SÂU BƯỚM THOÁT XÁC - Chương 44
Thẩm Quyền kéo cả Tạ Hưng lên, đứng ngay cạnh Triêu Thiên Chương. Có tất cả 11 người đứng giữa sân, 1 người đếm, 2 người quăng dây và 8 người tham gia. Ngoại trừ cậu và Triêu Thiên Chương ra còn có thầy Minh dạy vật lý, cô Phương chủ nhiệm lớp chọn toán, cô Bình dạy văn, tất cả đều là giáo viên dưới 35 tuổi.
Nếu từng lớp một thi thì chỉ có học sinh lớp đó hào hứng nhưng hiện tại là giáo viên thi, học sinh trong trường không ai không biết bọn họ, tiếng cổ vũ càng lúc càng to.
“Lần thử đầu tiên!”
Thẩm Quyền nhìn quét qua 8 người kia một vòng, lựa cho bọn họ đều nhảy qua được nhưng tiếc là vẫn sót mất cô Bình.
“Lần thử thứ hai!”
Vút!
Cô Bình vẫn nhảy trượt.
“Cô Bình ra nghỉ đi cô.”
Phạm Thanh Bình không nhịn được cười, kéo kéo tay người phụ nữ:
“Vậy chị Hạnh ra nhảy thay em đi.”
“No, No, chị già rồi.”
“Chị ra đi.”
“Chị không ra đâu.”
Dùng dằng mất một phút, cuối cùng người ra chơi không phải là Trương Thị Hạnh mà là Triệu Thị Kim. Lần đầu tiên cô hiệu trưởng đích thân tham gia hội khỏe phù đồng, tiếng hò hét chung quanh ngày càng to. Triệu Thị Kim cũng chẳng biết vì sao mình lại đồng ý tham gia nữa, có lẽ là vì lâu lắm rồi bà mới có tâm trạng tốt như vậy.
Biết Triêu Thị Kim đi giày cao gót, Triêu Thiên Chương nhường cho bà đôi dép mới mua của mình còn bản thân thì nhảy chân đất. Hầu hết các học sinh và giáo viên trong trường đều biết cậu ta là cháu của hiệu trưởng nên chẳng ai cảm thấy lạ.
“Lượt cuối cùng!”
Vừa dứt lời, Thẩm Quyền bỗng vung dây.
“Một! Hai! Ba! Bốn! Cổ vũ cho các thầy cô đi nào!”
Đám nhóc càng hét càng hăng, có lớp còn mang cả loa ra:
“Cố lên! Cố lên! Cố lên! Cố lên!”
“12 cái rồi! Lớp nào cổ vũ cho thầy Hưng to nhất sẵn sàng nhận 10 điểm miệng!”
“Cố lên! Cố lên! Cố lên!”
Đây không phải lần đầu tiên Tạ Hưng được tất cả mọi người chú ý nhưng là lần đầu tiên mọi người đều cổ vũ cậu bằng ánh mắt vui mừng chứ không phải khinh thường. Tạ Hưng bỗng mỉm cười, khuôn mặt đỏ ửng cả lên.
“21! 22! 23! 24! Qua rồi! Các thầy cô vượt qua rồi!”
“Húuuu!”
Cô Phương nghe được câu này hào hứng quá bước hụt chân, cuối cùng các giáo viên dừng lại ở 24 vòng, hơn lớp 12D6 1 vòng. Khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, cả cơ thể đều nóng do tập thể dục.
“Vui không?”
“Vui.”
Tạ Hưng mỉm cười nhìn hắn.
“Lát nữa còn có kéo co, cậu tham gia tiếp nhé.”
“Ừm.”
Thẩm Quyền kéo cậu ra chỗ vắng người, lại kiếm chai nước cho Tạ Hưng uống. Người kia rất hay cười nhưng là một nụ cười nghề nghiệp đã được luyện tập, rất hiếm khi Tạ Hưng thật sự thoải mái. Có 3 lần hắn thấy người kia không gượng ép bản thân là khi Thẩm Quyền tới nhà cậu vào lúc 0 giờ sáng để chúc mừng sinh nhật, khi gặp lại Chu Đường Lâm và lần này.
Hắn muốn Tạ Hưng luôn tươi cười, khi đó là lúc cậu đẹp nhất, đẹp như một đóa hoa vậy.
Sang tới màn thi thứ 2, mỗi lượt mất thời gian hơn. Sau khi 14 đội đấu với nhau sẽ chọn ra 7 đội thắng, nhóm trưởng sẽ lên bốc thăm, đội nào may mắn thì được vào thẳng vòng trong còn 6 đội còn lại lại phải kéo co để xem nhóm nào được vào. Cứ như vậy tới khi chọn ra người chiến thắng. Đối với phần thi của giáo viên thì có cách đấu khác, bởi vì nó chỉ là phụ nên cứ chọn ra 10 người rồi đấu chơi với nhau là được
Sau phần thi nhảy dây đồng đội, tinh thần của đám học sinh đứng ngoài cổ vũ đã phấn chấn hơn rất nhiều.
“Các giáo viên đâu rồi? Tiếp tục tham gia phần thi thứ hai nào!”
Thẩm Quyền dính sau lưng cậu, cười với cô:
“Em tham gia được không?”
“Không, cậu đi ra.”
Tạ Hưng bỗng cảm thấy tội nghiệp thay cho hắn. Cậu đứng đối diện Triêu Thiên Chương, chỉ cách nhau ở cái khăn đỏ buộc ngay phía giữa. Phần thi này tổng cộng có 10 người, 6 nữ và 4 nam. Hầu hết những người vừa tham gia thi nhảy dây đồng đội ban nãy đều tham gia kéo co. Họ cũng như Tạ Hưng, cảm nhận được niềm vui khi gắn bó với học sinh không phải qua những trang bài tập đầy chữ,bụi phần vương đầy trên sàn đá.
Triêu Thiên Chương chỉ cao có 1m62, đứng thấp hơn cậu cả cái đầu. Đã thế người này còn trông nhỏ con ốm yếu, nhìn đã thấy yếu. Đổi lại, cái ánh mắt sắc lẹm tựa dao kia lại khiến người ta sởn gai ốc.
Tạ Hưng không nhịn được rùng mình. Thầy Chương chắc hẳn là khỏe lắm, đến cả khí chất cũng áp đảo người khác.
Sự thật là khi thầy Minh vừa hô “hai…ba kéo!” phát, Triêu Thiên Chương suýt nữa mất đà mà nằm bệt xuống đất.
Tạ Hưng: “…”
Không yếu đến mức này chứ?
“Kéo! Kéo! Kéo! Kéo! Kéo!”
Đám học sinh xung quanh đồng thanh hô, chẳng biết là cổ vũ cho phe nào. Thẩm Quyền đứng bên ngoài, mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt, thở ra một hơi.
“Kéo! Kéo! Kéo! Kéo!”
Đội bên kia vốn yếu hơn, Triêu Thiên Chương lại còn đứng ngay đầu hàng. Hậu quả là sau khi đội thầy Minh và cậu kéo cho dây vượt qua vạch quy định, Triêu Thiên Chương đã nằm vật xuống đất. Câu lạc bộ báo chí đứng trên tầng hai nhanh chóng chụp được khoảnh khắc này.
Triêu Thiên Chương: Mấy đứa có còn là học sinh của thầy không vậy…?
Khi kéo mà không đeo găng tay, dây thừng thô cọ sát vào lòng bàn tay khiến tay ai cũng đỏ ửng lên. Thẩm Quyền nắn nắn lòng bàn tay cậu, đau lòng hỏi:
“Da cậu rách ra rồi kìa, đau lắm không?”
“Không đau đâu.” Tạ Hưng cười.
Triêu Thiên Chương: “Cậu ta không đau đâu, tao mới đau này.”
Thẩm Quyền nhìn cậu ta một cái, cảm thán: “À…”
Thẩm Quyền: “Mày nên ra phòng y tế kiểm tra đi.”
Đồ khốn nạn thấy sắc bỏ bạn!
Cuối cùng Thẩm Quyền cũng đỡ cậu ta dậy. Đầu gối bị rách một mảng nhỏ, Triêu Thiên Chương nói với hắn mình muốn ra mấy cửa hàng gần với trường mua quần áo rồi sẽ trở lại vào bữa trưa. Hắn cảm thấy mình phải phá nốt 6 bộ còn lại của tên này thì Triêu Thiên Chương mới bỏ được cái gu thời trang trăm năm không đổi.
Phần thi thứ ba là truyền bóng, lần này các giáo viên không phải tham gia. Tạ Hưng nhìn đồng hồ đã là 10 rưỡi sáng bèn kéo hắn lên lớp mình đặt đồ ăn trưa. Trong phòng đã có 10-15 học sinh, sau khi càn quét chán chê mấy trại bán đồ ăn ở phía dưới thì lên lớp bấm điện thoại hoặc chơi UNO. Thấy hai người họ lên, bọn nhóc cuống cuồng lấy lưng che, một tay gạt hết bài xuống gầm bàn.
Thẩm Quyền làm bộ như không thấy gì.
Mặt hắn có dày tới đâu cũng không thể để cậu dùng tiền quỹ lớp mua thêm suất ăn cho hắn được. Thẩm Quyền định từ chối nhưng Tạ Hưng lại nói phần ăn của hắn là cậu trả, coi như bù đắp cho việc cậu sinh hoạt hơn 8 tiếng một ngày ở nhà hắn. Việc người kia tới nấu cơm cho hắn đã là sự bù đắp rồi. Mà đằng nào sau này kết hôn, tiền của hắn là tiền của cậu, tiền của cậu là tiền của hắn, không cần khách sáo thêm.
Tầm 11 rưỡi trưa, toàn bộ học sinh đã có mặt đầy đủ.
Chắc hẳn bọn họ cũng thấy quái quái vì hai lần liền Thẩm Quyền đều ăn cùng thầy chủ nhiệm lớp họ, còn hay quan tâm lớp này. Nghĩ lại thì hai thầy dính nhau như sam chắc hẳn là bạn thân, bọn nó bèn không nói gì.
Tạ Hưng đặt 49 phần cơm hộp từ một quán gần trường, sau khi ăn xong thì ở trên lớp nghỉ ngơi đến 1 rưỡi chiều. Các lớp cuối cấp có tiết mục văn nghệ lại không nhàn rỗi được như vậy. Sau khi ăn xong, họ tấp nập đi thay quần áo, trang điểm, làm tóc để chuẩn bị cho hội thi. Cặp đôi tham gia trực tiếp còn mất thời gian hơn thế, họ được ban phụ huynh thuê một người trang điểm riêng, trong quá trình tham gia còn phải thay tới 3-4 bộ, ôn lại kịch bản, đọc kĩ các câu hỏi. Có lớp còn đợi gỡ trại rồi chiếm một khoảng sảnh phía sau sân khấu để tập lại lần nữa. Bởi vậy mới nói cuộc thi này không chỉ dành cho hai thí sinh được lớp chọn lựa mà là cuộc thi dành cho cả tập thể, cho những học sinh đã cùng góp mặt trong tiết mục văn nghệ.
Thẩm Quyền biết có 14 lớp thì thể nào ban tổ chức cũng nặn ra đủ 14 giải, không ai hơn ai.
Phía hành lang đối diện, một nhóm học sinh nữa đã mặc xong áo dài trắng, đứng tụ tập trước cửa nhà vệ sinh mà bàn tán sôi nổi. Riêng cô gái được chọn mặc một bộ váy vàng óng, ngay cả cách trang điểm và làm tóc cũng nổi bật hơn hẳn những người khác. Bọn họ cầm một cái quạt gắn dải lụa xanh, ôm nó trước ngực.
1 rưỡi chiều, hắn theo lớp người kia xuống sân. Đám nhóc lớp 10 ngồi tít trong góc, nhường chỗ gần sân khấu cho đội văn nghệ đến từ 14 lớp. Tiết mục diễn ra đầu tiên là giới thiệu, đúng hơn là cho các đôi nam nữ mặc trang phục dân tộc đi catwalk uốn éo một hồi rồi chào ban giám khảo sau đó mới tới văn nghệ. Thời gian diễn văn nghệ đã mất tầm 2 tiếng bởi cặp đôi ấy còn phải thuyết trình lí do vì sao mình chọn chủ đề này, sau 2 tiếng mới đến phần vấn đáp rồi tới trang phục tự do. Cuối cùng là phần thi xem lớp nào hét to hơn và đếm số phiếu được phát online.
Phần thuyết trình về tiết mục…tất nhiên là có người chưa sự rất bị cho rồi. Thẩm Quyền không hiểu vì sao nhà trường lại sắp xếp cho tiết mục cổ động ở phía cuối, tầm đó đã là 7 giờ tối, học sinh đói mốc cả người ra mà còn trốn về nhà gần nửa.
Cách tính điểm dựa trên rất nhiều tiêu chí như là cách trả lời, độ lưu loát, tinh thần tập thể với các thành viên khác trong đội văn nghệ, ngoại hình, giọng nói, nội dung câu trả lời,… Hắn còn biết có 1 giải đặc biệt, 1 giải nhất, 2 giải nhì, 2 giải ba, 1 giải tinh thần tập thể, 1 giải câu trả lời xuất sắc, 1 giải trang phục đẹp, cặp đôi tương xứng,… tóm lại là đằng nào cũng đủ 14 giải, không phải kèn cựa nhau.
Thẩm Quyền tìm một chỗ nào quát sân khấu cho cậu ngồi. Gần sân khấu quá cũng không tốt mà xa quá thì chẳng thấy gì, hắn tìm một cái ghế đá, ngồi xuống cạnh người kia.