SAU KHI LY HÔN - Chương 37
Chu Hành Chi một bên nhìn chằm chằm tình hình giao thông, một bên mất tự nhiên quay đầu nhìn anh, dùng sức nuốt nước miếng, khe khẽ thở dài, tuy không nói gì nhưng dưới chân lại cố ý dẫm chân ga.
Lý Thiều Hoa nhìn chằm chằm cậu, thấp giọng nói, “Sugar daddy, anh muốn cùng em làm ở trên bàn học trong nhà.”
Chu Hành Chi hít hai hơi thật sâu, yết hầu lên xuống, chợt nói, “Có muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn không?”
Lý Thiều Hoa bật cười, “Em còn biết cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn? Trói tay cũng không dám.”
Chu Hành Chi liếm môi, nói, “Anh một bên làm bài, một bên bị em làm, được không?”
Lý Thiều Hoa bật cười, một lát sau mới nói, “Được, anh nhất định thỏa mãn yêu cầu của em.” Nói xong, anh nhích lại gần Chu Hành Chi, Chu Hành Chi lập tức hoảng hốt, nói, “Còn đang lái xe, anh làm gì vậy?”
Lý Thiều Hoa thò tay vào túi áo trước ngực cậu, móc ra một ví tiền đã cũ, còn ngông nghênh quơ quơ ở trước mặt Chu Hành Chi, sau đó rút ra hai tấm thẻ, một tấm thẻ là thẻ lương của Chu Hành Chi, tấm thẻ còn lại là thẻ tiết kiệm.
Chu Hành Chi cười nói, “Hửm? Em có bao nhiêu tiền anh còn không biết sao?”
Lý Thiều Hoa cất hai tấm thẻ vào trong ví tiền của mình, sau đó trả lại ví tiền cho Chu Hành Chi, chậm rãi nói, “Anh thu tiền đặt cọc trước. Chỉ cần có tiền thì tư thế nào cũng được.”
Chu Hành Chi thở dài, nói, “Đều cho anh, đều cho anh, cái gì cũng đều cho anh. Chỉ cần anh khỏe mạnh vui vẻ ngốc ở bên cạnh em thì cái gì em cũng đều nguyện ý cho anh.”
Trong lòng Lý Thiều Hoa cảm thấy ấm áp. Thật ra thu nhập của Chu Hành Chi đều cho vào thẻ tiết kiệm chung của hai người bọn họ, tấm thẻ tiết kiệm này của cậu cũng chỉ là để trang trí mà thôi, có vài ngạn tệ dùng để xã giao thường ngày hoặc là mua đồ dùng sinh hoạt mà thôi. Hơn nữa anh cũng không có để bụng đến khoản tiết kiệm này của Chu Hành Chi. Tuy nhiên, những gì của Chu Hành Chi đều là của anh, anh đã hiểu rõ điều này từ lâu.
Hơn 8 giờ tối, bọn họ đến Thanh Đảo quê nhà Chu Hành Chi.
Trước khi trở về, bọn họ không có gọi điện thoại cho cha mẹ Chu nên khi mẹ Chu mở cửa nhìn thấy hai người bọn họ thì ngẩn ra vài giây.
Chu Hành Chi thấp giọng nói một tiếng, “Mẹ, con đưa Thiều Hoa trở về ăn Tết.”
Mẹ Chu dừng lại một chút, mở rộng cửa, dùng giọng Thanh Đảo nói, “Vào đi, vẫn còn đồ ăn, mẹ đi hâm nóng.”
Chu Hành Chi trả lời bằng tiếng phổ thông, sau đó đặt sữa bò, tổ yến ở chỗ cửa.
Bởi vì là 28 tháng chạp nên Chu Diệp còn chưa có trở về, chỉ có hai vợ chồng già ăn cơm ở nhà, nên chỉ làm một đĩa khoai tây cắt nhỏ và một đĩa cà chua xào trứng gà. Nhưng cũng may Lý Thiều Hoa và Chu Hành đã ăn cơm trưa nên cũng không cảm thấy đói bụng.
Mẹ Chu không chờ hai người bọn họ cơm nước xong liền cầm lấy khăn trải giường và vỏ chăn đi đến phòng Chu Hành Chi, Chu Hành Chi vội vàng nói, “Mẹ, mẹ để đó là được rồi, ăn xong con sẽ thay!”
Mẹ Chu chỉ nhìn cậu một cái nhưng không nói gì.
Chu Hành Chi cảm thấy băn khoăn, vội vàng ăn hai cái bánh bao, liền vô cùng lo lắng đi vào phòng, tiếp nhận khăn trải giường trong tay mẹ Chu rồi trải ra.
Mẹ Chu cũng không kiên trì nữa, trước khi đi ra ngoài còn thở dài rồi đóng cửa lại.
Trái tim Chu Hành Chi đập thình thịch. Cậu không biết mẹ mình có phải lại đi tìm Lý Thiều Hoa gây rắc rối hay không nên vội vàng trải chăn đệm.
Lý Thiều Hoa một mình ở trong phòng khách, có chút xấu hổ nên ăn không vô, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm chén đũa, chờ Chu Hành Chi đi ra.
Mẹ Chu từ trong phòng đi ra, ngồi ở bên cạnh anh, dùng tiếng phổ thông nói, “Không phải đã rời đi rồi sao? Sao lại giống như âm hồn không tan vậy? Hành Chi nhà chúng tôi rốt cuộc thiếu nợ cậu cái gì?”
Lý Thiều Hoa cúi đầu không nói chuyện. Thời gian và tình yêu đã dạy cho anh học được cách yếu thế, cũng học được cách thỏa hiệp. Anh không còn là con nhím bị một kích liền nổi giận, cũng không còn nói những lời nói lạnh nhạt nữa.
Trong lòng Lý Thiều Hoa suy nghĩ, Chu Hành Chi nhất định sẽ không nói với người trong nhà chuyện hai người bọn họ tách ra, tuy là như vậy nhưng mẹ Chu vẫn nhạy cảm phát hiện tình cảm hai người bọn họ xảy ra vấn đề. Trực giác của phụ nữ thật sự chính xác.
Anh dịu ngoan cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói, “Mẹ, chúng con đương nhiên là trở về ăn tết, trở về thăm mẹ và ba.”
Mẹ Chu nhìn dáng vẻ này của anh thì không thể nổi giận, nên chỉ lạnh lùng hậm hực hai tiếng, sau đó nhìn chén đũa trên bàn, nói, “Cậu không ăn sao?”
Lý Thiều Hoa gật gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Không ăn.”
Mẹ Chu cầm chén đũa đi vào phòng bếp, ném vào trong bồn rửa chén rồi đi ra.
Lý Thiều Hoa đoán mẹ Chu bất mãn mình không làm việc nhà nên có chút xấu hổ đi vào phòng bếp, rửa sạch chén đũa, Lý Thiều Hoa còn chưa kịp rửa hai cái nồi thì Chu Hành Chi đã đi vào phòng bếp.
Chu Hành Chi nắm lấy tay Lý Thiều Hoa, cầm lấy khăn lông lau tay cho anh, dịu dàng nói, “Anh về phòng chờ em.”
Lý Thiều Hoa sửng sốt, rút tay về, xoay người đặt hai cái nồi vào trong bồn rửa chén, thấp giọng nói, “Em lái xe cả ngày. Em mau đi nghỉ ngơi đi. Anh rửa một lần cũng không có chuyện gì.”
Chu Hành Chi cắn cắn môi, cũng không kiên trì nữa, chỉ ôm eo anh, nói, “Bảo bối, thật xin lỗi, chuyến đi này thật sự quá vất vả cho anh.”
Cơ thể Lý Thiều Hoa cứng đờ một chút, anh cũng không dừng lại động tác rửa nồi, chờ đến khi hai cái nồi đều được rửa sạch sẽ thì anh mới trầm giọng nói, “Hành Chi, chúng ta đã nói rồi. Trở về Từ Châu cũng vậy, trở về Thanh Đảo cũng vậy, đều là chúng ta cùng nhau quyết định, cho nên không cần nói xin lỗi.”
Chu Hành Chi không nhịn được vùi đầu vào vai Lý Thiều Hoa.
Lý Thiều Hoa lau tay, sờ sờ mái tóc Chu Hành Chi, nói, “Đừng tiếp tục nói xin lỗi ······ anh thật sự rất yêu em. Cho nên anh nguyện ý cùng em gắn bó mối quan hệ cha mẹ.”
Chu Hành Chi hôn lên gò má anh, nói, “Có thể cùng anh kết hôn thật sự quá tốt. Trên đời này không còn có ai tốt hơn anh nữa.”
Lý Thiều Hoa mỉm cười, mổ một ngụm lên môi Chu Hành Chi, nghiêm túc nói, “Bởi vì em là người xứng đáng nhất.”
Sau khi rửa mặt, hai người bọn họ thay áo ngủ, nằm dựa sát vào nhau ở trong phòng Chu Hành Chi.
Chu Hành Chi lái xe cả một ngày, mà Lý Thiều Hoa cũng ngồi xe cả một ngày nên hai người đều vô cùng mỏi mệt, cho nên cũng chỉ nói miệng, cũng không thật sự muốn làm gì.
Lý Thiều Hoa nhích lại gần Chu Hành Chi, nói, “Anh đúng là già rồi. Ngồi xe một ngày xe giống như bị đứt thành từng mảnh, cái gì cũng không muốn làm.”
Chu Hành Chi vói tay vào trong áo ngủ Lý Thiều Hoa, vuốt ve vết sẹo trên bụng anh, nói, “Thật ra anh không cần phải làm gì cả. Cho nên vẫn là do em già rồi.”
Lý Thiều Hoa duỗi tay véo mặt Chu Hành Chi, “Sao anh lại không cần làm gì? Anh không cần hôn em, không cần kêu sao? Rất vất vả, được không?”
Chu Hành Chi cười nắm tay anh, đưa lên trên miệng hôn hôn, nói, “Đúng, đúng, đúng, anh vất vả nhất. Vậy lần sau đừng kêu nữa.”
Lý Thiều Hoa mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ gian xảo, “Vậy em lấy khăn lông lấp kín miệng anh được không?”
Chu Hành Chi nhíu nhíu mày, sờ sờ cái trán anh, không cho từ chối nói, “Không được.”
Lý Thiều Hoa lập tức mất hứng thú, uể oải không vui xoay người sang chỗ khác, không hề phản ứng cậu.
Chu Hành Chi từ phía sau ôm lấy anh, nói, “Em đã giao tiền đặt cọc cho anh, chơi như thế nào, không phải do em quyết định sao?”