SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TA TRÊU CHỌC CHỒNG CŨ - Chương 6: Chương 6
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ TA TRÊU CHỌC CHỒNG CŨ
- Chương 6: Chương 6
Editor: Xoài
Địa chỉ: morethantenyears.wordpress.com
Lỗ Đạt Đạt rời đi, Tòng Húc ngồi ở đầu giường, mười ngón tay gõ gõ suy tư.
Lúc cậu vừa vào đại học, bài vở còn ít, không đi làm thêm kiếm tiền tiêu vặt mà thật ra có ở trên mạng viết một số thứ.
Bởi vì viết tùy ý nên ban đầu cũng không hiểu, nhưng ký với một công ty nhỏ không có danh tiếng tên là Kiếm Hồng.
Ban đầu Kiếm Hồng cũng không có gì khác các trạm truyện nam sinh lắm, dòng sảng văn, huyền huyễn, nam chính ngưu bức*.
(khỏe như trâu, thích dùng nắm đấm giải quyết sự việc.)
Tòng Húc viết không được thể loại này, cũng không thể cập nhật mỗi ngày nên mỗi tuần chỉ viết 2 chương đam mỹ đăng lên.
Cũng có một ít người đọc, miễn cưỡng có thể kiếm được chút tiền tiêu vặt.
Nhưng cùng so với các tác giả khác trong danh sách, thành tích số liệu căn bản không thể so sánh.
Tòng Húc cũng thật khiêm tốn, không cảm thấy bản thân viết chút truyện sẽ trở thành tác gia, bởi vậy không nói bút danh cho những người bên cạnh mình.
Người bên cạnh chỉ biết cậu viết vài quyển tiểu thuyết trên mạng, viết truyện gì, tên là gì thì Tòng Húc không nói, mọi người cũng không quá quan tâm.
Đến khi học năm tư, cũng chính là “trước đó không lâu” trong trí nhớ của Tòng Húc, cậu ngừng viết truyện trong hai tháng.
Ông chủ đa năng của Kiếm Hồng, ông chủ kiêm lập trình viên kiêm thiết kế trang web kiêm chăm sóc khách hàng cũng kiêm luôn biên tập, còn ở trên QQ trêu chọc cậu hỏi sao không viết truyện mới.
Tòng Húc trả lời: Sắp tốt nghiệp, đang tìm việc, không có thời gian.
Ông chủ dõng dạc: “Này, cậu viết thật tốt, một quyển truyện có thể kiếm mấy trăm ngàn, so với người khác kiếm tiền một năm còn nhiều hơn, còn cần làm việc làm gì.
Tòng Húc thầm nghĩ một quyển mấy trăm ngàn đâu ra, thành tích tốt nhất của cậu là một quyển 300 ngàn chữ, toàn bộ kiếm được 3000.
Ông chủ ngưu bức thổi phồng: Chờ sau này bán bản quyền, một chữ của cậu có thể còn hơn một tháng lương của người khác.
Nói xong gửi mấy cái emo hư hỏng: Nào ~~ ra truyện mới ~~
Tòng Húc nghĩ lại liền bật cười, nếu có di động có thể đăng nhập tài khoản Kiếm Hồng, xem mấy năm nay cậu có viết truyện gì không,
Biết đâu được.
Tòng Húc buồn cười nghĩ, biết đâu thật sự một chữ ngàn vàng, vậy thì không cần đi làm.
Không chỉ có cậu, Lục Thận Phi cũng không cần cực cực khổ khổ mở công ty, hai người trực tiếp về nhà nằm xuống.
Thời gian không còn sớm, Tòng Húc cầm tạp chí đặt lại trên tủ đầu giường, tắt đèn, nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Trước khi ngủ, cậu sờ sờ phía dưới gối đầu theo bản năng, trống không, không có di động.
Tòng Húc xoay người, nhắm mắt thở dài: Di động đã bị rơi vỡ lúc gặp tai nạn, tính cả ví tiền, những đồ vật quan trọng khác đều đã bị mẹ tạm thời thu hồi thay cậu bảo quản.
Cái khác không sao, nhưng di động Tòng Húc vẫn cần, chủ yếu là do quá buồn chán, trong tay không có thứ để lướt, cực kỳ không quen.
Mẹ Tòng là một người phụ nữ trung niên tin huyền học, Tranh thủ lúc đang nằm viện, chăm sóc cơ thể thật tốt.
Lúc con gái người ta sinh con ở cữ, đều có thể khỏi một số bệnh nhỏ trước đây, con xảy ra tai nạn lớn như vậy, chăm sóc tốt, nhất định sẽ khỏi hết các bệnh lặt vặt.
Di động cũng không được nhìn, đôi mắt cũng cần chăm sóc, khi xuất viện sẽ mua cho con điện thoại mới.
“…”
Tòng Húc nhắm mắt lại, lại thở dài, vui vẻ nghĩ: May là chỉ không cần di động, không cấm cậu gội đầu.”
Nghĩ nghĩ một lát, rồi nhanh chóng ngủ.
Có lẽ vì buổi tối gặp Lục Thận Phi, hôm nay Tòng Húc nằm mơ thấy Lục Thận Phi.
Bọn họ ở trong một căn phòng Tòng Húc chưa bao giờ thấy, trong phòng có một phòng tắm lớn, trong góc phòng tắm có một bồn tắm lớn chứa đầy nước.
Cậu ngồi trong bồn tắm, nửa người chìm dưới nước, lộ ra cổ và bả vai, Lục Thận Phi ngồi bên cạnh bồn tắm, sắn tay áo gội đầu cho cậu.
Cậu còn ngại gội không tốt: “Nhẹ chút! Đừng dùng móng tay, dùng lòng bàn tay!”
Lục Thận Phi thả nhẹ động tác, trên tay đầy bọt dầu gội: “Như vầy được chưa.”
Tòng Húc trong mơ thoải mái rên nhẹ một tiếng: “Ừm.”
Lục Thận Phi kiên nhẫn gội.
Xoa gội xong, dùng vòi hoa sen gội lại bằng nước, Tòng Húc nhắm mắt lại, hơi nửa đầu ra phía sau.
Lục Thận Phi một tay cầm vòi sen, một tay xoa tóc gội gội, tay đang vỗ tóc di chuyển đến cổ Tòng Húc.
Sau đó cúi đầu, hôn chiếc cằm và cánh môi ẩm ướt,
Tòng Húc còn đang nhắm mắt, bật cười: “Đừng quậy, gội nhanh nào.”
Gội đương nhiên phải gội, chỉ là từ một người gội biến thành hai người ——
Quần áo Lục Thận Phi còn chưa cở đã bước vào bồn tắm.
Bồn tắm không nhỏ, nhưng cũng không quá rộng cho hai người đàn ông cao lớn, vì thế Lục Thận Phi nằm dựa xuống, để Tòng Húc khóa ngồi trên eo anh.
Sau đó…
Tòng Húc nằm mơ lấy góc nhìn của thượng đế vừa nhìn vừa nghĩ: Đoạn này không thể miêu tả, nếu miêu tả tiếp sẽ bị khóa chương.
Rồi lại buồn bã thở dài: Sao mất trí nhớ lại vừa đúng đoạn thời gian trước khi xem phòng ở? Nếu sau mấy ngày, Lục Thận Phi nhận phỏng ở rồi cầu hôn, bọn họ chắc chắn phải “khóa chương”.
Tòng Húc nằm mơ cảm thấy tiếc nuối.
Tiếc nuối hình ảnh phòng tắm ở trong mơ dần dần phai nhạt, trong lúc ngủ say Tòng Húc còn cảm giác bản thân thở dài: Cho nên làm cùng Lục Thận Phi rốt cuộc là có cảm giác gì?
Có điều cũng chỉ tiếc một chút, không cần nằm mơ Tòng Húc cũng có thể khẳng định: Cách 6 năm, hiện tại kỹ thuật hôn của Lục Thận Phi quả thật rất tốt.
Buổi tối hôn một chút thật là có cảm giác.
Không giống lúc bọn họ vừa ở bên nhau, tuy khi đó Lục Thận Phi mạnh mẽ chủ động nhưng thật ra không có kỹ xảo gì, thân mật chỉ theo bản năng, còn hiện tại lúc hôn rất dịu dàng sẽ dùng đầu lưỡi đảo nhẹ, từ từ xâm nhập, mở ra rang môi…
Hừm.
Bỗng nhiên Tòng Húc cảm thấy giấc mơ này cũng quá chân thật, vừa rồi còn dùng góc nhìn của thượng đế bàng quan nhìn, hiện tại lại cảm thấy những cái hôn đó đều đang ở trên người mình.
Mở mắt ra mới phát hiện không phải mơ, lúc này đã là ngày mới, Lục Thận Phi đã tới phòng bệnh từ sớm, đang hôn cậu.
Tòng Húc mơ mơ màng màng híp mắt, nằm trên gối nhìn anh cười, lẩm bẩm nói: “Sớm vậy.”
Lục Thận Phi lại cúi đầu hôn một cái.
Vốn chỉ định hôn một chút rồi để cậu ngủ tiếp, Tòng Húc lại nhấc tay vòng qua cổ Lục Thận Phi, ôm người anh lại tiếp tục hôn.
Vừa hôn vừa nghĩ, không có bồn tắm thì cũng có thể hôn chào buổi sáng.
Hôn hôn xong Tòng Húc lại ngủ, cũng không buông tay ra, Lục Thận Phi ngồi dựa vào đầu giường để cho cậu dựa vào anh.
Lúc ba mẹ Tòng đến, mở cửa nhìn thấy cảnh này, hai vợ chồng không bước vào mà vội vàng khép cửa lại đứng trước cửa.
Mặt mẹ Tòng xanh mét, trừng mắt nhìn chằm chằm cửa phòng hận không thể đốt hai lỗ thùng trên cửa.
Ba Tòng cầm theo hộp đồ ăn sáng, kéo bà tới hành lang khuyên: “Quên đi, quên đi, tất cả không phải vì con trai sao.”
Mẹ Tòng thở phì phì.
Ba Tòng tiếp tục khuyên: “Trước khi chưa xảy ra tai nạn, giấc ngủ của nó ít, hôm nay đã 8 giờ, đúng ra nên dậy từ sớm, mấy ngày nay nghỉ ngơi nhiều, buổi sáng tỉnh cũng rất sớm, không phải bà vẫn luôn oán giận nó ngủ ít tới mức thiếu ngủ sao, hôm nay có Lục Thận Phi ở đây, nó ngủ nhiều thêm một chút, không phải vừa đúng lúc sao?”
Ba Tòng: “Vì con trai, coi như đều là vì con trai.”
Mẹ Tòng không tình nguyện, cũng chỉ có thể nhịn.
Chờ đến 8 giờ rưỡi, bác sĩ kiểm tra phòng, Tòng Húc bị đánh thức, hai vợ chồng mới đi vào.
Bác sĩ chủ trị cho Tòng Húc hôm nay cũng ở đây, thấy tình trạng của Tòng Húc rất tốt, khen nói: “Không tồi, khôi phục khá tốt, qua vài ngày nữa có thể xuất viện.”
Mẹ Tòng vội vàng hỏi: “Vậy não nó chấn động……”
Bác sĩ an ủi: “Chỉ cần không bị thương, vấn đề không lớn, di chứng thiếu hụt ký ức có thể chậm rãi khôi phục.”
Bác sĩ an ủi: “Cái này không cần tiếp tục nằm viện, lãng phí tiền, cũng ảnh hưởng tới sinh hoạt, sau này đến bệnh viện kiểm tra định kỳ là được.”
Nhìn thấy Lục Thận Phi ở mép giường, nói với Tòng Húc: “Nngày hôm qua người yêu của ngươi còn cố ý tới văn phòng của ta hỏi qua, những việc cần chú ý ta đều đã nói cho hắn, vấn đề không lớn, yên tâm.”
Mẹ Tòng nghe vậy sửng sốt, cùng ba Tòng liếc mắt nhìn nhau.
Tòng Húc gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Kiểm tra trong phòng kết thúc, bác sĩ, hộ sĩ mênh mông cuồn cuộn một đám người rời đi, trong phòng bệnh nhất thời lặng im không tiếng động.
Ba mẹ Tòng không nói lời nào, Lục Thận Phi không nói gì.
Tòng Húc còn kỳ quái: “Làm sao vậy?”
Mẹ Tòng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, treo lên nụ cười: “Không có gì, mẹ đang nghĩ suy nghĩ thành phố C chữa bệnh không bằng thành phố A, chờ con xuất viện, có nên tới chuyên khoa ở thành phố A khám lại xem.”
Nói xong nhìn nhìn Lục Thận Phi: “Còn sớm vậy đã tới rồi.”
Ba Tòng nhẹ nhàng trả lời: “Đúng vậy, vẫn nên đến bệnh viện lớn nhìn xem, yên tâm hơn.”
Lại tiếp đón Lục Thận Phi: “Tiểu Lục chắc còn chưa ăn, vừa vặn cùng nhau ăn cơm sáng đi.”
Tòng Húc xuống giường, ngữ điệu vui sướng: “Ăn cơm ăn cơm.”
Một bữa ăn sáng, dưới sự ngụy trang của ba người, ăn thành hiệu quả “hoà thuận vui vẻ”.
Ăn xong lại giống như mấy ngày nay, ba Tòng trở về mua đồ ăn nấu cơm, mẹ Tòng ở lại.
Tòng Húc chỉ thấy mẹ cậu thay đổi nhẫn và còn uốn tóc, son môi thì biết hôm nay chắc chắn có người tới thăm bệnh.
Mẹ Tòng vừa gọt táo cho Tòng Húc vừa nói: “Con không nhớ rõ, mấy dì này hiện tại đều là “khuê mật*” của mẹ.” (*bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái)
Tòng Húc đã từng nghe ba nói qua: Sau khi cậu tốt nghiệp nửa năm, nhà bọn họ đã phá bỏ và di dời, hai căn nhà cũ, bán đi được một ít tiền.
Hai vợ chồng nghe lời con trai, cầm tiền mua một căn nhà trong khu thương mại phức hợp mới ở trung tâm thành phố.
Lúc mua không cảm thấy, mua xong mới ý thức được tiểu khu là một nơi có nội thất hoàn thiện xa hoa, những người chuyển đến đều là người giàu có ở địa phương.
Trước đây mẹ Tòng mở tiệm may trong nhà để xe của tiểu khu, sau khi chuyển nhà, vẫn mở cửa hàng ở trong tiểu khu, không lâu sau quen biết một nhóm phu nhân giàu có.
Các phu nhân giàu có thường đến thăm, cảm thấy tay nghề của mẹ Tòng tốt, người cũng tốt, chậm rãi từ sửa kích cỡ quần áo, biến thành mua nguyên liệu và đưa mẹ Tòng đo kích cỡ làm quần áo.
Mẹ Tòng là người thành thật, không tham nguyên liệu tốt của người ta, còn đem vật liệu thừa làm khan tay, làm khan đưa cho các phu nhân kia.
Thường xuyên qua lại liền quen thuộc với các phu nhân này, sau khi quen thuộc thường xuyên trò chuyện về việc nhà, lại nghe chuyện kiếm tiền của họ, mưa dần thấm đất không ít chuyện buôn bán.
Không bao lâu sau, Tòng gia mở lại tiệm may tại nhà, thuê người giúp việc và bắt đầu kinh doanh quần áo đặt may.
Sau đó tự tạo ra bản thiết kế, còn tạo nhà xưởng của chính mình, nhanh chóng mở ra con đường kiếm tiền.
Theo ý của mẹ Tòng, hiện tại gia đình có tiền như vậy đều là nhờ quyết định mua nhà chính xác lúc trước của Tòng Húc.
Trong lòng Tòng Húc hiểu rõ, nói thì nói như vậy, nhưng lấy hiểu biết với chính bản thân mình, cậu mới tốt nghiệp nửa năm, có thể có tầm nhìn gì trên mặt mua nhà, tám chính phần đều là kiến nghị của Lục Thận Phi.
Mẹ Tòng vừa mới gọt táo xong, lúc nói chuyện không để ý nên vô thức đưa quả táo cho Lục Thận Phi trước, sau đó động tác chợt dừng.
Lục Thận Phi tiếp nhận, cầm dao cắt thành từng miếng nhỏ, đặt trên đĩa đưa cho Tòng Húc.
Vẻ mặt của mẹ Tòng lúc này mới dịu đi, im lặng một lát, lại gọt một quả chp Lục Thận Phi.
Lục Thận Phi nhận lấy: “Cảm ơn mẹ.”
Tòng mẹ: “Ừm.”
Không bao lâu sau, nhóm các phu nhân giàu có khuê mật tới.
Họ đều là phụ nữ trung niên, ăn mặc thời trang, đẹp đẽ, quà cáp mang đi thăm bệnh cũng rất cao cấp, vì đông người, năm sáu người trong phòng, mỗi người đều nói chuyện, trò chuyện sôi nổi.
Các dì nhìn Tòng Húc không có việc gì, đầu tiên là an ủi mẹ Tòng: “Không có việc gì là tốt, mạng lớn phúc lớn.”
Sau đó nhanh chóng bắt đầu khen Tòng Húc: “Con trai bà định cư ở thành phố A, chúng ta đều chưa gặp nhiều, nhưng mỗi lần gặp đều không nhịn được muốn nói, sao lớn lên có thể đẹp trai như vậy
Lại nhìn Lục Thận Phi, kinh ngạc cảm thán: “Đây là “con rể” mở công ty giải trí của bà phải?!”
Lục Thận Phi lễ phép chào hỏi.
Các dì vây quanh đánh giá, càng nhìn càng vui vẻ.
Mẹ Tòng vẫn chưa nói chuyện con trai đã ly hôn với người khác, hiện tại càng không dễ phủ nhận, tuy trong lòng đã sớm không thừa nhận Lục Thận Phi, nhưng người quen khen như vậy, Lục Thận Phi cũng thật sự làm cho bà nở mày nở mặt, không khỏi cảm thấy rất có thể diện.
Các dì hỏi bà: “Có phải người bà trước kia bà từng nói, tốt nghiệp đại học A, sau đó liền mua phòng kết hôn không?”
Khóe miệng mẹ Tòng không kìm chế được cong lên, gật đầu.
Các dì oán trách: “Bảo sao chúng ta không thể tìm thấy được người ưng ý như vậy, thì ra đều sang nhà bà hết!”
“Con gái của tôi nếu có được một nửa ánh mắt của con trai bà, hiện tại tôi và chồng cũng không cần đau đầu.”
Mẹ Tòng hoàn toàn bật cười, tiếp đón họ ngồi xuống, miệng nói: “Ai da, không có, tất cả là chuyện khi chúng còn nhỏ.”
Trong đó có một dì cùng chồng lo liệu chuyện làm ăn nghĩ sao nói vậy, hỏi Lục Thận Phi công ty kinh doanh thế nào, có đưa lên thị trường chưa*.
(*đoạn này có thể ý là đưa lên sàn chứng khoán)
Có được đáp án khẳng định, các dì càng ghen tị hơn, nói với mẹ Tòng: “Bà có thể nghỉ ngơi một chút, còn mở xưởng quần áo làm gì, sớm về hưu hưởng phúc đi.”
“Tôi mà có số tốt như bà, tôi chắc chắn sẽ về hưu sớm.”
Miệng mẹ Tòng đều cười đến tận mang tai.
Tòng Húc đứng ở cửa sổ, bưng đĩa táo của mình, vừa ăn vừa buồn cười, liếc mắt nhìn Lục Thận Phi, chớp chớp mắt.
Chờ nhóm các dì đi rồi, ba Tòng mang cơm trưa đến, rõ ràng là sợ làm nhiều, giống như chiêu đãi Lục Thận Phi thì sẽ làm mẹ Tòng không cao hứng, nên cố ý làm những món ăn như trước giờ, tiếp nhận hộp cơm mở ra vẫn bị mẹ Tòng mắng.
Mẹ Tòng nhìn đồ ăn trên bàn trà, nhíu mày: “Sao vẫn có vài món ăn này? Tiểu Lục tới, ông cũng không biết làm nhiều thêm vài món sao?”
Ba Tòng cho rằng mẹ Tòng đang diễn kịch trước mặt con trai, trả lời: “Thời gian gấp quá nên không làm kịp.”
Mẹ Tòng thúc giục ông: “Ông lại đi mua vài món ăn.”
Ba Tòng nhìn mẹ Tòng.
Mẹ Tòng: “Đi đi a!”
Ba Tòng cầm di động bị đuổi ra khỏi phòng: “…” Đã xảy ra chuyện gì, sao thái độ lại thay đổi?
Hay ông cũng mất trí nhớ?
Sau khi ăn trưa một lúc, ba Tòng dựa trên sô pha nghỉ ngơi, mẹ Tòng lấy di động của ba Tòng xem cổ phiếu.
Tòng Húc ngồi trên giường lật tạp chí, chân đặt trên đùi Lục Thận Phi, Lục Thận Phi cầm kiềm cắt móng tay, cúi đầu cắt móng chân cho cậu.
Mẹ Tòng giương mắt nhìn thấy, lén lút đẩy đẩy ba Tòng.
Ba Tòng hơi bừng tỉnh, không phải ứng lại, thấy mẹ Tòng đứng dậy đi ra ngoài cũng ăn ý đứng dậy đi theo.
Hai vợ chồng ra hành lang bên ngoài.
Mẹ Tòng thở dài một hơi.
Ba Tòng hoàn toàn tỉnh, hỏi vợ: “Sao vậy?”
Mẹ Tòng trầm tư, không có tức giận, chỉ còn lại vẻ mặt thở dài: “Chúng ta cũng xem như là nhìn Lục Thận Phi lớn lên.” Bắt đầu từ khi hắn học cấp hai.
Ba Tòng chắp hai tay phía sau, cũng than: “Đúng vậy.”
Mẹ Tòng do dự, miệng đậu phụ tâm cũng đậu phụ*, ngay cả hàng xóm cũ miệng phiền phức như Chương Chí Hoa còn không hoàn toàn trở mặt, huống chi Lục Thận Phi: “Thật ra Tiểu Lục là người không tồi.” Nếu bỏ qua một số việc phát sinh trong 6 năm qua.
(*ý là người nói chuyện mềm mỏng mà tâm địa cũng mềm mại dễ mềm lòng)
Ngược lại ba Tòng thật kiên định: “Đừng nghĩ, hai đứa đã ly hôn”
Mẹ Tòng còn đang do dự: “Tiểu Húc thật ra còn……”
Ba Tòng nhìn mẹ Tòng: “Còn cái gì? Còn thích?”
“Quên đi.” Ba Tòng xoa bóp vai vợ: “Cũng đã ly hôn.”
Nhắc nhở: “Đừng quên, trước đây Tiểu Húc nói, là nó đòi ly hôn.
Mẹ Tòng: “Vậy chuyện ly hôn……”
Ba Tòng kiên định: “Chờ xuất viện, xuất viện, tôi sẽ nói với nó.”
Mẹ Tòng rốt cuộc vẫn là lo lắng cho con trai nhất: “Thật sự được không? Có thể quá nhanh hay không, tôi sợ Tiểu Húc……”
Ba Tòng cũng than: “Không nói có tác dụng sao? Giấu không được.”
Tòng Húc cũng không ở nhà, cũng không ở quê, trước hay sau khi ly hôn cậu vẫn luôn định cư ở thành phố A, có phòng ở của chính mình, có vòng xã giao của bản thân ở thành phố A, còn có di động.
Bọn họ liên thủ với Lỗ Đạt Đạt gạt có lợi ích gì? Tòng Húc ở trong nhà của cậu tại thành phố A, tùy tiện lật ra thấy giấy chứng nhận ly hôn, toàn bộ chân tướng liền rõ ràng.
Cho nên, giấu được không lâu, đây chỉ là tạm thời.
Mẹ Tòng: “Vậy hiện tại…!Cứ để như vậy?”
Ba Tòng than: “Chỉ có thể như vậy, chờ xuất viện đi.” Trong lúc nằm viện, Lục Thận Phi muốn chăm sóc, Tòng Húc cũng vui vẻ, để cho Lục Thận Phi chăm sóc đi.
Tất cả vì con trai.
Trong phòng bệnh, Tòng Húc xem tạp chí, gác lên người đến đương nhiên, Lục Thận Phi cũng cắt thật thuận tay.
Giống như trong những năm đó, Lục Thận Phi thường xuyên làm giống như vậy.
Tòng Húc nhìn một lát, chân đang đặt trên đùi Lục Thận Phi cong lên, thuận miệng hỏi: “Ngoại trừ giúp em cắt móng, còn có cái gì?”
Lục Thận Phi: “Gội đầu.”
Tòng Húc bỗng nhiên nhớ đến giấc mơ kia, đầu ngón chân cứng đơ.
Lục Thận Phi nhướng mi, ánh mắt Tòng Húc lóe lên, làm bộ làm tịch mà nhìn về phía khác: “Ồ.”
Lục Thận Phi còn nhìn Tòng Húc: “Có phải nhớ tới cái gì hay không.”
Tòng Húc tiếp tục làm bộ làm tịch: “Không có a.”
Lục Thận Phi ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục cắt, vừa cắt vừa nói: “Phòng ở có ba gian.”
Tòng Húc: “Ồ.” Cầm lấy tạp chí, chuẩn bị tiếp tục xem.
Lục Thận Phi: “Phòng tắm trong phòng ngủ chính rất lớn.”
Tốc độ lật tạp chí của Tòng Húc chậm lại: “Ồ.”
Lục Thận Phi: “Có một bồn tắm.”
Tòng Húc: Có thể, dừng.
Lục Thận Phi: “Em thích làm ở đó.”
Tòng Húc: “……”
Lục Thận Phi vừa vặn cắt xong, kiềm cắt móng tay tùy tay bỏ lại tủ đầu giường, cúi người, cánh tay chống ở bên cạnh Tòng Húc, khom lưng tới gần, không tiếng động mà nhìn chăm chú, giống như đang mê hoặc: Muốn hay không?
Tòng Húc cả người nằm xuống, dù sao cũng chỉ có ký ức trước năm tư đại học, mà thời kỳ đại học, bọn họ còn giới hạn trong ôm ấp hôn hít.
Cái gì có làm hay không, Tòng Húc nghe xong còn rất ngại ngùng, nhưng cậu mất trí nhớ thì mất trí nhớ, tốt xấu gì vẫn là người đàn ông thành niên 27 tuổi.
Lục Thận Phi đều đã ám chỉ như vậy……
Tòng Húc giơ tay, vừa nhéo cằm Lục Thận Phi vừa nói: “Vậy anh cũng tìm một cái bồn tắm cho.”
Lục Thận Phi mỉm cười, khóe môi cong lên.
Tòng Húc lại nghĩ nghĩ: “Để an toàn, trước khi tiến vào bồn tắm, em muốn nhìn thấy giấy kết hôn trước.”
Lục Thận Phi: “……”
Đôi mắt Tòng Húc nhìn sang nơi khác, đã bắt đầu chờ mong cảnh tượng trong mơ kia, không chú ý đến biểu tình chợt lóe qua trên mặt Lục Thận Phi, còn đang nói: “Nếu không vẫn là chờ xuất viện về nhà đi.”
Trở về nhà, tùy ý làm.
Lục Thận Phi ngồi dậy, duỗi tay sờ sờ mặt Tòng Húc.
Tòng Húc hoàn hồn: “?”
Vẻ mặt Lục Thần Phi ngưng trọng, ánh mắt thâm thúy, nhìn Tòng Húc không nói gì.
Tòng Húc không hiểu ra sao, nhưng trong nháy mắt kia, cậu như có góc nhìn bàng quan của thượng đế, góc nhìn này không chỉ làm cậu quan sát được biểu tình tinh tế trên mặt Lục Thận Phi, mà còn xâu chuỗi được thái độ trước đó của ba mẹ Tòng đối với việc Lục Thận Phi đến, Lỗ Đạt Đạt muốn nói lại thôi.
Chẳng những xâu chuỗi được, còn có được trực giác đoán giữa các nhân vật: Lục Thận Phi giống như không nên ở đây.
Ba mẹ cậu và Lỗ Đạt Đạt hình như đang che giấu điều gì.
Tòng Húc vì suy đoán này cảm thấy kinh ngạc, lại vì sức quan sát quá mức tinh tế và năng lực phỏng đoán của bản thân làm cho cảm thấy ngoài ý muốn.
Cậu nghi ngờ có phải vì bản thân mất trí nhớ mà có được siêu năng lực gì hay không, nhưng trong tiềm thức cảm thấy bản thân nghĩ như vậy, thật bình thường.
Tòng Húc trong đầu lại tự động bắn ra một câu: Bởi vì tôi là một tác gia.
?
Bỗng nhiên, cửa bị gõ mở, Lục Thận Phi và Tòng Húc đều tưởng ba mẹ Tòng đã quay lại, giương mắt nhìn thấy là Lục Thận Phi trợ lý.
Trợ lý không đi vào, chỉ ló đầu, đầu tiên là lễ phép gật gật đầu với Tòng Húc, sau đó nhìn về phía Lục Thận Phi, thấp giọng nói: “Lục tổng.”
Trợ lý do dự nói: “Phí tổng tới.”
Tòng Húc sửng sốt.
Phí tổng? Phí Bằng Trình?
Phí Bằng Trình đang chờ thang máy ở dưới lầu, vội đến điện thoại vẫn luôn không ngừng.
Đầu bên kia điện thoại, ông chủ Kiếm Hồng còn tính là khách sáo: “Không có cách nào, điện thoại của thầy Tự* tắt máy, cậu ấy không gật đầu ký tên, tôi không có cách nào ký bản quyền với anh.” (*bên Trung thường gọi người họ tôn trọng là lão sư = thầy)
Phí Bằng Trình thật sự buồn bực, một tác gia, lúc viết truyện tìm không thấy người cũng được, lúc không viết truyện tại sao cũng không tìm thấy người?
Đại thần này sẽ không thật sự giống lời đồn, là một lão nhân sống tại núi sâu rừng già đi?
Đôi mắt Phí Bằng Trình nhìn chằm chằm thang máy, còn phải nhẫn nại nói: “Không sao, chúng ta chờ là được.”
Ông chủ Kiếm Hồng: “Thầy Tự khi nghỉ phép hoặc sưu tầm phong tục đều sẽ tắt máy, sẽ mất khoảng 2 đến 3 tuần, cậu ấy sẽ sớm trở lại, chúng ta cùng chờ một chút.”
Lại khách sao nói: “Thật sự không được, tôi để trợ lý tới quê của cậu ấy tìm xem.”
Phí Bằng Trình không lo lắng tìm không thấy người, đó là vấn đề sớm muộn, hắn lo lắng cái khác: “Thầy Tự trước đó chưa từng cùng công ty chúng tôi ký bản quyền, cuốn này sẽ chính thức ký phải không?” Giá mẹ nó hơn mười triệu.
(Mười triệu NDT ~ hơn 36,1 tỷ VND)
Ông chủ Kiếm Hồng dựa trên mặt mũi của tiền, kiên nhẫn nói: “Quý công ty thành ý tốt như vậy, tin tưởng thầy Tự sẽ gật đầu.”
Có những lời này, Phí Bằng Trình chay trên đường cả ngày rốt cuộc có chút an ủi.
Ông chủ Kiếm Hồng lại hỏi: “Đúng rồi, hạng mục này không phải Lục tổng phụ trách sao.”
Trước đây Phí Bằng Trình vì bắt lấy bản quyền, nói hạng mục là do đại lão Lục Thận Phi, hiện tại đương nhiên không thể nói Lục Thận Phi đang bận việc khac, chỉ có thể nói: “Ồ, trong nhà Lục tổng đột nhiên có chút việc.”
Ông chủ Kiếm Hồng hỏi tình huống: “Không quan trọng chứ.”
Phí Bằng Trình: “Không có việc gì không có việc gì, không quan trọng.”
Trong lòng nghĩ: Không quan trọng cái rắm, đó là bảo bối tâm can của Lục Thận Phi.
Chờ lên lầu, trước khi tiến vào phòng bệnh, Phí Bằng Trình điều chỉnh nét mặt, hỏi trợ lý Lục Thận Phi: “Sắc mặt của tôi còn tốt phải không?”
Trợ lý không hiểu có ý tứ gì, nhìn nhìn, gật đầu.
Phí Bằng Trình thở dài, nhìn như đang giải thích với trợ lý, kỳ thật là đang kéo dài thời gian điều chỉnh nét mặt, cố gắng làm cho bản thân nhìn thật tự nhiên sau khi bước vào cửa: “Trước đây ta không quá khách sáo, từng lén đặt biệt danh cho tiền nhiệm* của ông chủ cậu.” (*tiền nhiệm: vợ trước)
Trợ lý chỉ nghe không nói.
Phí Bằng Trình thấp giọng: “Tôi gọi cậu ta là Tam Bổn Tử.”
Trợ lý hít sâu một ngụm.
Phí Bằng Trình than: “Quên đi, vì mời ông chủ cậu về mở dự án, chúng ta hãy dỗ dành đi.”
Dỗ dành tiền nhiệm phía đối tác đã là gì, vì dự án và bản quyền, bắt anh ta quỳ liếm gót chân Tự đại thần cũng không có vấn đề gì.
Phí Bằng Trình treo nụ cười trên mặt, xách hộp quà thăm bệnh, đẩy cửa.
Đẩy cửa, còn chưa thấy rõ phía trong phòng bệnh, liền nghe được một tiếng không nóng không lạnh: “Đại diện của trường danh tiếng tới rồi.”
Phí Bằng Trình nhìn về phía giường bệnh.
Tòng Húc gủa cười, nhìn anh ta: “Bỏ hộp quà xuống, người có thể rời đi.”
Phí Bằng Trình bị giết một cái không kịp trở tay: “……”
Lại thấy Tòng Húc quay đầu nhìn Lục Thận Phi: “Em chưa từng nói với anh phải không, trước đây anh ta lén lút lúc anh không ở sẽ kêu em là Tam Bổn Tử.”
Nói xong ấn ngực, thở dài: “Ai, thật chói tai, mỗi lần nghe đều khó chịu.”
Ánh mắt của Lục Thận Phi lạnh xuống bằng mắt thường có thể thấy, ngước mắt nhìn về phía cửa.
Phí Bằng Trình: “……”
Phía đối tác mắt lạnh nhìn nhau, dự án này sợ là muốn chết ở trong tay tiền nhiệm.
Phí Bằng Trình ý đồ cứu vãn, mau chóng thay bằng gương mặt tươi cười: “Lúc trẻ tuổi không hiểu chuyện……”
Lục Thận Phi lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Hết chương 6..