SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TÔI NGHĨ MÌNH LÀ ALPHA - Chương 21
Hôm nay trước khi bọn họ quay về trường học, đã cố ý chạy một chuyến đến cục chấp pháp ghi khẩu cung, buổi chiều mới trở lại trường học.
Khi đến cổng trường, Lâm Miên Lý nói: “Ở gần đây hình như có một siêu thị lớn.”
Vệ Gia Du: “Có ạ, anh Miên muốn mua cái gì sao?”
Lâm Miên Lý: “Ừm, anh muốn mua một ít nước thuốc cho lá tai mèo bạc.”
“Có thể bảo bọn họ giao đến trường học được á, anh Miên muốn tự mình đi mua sao?”
“Ừm, anh muốn đi dạo một chút, không thì hai người về trước đi.”
Vệ Gia Du là một Omega, sau khi lăn lộn qua hai ngày như thế tinh thần đã khá mệt mỏi, nhưng cậu vẫn nói: “Không sao đâu, anh Miên em đi với anh.”
Giang Ẩn: “Cậu tốt nhất nên trở về đi, tôi đi với cậu ấy là được rồi.”
Lâm Miên Lý cũng nói: “Anh chỉ là muốn đi dạo, cậu không cần phải đi theo anh đâu, trở về ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.”
“Vậy….. Được rồi, ngày mai gặp lại.”
Ngày nay chuyển phát nhanh rất phát triển, mọi người chỉ cần muốn, hoàn toàn có thể không ra khỏi nhà trong một năm, muốn món đồ gì, muốn phục vụ gì, đều có thể giao đến cửa.
Mặc dù vậy, vẫn còn rất nhiều nơi vui chơi giải trí ngoài trời, xét cho cùng thì con người cũng là động vật quần cư, nhưng chức năng chính của những nơi như siêu thị không phải để người dân đến mua đồ tận nơi, mà nó được sử dụng như một nhà kho để đồ.
Mặc dù nói siêu thị ở gần đó, nhưng cũng không thể đến đó nếu chỉ đi bộ, vì vậy Lâm Miên Lý gọi xe huyền phù của Giang Ẩn qua.
Gần trường có một trung tâm vui chơi giải trí lớn, nơi diễn ra nhiều hoạt động ngoài trời, người dân khu vực gần đó sẽ đến đây để vui chơi.
Lâm Miên Lý đi mua nước thuốc trước, lúc chuẩn bị quay về trường học, Giang Ẩn đột nhiên đề nghị: “Có muốn đi dạo một vòng quanh đây không?”
“Cậu muốn mua gì sao? Hay là muốn chơi trò gì?”
“Đều không phải, cậu không phải là muốn đi dạo một chút sao, cậu đã mua đồ xong rồi, vậy thì tuỳ tiện đi xem đi, đừng lãng phí thời gian cuối tuần quý báu của cậu, thư giãn đi.”
Lâm Miên Lý suy nghĩ một chút: “Cũng được.”
Vì vậy hai người đi dạo dọc theo đường phố chính, không bao lâu liền cảm thấy không thể đi được nữa.
Hai người bọn họ có hai khuôn mặt “đỉnh” như vậy, cũng khó có thể không gây chú ý được, hơn nữa hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều người trẻ tuổi, thậm chí có rất nhiều học sinh của Tinh Minh đang mặc quần áo bình thường để chơi đùa, các học sinh của Tinh Minh thấy bọn họ liền giống như được bơm máu gà……
Bọn họ đi đến chỗ nào, chỗ đó liền náo nhiệt, hơn nữa các học sinh ngoài trường còn mạnh dạn hơn trong trường học, thậm chí có người trực tiếp đến trước mặt hai người bọn họ hỏi có phải hai người đang hẹn hò không.
Lâm Miên Lý:………
Hắn nhìn thoáng qua Giang Ẩn, Giang Ẩn trái lại rất thoải mái, đáy mắt mang theo ý cười, còn có tâm trạng cùng người khác tán gẫu hai câu.
Lâm Miên Lý: “Tôi nên trở về rồi.”
“Ê ê ê từ từ, chúng ta mới đi có bao lâu đâu, tôi vẫn chưa chơi đủ.”
“Vậy những người này thì phải làm sao?”
Giang Ẩn nắm chặt tay hắn, dẫn người rẽ vào đường nhỏ bên cạnh, hòa vào dòng người, vứt bỏ đám người đang đuổi theo phía sau.
Lối đi này tuy nhỏ nhưng càng đi vào bên trong người càng đông, hai bên lối đi mô phỏng theo những khu chợ ở Địa cầu, đầy rẫy những gian hàng nhỏ bày bán đủ thứ đồ và đồ ăn vặt.
Nơi này chen chúc khiến Lâm Miên Lý đụng vai mấy người, nhưng Giang Ẩn kiên quyết siết chặt cổ tay hắn, hai người cũng không có bị tách ra.
“Cậu tìm cái gì vậy?” Lâm Miên Lý cau mày nói.
“Mua một món đồ, cậu không phải không muốn bị nhận ra sao?”
Vừa dứt lời, Giang Ẩn đã mang Lâm Miên Lý dừng lại trước một quầy hàng nhỏ, quầy hàng nhỏ này bán những món đồ vụn vặt, chẳng hạn như mũ, huy hiệu, thắt lưng, thậm chí cả nến không được phân cùng chủng loại, xếp lộn xộn trên quầy hàng.
Chủ quán là một chị lớn tuổi, vừa nhìn thấy họ hai mắt đã sáng lên nói: “Hai vị đẹp trai, muốn mua cái gì? Đều rất rẻ đó.”
“Có bán khẩu trang không?” Giang Ẩn hỏi.
“Có có có đương nhiên có, hai cậu muốn phong cách nào?” Vừa nói chị vừa lật tung quầy hàng lên, lấy ra một số khẩu trang từ các góc khác nhau: “Chọn đi, chọn đi.”
Lâm Miên Lý nhìn qua liền thấy một chiếc khẩu trang nhện có kích thước bằng khuôn mặt người, chân của con nhện được treo trên tai, nhìn rất giống thật.
Lâm Miên Lý cạn lời, chân này quá dài, sẽ không thọc vào trong tai của hắn luôn chứ??
Giang Ẩn nói: “Chà, khá là sáng tạo, cái này cũng rất thú vị, cậu thích cái nào?”
Anh cầm một cái có hình cái miệng nứt toát đầy máu để lên mặt Lâm Miên Lý so: “Oa, thấy ghê thật.”
Lâm Miên Lý: “…… Nếu cậu để tôi mang cái này, tôi sẽ không đi chung với cậu nữa.”
Chị chủ quán ôm mặt mỉm cười nhìn bọn họ.
Lúc này, những người từ quầy bán đồ ăn nhanh bên cạnh đã chen lấn sang đây, Lâm Miên Lý lật qua lật lại xem, cuối cùng chọn ra hai chiếc khẩu trang màu đen đơn giản nhất trong số đống khẩu trang kỳ kỳ quái quái này.
Bởi vì lo lắng có thứ gì đó được giấu bên trong, Lâm Miên Lý cầm một cái lên xem, trên đó chỉ có chữ “Anh” màu trắng.
“Anh” thì “Anh” đi, mặc dù có chút khác biệt, nhưng cái này cũng xem như là bình thường nhất rồi.
“Lấy hai cái này đi.” Hắn cầm cái còn lại nhét vào trong ngực Giang Ẩn, nhanh chóng đưa tiền cho chị chủ quán, sau đó kéo người nào đó rời khỏi quầy hàng.
Trước khi rời khỏi con đường nhỏ, Lâm Miên Lý đem khẩu trang đeo lên trước, Giang Ẩn đứng yên một chỗ nhìn hắn.
“Làm gì vậy? Không đi sao?”
Ánh mắt của Giang Ẩn vi diệu, lại cúi đầu nhìn thoáng qua khẩu trang trên tay, ngước lên lắc đầu nói: “Không có gì, cái khẩu trang này nhìn rất đẹp.”
Anh lướt qua Lâm Miên Lý đeo vào: “Đi thôi, bây giờ không đeo, lát nữa có người sẽ không cách nào đeo được.”
Cái gì mà không có cách nào đeo?
Giang Ẩn lại im lặng không nói.
Hai người một lần nữa đi xuống khu phố, Giang Ẩn vươn tay đặt lên vai Lâm Miên Lý, giọng nói cách khẩu trang có chút không rõ: “Anh Miên, sáng hôm nay cậu nói cậu với Vệ Gia Du là anh em, vậy còn chúng ta thì sao?”
Lâm Miên Lý: “Miễn cưỡng cũng xem như là anh em đi.”
Giang Ẩn phụt một tiếng bật cười, Lâm Miên Lý liếc mắt nhìn về phía anh: “Cười cái gì.”
Giang Ẩn: “Nếu chúng ta là anh em, vậy cậu có thể gọi tôi một tiếng “anh” nghe được không?”
“Cái bệnh gì vậy, tôi cho cậu một ít hoa đào cậu liền khoe sắc có phải không?”
Giang Ẩn cười nói: “Cậu gọi tôi là anh cũng không có gì không đúng hết, tôi lớn tháng hơn cậu, nhưng mà trước kia cậu lại không chịu thừa nhận, chúng ta liền đánh cược, mỗi lần thua đối kháng cơ giáp mô phỏng, hoặc là thua PK thì phải gọi đối phương là “anh”.”
Lúc này là lúc Hằng tinh buông xuống, xung quanh đều sáng lên, người đi đường như gấm dệt, ai nấy đều đắm chìm trong niềm vui riêng.
Lâm Miên Lý không biết vì nguyên nhân gì, có thể là do hoàn cảnh và con người xung quanh, cũng có thể là do những gì Giang Ẩn nói khiến trái tim hắn khẽ run, lần này hắn không gạt tay Giang Ẩn ra, để cho anh dựa vào trên người mình. Lâm Miên Lý lẳng lặng hỏi: “Vậy ai là người gọi nhiều nhất?”
“Ngang nhau, thực lực của chúng ta tương đương.”
Lâm Miên Lý gật đầu, quả nhiên là như vậy.
Giang Ẩn: “Tôi rất nhớ trước đây.”
Hai người trong chốc lát đều không lên tiếng, vừa đi được một lúc, Lâm Miên Lý đột nhiên nói: “Anh Giang.”
Giang Ẩn sửng sốt quay đầu nhìn hắn, Lâm Miên Lý thật ra chưa bao giờ gọi anh như vậy, dù là trước hay sau khi mất trí nhớ.
Lâm Miên Lý không nhìn anh, vẫn nhìn mặt đất trước mặt mình: “Chuyện này hôm qua nếu không có cậu tôi đã không có cách nào hoàn hảo trở ra, cho nên cảm ơn nhé, anh Giang.”
“Quả thật là nghe được cậu gọi tôi là anh……” Giang Ẩn nói khẽ.
Đèn hoa được bật lên, trời vẫn còn chưa tối hẳn, trên con phố chính ồn ào náo nhiệt này, có hai thiếu niên ở rất gần nhau, có thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau qua lớp quần áo mỏng manh.
Nóng đến mức có thể đốt cháy lòng người.
Hai du khách đi ngang qua họ, khi nhìn thấy hai người thì sửng sốt một lúc, sau đó che miệng cười và đi qua, Lâm Miên Lý nghe thấy giọng nói của hai cô gái từ phía sau: “Đáng yêu quá! Cậu có thấy không, hai người bọn họ rất đáng yêu!”
Lâm Miên Lý cảm thấy bầu không khí lúc trước có chút quái dị, vừa vặn nhân cơ hội này động động vai, Giang Ẩn liền thu tay về, Lâm Miên Lý nói: “Đeo khẩu trang thì có gì đáng yêu chứ?”
Giang Ẩn dừng một chút: “Xem ra chúng ta không cần dựa vào mặt cũng có thể ở trong đám đông bộc lộ tài năng.”
Lâm Miên Lý cười khẽ: “Đừng có tự luyến như vậy.”
Nhưng mà đi không được bao lâu, Lâm Miên Lý phát hiện tỷ lệ quay đầu của những người khác vẫn còn rất cao, hai mắt toả sáng rồi cười cười bước đi.
Lâm Miên Lý: “???”
Đang định hỏi Giang Ẩn thì có hai người đeo khẩu trang đen đi từ phía đối diện tới, lúc song phương bốn người nhìn rõ nhau thì đồng thời dừng bước, nhìn nhau ở khoảng cách hai mét.
Lâm Miên Lý ngây ngẩn cả người, hai người đối diện rõ ràng là một A và một O, Alpha kia lại thân mật ôm eo của Omega nhỏ xinh.
Quan trọng nhất là, trên khẩu trang của Alpha thẳng thắng viết một chữ “Công”, trên khẩu trang của Omega thì viết chữ “Thụ”.
Omega kia ngượng ngùng cười nói: “Thật là trùng hợp, hai người chắc là cũng mua mặt nạ ở quầy hàng bên đường đi, thật đáng yêu ~”
Khẩu trang?
Lâm Miên Lý lập tức hiểu ra điều gì đó, nhìn về phía Giang Ẩn, trên mặt nạ của Giang Ẩn cũng có chữ, nhưng là hai chữ “Gọi Anh”.
Hai chữ này nhìn thì đúng là không có gì, nhưng mà trên khẩu trang hắn đeo viết chữ “Anh”, lúc đặt chúng cùng nhau thì…..
“……..” Hắn tháo khẩu trang xuống, sau đó tháo luôn của Giang Ẩn, cười nhìn anh: “Đùa vui không?”
Giang Ẩn nhìn thấy sắc mặt của hắn, liền nắm lấy tay hắn: “Đừng ném đừng ném, đây là do chính cậu chọn mà, tôi chỉ làm theo phân phó của cậu thôi…….”
Anh ngậm miệng lại, đáng thương nhìn Lâm Miên Lý, còn mếu máo nhìn hai người đối diện, như thể anh mới là em trai.
Alpha đối diện nói: “Ha ha ha thì ra cậu cũng không biết à, thật là đáng yêu, nếu như không thích nó thì cậu có thể đổi ngược lại là được rồi mà.”
Giang Ẩn vội vàng gật đầu, vẻ mặt như sợ bị đánh.
Lâm Miên Lý dở khóc dở cười, làm thế nào mà người này có thể giả vờ như thế chứ?
Hắn trả khẩu trang lại cho Giang Ẩn, đem cái của mình đeo lên nhưng chữ viết thì hướng vào trong, nói với Giang Ẩn: “Quên đi, hôm nay tha cho cậu một mạng, đi thôi.”
Giang Ẩn ngắm nghía khẩu trang rồi đuổi theo, lúc đi ngang qua hai người kia, Alpha khẽ nói với anh: “Vợ của cậu nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra cũng rất chiều cậu.”
“Cậu cũng rất tinh mắt.” Giang Ẩn cười đeo khẩu trang vào.
“Há há đương nhiên rồi.”
Sau chuyện này hai người Lâm Miên Lý đã trở nên ổn hơn, nhưng họ cũng không đi dạo qua quá nhiều nơi, sau khi tìm một chỗ ăn cơm xong liền định quay về trường học.
Chuyện của Hàn Đông với bọn họ ở Ngu Nhạc Thành không có truyền ra, nhưng sau một ngày “lên men”, tin tức vẫn bị truyền ra một ít.
Hầu hết mọi người trong Tinh Minh đều biết rằng Hàn Đông đã ra tay với Lâm Miên Lý và Vệ Gia Du, không biết cụ thể là gì, nhưng nghe nói là rất nghiêm trọng, trong vòng hai ngày đã trực tiếp bị đuổi học, dường như đã bị đuổi về Thủ Đô tinh.
“Anh Miên, tên Hàn Đông kia đã làm cái gì vậy? Hai ngày này đều ở trong cục chấp pháp, không được phép đi ra.” Trong phòng học, bọn Lỗ Đan ngồi xung quanh Lâm Miên Lý, Lỗ Đan hỏi.
“Hắn ta dùng thủ đoạn dơ bẩn với tôi và anh Miên, bây giờ là lúc hắn ta phải trả giá, Hàn Đông thực sự là thứ rác rưởi đáng ghét nhất mà tôi từng thấy.” Vệ Gia Du tức giận nói.
Nghiêm Tử Dịch ở một bên lật xem bát quái của Hàn Đông trên diễn đàn trường: “Tôi thấy thật ra Hàn Đông ở Thủ Đô tinh cũng không được chào đón, hình như là đắc tội với ai, cho nên không thể không tạm lánh đầu sóng ngọn gió, rời Thủ Đô tinh vào trường của chúng ta.”
Vệ Gia Du: “Hừ, hắn ta hẳn là tưởng mình có thể tiếp tục làm mưa làm gió ở tinh cầu khác đi, kết quả không đến hai ngày đã bị phạt đuổi về, đáng đời.”
Lâm Miên Lý đang nhìn vào thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, không nói gì, nhận được một tin nhắn.
Là của Tần Huyền: 【Anh Miên, anh không sao chứ, lúc em ở nhà, chú Lâm nhận được báo cáo xét nghiệm của bệnh viện, nói rằng Pheromone của anh bị ảnh hưởng bởi nhiều Pheromone của Alpha dẫn đến phân hoá sớm. Nghe nói loại cưỡng chế phân hoá sớm này ít nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, chú bảo em đến xem anh, anh có nhận được tin nhắn của ông ấy không?】
Lâm Miên Lý ngẩng đầu nhìn, Tần Huyền đang ngồi ở phía trước lo lắng nhìn hắn.
Hắn cúi đầu trả lời: 【Tôi cũng đã nhận được tin nhắn của ba, cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi không sao, Pheromone của tôi vốn dĩ đã bị phóng xạ tinh tế ảnh hưởng, lại không ổn định nữa cũng không sao hết.】
Tần Huyền: 【Aizz, bây giờ cũng không còn cách nào khác, chúng ta phải đợi phân hóa rồi mới có thể tiếp tục điều trị, đúng rồi, chú Lâm nói ông ấy cũng sẽ đánh tiếng với cục chấp pháp, sẽ không để bọn Hàn Đông nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.】
Lâm Miên Lý cười cười.
【Phải rồi anh Miên, anh như vậy còn có thể tham gia vào thi đấu tuyển chọn không?】
Thi đấu tuyển chọn? Thi đấu tuyển chọn cái gì?
Còn chưa kịp hỏi tiếng chuông vào lớp đã vang lên, Lâm Miên Lý rất nhanh đã biết ý Tần Huyền muốn nói là gì.
Tưởng Sơ Lập chiếu ra một màn hình lớn trên lớp học, nói: “Các em học sinh, cuộc thi PK hàng năm dành cho học sinh năm ba trong tinh hệ đã sắp bắt đầu rồi, khi các bạn đang học năm nhất năm hai chắc cũng đã nghe nói qua đi, đây là dành cho học sinh năm ba các em, cũng là trận đấu lớn đầu tiên của chúng ta đối mặt với Ngân Lam hệ.”
“Oa!! Cuối cùng cũng đến rồi, trận đấu lớn này chính là đặc biệt chuẩn bị cho Alpha chúng ta! Đây là lần đầu tiên chúng ta biểu diễn trước mặt tất cả mọi người trong tinh hệ đấy!”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, đây chính là trận đấu của cả thiên hà, từ mỗi tinh cầu sẽ chỉ chọn ra 5 người xuất chiến thôi, Thiên Cực tinh của chúng ta là cả một tinh cầu, nhiều trường học như vậy, nhiều Alpha như thế, cậu cảm thấy cậu có thể trở thành một trong năm người đó sao?”
“Ặc, vẫn có một chút khả năng để tôi có thể vượt qua kỳ tuyển chọn của trường mà, cả tinh cầu sẽ chọn năm…… À mà thôi bỏ đi.”
Mọi người trong lớp đột nhiên sôi trào, Vệ Gia Du nói với Lâm Miên Lý: “Anh Miên! Trận đấu lớn của tinh hệ này có hàm kim lượng rất cao, anh nhất định có thể trở thành một trong năm người đó!”
Lâm Miên Lý đối với chuyện này rất có hứng thú, PK luôn là thứ dễ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào nhất.
Tưởng Sơ Lập yêu cầu mọi người tạm thời bình tĩnh lại: “Trước tiên nghe tôi nói xong đã, hàng năm trận thi đấu chung kết của các học sinh năm ba ở Ngân Lam hệ sẽ được phát sóng trực tiếp trong tinh hệ và cũng sẽ được tường thuật trên kênh Interstellar. Nếu thật sự lọt vào top 3 sẽ mang lại vinh quang to lớn cho Tinh Minh của chúng ta, trường của chúng ta trước kia cũng từng là trường nổi tiếng vì đạt được giải quán quân, nhưng mấy năm trở lại đây lần nào cũng là suýt chút nữa, vô cùng đáng tiếc, năm nay mọi người nhất định phải cố lên đó.”
“Thầy yên tâm đi, năm nay chúng ta có anh Miên với anh Giang, nhất định có thể làm được!”
“Đúng vậy đúng vậy, bọn họ chắc chắn sẽ lọt vào trận chung kết!”
Lỗ Đan nói: “Mấy người đừng gây áp lực quá lớn cho bọn họ, cả Ngân Lam hệ có tới 35 tinh cầu tham gia trận đấu lớn này, đến lúc đó sẽ có 175 tuyển thủ, hơn nữa đều là tinh anh của mỗi tinh cầu, rất khó đó.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy hai người anh Miên với anh Giang sẽ không thua đâu……”
Tưởng Sơ Lập: “Bây giờ còn rất lâu mới đến trận chung kết, trước tiên chúng ta hãy cố gắng bộc lộ tài năng để nổi bật hơn các trường học khác trên tinh cầu của chúng ta rồi hãy xem xét những thứ khác đi. Được rồi, các bạn học muốn tham gia hãy đến báo danh với tôi ngay hôm nay, ngày mai trường sẽ bắt đầu chọn lựa, sau đó sẽ đến tinh cầu chọn lựa.”
“Đúng rồi, nhắc nhở một chuyện.” Sắc mặt Tưởng Sơ Lập trở nên nghiêm túc: “Tôi biết có người vẫn còn chưa phân hoá, nhưng thi đấu chọn lựa lần này cho phép sử dụng Pheromone, tất cả người tham gia đều là Alpha, thời gian và hệ thống thi đấu sẽ không đợi bất kỳ ai, năm ngoái ngay cả những người chưa phân hoá cũng bị ảnh hưởng trực tiếp bởi những Alpha khác trên sân đấu, nghiêm trọng đến mức làm trận đấu không thể tiếp tục được, mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Câu nói này đã vô cùng rõ ràng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Miên Lý phía sau.
“Đúng vậy, tôi có nghe nói qua, nói chung người phân hoá càng muộn sau khi phân hoá thì càng yếu, nhưng anh Miên tôi nhìn như thế nào cũng không thấy anh ấy giống người thường hết, anh ấy trước khi phân hoá đã đánh bại Alpha đã phân hoá rồi.”
Phòng học dần dần an tĩnh lại, Vệ Gia Du không kìm lòng được mà hỏi: “Anh Miên, anh sẽ….”
Vẻ mặt của Giang Ẩn trước sau như một, không có vẻ gì là lo lắng cả.
Lâm Miên Lý tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Không sao, anh sẽ đi báo danh.”