SAU KHI TRỌNG SINH PHÁO HÔI THIẾU GIA GIẢ SỢ NGÂY NGƯỜI - Chương 13: 13 Cáo Trạng Với Thầy Phó
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAU KHI TRỌNG SINH PHÁO HÔI THIẾU GIA GIẢ SỢ NGÂY NGƯỜI
- Chương 13: 13 Cáo Trạng Với Thầy Phó
Giản Tinh Tuế nghe Thẩm Tinh Thần nói xong, giống như thấy chuyện gì khủng bố, theo bản năng phản bác: “Chắc là trùng hợp thôi.”
Thẩm Tinh Thần nói: “Nhưng sao mà nó lại dính hết lên người cậu một cách trùng hợp như vậy.”
Giản Tinh Tuế không biết giải thích ra sao.
Cậu ấp a ấp úng, trong lòng một bên vui sướng vì giả thiết tốt đẹp mà Thẩm Tinh Thần vừa bày ra, một bên nhẫn tâm dằn lòng nghĩ cái này không có khả năng.
Tuy rằng cốt truyện không giống như những gì cậu biết, cánh bướm nhỏ đã vỗ nhưng chắc chắn mọi thứ không thể thay đổi quá lớn được.
Cậu chỉ là một pháo hôi mà thôi.
Đời trước là bởi cậu có mắt như mù nên mới đi đời.
Ít nhất cái chết đã làm cậu có thêm chút đầu óc, sẽ không vụng về như trước mà ảo tưởng một số thứ không thuộc về mình.
“Có lẽ là bởi chưa gặp qua người nào nghèo như tôi đi.” Giản Tinh Tuế nhẹ nhàng tự giễu: “Cho nên mới nhìn thêm vài lần thôi.”
Thẩm Tinh Thần cười nhạo: “Nhìn tiền đồ của cậu đi.”
Phó Kim Tiêu lang bạt giang hồ đã nhiều năm, người giàu người nghèo nào mà chưa từng thấy qua.
Thằng nhóc nhỏ bé này còn chẳng đủ nổi bật mà đập vào mắt, làm sao anh có thể nhìn nhiều chỉ vì 20 nghìn cơ chứ.
Nhưng chuyện này đã gióng lên hồi chuông nhắc nhở, Thẩm Tinh Thần lướt trên nhìn dưới đánh giá Giản Tinh Tuế một vòng, chần chờ nói: “Nói thật, cậu hình như cũng chả có gì đặc biệt.”
Ôn Sanh Ca thò qua cười nói: “Lần đầu nhìn qua còn cảm thấy Tuế Tuế sẽ không dễ ở chung nha.”
“Nhưng thật sự thì lại rất ngốc” Thẩm Tinh Thần búng búng cái trán của Giản Tinh Tuế, cười cười: “Có khi lại là người ngốc thì có phúc của ngốc ha.”
Giản Tinh Tuế che trán: “Đã choáng váng rồi còn đánh đầu của tôi.”
Thầm Tinh Thần haha cười: “Anh đây đánh vào đầu cậu thì sao nha, hay cậu định tìm giáo viên để mách hả.
Nơi này ai anh đây cũng đều không sợ, chả lẽ cậu còn có thể gọi anh Phó tới chắc?”
Giản Tinh Tuế thở phì phò mà trừng hắn một cái.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng động.
Tiếng động rất nhỏ, nhưng buổi tối nên thành ra đặc biệt rõ ràng.
Một giọng nói ưu nhã vang lên: “Ngại quá, xin phiền một chút.”
Trong phòng một mảnh yên tĩnh.
Thẩm Tinh Thần vừa rồi còn kiêu ngạo tới tận trời lập tức rớt xuống mặt đất.
Hắn có chút không dám tin mà quay đầu, thấy người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh cửa phòng.
Phó Kim Tiêu hiện tại đã kết thúc quay chụp, một thân tây trang cởi ra vắt tùy ý trên cánh tay.
Anh mặc một cái áo thun trắng, so với hình tượng đoan trang nho nhã buổi sáng mà nói hiện tại có thêm sự tùy ý hơn.
Phó Kim Tiêu nhướn mày, ung dung mở miệng: “Cậu tìm tôi?”
Thẩm Tinh Thần hận không thể chuyển nhà lên sao Hỏa, vừa rồi còn kiêu ngạo mà giờ người lắp ba lắp bắp: “L-Làm, làm gì có ạ.
Có phải anh nghe nhầm hay không.”
“Phải không?”
Phó Kim Tiêu đem ánh mắt đặt trên người Giản Tinh Tuế: “Tôi nghe nhầm?”
Vì cái gì mà hỏi cậu vậy trời!
Giản Tinh Tuế như nhận củ khoai nóng bỏng tay, lúc này người nói lắp bắp lại đổi thành cậu: “À, thì, thì là…”
Phó Kim Tiêu đi đến.
Giày da của anh đệm lên sàn nhà bóng loáng phát ra tiếng vang thanh thúy.
Người đàn ông tới gần Giản Tinh Tuế, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cách nhau gần tới vậy, thanh âm vang lên trên đỉnh đầu: “Ngẩng đầu.”
Giản Tinh Tuế ngoan ngoãn ngẩng đầu, lập tức đón nhận cặp mắt phượng đa tình kia.
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Tôi ăn thịt người?”
Giản Tinh Tuế cuống quít lắc đầu.
Phó Kim Tiêu cười khẽ: “Vậy cậu hoảng cái gì?”
Thực chất số người hoảng hồn trong căn phòng này không chỉ dừng ở một người, mà là toàn bộ vật thể trong phòng đều sợ bay màu.
Phó ảnh đế là đại tiền bối trong giới giải trí, anh xuất hiện ở đây giống như hiệu trưởng đột nhiên tới ký túc xá của học sinh vậy: vô cùng đáng sợ.
Mọi người ở đây còn đang nghi hoặc hết mức, nhân viên đi sau vừa khiêng camera vào xong, nói: “Chúng tôi tới đây kiểm tra ký túc xá nha.
Tất cả mọi người trong phòng lập tức mở vali cá nhân ra, chúng tôi muốn kiểm tra có hàng cấm hay không.”
Bởi vì phòng này là phòng số một, tự nhiên trở thành vật hi sinh đầu tiên.
Thẩm Tinh Thần huhu kêu: “Không thể nào, còn muốn kiểm tra cái gì chứ.”
Phó Kim Tiêu cho một ánh mắt: “Gào cái gì đấy?”
Thẩm Tinh Thần lập tức nín họng, so với dán băng dính còn hiệu quả hơn.
Nhân viên cùng những người khác đều không dám chọc giận vị thái tử này nên mới mời Phó Kim Tiêu tới làm chủ hoạt động lần này.
Quả nhiên, Phó ảnh đế chưa cần ra tay, chỉ cần đứng một nơi cũng đã đủ làm người người kính sợ.
Vali bị mở ra, hành lý của mọi người đều hiển lộ trước mắt khán giả.
Lúc này trời đã trở tối, một bộ phận người đi làm ban ngày giờ cũng xem phát sóng trực tiếp, rất nhiều người cảm thấy vô cùng hứng thú:
“Dù không có đạo đức cho lắm nhưng bà đây rất hóng, rất high các ngươi có biết không!”
“He he he, mấy sao nam mang cái zì zị.”
“Có ai mang nhạc cụ gì đấy hay trang phục vũ đạo gì hong.”
Hiển nhiên khán giả vẫn có chút ngây thơ quá rồi.
Khi một loạt vali bị mở ra, trước mắt mọi người hiện ra rất nhiều đồ vật không thể tưởng tượng nổi: máy chơi game, tạ tay, ớt chưng Lão Can Ma,…
Phó ảnh đế mặt lạnh nhìn chủ nhân của lọ Lão Can Ma.
Giản Tinh Tuế có chút xấu hổ: “Thật ra trộn với cơm ăn rất ngon miệng.”
Nhân viên không khống chế được mà cười ra tiếng.
Mọi người đều biết cậu nhóc vì 20 nghìn đồng mà khom lưng kia, lại không nghĩ tới cuộc sống của đứa nhỏ này khó khăn tới vậy.
Bọn họ tiếp tục kiểm tra vali của Giản Tinh Tuế: Lão Can Ma, tương ớt, bánh rán, thậm chí còn có bình giữ nhiệt.
Có người dò hỏi: “Cậu như nào lại còn mang cái bình giữ nhiệt bự vậy?”
Giản Tinh Tuế thành thật trả lời: “Bởi vì như thế thì không cần phải mua nước ở ngoài.
Ở đây cái gì cũng đắt, lại toàn bán nước của hãng Ganten thôi.”
Có thể nói là 100 điểm thành thật.
Khán giả trong phòng phát sóng đã loạn thành một đoàn:
“Lần trước tui đi thành phố A, nơi đó chỉ bán Ganten thui.”
“Chuẩn chuẩn, một số nơi bán nước đắt vãi chưởng.”
“Huynh đệ, hóa ra cậu thật sự cần 20 nghìn đồng tiền hả!”
Nhân viên nói: “Còn cái tạ tay này?”
Ninh Trạch trầm mặc: “Tôi, tôi có thói quen luyện một chút trước khi ngủ.”
“Nhưng mà chúng ta cũng có phòng tập mà.”
“Cái tạ này bên tôi từ nhỏ, quen rồi.”
Nhân viên: “…”
Nhưng cái này cũng không tính là hàng cấm, nhưng máy chơi game của Thẩm Tinh Tuế lại thuộc danh sách.
Thời điểm bị tịch thu, Thẩm Tinh Thần bắt đầu kêu la, nắm lấy góc áo Phó Kim Tiêu: “Đừng lấy của em huhu.
Buổi tối em chỉ có xíu, anh trai của em, anh đừng tàn nhẫn như vậy.
Tui muốn mách anh cả của tuiii…”
Vừa rồi còn uy hiếp Giản Tinh Tuế đi mách, lúc này hắn cũng như một học sinh tiểu học giãy đành đạch xung quanh Phó Kim Tiêu.
Phó Kim Tiêu đã max điểm thành thạo đối phó với cái cao dán này.
Anh dừng chân, rũ mắt: “Cậu thật sự muốn gào nữa?”
Thẩm Tinh Thần: “Ư…”
“Thanh âm của cậu chỉ cần lớn hơn chút nữa, cả cái ký túc xá đều sẽ nghe thấy được.” Phó Kim Tiêu thong thả, hơi chút hạ giọng, khóe miệng cười nhạt, cúi đầu nhẹ giọng: “Đến khi đó bọn họ có gì cũng giấu hết rồi, cuối cùng chỉ tịch thu một mình cậu….”
Phảng phất giống như ma quỷ lẩm bẩm.
Nhưng lại không tốn nhiều sức, Thẩm Tinh Thần vốn kêu rên nháy mắt biến mất.
Hắn thu liễm sắc mặt, một bộ ta đã hiểu, thậm chí còn thúc giục: “Đi mau đi mau, tới phòng tiếp theo thôi, nhanh nhanh, đừng chậm trễ nha anh trai.”
Những người khác nhìn mà há hốc không khép nổi miệng.
Người ở xa không nghe rõ cái gì, chỉ cảm thấy Phó Kim Tiêu đỉnh của chóp, nhẹ nhàng mà trị được cậu thiếu gia này.
Khán giá xem trực tiếp nghe được đại khái, cả phòng toàn tiếng hahahah:
“Giỏi, anh iu Phó của mị vẫn là đỉnh nhất.”
“Cái người gì đâu mà bụng dạ nham hiểm hết mức.”
“Nhóm bạn này thật tốt, toàn bộ ký túc xá này thật sự rất đáng yêu.”
Đêm nay toàn bộ ký túc xá bị lục soát, tiếng kêu thê lương vang vọng trời đất, không ít người bị tịch thu sản phẩm điện tử.
Kỳ thật lần này tất cả các khu đều tham gia, rất nhiều ký túc xá văng vẳng tiếng kêu rên, chỉ có khu vực mà Phó Kim Tiêu phụ trách lại không có.
Khi Phó ảnh đế đứng ở cửa, thí sinh trong phòng đều ngoan ngoãn nghe lời, không dám mất lịch sự.
Chờ tới khi hoạt động kết thúc, có tiếng loa: “Đã kiểm tra xong.
Từ bây giờ, bắt đầu căn cứ vào biểu hiện của mọi người để phát tinh đậu – đơn vị tiền thông dụng trong chương trình [Tinh Quang].
Tinh đậu dùng để mở khóa các phúc lợi, khi đạt tới giá trị nhất định có thể dùng để chuộc lại đồ bị tịch thu.
Xin mời mỗi phòng phái một người đại diện tới tầng 1 nhận tinh đậu.”
Ở trong phòng 403, Giản Tinh Tuế nghe rõ.
Thẩm Tinh Thần một bộ chịu đủ đau thương: “Dù gì tôi cũng không đi đâu.”
Ninh Trạch một lòng luyện tập tạ tay.
Ôn Sanh Ca hơi xấu hổ nhìn Giản Tinh Tuế: “Tuế Tuế à, mỗi tối mình phải skincare.”
“….”
Chỉ còn tui thui hả?
Giản Tinh Tuế nhận mệnh: “Được rồi.”
Nhưng bây giờ chuyện gì cậu cũng không ham tranh đoạt, thế nên khi cậu chậm rì rì tới sảnh tầng 1, rất nhiều phòng đã nhận xong hết rồi.
Giản Tinh Tuế cho rằng nơi này chắc không còn người nào, ai biết còn có mấy vị đạo sư ở đây.
Cậu thu lại ánh mắt đi qua.
Bởi vì đạo sư tịch thu đồ đạc của ký túc xá bọn họ là Phó Kim Tiêu cho nên cậu phải qua bên Phó ảnh đế nhận.
Cái này đối với Giản Tinh Tuế mà nói chẳng khác gì đi khiêu chiến.
Cậu chậm rì đi qua, sau đó nói: “Chào anh Phó ạ.”
Phó Kim Tiêu đang lười biếng ngồi trên ghế, trước mặt có một tờ danh sách ghi số lượng tinh đậu.
Bên cạnh có một cái hộp, Giản Tinh Tuế ký tên người nhận xong, đưa cho Phó Kim Tiêu: “Em điền xong rồi ạ.”
Phó Kim Tiêu duỗi tay cầm, nhàn nhạt lên tiếng: “Trong hộp có tinh đậu, tự xem số lượng mà lấy.”
Giản Tinh Tuế ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Bộ dạng cúi đầu của cậu rất nghiêm túc, giống như vẫn là cậu nhóc nhân viên của tiệm bánh gạo, dù tay bị thương cũng kiên trì làm việc, ở nơi nào đó vào buổi chiều, ở nơi không ai biết đã nghiêm túc bảo vệ thần tượng.
Phó Kim Tiêu nhìn qua danh sách, tựa như vô tình mà mở miệng: “Trong ký túc xá, Thẩm Tinh Thần có bắt nạt các cậu không?”
Giản Tinh Tuế dừng lại động tác.
Cậu nhớ lại tối nay, hình như màn đùa giỡn bị nhìn thấy, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”
Phó Kim Tiêu không rõ mà cười khẽ.
Giản Tinh Tuế không biết vì cái gì mà bỗng nhiên khẩn trương, cậu nghĩ tới một số người có khí tràng rất mạnh, không giận tự uy.
“Tính cách của thằng nhóc đó tôi hiểu rõ mà.
Nhà Thẩm lắm tiền nhiều của, tính tình của thằng nhóc này vốn bị chiều hư.
Các cậu cùng nó ở cùng một phòng, chắc sẽ có lúc cảm thấy bực mình.” Tư thế Phó Kim Tiêu lười biếng, đôi chân thon dài bắt chéo, lời nói nhàn nhạt: “Lần này cho nó tới nơi này cũng vì mong muốn của mẹ nó, thế nên các cậu cũng không cần vì nó mà giải vây.
Ngày thường nếu thằng nhóc có làm gì không có pháp tắc kỉ cương, làm xằng làm bậy, có thể tới cáo trạng với tôi.”
……..
Lông mi Giản Tinh Tuế khẽ run.
Vậy ra một màn kia ở ký túc xá, anh thật sự nhìn trong mắt, đặt trong lòng sao?
Nhưng chắc không phải vì chính cậu ha? Hẳn là vì giúp Thẩm Tinh Thần mài giũa tính tình, nên mới nói riêng cho cậu một chút, cậu không thể nghĩ chính mình là trung tâm được.
“Tất nhiên rồi.” Khi trong lòng Giản Tinh Tuế còn trăm ngàn suy nghĩ vần xoay, Phó Kim Tiêu đem danh sách bỏ xuống.
Người đàn ông nâng mí mắt nhìn cậu, khóe môi cười cười: “Không chỉ như vậy.
Nếu nó bắt nạt cậu thì cũng có thể mách cho tôi.”.