nửa ngày.” Lục Áo dừng một chút, “Coi như là ké chút vận may, cầu một cái điềm lành.”
Cậu nói như vậy, hai người đều vui vẻ nhận.
Lâm Cống Thương hỏi:” Lục Áo, cậu chừng nào đi đánh cá nữa? Chúng tôi đi với cậu được không?”
“Ngày mai đi.” Lục Áo nói, “Tôi thích đi đánh cá buổi sáng, không biết có gặp không.”
Lâm Cống Thương có chút buồn rầu.
Trải qua 2 lần gặp mặt ngắn ngủi, bọn họ cũng xem như là nhìn ra, anh bạn này tương đối thích làm việc một mình, vả lại người ta cũng có bản lĩnh cao siêu sức lại lớn, không cần đồng bọn cũng có thể giải quyết mọi chuyện.
Lâm Mãn Chương gật đầu, “Bản thân cậu phải cẩn thận.
Đúng rồi, vùng biển mà cậu đánh cá có cá hồng vịnh, chúng tôi có thể cũng sẽ qua đó đánh cá.”
Lục Áo không hề để ý, nói:” Ừ, không thành vấn đề, tùy ý mọi người.”
Vùng biển này to như thế, thời gian bọn họ bắt cá khác nhau, không nhất định sẽ gặp mặt.
Chú thích:
Máy bơm oxy:
Cá mú nghệ:
Tiết Tiểu Mãn: là tiết thứ 8 trong 24 tiết khí của Trung Quốc, thường kéo dài từ ngày 20,21 tháng 6 đến mùng 5 tháng 6.
Vào dịp này người ta thường sẽ phong tục cúng lễ để cây cối phát triển thuận lợi, nguồn cá dồi dào..