SÂU BƯỚM THOÁT XÁC - Chương 30
Qua 20/11 là bắt đầu những ngày tháng chật vật ôn thi giữa kì. Hầu hết các hoạt động bao gồm cả đi ngoại khoá đều bắt đầu vào học kì 2, học kì 1 chỉ có ngày hội ngôn ngữ. Chừng nào đám học sinh này chưa vượt qua được điểm 5 tất cả các môn thì năm nay đón giao thừa sẽ không vui vẻ gì đâu mà biến thành ngồi nhà uống nước mắt.
Lớp Tạ Hưng không những dính bê bối mà kỉ luật cũng chán nhất khối do nhiều học sinh đi học muộn. Lần thi cuối kì nay các thầy cô đã dặn rất cẩn thận phải giám sát kĩ lớp cậu, ngay cả tần suất giám thị hành lang xuất hiện cũng cao hơn thường ngày.
Tại trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng, khi thi cuối kì, 3 môn toán văn anh sẽ chia phòng. Môn Thẩm Quyền trông hôm nay là vật lý. Nghe học sinh trường này đồn thổi giáo viên Lí luôn dạy phần khung xương cốt lõi cho học sinh và kiểm tra vào phần lông tóc, bài thi có 2 phần tính toán và trắc nghiệm điểm ngang ngửa nhau. Vật lí vốn là môn không hề dễ dàng lại cộng thêm đống lông tóc này vào thì càng khó. Có người còn nghe nói học sinh khoá dưới đọc đề thi Lý xong ngất xỉu tại chỗ, xe cứu thương đỗ đầy sân.
Cũng trong tiết ấy, lần đầu tiên hắn và Tạ Hưng cùng trông thi một lớp, là lớp do Tạ Hưng chủ nhiệm.
“Còn 5 phút nữa là đến giờ thi.”
Tạ Hưng xem đồng hồ.
“Cậu nghĩ đám học sinh của cậu có hỏi bài hay dùng phao nữa không?”
“Em không chắc.”
Một người bị bắt viết bản kiểm điểm thì người đó sẽ rút kinh nghiệm nhưng tất cả mọi người cùng viết thì sẽ chẳng ai đặt nặng chuyện này, nhất là khi bọn họ đang phải thi một môn khó.
Thẩm Quyền cười: “Đi thôi.”
Người này đang suy tính cái gì vậy?
Sáng sớm nay Tạ Hưng đã nhồi cho hắn một bát canh bí cùng thịt rang cháy cạnh khiến Thẩm Quyền quên cả tỏ ra lạnh lùng. Để cậu không lo lắng, hắn quàng thêm một cái khăn quàng màu đỏ thẫm một cách tự giác, đi bộ tới trường cùng cậu.
Bằng một cách nào đó, Thẩm Quyền đã thành công bước vào cuộc sống của cậu, khiến Tạ Hưng lo lắng mỗi khi hắn bị ốm, khiến cậu bồn chồn mỗi lần nhắn tin.
Thẩm Quyền vào sớm hơn 3 phút. Lúc hai người họ tới nơi, đám học sinh đã cất cặp sách lên bục giảng gọn gàng, ngồi ngay ngắn trước bàn của mình, miệng lầm nhẩm đống kiến thức vật lý.
“Bây giờ thầy sẽ phổ biến quy định phòng thi, như các em đã biết…”
“Khoan đã.” Thẩm Quyền bỗng giơ tay chắn trước mặt cậu.
“Sao vậy?”
“Không có gì, nó chỉ mất một chút thời gian thôi.” Hắn cong cong mắt nhìn cậu: “Trong lớp chúng ta đang có rất nhiều “kẻ phản bội”.”
“Kẻ phản bội”?
Thẩm Quyền bỗng bật cười, giương mắt nhìn xuống đám học sinh phía dưới đầy ngạo nghễ.
“Trước khi kì thi diễn ra, tôi đã gặp riêng một số bạn. Trong số 45 học sinh lớp các anh chị có 6 “kẻ phản bội”, những học sinh đó sẽ làm nhiệm vụ giám sát chung quanh và tất nhiên họ sẽ không nói ra thân phận thật, nếu họ bắt được một học sinh, họ sẽ được miễn thi cuối kì thể dục, nếu họ bắt được nhiều học sinh, cả hai môn thể dục và giáo dục quốc phòng đều đạt loại xuất sắc. Nếu họ bắt được ba người, toàn bộ các môn khác đều được cộng thêm một điểm 10 vào điểm miệng, cứ như thế bắt được bốn người, năm người… Đây không chỉ là giờ thi vật lí, đây là cuộc thi quyết định xem những người đó có được miễn học tất cả các buổi trong hai môn hay không.”
“Người các anh chị hỏi bài trong giờ thi, người hỏi bài các anh chị, người đưa phao cho các anh chị, người thề thốt sẽ giúp đỡ anh chị, bất cứ ai trong lớp đều có thể là “kẻ phản bội” vậy nên hãy cẩn thận với những gì mình định và sẽ làm, hậu quả để lại không nhỏ đâu” Thầm Quyền híp mắt: “Nhưng cũng đừng căng thẳng quá, bận tìm 6 “kẻ phản bội” rồi quên mất mình còn bài phải làm, ngó nghiêng xung quanh rất dễ bị đình chỉ thi.”
Tạ Hưng bị chấn động.
Hắn gặp riêng học sinh của cậu từ bao giờ, hắn tính toán chuyện này từ bao giờ mà cậu không hề biết? Lấy độc trị độc, đây là cách Thẩm Quyền dùng để khống chế tâm lý chúng. Phải công nhận, cách của hắn rất hiệu quả trong việc giảm thiểu tỉ lệ gian lận thi cử, ai ai cũng bận dè chừng chính người bạn bên cạnh mình từ đó sẽ không hỏi được bài nhau nữa. Ngay cả khi đã hứa hẹn sẽ giúp đỡ nhau nhưng sau khi nghe hắn nói, ai biết cái người mình vừa hứa có thật lòng với mình hay không?
Bên dưới rộn lên tiếng xì xào.
Nếu người này thông minh như vậy thì tại sao lại chọn làm giáo viên thể dục?
“Các giám thị bắt đầu phát đề cho học sinh. Thời gian làm bài là 45 phút, từ 2 giờ 15 phút đến 3 giờ. Tôi xin nhắc lại, các giám thị bắt đầu phát đề cho học sinh.”
Thấm thoát đã hết một học kì rồi.
Tạ Hưng chia đề cho hắn, bắt đầu phát cho đám học sinh phía dưới. Hai môn vật lí và hoá học có tới 25 mã đề, nếu cần thì nhà trường có thể làm nguyên 45 mã đề để không ai hỏi ai được. Tất nhiên trong 25 mã đề ấy có rất nhiều câu trùng nhau mà chỉ cần hỏi người bên cạnh là ra ngay.
Thẩm Quyền có cách để khiến bọn họ không thể làm vậy.
Ngay sau tiếng trống, trong phòng bỗng im bặt, lặng ngắt không một tiếng động. Tiếng sột soạt phát ra từ bên dưới, trong lớp học ấy gờ đây chỉ còn nghe được nhịp thở đều đều, tiếng người đi lại ngoài hành lang và cả tiếng bấm bút bi quen thuộc.
Suốt thời gian ấy, Thẩm Quyền không phải trông gì nhiều bởi hắn đã có 6 “kẻ phản bội”, đám học sinh cũng bắt đầu dè chừng nhau, không ngó nghiêng xung quanh.
Tạ Hưng kéo tay hắn, nhỏ giọng: “Sao không thấy giám thị hành lang vậy?”
“Có mà, cậu đợi một lát nữa là họ sẽ xuất hiện ngay thôi.”
Thẩm Quyền cười.
Hồi cậu còn học ở trường này, giám thị hành lang còn vào hẳn trong lớp lườm xéo học sinh chứ không biến mất hút như hiện tại. Tạ Hưng mất một lúc để tiêu hoá những gì hắn nói thì bỗng nghe thấy…
“Bàn 3 lớp 10A4, anh đeo kính mặc áo khoác đồng phục sử dụng tài liệu!”
“Đó cậu thấy chưa, giám thị vẫn luôn ở đây mà.” Một tay Thẩm Quyền nắm vai cậu, tay kia chỉ vào cái cây ở giữa sân trường. Trên đó có một người phụ nữ to khỏe đeo kính cận đang cầm ống nhòm, mặt mày nghiêm túc.
Tạ Hưng: “…”
7 năm qua ngôi trường này đã ăn phải cái gì vậy?! Có giám thị ngồi trên cây luôn!
Hiển nhiên là đám học sinh trong lớp cũng nhìn thấy bởi lúc nhắc nhở, giám thị bắc loa mà nhắc. Một lần nhắc là đã bị đánh dấu bài ngay lập tức và cái cậu 10A4 xui xẻo kia là người đầu tiên. Để giữ chất lượng giảng dạy và tỉ lệ đỗ đại học, trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng trông thi học sinh trường mình rất chặt.
Bên dưới bỗng phát ra tiếng bàn tán to nhỏ.
“Cả lớp trật tự, còn 25 phút nữa là hết giờ.”
Được 20 phút đầu, hai người họ còn đi vòng quanh xem có học sinh nào gian lận không, 25 phút sau chán quá bèn ngồi chễm trệ trên bục giảng, quan sát học sinh phía dưới. Cách Thẩm Quyền làm có tác dụng rất lớn, chẳng học sinh nào dám ngó nghiêng chung quanh.
Tạ Hưng đọc được 3 dòng trong đề thi thì đặt qua một bên, làm như chưa thấy gì. Cậu có thể rất giỏi tiếng anh nhưng các môn liên quan đến tính toán thì dưới cả tệ hại, không phải cậu đọc không hiểu mà là cứ nhìn đề thi có số lại thấy hoa mắt chóng mặt đến không thở được.
Biết hi vọng hỏi được bài ai đó của mình gần như bằng 0, đám nhóc phía dưới trước hết phải lo điền bừa cho xong trước đã.
Gần đến kì thi thì ước bài kiểm tra sẽ không bao giờ đến, thi xong rồi lại thấy mọi thứ thật đơn giản, tại sao không thi sớm hơn?
“Đã hết giờ làm bài, đề nghị các đồng chí giám thị thu bài của học sinh và gửi về phòng hội đồng ngay lập tức.”
“Các bạn bàn cuối đứng lên thu bài, không cần chia mã đề vì là máy chấm.”
Tạ Hưng theo Thẩm Quyền lên phòng hội đồng. Từ đầu đến cuối, hắn không hề chủ động bắt chuyện cũng không hề nói gì về những học sinh hắn đã giao kèo, chỉ vừa đi vừa huýt sáo.
Rốt cục Tạ Hưng vẫn không nhịn được mà hỏi hắn:
“Ai trong số đó là “kẻ phản bội” vậy?”
“Không ai cả, tôi đùa đó.” Thẩm Quyền cười: “Nếu tôi làm thế thật, cô Kim sẽ bóp cổ tôi theo nghĩa đen.”
Không ngạc nhiên khi điều hắn nói là giả, chỉ có cái là tên này diễn trông rất thật và khí chất thì khỏi bàn nên Tạ Hưng đoán hắn vẫn có phần thưởng gì đó, không ngờ chỉ là nói suông. Trò này áp dụng một hai lần thì được, áp dụng nhiều quá là lộ ngay, Thẩm Quyền cũng không có ý định mang bài của mình chia sẻ cho người khác.
Nhưng nó đủ để gây ấn tượng với Tạ Hưng, đây là lần đầu tiên cậu thấy một giáo viên dùng cách lấy độc trị độc để đảm bảo không học sinh nào sử dụng tài liệu hay hỏi bài. Ngay cả khi giảng về giáo dục giới tính, Thẩm Quyền cũng có cách riêng của hắn.
Điều ấy khiến cậu khâm phục người kia.
Không hiểu đề có khó đến mức đó hay không mà lúc hai người họ nộp bài xong và đi xuống lầu, xe cứu thương đã đỗ sẵn ở đó, rú đèn inh ỏi. Phía dưới còn có vài ba cán bộ y tế mặc áo trắng đeo khẩu trang đứng dưới gốc cây, nói gì đó với các giáo viên trong trường. Vẻ mặt ai cũng hoảng hốt, các vị bác sĩ đã lao lên cầu thang, lấy cả căn để khiêng.
Tạ Hưng: “…?”
Thẩm Quyền uống một ngụm trà chanh mang theo hồi sáng, giờ điện thoại lên chụp.
Anh bị ảo mạng à?
Trong mắt các học sinh thi ca sau, đề thi Lý khó tới mức học sinh làm bài xong đột quỵ chết tức tưởi, xe cứu thương đỗ đầy sân. Điều này chứng tỏ các lớp ca 1 phải tuyệt vọng lắm. Thứ đám học sinh ấy thấy là xe cứu thương trắng đỗ dưới sân trường và tiếng xôn xao chung quanh, không rõ người trong xe là ai.
Ít nhất đây cũng là một cơ hội để câu lạc bộ báo chí thu thêm thành viên…
Chỉ mất có 5 phút, các nhân viên y tế đã dọn dẹp xong xuôi, xách cả xe lẫn người lao ra khỏi trường như chưa có chuyện gì xảy ra.