SAU KHI TRỌNG SINH PHÁO HÔI THIẾU GIA GIẢ SỢ NGÂY NGƯỜI - Chương 16: 16 Vợ Chồng Nhà Thẩm
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAU KHI TRỌNG SINH PHÁO HÔI THIẾU GIA GIẢ SỢ NGÂY NGƯỜI
- Chương 16: 16 Vợ Chồng Nhà Thẩm
Lúc công bố điểm A, toàn bộ đều ồ lên.
Thế mà trực tiếp thăng lên ban A, đây là tiêu chuẩn gì vậy! Thật là kinh khủng! Hơn nữa cái này lại là quyết định mà nhóm đạo sư đã nhất trí, thêm vào đó, người này, không nhảy gì hết! Ở tình huống như vậy lại có thể được A cũng để chứng minh thực lực ca hát của chàng trai này.
Người xem cũng khiếp sợ:
“Chu choa là A luôn!”
“Kịch bản nghịch tập cmnr!”
“Ha ha, mị vẫn luôn thích anh trai nhỏ này.”
Giản Tinh Tuế cầm mic cũng không xong.
Cậu khom lưng thật sâu cảm ơn đạo sư, không thể tin được thành tích của bản thân.
Trên sân khấu nhìn xuống, cậu thấy được nhóm đạo sư mỉm cười nhìn chính mình, thấy được ánh mắt hâm mộ lại khâm phục của các thí sinh khác.
Trong nháy mắt, cậu cảm thấy hoảng hốt, còn tưởng mình đang trong ảo ảnh.
Cậu cũng có thể làm được ư?
Dù chỉ là một pháo hôi nho nhỏ, cũng có thể lấy được A sao?
Phó Kim Tiêu nói: “Lại đây một chút.”
Tiếng nói trầm thấp của ảnh đế lập tức đánh thức Giản Tinh Tuế đang ngu ngơ.
Cậu vội vàng bước qua, thấy Phó Kim Tiêu và Đồ Nhã cùng nhau đứng lên, trên mặt người đẹp tóc vàng cũng mang theo ý cười: “Tôi biết cậu có thể làm được mà.”
Giản Tinh Tuế thẹn thùng cười.
Nhóc đầu khấc lúc vui vẻ còn khờ khờ, khiến người ta có cảm giác đáng yêu kỳ lạ.
Đồ Nhã đem tấm thẻ bậc C của cậu tháo xuống, cô ngẩng đầu, nói với Giản Tinh Tuế: “Chúc mừng cậu rời khỏi ban C, thành công thăng bậc.”
Giản Tinh Tuế ngập ngừng nói: “Đều do sự nâng đỡ của các đạo sư ạ.”
Đồ Nhã nhẹ nhàng lùi ra đằng sau Phó Kim Tiêu.
Dáng người ảnh đế thẳng đứng, an tĩnh dưới ánh đèn chói lọi mà nhìn cậu.
Gương mặt anh tuấn bây giờ mang theo ý cười nhợt nhạt, lần này anh mở miệng gọi tên cậu: “Giản Tinh Tuế.”
Trong lòng Giản Tinh Tuế căng thẳng: “Dạ.”
“Chúc mừng cậu.” Phó Kim Tiêu tiến lên một bước, trên bàn tay thon dài là tấm thẻ ghi chữ A vàng kim.
Ảnh đế khom lưng, vì Giản Tinh Tuế đeo lên, sau đó một lần nữa đứng thẳng mình, nâng mí mắt nhìn cậu: ” Không có ai nâng đỡ cậu cả, là chính cậu giành lấy chiến thắng.
Tấm thẻ này là khen thưởng vì cậu đã dũng cảm đối mặt với khiêu chiến.”
Đồ Nhã bên cạnh ôn tồn: “Khen thưởng cậu đã dũng cảm sáng tạo, không sợ hãi khó khăn.”
Thầy Lý bên cạnh trêu chọc: “Cũng là khen thưởng vì những nỗ lực của cậu nha.”
Rõ ràng chỉ là một hai câu nói đơn giản, không biết vì cái gì, Giản Tinh Tuế nghe đến xót cả mũi.
Cậu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó khom lưng thật sâu.
Dưới khán đài nổ một tràng vỗ tay, cậu xuống khỏi sân khấu.
Sau đó có thêm mấy thí sinh tỉ thí, có thua có thắng, có thành công thăng lên ban B, nhưng không một ai thành công chuyển lên tới ban A cả.
Chiến thắng của Giản Tinh Tuế đã thành một việc không thể bắt chước được.
Trời tối sau khi trở về, nhiều người đã chìm đắm trong giấc mộng về ca khúc chủ đề.
Khi tất cả mọi người đã ngủ say, đang tràn đầy mong đợi vào một ngày mới thì một tiếng loa cất lên: “Xin mời tất cả mọi người tập hợp tại phòng luyện tập, chúng tôi sẽ công bố các hạng mục kiểm tra liên quan tới bài chủ đề.”
Mọi người bật mình khỏi giấc mộng, có người còn té nhào xuống đất.
Sau khi tới phòng huấn luyện, không ít người còn chưa tỉnh ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài, phải đợi đến khi nhìn thấy máy quay mới có số ít thanh tỉnh hơn.
Đứng ở trên là một số vị đạo sư.
Rõ ràng tối hôm qua mọi người cùng nhau kết thúc công việc, hôm nay ai cũng rời giường sớm hơn tất cả thí sinh bọn họ.
Thế mà giờ khắc này mỗi người ai cũng đều quần áo chỉnh tề, tinh thần phấn chấn.
Phó Kim Tiêu nhìn qua một vòng người, ánh mắt dừng lại mấy người đang ngáp ngủ, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt.
Thoạt nhìn rất ra dáng chàng “bụt”, nhưng đáy lòng Giản Tinh Tuế lại tràn ngập dự cảm xấu.
Quả nhiên, Phó Kim Tiêu cầm lấy mic: “Bây giờ sẽ bắt đầu tuyên bố quy tắc kiểm tra liên quan tới bài chủ đề.”
Thầy Lý tiếp lời: “Mặc dù ban A sẽ được đứng chính giữa, nhưng vẫn phải xét xem ai sẽ là người ở vị trí center.
Quy tắc của chúng ta là trong vòng 3 ngày, không hạn chế mọi người luyện tập để có thể tự do phát huy khả năng và học tập các kỹ năng.”
Cái gì mà ngon ăn như thế thì khả năng đằng sau sẽ có biến.
Quả nhiên, không đợi mọi người cao hứng, Đồ Nhã nói: “Nhưng, tiêu chuẩn kiểm tra của chúng tôi là người nào có thể get được bài chủ đề đầu tiên sẽ trở thành người ở vị trí trung tâm của ca khúc chủ đề.”
Phó Kim Tiêu khẽ mở môi mỏng: “Đồng thời thí sinh trở thành center của ca khúc sẽ được khen thưởng 100 tinh đậu, có quyền lựa chọn sân khấu và chọn lựa bạn diễn cùng.”
Toàn bộ ồ lên.
Đạo sư Lưu Sảng cũng mở miệng: “Xin chú ý rằng, bài kiểm tra để lấy được vị trí center sẽ dựa theo thứ tự mà mọi người tới để biểu diễn.
Hơn nữa, không phải cứ đến sớm là sẽ được center, quy tắc của chúng ta là chọn ra người có thể trình diễn bài hát chủ đề thật hoàn mỹ.”
Thầy Lý cũng gật đầu: “Không sai, xin mọi người hãy chú ý là nếu có ý định dựa vào may mắn, hay nghĩ rằng có thể tới hỏi chúng tôi xem đã được chưa, nếu tôi mà làm được thì sao không kiếm lãi từ việc chỉ điểm này luôn đi.
Nhưng mà tôi xin nói cho các bạn biết là cơ hội chỉ có một thôi, nếu ai không thành công sẽ bị đào thải ngay lập tức, không thể thu quay ca khúc chủ đề nữa.”
Các thí sinh đều ngu người luôn.
Quy tắc tuyển chọn lần này quá mức tàn nhẫn, giống như nói rõ: Tôi sẽ không giục các cậu tập luyện đâu nha, ba ngày này mọi người tự túc nhé hehe~
Nhưng trên thực tế, nếu có ai lười biếng, người khác chăm chỉ học xong trước ngươi thì vị trí và thời gian lên hình của họ sẽ tốt hơn so với ngươi.
Đặc biệt là đối với nhóm người ban A, ai có thể là người đầu tiên thành công sẽ có được vị trí center và khen thưởng hấp dẫn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong ban A đều liếc nhau một cái, đều thấy được ý chí chiến đấu và địch ý hừng hực trong mắt đối phương.
Thẩm Tinh Thần cười: “Cái quy tắc này được đấy, nói thẳng ra là muốn hơn 100 người ở đây cắn xé nhau đây mà.
Kích thích đấy, anh đây rất thích.”
Sau một trận khiêu chiến, An Nhiễm cũng tiến vào A.
Nghe được những lời này, hắn nhẹ giọng: “Mọi người vẫn nên đề cao tình hữu nghị, thi đấu chỉ là thứ yếu thôi.
Nỗ lực hết mình là tốt rồi.”
Thẩm Tinh Thần nhướn mày hỏi: “Thế cậu có thể vì tình hữu nghị mà nhường tôi vị trí center được không?”
An Nhiễm không nói gì.
Giản Tinh Tuế thấy một màn như vậy, không biết vì gì mà rất muốn cười.
Sau khi đạo sư lên tiếng, ca khúc chủ đề cũng được chiếu trên màn ảnh lớn.
Khiến mọi người đau đầu là bài hát này trộn lẫn tiếng Trung – Anh còn chưa tính, lời hát còn rất khó, vũ đạo cũng khoai vô cùng.
Có thí sinh kêu rên:
“Tại sao lại như vậyyy”
“Ba ngày, tôi thấy mười ngày tôi cũng chả nhảy nổi.”
“Ai cứu cháu với.”
Tiếng kêu truyền khắp toàn bộ phòng huấn luyện.
Phó Kim Tiêu đứng đằng trước thong thả nhấn nút tính giờ, anh cầm mic, ung dung tuyên bố: “Bắt đầu thi đấu!”
Giống như mở một cái chốt, tất cả mọi người tản ra.
Người ban A tìm phòng huấn luyện của ban A bắt đầu luyện tập vũ đạo.
Tổ chương trình cũng không chuẩn bị giáo viên vũ đạo cho bọn họ, chỉ có màn hình trên sân khấu để nhìn mà tự học.
Khó khăn đầu tiên là học lời hát.
Việc này làm khó rất nhiều người, người xem chứng kiến vô số thí sinh học đến mất não:
“Lời bài này khó thật sự luôn, một buổi sáng của tôi đến giờ vẫn chưa học xong.”
“Bài này loạn quá, lại còn khó nhớ nữa.”
“Tôi thấy tôi sắp điên rồi.”
So với những ban khác đang oán giận, ban A lại rất yên tĩnh, hầu hết mọi người đều ngồi xổm khắp nơi để học thuộc lời hát.
Trí nhớ của Thẩm Tinh Thần khá kém, ngày thường vị thiếu gia này khá hống hách, nhưng bây giờ khi người khác đứng dậy đi vệ sinh hay uống nước, hắn vẫn luôn học thuộc lời hát.
Giữa trưa, Giản Tinh Tuế nói: “Đi ăn cơm thôi.”
Thẩm Tinh Thần lắc đầu: “Giúp tôi mang một phần đi.”
Giản Tinh Tuế bó tay, liền giúp mang đồ ăn cho hắn.
Vốn tưởng rằng sẽ kết thúc, cuối cùng phải tới buổi chiều thiếu gia trí nhớ kém mới học xong bài hát.
Tiếp tới là luyện tập vũ đạo.
Cả buổi chiều hắn không ngừng tập động tác, nhìn theo màn hình mà chỉnh sửa tư thế nhằm hoàn thiện thật tốt buổi diễn.
Trí nhớ Giản Tinh Tuế vốn tốt.
Buổi sáng học là có thể nhớ hết lời hát, nhưng cậu lại không có nền tảng vũ đạo chắc chắn, thế nên có rất nhiều động tác rời rạc, cứng tay cứng chân.
Trong khi Thẩm Tinh Thần phải tới buổi chiều mới học xong lời giờ đã có thể thành thạo vũ đạo trong một buổi tối.
Không chỉ Giản Tinh Tuế, ngay cả người xem cũng cảm thán:
“Cậu trai này thật sự là tập tới liều mạng.”
“Tôi thấy rất nhiều người dù hăng say tới đâu cũng sẽ nghỉ ngơi, nhưng không thấy cậu ta dừng lại lúc nào.”
“Còn chưa tìm được người lấy được vị trí center.”
Không phải không có người ban A có thể nhảy được bài này.
Người có thể vào ban này đều có thực lực, nhưng không có người nào muốn mạo hiểm cả.
Phải nói là một khi không phù hợp tiêu chuẩn là sẽ không được tham gia thu quay MV.
Cái này mạo hiểm quá lớn, không có ai nguyện ý đi thử.
Toàn bộ ban chỉ có một người có thể cạnh tranh lớn nhất với Thẩm Tinh Thần là Lý Nhứ An.
Người này cũng đến từ công ty giải trí lớn, hơn nữa ca hát hay nhảy múa đều giỏi, rất có tài năng.
Giản Tinh Tuế không biết vì sao, cậu cảm thấy Thẩm Tinh Thần với người này có xích mích với nhau, sau khi biết Lý Như An muốn tranh vị trí center là hừng hực quyết tâm chiến thắng.
Rạng sáng lúc 4 giờ, hầu hết mọi người mệt mỏi rã rời.
Giản Tinh Tuế tới gần Thẩm Tinh Thần: “Anh Thần, ngủ một lát đã.
Cậu không thể tập mãi như này được.”
Cả ngày chẳng biết như thế nào là nghỉ ngơi, cậu thiếu gia này tập nhảy tới mức áo thun ướt đẫm mồ hôi.
Một lần nữa tập luyện vũ đạo, hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không ngủ.”
Nhưng chính mắt thường có thể thấy được, trạng thái căng cứng như dây đàn của hắn rất có vấn đề.
Giản Tinh Tuế thậm chí còn cảm thấy nếu giữ trạng thái như vậy tới khi đứng trước mặt đạo sư biểu diễn sẽ có khả năng xảy ra lỗi.
Tinh thần căng thẳng như này, hoàn toàn không thể phát huy được.
Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: Cậu có biết là..
Lý Nhứ An đi ngủ rồi.”
Thẩm Tinh Thần nhíu mày, nhìn quanh phòng tập một lượt, ngoài ý muốn: “Thật sự là ngủ rồi?”
“Tất nhiên rồi.” Giản Tinh Tuế cười khẽ: “Cậu cũng đi ngủ thôi.
Ngủ một lát, nếu có sợ tới trễ thì đặt báo thức là được.”
Thẩm Tinh Thần lắc đầu: “Không được! Tôi không ngủ đâu.”
Giản Tinh Tuế trong lòng thở dài một hơi, cậu nói: “Hai người các cậu có trình độ không phân cao thấp, Lý Nhứ An đã ngủ rồi, đến lúc kiểm tra, cậu thắng thì người ta nói cậu may mắn dựa vào lúc người khác ngủ mà tập, cậu thua thì người ta lại mỉa là liều mạng luyện tập còn thua người nghỉ ngơi đầy đủ.
Thế không phải thiệt thòi mình hả.”
Thẩm Tinh Thần bị thuyết phục chút ít.
Sau khi cùng nhau trở lại ký túc xá, Thẩm Tinh Thần đi ngủ rồi, còn Giản Tinh Tuế lại không ở lại phòng nghỉ ngơi.
Vốn cậu cũng không nghĩ tranh giànhw vị trí center, cũng không cần thi đua như vậy.
Nhưng lúc 4 giờ sáng hơn, cậu lại không lựa chọn ngủ mà trở lại phòng huấn luyện.
Một số người xem cú đêm trong phòng phát trực tiếp cười nhạo:
“Âm mưu cả đấy, khuyên người khác ngủ mà bản thân lại không ngủ cơ.”
” Không nghĩ rằng cậu ta lại là cái loại này.”
“Quá mưu mô.”
Nhưng trong lúc mọi người náo nhiệt, Giản Tinh Tuế lại không gồng mình luyện tập.
Cậu dựa vào vách tường bên ngoài hành lang phòng tập ngủ.
…..
Những người nhìn thấy cảnh này qua màn hình đều ngơ ngác, đây là muốn làm gì vậy.
Thật ra hành lang rất nhỏ, thỉnh thoảng có người đi qua là sẽ bị đánh thức.
Đối với một người bận rộn cả ngày mà nói, cứ cách 5 6 phút lại bị đánh thức một lần thì không khác gì tra tấn ở địa ngục.
Nhưng Giản Tinh Tuế lại không vì thế mà dịch chuyển một bước chân nào.
Khi khán giả cảm thấy kỳ lạ, bên trong biệt thự cao cấp nhà Giản cũng có người đang cảm thấy vậy.
Mẹ Thẩm biết tính cách của thằng con nhỏ nhà mình, thế nên đêm nay muốn vào trang của chương trình nhìn một chút.
Vốn dĩ sự chú ý của bà tập trung hết trên người thằng con, nhưng không nghĩ tới là bà lại bị hấp dẫn bởi một đứa bé khác.
Cha Thẩm, Thẩm Khang Thành mang theo buồn ngủ ngó qua: “Phu nhân, còn chưa ngủ nữa?”
Vị phu nhân xinh đẹp đang ngồi trên sofa lắc đầu: “Em đang xem chương trình của Tinh Thần, thằng nhỏ này tập luyện cả đêm, may là có đồng bạn ở ban A giúp đỡ nó, không thì còn chả biết sẽ thế nào nữa.”
Thẩm Khang Thành nghía qua: “Ai?”
Phu nhân Từ Ân Chân chỉ ngón tay trắng nõn trên màn hình: “Chính là đứa nhỏ này.”
“Làm sao mà phải ngủ ở cửa phòng?” Thẩm tổng nhíu nhíu mày: “Đứa bé này sao lại chọn ngủ đây.”
Từ Ân Chân không biết vì sao, thật ra nàng và Giản Tinh Tuế không quen biết nhau, nhưng kỳ lạ lại rất để ý, vì thế nhẹ giọng nói: “Đứa bé này là người đã chiếu cố Tinh Thần nhà mình đấy.
Cũng là người khuyên Tinh Thần đi ngủ, nhưng chính mình lại không ngủ ở ký túc xá mà lại chạy tới trước cửa phòng ngủ.
Người khác không đoán ra nguyên nhân vì sao, nhưng em có một suy nghĩ…”
Thẩm tổng: “Là cái gì?”
“Cậu nhóc này đang thay Tinh Thần canh gác.” Từ Ân Chân không biết vì sao, lúc nói lời này trong lòng còn nhói nhói đau, mang theo một chút thương cảm: “Bởi vì sợ đối thủ của Tinh Thần tỉnh dậy sẽ đi chuẩn bị cho phần kiểm tra, hoặc là tập thêm gì đó, cho nên mới canh ở cửa.
Nếu người ta không tới, cậu nhóc sẽ cho Tinh Thần ngủ thêm một lúc, nếu tới thì cũng có thể lập tức gọi Tinh Thần dậy.”
Vì giúp đỡ bạn bè, cậu thà rằng hy sinh giấc ngủ của chính mình, ngồi xổm ở cửa, ngủ cả đêm..