SAU KHI TRỌNG SINH THÀNH LONG VƯƠNG TÔI DỰA VÀO HẢI SẢN LÀM GIÀU - Chương 3: Về Nhà
Thuyền của bọn họ ngừng trên biển 2 tiếng, Lục Áo liền dùng lưỡi câu câu hơn 20 con cá, trong đó phần lớn là cá tráp đen, ngoài ra còn có 5 con cá mù làn xương nâu* và 2 con cá tráp trắng*.
Trừ đi con cá mà Lục Áo ăn, số cá này cộng lại có thể bán hơn 1.000 tệ.
Hồ Tinh Tân ở bên cạnh nhìn Lục Áo câu, trông thấy thành quả phong phú của cậu, hâm mộ cực kỳ, trong hành trình trở về luôn theo đuôi Lục Áo muốn học cách cậu câu cá.
Lục Áo ăn no thì mệt chỉ muốn ngủ, lười biếng nói:” Năng lực trời cho, không biết dạy thế nào.”
“Cho dù là trời cho, cũng có chút kỹ xảo đúng không?” Hồ Tinh Tân tha thiết mong đợi nhìn Lục Áo,” Thật không có gì để truyền dạy sao?”
Hơn hai giờ, kiếm được hơn 1.000 tệ, cho dù cậu học được chỉ là 1 phần 10, 1 giờ câu được 50 tệ, cũng đủ để nhân sinh của cậu đạt tới đỉnh cao.
Hồ Tinh Tân cầu xin suốt đường đi, chờ khi về đến bến tàu, Lục Áo cũng không đồng ý dạy.
Hồ Tinh Tân vô cùng thất vọng, đôi bên phải tạm biệt nhau, Điền Minh Chí vội hỏi:” Lục Áo cậu chờ 1 chút, chúng tôi đi bán cá trước rồi cậu cầm tiền đi nhé, vì chỗ cá này do cậu câu mà.”
Lục Áo nói:”Các anh chở tôi về và cho mượn cần câu, chỗ cá này cho các anh, cho tôi 100 tệ bắt xe về là được.”
“Chúng tôi sao có thể mặt dày như vậy được?”
Lục Áo lắc đầu:”Hôm nay làm phiền các anh rồi.”
Ba người Điền Minh Chí khuyên thêm, nhưng Lục Áo vẫn chỉ lấy 100 tệ.
Bọn họ đành đưa Lục Áo 100 tệ.
Đôi bên chia tay ở bến tàu, Điền Minh Chí vội vàng mượn giấy bút ở cửa hàng bên cạnh, viết số weibo cho Lục Áo:” Lục Áo chúng ta kết bạn nhau đi, có rãnh thì đi câu cá uống bia nha.”
Lục Áo nhận lấy tờ giấy, gật đầu với bọn họ, rồi ra bên đường bắt xe taxi rời đi.
Từ bến tàu đến nhà cậu, tiền xe là 67 tệ, còn dư 33 tệ, vừa đủ đến mua chút đồ ăn ở quán ăn gần nhà.
Quán ăn nhỏ tên Tiệm Sủi Cảo Lão Trương, ở đây mở hơn 10 năm rồi, hàng xóm xung quanh đều rất quen thuộc.
Lục Áo đi qua, gõ gõ ở trước quầy hàng.
Lão Trương đang lim dim, bị cậu gõ làm tỉnh giấc, đôi mắt ngái ngủ lờ mờ hỏi, “Muốn ăn cái gì…..!Lục Áo! Thằng quỷ nhỏ con về rồi à?!”
Lão Trương vội vàng đứng lên, gọi người ở bên trong:” Vợ ơi, Lục Áo về rồi kìa!”
Vợ ông ta từ trong phòng bếp ló đầu ra, trông thấy Lục Áo thật, lắp bắp kinh hãi, “Lục Áo! Thật là con! Con không sao chứ?”
” Không có việc gì, con bị nước cuốn trôi đi đảo hoang, mới được thuyền đánh cá chở về.” Lục Áo nói:” Con đến mua chút sủi cảo mang về.”
“Mang về cái gì? Ăn ở đây luôn đi, ăn tại chỗ cho nóng, thím làm ngay cho con! Vẫn là nhân thịt heo cải trắng đúng không?”
Lục Áo gật đầu cười nói:”Làm phiền thím quá, vẫn là nhân thịt heo cải trắng, cho con 2 phần, tương ớt với dấm chua nhiều 1 chút.”
“Con ngồi trước đi, thím làm liền.
Lão Trương, ông lấy cho Lục Áo chút gì đó để uống đi, nhà còn bánh với tương thịt bò* không? Cho Lục Áo ăn lót dạ đi!”
Vợ chồng lão Trương đã hơn 50 tuổi, làm chút buôn bán nhỏ, trông giữ cái quán ăn nhỏ này qua ngày, không nỡ mướn ai.
Siêu thị nhỏ của Lục Áo nằm ngay bên cạnh, bình thường cũng giúp bưng bê dọn dẹp, muốn sửa cái gì, không cần lão Trương gọi, Lục Áo nhìn thấy sẽ tiện thể giúp sửa luôn.
Cậu mặt lạnh, bộ dạng lại khá đẹp trai, người bên ngoài không dám nói chuyện với cậu, nhưng hàng xóm láng giềng bọn họ thì hiểu rất rõ cậu tốt tính, người cũng tốt.
Lão Trương cười hắc hắc, đi tới tủ lạnh cầm bánh, rau trộn, bia lạnh, bánh bỏ cho vào lò vi sóng hâm nóng, 2 thứ còn lại thì để lên bàn cho Lục Áo.
Lục Áo không khách sáo với ông, trực tiếp ăn.
Lão Trương thấy cậu như vậy, hỏi:” Đói lắm à? Ăn từ từ.”
Lục Áo dạ một tiếng, lấy tư thế tao nhã và tốc độ ăn hung tàn 2-3 miếng làm ăn sạch 1 dĩa to rau trộn.
Lão Trương vội mang 2 cái bánh dọn ra dĩa với tương thịt bò, Lục Áo cũng nhanh chóng tiêu diệt.
Lão Trương vừa nhìn cậu ăn, vừa nói:”Hai ngày này có cảnh sát đến, sau khi trở về con đến cục cảnh sát nói 1 tiếng.
Con yên tâm đi, những tên lưu manh đều bị bắt hết rồi, tội của tên cầm đầu đủ để gã ta bị xử bắn.”
Lục Áo gật đầu.
Lão Trương còn nói:” Cái tên Liêu Hòa Khang mượn nợ lãi cao lừa tiền người khác, cảnh sát đến bắt gã, nhưng gã chạy rồi, hiện tại đang là đào phạm.”
Lão Trương biết Lục Áo quan tâm cái gì, đem các tin tức từng cái từng cái nói ra.
Triệu Tuyết Lan vợ lão Trương, bưng sủi cảo ra, các đầu ngón tay vì nóng mà đỏ lên bện lại với nhau, vô cùng áy náy:” Lần này đều do thím, giới thiệu cho con 1 người tệ như vậy, thím xin lỗi con, cho thím xin lỗi con.”
Lục Áo lắc đầu, “Không thể trách thím được, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, thím cũng vì có ý tốt.”
Con mắt Triệu Tuyết Lan đỏ một chút,vén tạp dề, dùng mặt trong xoa xoa mắt.
Lục Áo xảy ra chuyện, bà mấy đêm liền không ngủ được, trực tiếp gầy hết mấy kg.
Lục Áo năm nay đã 24 tuổi, chỗ bọn họ phần lớn đến tuổi này đều đã kết hôn hoặc chuẩn bị kết hôn.
Cậu tương đối đặc thù, cậu không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông.
Cậu ở đây không có người thân, cũng không che dấu.
Cả đám hàng xóm đều biết hết, trừ một số ít thật sự không thể chấp nhận, đa phần ai cũng cảm thấy đây là việc riêng, không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ với Lục Áo.
Triệu Tuyết Lan cũng là 1 người nhiệt tình, thấy Lục Áo chỉ có 1 mình, mỗi ngày trông chừng cái siêu thị nhỏ của cậu, ngay cả bạn bè cũng không có, đặc biệt hỏi thăm mọi cách, thật vất vả tìm được 1 chàng trai cũng thích đàn ông giống Lục Áo mà diện mạo gia cảnh cũng không tồi, liền giới thiệu cho cậu.
Ai mà biết người nọ là 1 con ma cờ bạc, sau lưng đi vay nặng lãi, còn liên lụy Lục Áo.
Triệu Tuyết Lan hai ngày này áy náy hổ thẹn vô cùng, thôi đừng nhắc nữa.
Lão Trương vỗ vỗ vợ, “Lục Áo còn đang đói kìa, bà nấu nhiều thêm nữa đi.”
Triệu Tuyết Lan lại lau lau con mắt, mang theo giọng mũi trả lời, “Ai, Lục Áo, con ăn bánh trứng gà* không, thím tiện thể tráng vài cái cho con nhé, bỏ thêm dưa chua và bột tỏi với tương ớt.”
Lục Áo không chút do dự, “Ăn!”
Lão Trương cùng Triệu Tuyết Lan Lục Áo bị đói, đặc biệt bưng không ít đồ ăn ra cho cậu.
Từ 1 dĩa rau trộn khai vị ban đầu, đến 2 cái bánh và 1 dĩa tương thịt bò, rồi 5 dĩa món chính là sủi cảo, sau đó còn 1 dĩa lớn bánh trứng gà, mấy thứ này cộng lại ít nhất 2,5-3 kg, càng đừng nói Lục Áo còn uống hết nửa chai bia.
Lão Trương thấy Lục Áo quét sạch những thức ăn đó, còn vợ mình thì ở trong phòng bếp tiếp tục làm sủi cảo, có chút lo lắng nhìn lướt qua cái bụng của Lục Áo, “Con chắc là ăn no rồi phải không?”
Lục Áo dừng một chút, ngập ngừng, “Con nên ăn no?”
Lão Trương vội vàng hạ giọng, đến gần chút nói:” Không phải chú không cho con ăn, con có thể là vì đã đói quá mức, nhất thời không phân biệt được giữa no và đói, đừng để căng cứng bụng.”
Lục Áo giờ mới hiểu, tiện tay gắp 2 cái sủi cảo mỏng vỏ nhân dày, chấm chút tương ớt và dấm chua, nhét vào trong miệng, gật đầu nói:” Con no rồi.”
Lão Trương vui vẻ hô to với phòng bếp:” Vợ, Lục Áo ăn no rồi.”
Triệu Tuyết Lan giương giọng dặn dò:” Ăn no rồi thì ngồi coi tivi trước đi, thím nấu thêm 2 nồi sủi cảo nữa cho con mang về tối ăn —”
Lục Áo trên người không mang tiền, từ chối nói:” Không cần đâu, cảm ơn thím, con vừa ăn vừa lấy không tốt lắm.”
“Không tốt cái gì, con bình thường tặng nhà thím biết bao nhiêu đồ.” Triệu Tuyết Lan chạy đến cứng rắn nói:”Sủi cảo thím nấu xong rồi, con không ăn, đợi lát nữa nấu nát rồi cũng bán không được, lãng phí.”
Lục Áo vì thế đành ngồi lại.
Thực ra cậu chưa ăn no, nhiều thêm 2 phần sủi cảo cũng tốt, tình nghĩa này về sau trả là được.
Triệu Tuyết Lan vô cùng vui vẻ trở về nấu sủi cảo.
Bà dùng hộp lớn trong tiệm đưa cho Lục Áo 4-5 cái, bên trên bỏ thêm tương ớt dấm chua dưa cải v.v, đưa cho Lục Áo, dặn dò nói:” Con về bỏ vào trong tủ lạnh, buổi tối lấy ra hâm lại là có thể ăn.”
Lục Áo xác hai túi sủi cảo nặng trịch, chắc có 3.5-4kg.
“Được rồi, cảm ơn thím, con về đây.”
“Ừ về nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhà Lục Áo ở ngay kế bên, nhà cậu là dạng nhà đơn, lầu một là siêu thị, thường ngày cậu sinh hoạt ở lầu 2 và 3, cửa vào của siêu thị và cửa vào nhà khác nhau, về nhà phải quẹo 1 con hẻm khác để vào trong.
Cậu từ cầu thang bên cạnh nhà lên lầu 2 và lấy cái chìa khóa dự phòng trong cái ổ chim bị bỏ hoang trên cây ra mở cửa.
Trong nhà vẫn y như đúc ngày cậu rời khỏi, một chút cũng không có thay đổi, chỉ là trong không khí có một mùi mốc nhè nhẹ do chủ nhà trường kỳ không ở.
Lục Áo nhẹ nhàng thở ra, đem sủi cảo bỏ lên bàn, sau khi khóa kỹ cửa, thì điều đầu tiên là đi nhà vệ sinh xem thử bộ dạng hiện tại của bản thân.
Người trong gương da thịt cực trắng, bởi vì tương đối gầy, đường cong trên mặt lưu sướng dị thường, mũi cao mi đẹp, ánh mắt soi xét.
Lục Áo nhìn chằm chằm gương, không biết có phải ảo giác, đồng tử của cậu có hơi ánh xanh xẹt qua.
Là một màu xanh đen sâu sắc.
Lại cẩn thận nhìn, màu xanh ấy đã không còn.
Không chỉ con mắt, răng của cậu hình như cũng nhọn hơn đôi chút, răng nanh khá rõ ràng, hơi hơi nhếch miệng, nhìn tương đối quái dị, lại nhìn kỹ thêm nữa, thì lại giống như ảo giác.
Cậu liếm liếm răng nhọn
Trừ con mắt răng nanh có chút thay đổi trong phạm vi cho phép ra, trên người không có gì khác thường, ngay cả nốt ruồi đỏ nhạt trên cổ tay cũng không có gì thay đổi.
Lục Áo nhìn chằm chằm vào gương một hồi, cậu cở quần áo đánh giá kỹ thân thể của mình.
Cơ thể cậu nhìn qua thì không có gì thay đổi, ngay cả lượng thức ăn vừa rồi ăn vào cũng không thể hiện trên cơ thể, cơ bụng 6 múi vẫn xếp hàng ngăn nắp.
Chỉ có điều lúc tắm xong mặc lại quần áo, cậu mới phát hiện bản thân cao lên.
Cao cũng không nhiều, khoảng 2-3cm.
Lục Áo dừng một chút nhìn gương, tâm tình có chút phức tạo.
Ngực cậu có hơi nóng lên, cảm giác như muốn biến hóa gì đó.
Lục Áo trực giác cảm thấy cậu lại muốn biến trở về thằn lằn, cậu nỗ lực thay đổi lực chú ý, đánh gãy cảm giác nóng đó.
Hiện tại cậu không muốn biến về thằn lằn.
Một hồi sâu, cảm giác biến dị thay đổi, trong gương cậu vẫn là người, cậu cảm thấy như vừa trút được gánh nặng.
Chỉ là tắm rửa một chút thế nhưng cậu lại đói bụng.
Lục Áo mặt không chút biểu cảm nhìn gương, qua một hồi lâu, cậu ra bên ngoài, đem 4 hộp sủi cảo to vừa đem về còn nóng mở ra ăn.
Vợ chồng lão Trương rất có tay nghề, sủi cảo vừa thơm vừa ngon, đặc biệt là khi chấm dấm chua, hương vị đó chỉ có thể nói — tuyệt.
Lục Áo một hơi đem 4 hộp ăn sạch, còn ợ nhẹ 1 tiếng, thỏa mãn híp mắt, lông mi dài tạo thành bóng râm trên khuôn mặt, cả người mang theo cảm giác diễm lệ kỳ lạ.
Lục Áo thu dọn nhà bếp với rát, sau khi dọn dẹp xong thì không còn thấy cái bụng hơi nhô nữa, ánh mắt hơi nheo lại.
Cứ ăn kiểu này, cậu còn nuôi nổi bản thân sao?
Chú thích:
Cá mù làn xương nâu.