SAU KHI SỐNG LẠI TRỞ THÀNH OMEGA THIÊN MỆNH CỦA CHÚ CỦA TRA CÔNG - Chương 28
Tất nhiên, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì biểu hiện và hành vi của Lục Thái Phàn vẫn bình thường.
Chỉ có chính anh biết tâm trạng của anh đang dao động sau rất nhiều năm.
Tâm tình khá phiền muộn.
Và điều khó hiểu nhất đối với anh là lý do của tâm trạng tồi tệ này chỉ vì một giấc mơ mơ hồ.
Đúng thế, một giấc mơ.
Lục Thái Phàn không thể nhớ mình đã không mơ trong bao lâu. Với chứng rối loạn tin tức tố và tinh thần lực cuồng bạo, đã rất lâu rồi anh không có được một giấc ngủ thực sự.
Vậy mà hôm qua, sau khi trở về từ chỗ Tô Lương, anh đã ngủ một giấc dài.
Sau đó, anh nằm mơ.
Đó chắc chắn là một cơn ác mộng, nó biểu lộ hoàn toàn những nỗi sợ hãi sâu trong tiềm thức của anh.
Anh nằm mơ thấy thân thể mình đã trở thành một gánh nặng không thể mang nổi, thuốc đã không còn tác dụng gì nữa, cơ thể anh đã vô cùng suy kiệt, chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Anh còn mơ thấy Tô Lương.
Tô Lương đã chết rồi, quả đúng như những gì anh vẫn lo lắng.
Giấc mơ hỗn loạn nên Lục Thái Phàn chỉ có thể mơ hồ nhớ dường như có một kẻ hèn nhát và mất trí đã giết Tô Lương.
Anh không thể nhớ được khuôn mặt của tên sát nhân đó, nhưng sau khi tỉnh dậy, anh vẫn nhớ Tô Lương bị kẹt trong đống thuốc chống phân hủy ấy trông gầy yếu tới mức nào.
Đó là một Tô Lương hoàn toàn khác với hiện thực.
Sắc mặt cậu như than chì, chỉ lộ ra tử khí nặng nề.
Thi thể nhỏ gầy khô quắt, lúc ôm vào trong ngực thậm chí còn nhẹ tênh như một cành hoa hồng khô.
[Thực đáng thương.]
Thậm chí Lục Thái Phàn còn có thể nhớ rõ, trong giấc mơ, cảm xúc ấy đã trào dâng trong trái tim anh.
Một cảm giác đau thương nhàn nhạt.
Lục Thái Phàn rất chắc chắn việc sắp đến kỳ mẫn cảm hẳn đã ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát cảm xúc của mình, nếu không thì sao có thể giải thích một giấc mơ đơn giản lại có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của anh sau khi đã thức giấc như vậy.
Được rồi, thực ra còn có một khả năng khác, đó là anh thực sự lo lắng cho sự an nguy của Tô Lương. Ngay cả khi đó là một giấc mơ và không thể có khả năng giấc mơ đó trở thành sự thật.
Ngón tay Lục Thái Phàn có quy luật mà gõ vào bàn, cả người đều trầm tư.
Anh xác định, nếu Tô Lương không tiến vào Xà quật, vậy cũng có nghĩa là thiếu niên đơn thuần ấy cũng không được anh bảo hộ. Hơn nữa cậu rất có thể sẽ xúc động mà hành động ngu xuẩn trước dáng vẻ si tình của Lục Chi Chiêu.
Rất nhiều người có thể thương tổn Tô Lương.
Và cũng có rất nhiều người có thể giết cậu, thậm chí còn không cần phải tìm lý do.
……
Nghĩ tới đây, một khát vọng kỳ lạ dâng lên trong tâm trí Lục Thái Phàn, nó mãnh liệt như thể dung nham bỏng cháy, thiêu đốt thần kinh anh: Người như Tô Lương vĩnh viễn phải bị giam cầm bên người anh, để anh tự mình trông coi, tự mình bảo vệ mới được.
Một vài hình ảnh nào đó, vô cùng mơ hồ, vô cùng tối nghĩa xẹt qua trái tim của Alpha mạnh mẽ ấy, nhanh đến mức ngay cả bản thân anh cũng không thực sự nhận ra mình đang nghĩ gì.
Là xiềng xích khóa lấy mắt cá chân.
Bóng người nho nhỏ hoàn toàn bị giam cầm nơi mật thất.
Là bảo hộ tuyệt đối, và cả……khống chế tuyệt đối.
“Cạch” một tiếng, cán bút gãy phát ra tiếng giòn vang.
Lục Thái Phàn đột nhiên hoàn hồn lại, sau đó cau mày. Những suy nghĩ quá đen tối đó nhanh chóng bị Lục Thái Phàn dập tắt, và rồi anh đã bình tĩnh trở lại giống như trước đây.
Alpha đẳng cấp càng cao thì bản năng nguyên thủy còn sót lại càng mạnh mẽ, Lục Thái Phàn không ngạc nhiên khi một số khao khát cực kỳ xấu xa thỉnh thoảng lại xuất hiện trong tâm trí anh. Anh vẫn luôn có thể đè nén những thói hư tật xấu vốn thuộc về Alpha này, nhưng mấy ngày nay, kỳ mẫn cảm khiến anh có hơi mất kiểm soát. Phải biết rằng trước đây, Lục Thái Phàn chưa bao giờ có ý tưởng bệnh hoạn như vậy đối với một cá nhân cụ thể.
Tóm lại vẫn phải giải quyết những rắc rối của kỳ mẫn cảm càng sớm càng tốt.
Lục Thái Phàn tăng liều thuốc ức chế một lần nữa, sau đó anh bình tĩnh suy nghĩ.
Mà vốn tâm tình đã không thoải mái, giờ nghe được tin báo cáo, Lục Thái Phàn lại càng khó chịu.
Là thiếu chủ đương nhiệm của Lục gia, Lục Chi Chiêu vẫn luôn là đối tượng quan sát của Xà quật.
Lục Thái Phàn tùy tiện lật báo cáo, ánh mắt anh dừng lại ở một thông tin, đêm qua Ninh Gia Dật bị phát tác chứng ỷ lại tin tức tố.
[Mục tiêu đã phóng thích một lượng nhỏ tin tức tố cho Ninh Gia Dật, thành công khiến cậu ta bị mắc chứng nghiện tin tức tố…..]
[Suy xét đến trạng huống thân thể đặc thù của Ninh Gia Dật, Ninh gia đã thỉnh cầu Lục gia trị liệu đặc biệt cho cậu ta, mục tiêu cũng đã đồng ý sẽ cung cấp tin tức tố lâu dài và liên tục để ổn định bệnh trạng của Ninh Gia Dật trong thời gian tới……]
[Trước mắt, cao tầng của hai nhà Ninh, Lục đã coi mục tiêu hỗ trợ chữa bệnh cho Ninh Gia Dật là một bước đẩy mạnh quan hệ giữa hai người họ, Lục Chính Ân còn chưa hoàn toàn bỏ lệnh giam lỏng với mục tiêu, nhưng ông ta đã đồng ý khôi phục một chút quyền hạn cho đối phương…..]
Lục Thái Phàn đọc lướt qua báo cáo, vẻ mặt càng lãnh đạm.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Lục Chi Chiêu đang lợi dụng chứng nghiện tin tức tố của Ninh Gia Dật để giảm bớt những hạn chế áp dụng với mình. Mà hành vi này đã mơ hồ cam chịu việc hắn sẽ trở thành bạn lữ của Ninh Gia Dật, nhưng cách đây không lâu, hắn vẫn còn mập mờ như thể bản thân đã rơi vào lưới tình với Tô Lương……
Cũng ngay lúc đó, quản gia bỗng nhiên báo cáo với Lục Thái Phàn, Lục Chi Chiêu muốn liên hệ với Tô Lương.
Mức độ bảo mật của Xà quật rất cao, tất cả những ai muốn liên hệ với nhân viên trong Xà quật đều phải được phê chuẩn trước. Nhưng với tư cách là thiếu chủ Lục gia, quyền hạn của Lục Chi Chiêu vẫn cho phép hắn có thể liên hệ trực tiếp với Tô Lương. Chỉ có điều giờ Tô Lương đã sớm không còn là một nhân viên phục vụ bình thường trong Xà quật. Cậu đã dọn vào Mịch viên, nơi đó chính là trung tâm của nội viện. Biệt thự nhỏ đó có ý nghĩa đặc thù khiến liên lạc của Lục Chi Chiêu nháy mắt đã đề cao tới mức phải đích thân Lục Thái Phàn phê chuẩn mới được kết nối.
Lục Thái Phàn nhìn thông tin liên lạc của Lục Chi Chiêu, anh có hơi không thể hiểu nổi hành vi của hắn: một mặt đối phương gần như đã thừa nhận việc liên hôn với Ninh gia, mặt khác lại vẫn cứ tìm cách liên lạc với Tô Lương trong Xà quật?
Hắn đang muốn giải thích, hay muốn tiếp tục…..lừa gạt nhóc Beta ngu ngốc kia?
Đôi mắt Lục Thái Phàn trở nên âm lãnh.
Quản gia không chút dấu vết quan sát anh.
Tất cả các số liệu sinh học đều biểu thị Lục Thái Phàn chán ghét Lục Chi Chiêu. Thậm chí quản gia còn chưa bao giờ thấy Lục Thái Phàn có ác ý mãnh liệt như vậy với bất kỳ ai.
Quả thực là ngoài dự kiến của nó.
Phải, Lục Chi Chiêu cũng coi như một nhân tài hiếm thấy, một Alpha cấp S, cũng quả thực là Lục gia thiếu chủ trên danh nghĩa, nhưng thực tế, một kẻ như vậy chẳng là gì với Lục Thái Phàn.
Lục Chi Chiêu thậm chí còn không có nổi tư cách bị Lục Thái Phàn chán ghét – cho đến khi tin tình báo biểu thị hắn có liên quan tới Tô Lương.
“Theo quan điểm của tôi, chúng ta hoàn toàn có thể bác bỏ yêu cầu liên lạc này. Chậc, mà thực tế là tôi cảm thấy Lục Chính Ân chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được, việc đầu tiên mà con trai yêu quý của ông ta muốn làm sau khi khôi phục được quyền hạn cơ bản của thiếu chủ lại là liên hệ với Xà quật.”
Quản gia vui sướng nghiền ngẫm tâm trạng của Lục Thái Phàn rồi đề xuất.
“Không.”
Phản ứng của Lục Thái Phàn nằm ngoài dự liệu của tên trí thông minh nhân tạo kia.
“Đi hỏi ý Tô Lương.”
Lục Thái Phàn cũng không chú ý, cả tinh thần lẫn mệnh lệnh của anh đều đã nhiễm hơi thở âm lãnh cực kỳ đáng sợ.
“Đương nhiên, nếu Tô Lương chọn đồng ý liên hệ, vậy thì sau khi trò chuyện xong, ngươi gửi báo cáo về quãng thời gian vừa rồi của Lục Chi Chiêu cho cậu ấy.”
Vài giây sau, vẻ mặt Lục Thái Phàn lạnh nhạt bổ sung.
Quản gia: “Ờm…..vâng.”
“Giờ cậu ấy là người của Xà quật, ta không hy vọng người của Xà quật lại bị lừa.”
Lục Thái Phàn thấy thái độ của quản gia liền ý vị thâm trường mà mở miệng, nhưng những lời này nghe như đang biện giải.
Ngay cả bản thân Lục Thái Phàn cũng không nhận biết được một tia chật vật trong giọng điệu của mình.
Đôi mắt điện tử của quản gia nhanh chóng lóe lên.
“Tôi thực sự hiểu rồi.”
Nó nhiệt tình nói với Lục Thái Phàn.
Sau vài phút, trí tuệ nhân tạo lấy giọng điệu vui vẻ báo cáo lại với Lục Thái Phàn: “Tô Lương thiếu gia đã từ chối liên lạc rồi nha!”
Động tác của Lục Thái Phàn hơi dừng lại.
Quản gia lại nói: “Hơn nữa Tô Lương thiếu gia còn bảo tôi chuyển lời: cậu ấy hy vọng sau này Lục Chi Chiêu đừng liên hệ nữa.”
“Ừm…..Rất tốt.”
Lục Thái Phàn trầm mặc chống lát, sau đó anh gật đầu cực khẽ: “Cuối cùng thì nhóc ấy cũng thông minh hơn rồi.”
Sau đó chủ nhân Xà quật ra vẻ mình là một trưởng bối thân thiết hòa ái, cũng gửi lời nhắn tới Lục Chi Chiêu.
“Nói với nó, nếu muốn trở thành gia chủ đời kế tiếp của Lục gia, vậy thì việc mà nó cần làm hiện tại là đi rèn luyện tinh thần lực chứ không phải cứ chơi trò quan hệ mờ ám với người khác.”
“Tin nhắn đã được ghi lại.”
“Đúng rồi, gửi khẩu cung và bối cảnh điều tra của hai tên đã bắt được lúc trước cho Lục Chi Chiêu – để nó học cách quản lý người của nó, và cả vị hôn thê kia nữa.”
“Bảo ta đừng gây chuyện với tiểu Lương?! Ta không hiểu…..đây là ý của chú nhỏ sao?”
Trong Lục gia đại trạch, Lục Chi Chiêu đột nhiên đứng lên, nhìn quản gia trên màn ảnh ba chiều, vẻ mặt có chút dữ tợn.
“Ta không hiểu, sao chú nhỏ lại còn quản lý cả chuyện tình cảm của đám hậu bối chứ?!”
Vất vả lắm mới có cơ hội liên lạc với Tô Lương, thế nhưng người khiến hắn mê mẩn kia thậm chí còn từ chối trả lời liên lạc.
Nghĩ đến việc này, Lục Chi Chiêu cảm thấy khó thở.
Có trời mới biết hắn đã nhẫn nại thương lượng với cha mình như thế nào mới có thể mở lại quyền hạn liên lạc, còn lặp đi lặp lại mấy lần xin lỗi trong đầu, chỉ để có thể thể hiện tốt khi gặp Tiểu Lương.
Nhưng tất cả đều đã thành công dã tràng chỉ vì một lời bác bỏ lạnh lùng của Xà quật.
“Đối với những vấn đề cụ thể liên quan đến việc từ chối liên lạc, tôi đã gửi tất cả các tài liệu đến thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu, hãy nhớ kiểm tra nó.”
“Là cha tôi phải không?” Giây tiếp theo, đầu óc Lục Chi Chiêu chợt lóe, hắn run rẩy, ánh mắt nhìn về phía quản gia cũng tràn ngập tuyệt vọng, “Có phải cha tôi đã nói gì đó nên chú nhỏ cũng đứng về phía ông ta không?”
“Mời cậu tự xem văn kiện trong thiết bị đầu cuối cá nhân.”
“Các người không muốn tôi tiếp xúc với Tô Lương nữa, vì các người muốn ta ở bên A Ninh. Haha, thật nực cười, tôi còn tưởng chú nhỏ trước giờ đều mặc kệ những chuyện này, nhưng thực ra hắn vẫn nhúng tay vào chuyện của Lục gia! Chỉ vì muốn Ninh gia trợ lực nên Lục Chi Chiêu tôi sẽ phải chấp nhận như một cỗ máy! Nói dễ nghe thì tôi là Lục gia thiếu chủ, nhưng thực ra tôi chỉ là ngựa giống của Lục gia mà thôi——”
Đúng lúc này, quản gia cắt ngang Lục Chi Chiêu đang thống khổ chửi rủa, nó vô tội nhìn nhân loại trước mặt, dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói:
“Rất xin lỗi, Lục thiếu chủ, tôi không quá hiểu ngôn ngữ của nhân loại, xin hỏi, cậu muốn tư vấn giá cả ngựa giống mới nhất phải không?”
“Câm miệng——”
“Được, hai ngày nữa tinh khu trung ương sẽ tổ chức đấu giá tế bào gốc có thể tiến hành cải tạo gen sinh sản của ngựa thuần chủng, giá khởi điểm là…..”
Quản gia bắt đầu chương trình phát sóng với một nụ cười cực kỳ mộc mạc, giống như một hệ thống cấp thấp tồi tệ nhất.
“Ta bảo ngươi câm miệng! Câm miệng——”
Lục Chi Chiêu không chịu nổi nữa, cầm đồ thủ công đắt tiền trên bàn ném mạnh về phía màn hình.
Với một âm thanh giòn tan, máy phát hình ảnh thực tế ảo biến thành những mảnh vỡ vụn.
Hình ảnh quản gia trong nháy mắt cũng biến mất.
……
Trong phòng chợt yên tĩnh trong thời gian ngắn ngủi.
Sau đó, những tiếng thì thầm như bị bóp nghẹt, thanh âm tức giận dần dần vang lên.
“Mấy tên khốn kiếp này.”
Lục Chi Chiêu ôm đầu thở hổn hển một lúc mới lấy lại được bình tĩnh, hay nói cách khác, là cái hắn cho là “bình tĩnh”.
“Bác bỏ yêu cầu liên lạc, được, tôi thật sự muốn biết các người dùng lý do gì để bác bỏ, tiểu Lương sẽ không từ chối liên lạc của tôi, cậu ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy…..”
Vừa lẩm bẩm, Lục Chi Chiêu vừa đỏ mắt click mở văn kiện trên đầu cuối cá nhân.
Lúc đầu, khuôn mặt hắn đầy tức giận, nhưng ngay sau đó, nét mặt hắn thay đổi từng chút một đến kinh ngạc và không thể tin nổi.
“Làm sao có thể?”
Hắn cau mày, xem đi xem lại bản khẩu cung của Xà quật.
Càng xem, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.
“Làm sao…..làm sao có thể như vậy được?”
Để củng cố mối liên hôn giữa Ninh Gia Dật và Lục Chi Chiêu, Tô Lương đã bị tập kích.
Kẻ tập kích đến từ chính Ninh gia, mặt khác, một kẻ bên chi thứ Lục gia cũng đã bị mua lại.
Càng xem, sắc mặt Lục Chi Chiêu càng khó coi.
Mấy ngày sau….
“Lục thiếu chủ.”
Có người gõ cửa phòng.
Vệ sĩ riêng của Lục gia mặc tây trang đen cũng không chờ người sau cánh cửa đáp lại, bởi mấy ngày nay đối phương vẫn luôn trong tình trạng này nên vệ sĩ cũng chẳng có biểu cảm gì dư thừa.
Vệ sĩ cao lớn gõ cửa ba lần theo đúng quy định, sau đó ấn mật mã mở cấm chế rồi đẩy cửa vào phòng.
Nơi ở của thiếu chủ vốn tiện nghi xa hoa giờ lại thành phòng giam u ám.
Có một mùi khói dày đặc trong không khí.
Ánh sáng mờ ảo đến nỗi ngay cả vệ sĩ riêng cũng không thể định vị chính xác bóng dáng của Lục Chi Chiêu trong căn phòng lộn xộn này.
“Lục thiếu chủ——”
“Có chuyện gì?”
Đột nhiên, một bóng dáng ma quái lặng lẽ xuất hiện sau lưng vệ sĩ.
Vệ sĩ vừa quay đầu đã đối diện với Lục Chi Chiêu.
“A, thiếu chủ.” Vệ sĩ giật mình, dừng một chút mới miễn cưỡng nói nốt câu, “Đã đến giờ rồi, dựa theo hiệp nghị, hôm nay ngài nên tới bệnh viện dùng tin tức tố trấn an Ninh thiếu gia.”
“……”
Nghe vệ sĩ nói, Lục Chi Chiêu trước không đáp lời.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm đối phương, đến mức người kia lạnh cả người.
Thực ra vệ sĩ luôn cảm thấy vị Lục gia đại thiếu này đôi lúc khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Ví dụ như lúc này, ánh mắt hắn nhìn người khác thật kinh khủng.
“Lục thiếu chủ, cậu là Ninh thiếu gia là thanh mai trúc mã, hẳn cậu nên quan tâm tới cậu ấy nhiều hơn. Thực ra hai ngày trước Ninh thiếu gia đã bị phát tác một lần rồi, lúc ấy chúng tôi tới tìm, nhưng cậu nói không thoải mái nên cũng không miễn cưỡng cậu. Nhưng bây giờ Ninh thiếu gia đang phát tác thực sự rất nặng, hơn nữa lúc trước cậu cũng đã đồng ý hiệp nghị sẽ giúp cậu ấy trị liệu……”
Vệ sĩ khô khan nói với thanh niên trước mặt. Anh ta thầm than trong lòng, không biết Lục thiếu chủ đã xảy ra chuyện gì – chẳng lẽ lời đồn về tai họa nhầm về nhân cách của hắn vẫn chưa được giải trừ hoàn toàn sao?
Nếu không vì sao nghe tới Ninh thiếu gia lại sầm mặt, vẻ mặt như thể nhắc tới kẻ thù vậy?
Nhưng mà quan hệ của hai người này đã tới mức phóng thích tin tức tố cho nhau rồi cơ mà, chỉ còn kém không lăn giường thôi, sao có thể là quan hệ không tốt được?
Ngay khi vệ sĩ nghi ngờ Lục Chi Chiêu mất khống chế thì Lục Chi Chiêu bỗng chớp chớp mắt rồi tươi cười cổ quái với anh ta.
“A, thế hả, thế thì quả thực tôi phải đến thăm cậu ấy.”
Lục Chi Chiêu nói.
Sau đó hắn giơ tay và để cho vệ sĩ đeo máy định vị cho mình, rồi dưới sự giám sát của mọi người, hắn đến bệnh viện.
Khi hắn vội vã tới bệnh viện tư nhân Lục gia, Ninh Gia Dật ở trong phòng đã khóc nức nở vì cơn nghiện tin tức tố bùng phát.
“Khó chịu quá, a Chiêu đâu, sao anh a Chiêu còn chưa tới…..”
Phòng bệnh tràn ngập tiếng nức nở của một Omega chưa phân hóa hoàn toàn.
Khuôn mặt thiếu niên yếu ớt đỏ bừng, mồ hôi lạnh đã túa ra trên trán.
Vì phóng thích tin tức tố là một việc cực kỳ tư mật, hơn nữa vai chính khác là Lục Chi Chiêu đã tới nên tất cả mọi người đều tự giác rời khỏi phòng bệnh của Ninh Gia Dật.
Cửa phòng đóng lại, Ninh Gia Dật cũng đã cảm nhận được hơi thở của Lục Chi Chiêu rất rõ ràng.
“A Chiêu! Anh qua đây đi!”
Ánh mắt thiếu niên cơ hồ như đứng không vững lập tức sáng lên.
Cậu ta cố gắng gượng cười nhìn Lục Chi Chiêu, chờ đợi sự an ủi từ Lục Chi Chiêu mà cậu ta vẫn tưởng tượng.
Nhưng cậu ta đã đợi một lúc lâu mà Alpha kia vẫn đang đứng ở cửa không nhúc nhích.
“A Chiêu?”
Ninh Gia Dật không giữ nổi nét cười trên mặt nữa, cậu ta tâm hoảng ý loạn gọi tên Lục Chi Chiêu.