SÂU BƯỚM THOÁT XÁC - Chương 29
Thời gian cậu vòng lên tầng 5 đã khiến cậu về nhà trễ. Vừa ra khỏi cổng, Tạ Hưng đã nghe thấy tiếng sấm vang vọng từ phía Đông. Bầu trời bị mây đen phủ kín, ẩm ướt như những cơn mưa đầu hạ. Gió đông tràn về từ nơi phát ra tiếng vang, đu mình trên những cành cây ven đường khiến chúng ngả nghiêng liên hồi, tưởng như sắp gãy tới nơi.
Đáng nhẽ ra Tạ Hưng có thể về nhà sớm hơn nếu không phải đi lấy tài liệu từ hàng in bên đường. Vì hôm nay xe máy của các vị phụ huynh để kín cả tầng hầm, Tạ Hưng đành gửi tạm ở chỗ để xe tại ngã tư. Cậu vừa buộc hoa lên xe thì nhận được cuộc điện thoại, nói là bài kiểm tra cho học sinh đã in xong, cậu đến được ngay bây giờ không.
Máy in trong trường đang bị hỏng, Tạ Hưng không còn cách nào khác phải ra ngoài in. Cậu nhờ bảo vệ trông hộ chiếc xe máy cũ nằm trên vỉa hè, chạy bộ tới hàng in cách đó không xa. Không ngờ trong lúc kiểm tra lại số lượng, trời bỗng đổ mưa rào.
Mưa rơi trắng xoá cả đoạn đường, tầm nhìn giảm xuống, Tạ Hưng thậm chí còn không thấy được cổng trường phía trước. Mây đen kéo đến ùn ùn, lấp mất ánh mặt trời cuối ngày. Mặt đường ngập nước, tiếng mưa rơi trên mái hiên càng lúc càng to.
Trên xe cậu vẫn còn treo hoa do học sinh tặng. Mặc dù Tạ Hưng đã nhờ người trông hộ nhưng không có nghĩa là người đó có trách nhiệm phải dắt xe vào hộ cậu. Người ta trú mưa còn chưa kịp nói gì đến lo cho mấy cái xe.
Nếu cậu nói cậu không tiếc thì đó là cậu đang nói dối. Hoa hồng không chỉ là một món quà, đó là tình cảm, cũng là lần đầu tiên Tạ Hưng nhận được hoa.
Đen đủi thật.
“Thầy Hưng!”
Thẩm Quyền gọi lớn, trên tay cầm ô chạy tới chỗ cậu. Nước mưa bắn lên ống quần khiến dưới chân quần hắn đen một mảng, dính nhớp nháp rất khó chịu. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen trông to như con gấu, dài trên đầu gối một chút, phía dưới là quần thể dục. Tạ Hưng giật mình, gật đầu với hắn:
“Thầy Quyền.”
“Cậu chưa về sao?”
“Em định ra lấy xe nhưng mà trời mưa to quá, đợi một lúc nữa mới về.” Tạ Hưng nghĩ nghĩ một hồi, hỏi hắn: “Anh chưa về sao?”
“Chiều nay tổ ở lại họp.”
“Anh vừa họp xong?”
“Đâu có, một lát nữa mới họp, lúc nãy tôi bận đi ăn bánh trứng.”
Tạ Hưng: “…”
Đúng là người rảnh rỗi…
Hai người họ đứng trước cửa hàng in, ngay dưới tấm hiên ngập nước. Mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, khí lạnh ùa về mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc bầu không khí xung quanh đã rét buốt. Tạ Hưng sốt sắng, chẳng biết bao giờ mới lấy xe được, sống mũi cậu đỏ ửng vì lạnh.
“Cậu cầm ô đi, chúng ta ra lấy xe.”
Tạ Hưng nghiêng đầu, từ chối khách sáo:
“Không cần đâu, đằng nào bây giờ lấy em cũng không về ngay được.”
“Còn hoa thì sao?” Thẩm Quyền bỗng hỏi cậu: “Đầu giờ chiều tôi có thấy cậu để xe ở ngã tư, hiện tại trên tay cậu lại không cầm theo quà của học sinh, chắc hẳn cậu đang treo ở xe.”
“Anh nhớ biển số xe của em sao?”
Tạ Hưng giật mình.
“Không quan trọng, cậu tiếc lắm đúng không? Bây giờ ra dắt xe vào có khi vẫn còn kịp đó.”
Thẩm Quyền rất hiểu cậu, cũng biết người này hay nghĩ theo chiều hướng tiêu cực.
Khi còn nhỏ, Tạ Hưng thường hay tỉnh dậy giữa chừng. Khi đó cậu sẽ lấy ngón tay đặt trước mũi mẹ để thử xem bà còn sống hay không. Tạ Hưng luôn nghĩ mọi thứ xấu đi kể cả khi cậu không hề muốn thế. Bố mẹ về muộn thì cậu sợ họ gặp tai nạn, cậu dậy rồi mà họ vẫn còn ngủ thì cậu lại sợ họ ra đi trước mắt mình.
Hắn không đọc được những gì cậu đã trải qua nhưng hắn có thể đọc được tính cách của Tạ Hưng. Chấn tĩnh cậu xong, Thẩm Quyền ngỏ ý muốn ra bãi đỗ xe cùng cậu.
“Em tự dắt xe được mà, anh đợi một lúc, sau khi dắt xe xong em sẽ trở lại hàng in.”
Thẩm Quyền đáp thẳng thừng:
“Không.”
Tự dưng hôm nay anh dứt khoát quá vậy?
Cuối cùng Tạ Hưng vẫn để hắn đi theo mình.
Nước mưa hoà cùng bùn đất trên mặt đường bê tông, bắn lên ống quần cùng đôi dày thể thao. Tuy đã che ô nhưng chiếc ô ấy cũng không thể khiến toàn thân cậu khô cong như chưa từng có một trận mưa được, hơn nữa, hai người đàn ông trưởng thành đi chung một cái ô thì chắc chắn là không vừa.
Cũng may bó hoa gói bằng giấy ni lông, không bị mưa xối mà rách mất nhưng những bông hoa hồng kia thì sắp mục nát tới nơi. Cánh hoa đỏ rơi lả tả xuống đất, nước mưa cuốn theo cánh hoa chảy xuống cống. Cách đó không xa còn vài ba chiếc xe xấu số khác chưa cất vào kịp, nằm lặng thinh dưới tấm rèm trắng ẩm ướt.
Tới giờ Tạ Hưng mới hiểu tại sao Thẩm Quyền đòi đi theo.
Cậu chỉ có 2 tay, cả 2 tay đều dùng để dắt xe, không thể vừa cầm ô vừa lôi cái xe máy to bằng cả cơ thể vào chỗ trú được. Thẩm Quyền nghiêng ô, mỉm cười nhìn cậu. Nước mưa xối lên tấm ô mỏng, chảy dọc xuống 2 bên. Sau lưng hắn không được che, bị nước lạnh thấm ướt, dính chặt lấy cơ thể mà Tạ Hưng không nhìn thấy.
Người này rất tốt, ngay cả khi hắn đã bỏ cuộc, không tiếp tục nhắn tin hỏi han cậu, không còn chạy tới tìm cậu mỗi giờ nghỉ trưa tại trường nữa.
Tạ Hưng mím môi, dắt xe vào nơi có mái che. Từ đây về nhà để xe của trường là không thể, đứng từ ngã tư còn chẳng nhìn rõ mặt đường phía trước nữa là tìm đường về trường. Cánh hoa rơi lả tả theo hướng hai người họ di chuyển, trôi theo dòng nước ra đường lớn.
“Tôi biết một chỗ để xe có mái che, xa trường hơn một chút nhưng những lúc mưa thế này, bảo vệ sẽ dắt xe vào hộ, lần sau để tôi dẫn cậu đi.”
“Cảm ơn anh.” Tạ Hưng ngoảnh đầu lại, sắc mặt chuyển từ tươi cười sang sửng sốt. Cậu vươn tay đẩy ô về phía hắn, thanh âm cao lên vài phần: “Anh bị ướt rồi, nhỡ về ốm thì sao?”
“Cậu dắt xe xong chưa?”
“Hả?”
Tiếng mưa rơi át đi tiếng hắn hỏi. Đôi giày cậu đi bị nước mưa hoà cùng bùn đất hắn đến ướt đẫm, từ cổ chân trở xuống không có chỗ nào là không dính nước, ngay cả đôi tất đen cậu đi bên trong cũng bị dính bùn.
Thẩm Quyền lặp lại: “Cậu dắt xe xong chưa?”
“Em xong rồi ạ.”
“Vậy chúng ta trở về nhé.” Hắn mỉm cười, che ô cho hai người họ. Tạ Hưng bỗng cảm thấy vành tai mình hơi nóng lên. Những hành động nhỏ nhặt nhất luôn để lại ấn tượng to lớn. Thẩm Quyền là người tốt, tốt tới mức chịu bị ướt để lo cho cậu và bó hoa. Cậu không xứng nhận được lòng tốt ấy.
Tạ Hưng cụp mắt, đi theo hắn trở về hàng in.
Quả nhiên, tối hôm đó Thẩm Quyền bị cảm lạnh. Hắn không muốn nhắn trực tiếp cho Tạ Hưng vì đang giữ khoảng cách với người kia nên chuyển sang than khổ với Triêu Thiên Chương, nhờ cậu chàng bắn tín hiệu hộ. Sau khi kì kèo gần nửa tiếng, Triêu Thiên Chương mới đồng ý đi bắc cầu giúp thằng bạn.
Đó cũng là lần đầu tiên Tạ Hưng chủ động nhắn tin hỏi thăm hắn.
[“Thầy Chương nói anh bị ốm đúng không? Anh đã ăn gì chưa?”]
Thậm chí hắn không cần nhìn mặt cậu cũng biết cậu đang lo lắng. Tạ Hưng là vậy, một người luôn nghĩ mọi thứ theo hướng tiêu cực, luôn chìm trong cảm giác tội lỗi và không ngừng leo lên để bù đắp cho người khác mà không biết họ có cần hay không. Một người hướng nội, rất dễ khóc, dễ bị tổn thương, dễ bị lừa gạt nhưng là người chân thành và luôn thật lòng với tất cả mọi người.
Đó là điều Thẩm Quyền không có, suy cho cùng hắn cũng không phải người tốt.
[“Tôi ăn rồi.”]
Không hiểu sao câu này vào tai Tạ Hưng lại nghe như thể hắn đang dỗi vậy. Tạ Hưng bỗng bật cười. Dù gì người kia đã 30 tuổi rồi, đâu phải trẻ con nữa đâu mà không biết tự lo cho bản thân?
[“Ăn bánh bao?”]
[“Ừm.”]
[“Ăn mỗi bánh bao không đủ chất, sáng mai em mang canh bí sang cho anh nhé.”]
Thẩm Quyền cảm giác xung quanh hắn đang bắn pháo hoa. Sau hơn 2 tháng cố gắng, mặt dày bám theo thì cuối cùng Tạ Hưng cũng chịu chủ động quan tâm tới mình.
Thực ra Thẩm Quyền không ốm nặng đến vậy, hắn khỏe như trâu thế, có nhảy xuống sông giữa tháng 12 cũng không thể sốt cao được. Nhưng hắn thích ăn vạ.
[“Được.”]
[“Vậy anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”] Tạ Hưng nghĩ nghĩ một hồi, nhắn: [“Chúc anh ngủ ngon.”]
[“Cậu cũng vậy.”]
Vừa nhắn xong, Thẩm Quyền tắt điện thoại đi ngủ ngay lập tức. Hắn đang xây dựng vẻ lạnh nhạt xa cách cho giống phim truyền hình, nhắn thêm câu nữa là hỏng hết. Tiếc là đầu bên kia không thấy hắn lạnh lùng tí nào, trái lại còn thấy hắn dễ thương.
Không có người quan tâm là cảm giác rất trống trải.
Tạ Hưng và Triêu Thiên Chương không phải người duy nhất biết hắn bị cảm lạnh bởi ngay sau đó, mẹ hắn bỗng gọi tới.
Phiền phức rồi đây…
“Dạ?”
“Con ốm rồi hả? Có cần mẹ lên chăm không? Sáng mai mẹ bắt xe lên nhé.”
Thẩm Quyền cười, đáp ôn hoà:
“Con 30 tuổi rồi, sáng mai con có tiết và con chỉ bị ngạt mũi thôi, không phải ốm, mẹ không cần lên đâu ạ.”
Đầu bên kia không gắt lên nhưng Thẩm Quyền cảm giác giọng mẹ mình bỗng đáng sợ hơn mọi ngày, như đang thủ thỉ vào loa vậy.
“Mẹ phải lên, mẹ không ngồi yên được, con vẫn còn bệnh.”
“Con khỏi bệnh rồi.”
“Thật sao…?”
“Thật mà.” Thẩm Quyền cười như không: “Mẹ căng thẳng quá rồi, con không uống thuốc nữa, bác sĩ không bắt con đến trị liệu nữa, mẹ không chấp nhận điều đó.”
Người phụ nữ chần trừ một lúc, thanh âm bỗng nhỏ dần, thều thào như đang kể chuyện ma:
“Mẹ mơ thấy có chó vào phá cây rau nhà mình, nó phá hết cây dâu tây bố chồng, sau đó con hồi cấp 2 xuất hiện. Con bẻ chân nó…”
“Đó chỉ là mơ thôi mẹ, con không làm vậy.”
Ngoại hình của hắn có thể không giống mẹ nhưng tính cách thì rất giống, từ lời nói tới hành động. Mẹ luôn nghĩ hắn chưa khỏi bệnh nhưng chính bà cũng chẳng nhận ra là mình cũng có bệnh. Thứ ấy truyền từ đời này sang đời khác.
Hắn chưa từng bẻ chân con chó đó, người bẻ là mẹ hắn. Nhưng bà không nhận ra điều đó có gì bất thường và cũng chẳng nhận ra loại thuốc mình uống không phải là viên bổ sung dinh dưỡng.
Đầu bên kia hỏi nhỏ:
“Thật sao…?”
“Vâng.” Thẩm Quyền cười, nét vui vẻ ban nãy bỗng biến mất hút. Thẩm Quyền cụp mắt: “Mẹ nhớ uống thuốc đầy đủ, chúc mẹ ngủ ngon.”
“Con ngủ ngon.”