SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TA TRÊU CHỌC CHỒNG CŨ - Chương 8: Chương 8
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TA TRÊU CHỌC CHỒNG CŨ
- Chương 8: Chương 8
Vị họ Nhan này, Lục Thận Phi và Phí Bằng Trình đã từng gặp, trợ lý chưa từng gặp lần nào.
Mà Nhan Nặc nhận ra Lục Thận Phi, không quen biết Phí Bằng Trình cũng chưa từng gặp trợ lý Lục Thận Phi.
Vì thế trên hành lang bệnh viện, trợ lý mang người đến đây, hai bên chạm trán, trường hợp vô cùng xấu hổ ——
Phí Bằng Trình kinh ngạc bản thân biến thành miệng quạ đen, Lục Thận Phi không ngờ vị họ Nhan này thật sự sẽ đến, Nhan Nặc cũng không nghĩ tới, thật vất vả mới biết được ông chủ đại thần nhà mình đang ở nơi này, thế nhưng chồng cũ cũng ở đây.
Chỉ có trợ lý thấy tình huống không đúng yên lặng mà trốn vào trong góc.
Không khí đọng lại vài giây, sau đó Phí Bằng Trình thầm mắng một tiếng: “Đệt.”
Nhan Nặc nghe thanh âm đệt, lấy lại tinh thần, gương mặt lịch sự văn nhã cứng ngắc trưng ra cảnh giác, yên lặng nhìn Lục Thận Phi.
Bọn họ từng gặp hơn một năm trước ở trường Nhan Nặc.
Lúc ấy Nhan Nặc sắp tốt nghiệp, ngày đó Tòng Húc nhàn rỗi nên đến trường cậu giải sầu, hai người cùng đi ăn cơm trưa, ăn xong đi bộ trong trường.
Trùng hợp trong khoảng thời gian có đoàn phim đến trường họ lấy cảnh quay cho một bộ phim vườn trường, Nhan Nặc đề nghị đi tới đó xem náo nhiệt, Tòng Húc cũng nhàn rỗi nên đi cùng.
Lại thật trùng hợp bộ phim vườn trường kia chính là dự án của công ty Lục Thận Phi, ngày đó Lục Thận Phi cũng đang ở đó.
Lúc bọn họ đến khu dạy học chuẩn bị xem náo nhiệt, Lục Thận Phi và đoàn người bên cạnh anh cũng đúng lúc đang xuống lầu.
Lúc đó Nhan Nặc còn chưa biết Lục Thận Phi là ai, chỉ biết Tòng Húc đã kết hôn, nhưng tình cảm với chồng không tốt, đã ở riêng.
Bên Lục Thận Phi thì không giống vậy, những người đi cùng anh xuống lầu đều biết Tòng Húc.
Một đám người đang nói nói cười giỡn, lúc nhìn thấy Tòng Húc chỗ ngoặt cầu thang, bỗng chốc hoàn toàn im miệng.
Khi đó Nhan Nặc thật sự cái gì cũng không biết, đang nói vài chuyện thú vị trong trường học mà mình biết với Tòng Húc, những người đang đi xuống lầu làm gì cậu căn bản không lưu ý, Tòng Húc hạ mắt không có gì khác thường mà lên cầu thang, cậu cũng đi theo tiếp tục nói giỡn.
Những người kia chờ sau khi Tòng Húc lên lầu mới có người không cao không thấp nói: “Kia không phải Tòng Húc sao.”
Nhan Nặc chợt dừng lại, nhìn xuống dưới lầu, vừa vặn đối diện với một đôi mắt ——
Thực bình tĩnh, che giấu hết cảm xúc, ánh mắt nhạt, khí tràng lại mạnh, sắc bén như gió, làm người nhìn qua không rét mà run.
Giống như hiện tại, giờ phút này, ở ngoài hành lang phòng bệnh.
Nhưng khi đó và hiện tại thật không giống nhau: Tòng Húc đã ly hôn, Lục Thận Phi từ đương nhiệm biến thành chồng cũ.
Nhan Nặc đối mặt với vị chồng cũ này, khí tràng không đủ, tự tin
Tựa như hiện tại, giờ phút này, ở bệnh viện phòng bệnh ngoại hành lang.
Nhưng khi đó cùng hiện tại lại thực không giống nhau: Tòng Húc đã ly hôn, Lục Thận Phi từ đương nhiệm biến thành chồng trước.
Nhan Nặc đối mặt vị này chồng trước, khí tràng không đủ để chống đỡ, gật gật đầu, nói: “Tôi đến thăm Tự……” Sửa miệng: “Tôi tới gặp Tòng Húc.”
Phí Bằng Trình lại một tiếng “đệt”.
Lục Thận Phi thần sắc phai nhạt.
Người hiểu anh như Phí Bằng Trình và trợ lý, nhìn thấy vẻ mặt này cảm thấy đây mới là Lục Thận Phi chân chính.
Mà Lục Thận Phi chân chính, khác xa bộ dạng bày ra trong phòng bệnh hai ngày nay ——
Anh nhìn thoáng qua Nhan Nặc, vẻ mặt nhẹ nhàng, giọng điệu nhẹ nhàng, không nhìn ra cảm xúc, càng không giống Phí Bằng Trình lúc kinh ngạc lúc mắng chửi.
Ngược lại, anh ta rất bình tĩnh, giọng điệu từ tốn, thái độ của chủ nhà khi tiếp đãi khách: “Tâm ý đã nhận, mấy ngày nữa Tòng Húc sẽ xuất viện rồi.”
Nhan Nặc nghe giọng điệu này, không rõ thái độ của vị tiền nhiệm Lục Thận Phi này đối với mình, trực giác cảm thấy đây là muốn đuổi người đi, kiên trì nói: “Tôi đến gặp Tòng Húc.”
Lục Thận Phi nhìn cậu: “Dùng thân phận gì?”
Nhan Nặc chần chừ một chút, không nói là trợ lý, nói: “Tôi là bạn của anh ấy.”
Bạn?
Phí Bằng Trình cười lạnh.
Thời buổi này thịnh hành kiểu tiểu nam sinh mới tốt nghiệp liền tiến vào biệt thự của bạn sao?
Phí Bằng Trình thầm mắng, biệt thự kia tuy ở vùng ngoại thành, nhưng cũn hơn 10 triệu một căn.
(*10 triệu NDT ~ hơn 36.1 tỷ VND)
Tòng Húc không có việc làm, tiền đều là do Lục Thận Phi cung cấp, dùng tiền của Lục Thận Phi mua biệt thự cao cấp ở riêng, lại thuận tiện nuôi một tiểu nam sinh vừa mới tốt nghiệp?
Quá mẹ nó phá hoại đi!
Phí Bằng Trình thờ ơ lạnh nhạt.
Nhan Nặc đã không muốn phản ứng với những người này, cậu nhìn trước sau hành lang, muốn tự tìm phòng bệnh.
Vừa đúng lúc mẹ Tòng lên lầu, vốn muốn tìm Phí Bằng Trình, cảm thấy kỳ lạ sao anh ta lấy cái di động mà lâu như vậy, vừa thấy Nhan Nặc thì kinh ngạc mở miệng ra.
Nhan Nặc nhận ra mẹ Tòng, vội vàng nói: “Dì.”
Mẹ Tòng cứng người, nhìn cậu: “Sao cậu……” Khóe mắt nhìn qua Lục Thận Phi.
Nhan Nặc: “Cháu tới tìm Tòng Húc.” Giải thích: “Di động của anh ấy tắt máy, cháu vẫn luôn liên lạc anh ấy không được nên đến đây.”
Trước kia Nhan Nặc từng cùng Tòng Húc về quê cậu là thành phố C, cũng từng gặp ba mẹ Tòng.
Ban ngày đi tìm ba mẹ Tòng đều không có nhà, hỏi hàng xóm, nghe được hàng xóm nói Tòng Húc gặp tai nạn xe nằm viện, cậu mới biết được sự thật.
Nhan Nặc vẫn luôn không biết tình huống của Tòng Húc nên có chút lo lắng, vội hỏi mẹ Tòng: “Tòng Húc không có việc gì chứ ạ?”
Mẹ Tòng: “Không có việc gì, nó không có việc gì, cháu yên tâm.”
Nghĩ thầm: Xong đời.
Dù sao trong mắt hai vợ chồng Tòng, tuy con trai vẫn luôn nhấn mạnh tiểu nam sinh đeo mắt kính này chỉ là trợ lý trong công việc, nhưng ai cũng biết Tòng Húc đã rất lâu không đi làm, có thể có công việc gì? Cần trợ lý làm gì?
Trong mắt ba mẹ Tòng, đây là tiểu tình nhân của con trai sau khi ly hôn, con trai không nói rõ mà thôi.
Chơi chơi? Hay là nghiêm túc? Hai vợ chồng từng lén lút thảo luận, không thảo luận ra kết quả.
Nhưng nhìn thái độ của Tòng Húc đối với đứa trẻ này thật sự đứng đắn và nghiêm túc, một câu đều gọi Tiểu Nhan, lại mang về nhà gặp cha mẹ…
Mẹ Tòng: Xong rồi, sao lại vội vã quên cả chuyện đương nhiệm này.
Lại liếc mắt nhìn phía Lục Thận Phi…
Trong lòng mẹ Tòng yên lặng lau mồ hôi.
Nhưng lần này nhất định phải vững vàng, dù sao lời nói dối đã nói từ lâu, rất nhiều người ở đây giúp đỡ nói dối, thấy Tòng Húc sắp xuất viện, sự thật sẽ mau chóng được biết, cũng không còn mấy ngày nữa.
Mẹ Tòng quyết định ổn định “đương nhiệm” này, vì thế mặc kệ Phí Bằng Trình, giữ chặt Nhan Nặc hỏi: “Tiểu Nhan à, đã ăn chưa?”
Phí Bằng Trình “Hử?” một tiếng, cảm thấy lời này có chút quen tai, cùng Lục Thận Phi nhìn sang.
Nhan Nặc là đứa trẻ thành thật hài tử: “Còn chưa ăn ạ.”
Mẹ Tòng lôi kéo cậu, trìu mến nói: “Như vậy sao được, cần phải ăn cơm.
Tòng Húc không có việc gì, cháu yên tâm, nó thật sự rất tốt.
Cháu cùng dì về ăn cơm đi.
Có phải cháu đã qua nhà dì hay không? Trong nhà không có ai à? Chú Tòng của cháu chắc là đi mua đồ, giờ đã về nhà nấu cơm, dì mang cháu về nhà ăn.”
Về nhà ăn? Về nhà!?
Phí Bằng Trình trừng mắt quay đầu nhìn Lục Thận Phi: Đãi ngộ này!? Đây là cả cha mẹ cũng đã gặp rồi?
Được lắm, tốc độ thật nhanh.
Tiền nhiệm và đương nhiệm nối tiếp, chắc là nửa năm nữa liền đi lãnh chứng* phải không? (*lãnh chứng: làm giấy chứng nhận kết hôn)
Nhan Nặc đâu biết điều gì, cũng giống Tòng Húc đối với tình huống hiện tại hoàn toàn không biết gì cả.
Mẹ Tòng lôi kéo cậu, cậu còn loay hoay: “Cháu gặp anh ấy trước, gặp xong cháu cũng yên tâm hơn.”
Mẹ Tòng lôi kéo cậu kẹp vào khuỷu tay: “Cháu yên tâm, tốt tốt, cực kỳ tốt.
Đi, về nhà ăn cơm.”
Nhan Nặc: “Dì!”
Lục Thận Phi bỗng nhiên mở miệng: “Mẹ.”
Mẹ?
Nhan Nặc ngây ngẩn cả người, không thể tin được mà nhìn Lục Thận Phi, anh ta gọi dì Tòng là gì? Mẹ?
Nhan Nặc quay đầu nhìn mẹ Tòng: “Anh ta?”
Mẹ Tòng sắp không chịu nổi tình trạng này, chỉ phải nói: “Cháu về cùng dì trước đã.”
Nhan Nặc không chịu đi, lại nhìn Lục Thận Phi, hỏi mẹ Tòng: “Sao anh ta……?”
Ánh mắt Lục Thận Phi lạnh nhạt nhìn Nhan Nặc, ánh mắt bình tĩnh, lại tràn đầy khiêu khích.
Nhan Nặc dù sao cũng là đàn ông, lại tuổi trẻ khí thịnh, bị nhìn như vậy, dù tính tình có tốt đến đâu thì vảy ngược cũng bị lật lên, trừng mắt nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, chạm vào là nổ ngay.
Phí Bằng Trình ở bên cạnh lại đốt lửa: “Gọi mẹ thì sao, anh ta không phải trước giờ vẫn gọi như vậy sao.
Cậu có ý kiến gì?”
Mẹ Tòng cuống lên: “Tiểu Phí cháu đừng nói!” Đừng châm ngòi thổi gió!
Lần này Phí Bằng Trình đến bệnh viện, trong đầu có khó chịu, chỉ vào Nhan Nặc nói với mẹ Tòng: “Dì, dì không biết đâu, tiểu bạch kiểm này không tốt nghiệp đại học, hơn một năm trước đã thông đồng với Tòng Húc, lúc ấy mẹ nó còn chưa ly hôn đâu!”
Mẹ Tòng kinh ngạc.
Nhan Nặc cũng kinh ngạc, nhìn Phí Bằng Trình: “Anh đừng nói bậy!” Cái gì tiểu bạch kiểm, cái gì thông đồng!
Nhan Nặc: “Tôi là Tự……!Tôi là trợ……!bạn Tòng Húc!”
Mẹ Tòng nhìn Nhan Nặc: “Các ngươi không phải sau khi ly hôn mới ở bên nhau?”
Nhan Nặc: “Không phải.” Không đúng, “Đúng vậy.” cũng không đúng, “Không phải, không có, cháu và Tòng Húc không có gì với nhau cả!”
Đã nói là bạn bè! Trợ lý! Bạn bè bình thường!
Lúc sắp loạn thành nồi cháo, cửa phòng bệnh cách đó không xa đột nhiên mở ra, mọi người cùng yên lặng.
Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân từ trong phòng bệnh đi ra không phải Tòng Húc, phòng kia cũng không phải phòng Tòng Húc.
Người đàn ông xa lạ đi ra, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn thoáng qua những người đang im lặng nhìn anh ta chăm chú, đi về phía khác của hành lanh.
Bị cắt ngang, mọi người nhất thời không nói gì.
Trợ lý chặn lại nói: “Có nên đổi nơi khác nói chuyện hay không, bên này cũng không tiện.”
Nói cái gì mà nói? Có phải gặp người thân đâu?
Khuôn mặt Phí Bằng Trình lạnh lùng, anh ta rời đi trước.
Mẹ Tòng không rảnh lo người khác, lôi kéo Nhan Nặc đi xa vài bước, không biết nên giải thích như thế nào, cũng không thể không nói, liền thấp giọng nói ra tình hình thực tế.
Nhan Nặc khiếp sợ: Mất trí nhớ? Đã quên chuyện suốt 6 năm?
Mẹ Tòng tiếp tục giải thích: “Tiểu Lục lại ở chỗ này, cũng là Tòng Húc thừa dịp chúng ta không ở đây, tự dùng di động của ba nó liên hệ, người tới rồi chúng ta mới biết.”
Mẹ Tòng: “Không liên hệ cháu là do chúng ta không có phương thức liên hệ, lúc mới xảy ra tai nạn tình huống khẩn cấp cũng không có thời gian để lo chuyện khác.”
“Tóm lại,” mẹ Tòng vẫn xem Nhan Nặc là đương nhiệm: “Cháu không cần lo.”
Hứa hẹn nói: “Qua hai ngày nữa là sẽ xuất viện, ba của nó sẽ nói tình hình thực tế cho nó biết.”
Đáy lòng lại nghĩ: Lúc ấy, không cần Phí Bằng Trình thúc giục, Lục Thận Phi cũng sẽ đi.
Nhan Nặc lắng nghe rồi tiêu hóa, đứng yên tại chỗ, quay đầu lại.
Lục Thận Phi vừa đúng lúc quay trở lại phòng bệnh, nắm chốt cửa, quay đầy nâng mắt lên nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau chỉ trong nửa giây, Lục Thận Phi đẩy cửa vào phòng, trong đầu Nhan Nặc lại quanh quẩn một câu từ rất lâu trước, lúc Tòng Húc khăng khăng muốn ly hôn, nói với cậu ——
“Anh không muốn gặp lại anh ta.”
Nhan Nặc thu hồi nét mặt, sửa sang lại cảm xúc, nhìn mẹ Tòng: “Cháu biết rồi.”
Mẹ Tòng nhẹ nhàng thở ra.
Nhan Nặc chắc nịch: “Cho cháu gặp Tòng Húc đi ạ.”
Mẹ Tòng khó xử: “Không phải không cho cháu gặp, là do Tiểu Lục vẫn đang ở đây, hiện tại Tòng Húc và nó…”
Nhan Nặc không cố gắng tranh cãi rằng cậu là trợ lý, bạn bè hay là bạn trai nữa, chỉ nói: “Không quan trọng ạ, cháu ổn, cháu sẽ nói với anh ấy là bạn ở thành phố A đến gặp anh ấy.”
Ngay sau đó, tại phòng bệnh.
Tòng Húc gặp được Nhan Nặc.
Nhan Nặc tự xưng là bạn ở thành phố A của cậu, quan hệ không tệ lắm.
Tòng Húc nhìn Nhan Nặc, hai mắt đánh giá, hỏi: “Nhìn cậu rất trẻ tuổi, là học sinh sao?”
Nhan Nặc: “Đã tốt nghiệp 1 năm rồi.”
Đây vẫn là người bạn đầu tiên từ thành phố A tới, tuy hoàn toàn không nhớ rõ.
Tòng Húc rất vui vẻ, nhìn Lục Thận Phi: “Anh thông báo sao?”
Lục Thận Phi ừ một tiếng, không phủ nhận cũng không nói phải, rót ly nước đưa cho Tòng Húc.
Tòng Húc đang muốn cầm lấy, Nhan Nặc nhìn nước cắt ngang nói: “Thêm chút mật ong đi.”
Lục Thận Phi cầm ly nước, vẫn giữ nguyên động tác đưa ra, che giấu nét mặt, bình tĩnh nâng mắt lên.
Vẻ mặt Nhan Nặc nghiêm túc: “Hiện tại anh ấy không thích uống nước trắng, thích hồng trả thêm mật ong, tốt nhất là têm một ít hoa quả sấy khô.”
Tòng Húc tiếp nhận nước, nhướng mày nhìn Nhan Nặc: “Trước khi tôi gặp tai nạn thích uống nước như vậy sao?”
Nhan Nặc: “Đúng vậy.” Khóe mắt liếc nhìn Lục Thận Phi, “Anh đã lâu không uống nước trắng, nói có hương vị nước máy, uống không tốt.”
Tòng Húc: “Vậy à.” Ngước mắt nhìn Lục Thận Phi, vậy sao anh còn cho em uống nước?
Lục Thận Phi bình tĩnh nói: “Ngày thường em uống như thế nào cũng tùy em, nhưng đang nằm viện không được uống trà.”
Tòng Húc nhún vai: “Được rồi.”
Lục Thận Phi cầm nước cho cậu, Tòng Húc duỗi tay, Nhan Nặc nhìn rồi lại nói: “Đúng rồi, lúc em tới cũng mang theo chú chó.”
Tòng Húc: “?” Cậu còn nuôi chó nữa hả?
Lục Thần Phi chưa đưa chiếc cốc ra lần nữa, nó vẫn nằm trong tay anh, chắc là sẽ không thể đưa nó sang được, chỉ cần “người bạn” này vẫn còn ở đó.
Anh nhướng mắt, sâu kín nhìn phía bên khác giường bệnh.
Nhan Nặc không nhìn Lục Thận Phi, chỉ nói với Tòng Húc: “Ừm, ở trong xe.
Bệnh viện không cho thú cưng vào, em để nó lại trong xe, mở cửa sổ.”
Sự chú ý của Tòng Húc hoàn toàn bị phân tán, lập tức hỏi: “Là chó gì? Tên là gì?” Nói xong nhấc chăn lên, chuẩn bị xuống giường.
Nhan Nặc: “
Hắn giương mắt, sâu kín mà nhìn giường bệnh mặt khác một bên.
Nhan Nặc: “Golden Retriever, gọi là Cẩu Thận*.” (*Chó Thận =)))))
Nhan Nặc là người phương nam, lúc nói tên giọng mũi khó phân biệt, Tòng Húc nghe nhầm, vừa xuống giường vừa buồn cười nói: “Tôi đặt tên hả, sao lại đặt tên là Cẩu Thặng.” (剩: Thặng phiên âm là /shèng/, còn 慎:Thận phiên âm là /shèn/, thận này trong thận trọng, cẩn thận và cũng là tên lót của Lục Thận Phi =)))
Nhan Nặc: “Không phải Cẩu Thặng, là Cẩu Thận, thận trong thận trọng.”
Tòng Húc: “?”
Hả?.