SÂU BƯỚM THOÁT XÁC - Chương 24
Đúng 7 rưỡi sáng, Tạ Hưng có mặt trước cửa nhà hắn. Khí lạnh bao trùm trong không khí khiến sống mũi cậu đỏ ửng. Tạ Hưng khoác tạm một chiếc áo bông màu áo quân đội ra ngoài, đi bộ tới nhà hắn. Quanh khu nhà Thẩm Quyền rất yên ắng. Sinh viên ở trọ xung quanh hoặc là đã tới trường hoặc là đang ngủ, các ông các bà trong xóm sau khi tập dưỡng sinh xong thì đi ăn sáng cùng nhau. Thành ra khu này rất yên ắng, ít nhất là vào sáng sớm.
Tạ Hưng chỉnh lại đầu tóc của mình, hơi nóng lòng. Cậu vươn tay nhấn chuông mở cửa. Tiếc là người chạy ra mở lại không phải người cậu minh đợi.
Triêu Thiên Chương mặc mỗi cái quần đùi kẻ sọc nhìn cậu: “…”
Tạ Hưng: “…?”
“Quyền! Mày có khách này!”
“Đợi tao.” Thẩm Quyền gọi với từ trong phòng ngủ. Hắn khoác tạm cái áo len màu xanh thẫm rồi xỏ dép ra ngoài. Vừa nhìn thấy cậu, khoé miệng hắn cong lên nhanh tới chóng vánh, hớn ha hớn hở ra tiếp khách.
Trên tay Tạ Hưng cầm một bọc ni lông trắng đựng hộp xốp vẫn còn ấm. Có người thứ 3, Tạ Hưng bỗng cảm thấy ngại, định đưa bữa sáng cho hắn rồi trở về luôn thì bị Thẩm Quyền kéo vào nhà.
Triêu Thiên Chương cảm thấy hôm nay thằng bạn mình hơi lạ.
“Vào thay quần áo đi, mày định mặc mỗi cái quần đùi trước mặt cậu ấy à?”
“Tao không mang quần áo.”
“Chạy đi mua đi.”
Triêu Thiên Chương lặp lại: “Tao không mang quần áo.”
“Ngăn tủ thứ 3 đối diện giường.”
Cứ phải vòng vo một hồi để làm gì?
Khi còn ở trường, Tạ Hưng chưa bao giờ nghe hai người họ nói chuyện kiểu này nên có hơi ngạc nhiên. Cậu đưa hộp phở cuốn cho Thẩm Quyền, nói:
“Hai người ăn đi, em không làm đủ cho 3 người ăn.”
“Không sao, bụng thằng này toàn rượu thôi, bây giờ chưa ăn uống được gì đâu.” Thấy cậu lúng túng, Thẩm Quyền cười, nhận lấy bọc ni lông từ tay cậu: “Trong tủ lạnh còn thịt vịt, tôi cắm cơm thêm là được.”
Cuối cùng, Tạ Hưng vẫn chọn ở lại.
Thịt bò đã được xào lại, ngay cả đi bộ mất 15-20 phút thì thịt vẫn còn nóng. Sáng sớm, Tạ Hưng đã dậy nấu lại giúp hắn, còn ra chợ sớm để mua thêm rau sống, rửa sạch sẽ rồi mang đến.
Sau khi kết hôn, bố mẹ hắn sẽ không phải lo về vấn đề dinh dưỡng cho thằng con mình rồi.
Thẩm Quyền sắp thức ăn lên bàn rồi rửa lại rau một lần nữa trong khi Tạ Hưng cắm cơm giúp hắn. Bồn rửa bát chia làm hai phần, Tạ Hưng rửa một bên, hắn rửa một bên. Từ góc của hắn, Thẩm Quyền thấy cặp kính đen nọ trễ xuống, để lộ hàng mi dài bao người ghen tị.
Đôi mắt của đàn ông vốn rất đẹp. Lông trên cơ thể họ tương đối dày kéo theo lông mi cũng dày hơn phụ nữ, còn là do họ có hormone testosterone cao, tạo ra hiệu ứng thị giác. Người ta thường nói, nam giới có lông mi dài thường là những người trọng tình cảm.
Thẩm Quyền bỗng đùa:
“Cậu rất quan tâm tới tôi đó cậu biết không?”
“Không biết, có thể là do anh đẹp chăng?”
“Tôi đẹp?”
“Không phải sao.” Tạ Hưng nhìn hắn, đáp lại bằng giọng điệu như thể đó là một điều hiển nhiên: “Anh cũng tự nhận như vậy mà, em chưa bao giờ phản đối điều đó.”
Thẩm Quyền bỗng cảm thấy khó thở, tim đập như trống đánh.
Hắn tự luyến là một chuyện, người khác khen hắn là một chuyện nhưng người hắn thích khen hắn lại là một vấn đề khác.
Thưởng thức một người và thích một người là hai khái niệm khác nhau, Tạ Hưng tự nhận thức được điều đó. Trước đây cậu quen không ít người có khuôn mặt ưa nhìn, sau này là người mẫu, là ca sĩ đều đủ cả. Tạ Hưng có thể quan tâm tới họ vì họ đẹp nhưng yêu họ và muốn sống với họ cả đời thì cậu không thể nhìn mỗi khuôn mặt không được.
Nói xong câu kia, Tạ Hưng tự thấy ngại, ôm rổ rau ra bàn ăn. Đó chỉ là một câu khen thông thường giữa bạn bè nhưng ít nhất nó khiến mặt Thẩm Quyền dày thêm vào phân nữa để tán cậu bằng được.
Lúc Triêu Thiên Chương đi ra, bữa sáng đã được sắp sẵn trên bàn. Thầy giáo Chương gương mẫu đúng là sướng hơn vua, đêm ngủ có người đắp chăn hộ, sáng dậy có người nấu ăn cho, vật vã ở nhà người ta cả đêm mà không bị đuổi đi.
Ba người họ ngồi quây quanh một cái bàn, cầm bát của mình lên ăn trong im lặng. Thẩm Quyền gói một miếng phở cuốn rồi bỏ vào miệng, híp mắt cười.
“Ngon lắm.”
“Thật sao?” Tạ Hưng vui vẻ: “Vậy anh ăn nhiều vào.”
“Cậu dạy tôi làm nhé?”
Rõ ràng là hắn có thể lên mạng bấm chuột vài cái là ra nhưng vẫn thích cậu, Tạ Hưng cười với hắn, đáp: “Được, nếu em không quá bận.”
“Không được, nó có học thì cũng không biết nấu đâu.”
Tôi dí đầu bạn bây giờ.
Khoé miệng Thẩm Quyền giật giật mấy cái, không đáp lại cậu chàng.
“Lần cuối nó tập nấu ăn, cả hai bọn tôi đều bị ông chủ bắt cuốn gói cút khỏi trọ.”
“Anh ấy đã làm gì vậy?”
“Không hiểu nó nấu ăn kiểu gì mà cháy được cái mái che bên trên chỗ nấu nướng.”
Khu bếp ở khu tròn vụ nhà hai người hơn là bếp ngoài trời, từ nhặt rau, nấu cơm, rửa bát, tất cả đều làm bên nhoài. Trên bếp có một cái mái làm bằng tre, cách khoảng từ bụng hắn lên tới đỉnh đầu.
Vậy mà làm cháy được cái mái cao thế kia thì hắn đúng là có một không hai.
Thẩm Quyền đấm cho tên mách lẻo này một cái vào lưng.
“Đau.”
“Đấm nhẹ.”
“Tao đang đau lưng.”
Triêu Thiên Chương không cần phải câu nệ cậu nữa, đằng nào người kia cũng thấy mình mặc quần đùi đi lại như cô hồn trong nhà Thẩm Quyền rồi bèn xưng “mày-tao” như bình thường.
“Mày làm gì mà đau lưng?”
“Đêm qua mày vứt tao ở ghế sô pha, đệm thì chỗ phồng chỗ lõm, đau lưng.”
“Đệm ghế nhà tao còn không lồi lõm bằng thái độ của mày sau khi chương mắt tới 7 rưỡi sáng tại nhà người khác.”
Hai lão già này như học sinh cấp 3 vậy.
“Anh ngủ ở nhà anh ấy sao?”
“Tối qua nó đi uống rượu rồi ngủ quên ở quán nhà người ta để chủ quán mượn máy nó gọi tôi tới đón. Không những làm mất ví mà còn không thấy chìa khoá nhà nên đành đưa tạm về nhà.”
Triêu Thiên Chương hừ hừ vài cái, không đồng ý cũng không phản bác.
Thằng cha này bịa chuyện như thần.
Cậu ta để mắt thấy Tạ Hưng hơi mất tập trung, tưởng như đang suy nghĩ gì đó bèn hỏi:
“Còn cậu thì sao? Cậu quen cậu ta à? Tôi đã thấy hai người trong nhà vệ sinh nam.”
Quả nhiên là anh ta nhìn thấy rồi. Triêu Thiên Chương im ỉm như vậy không có nghĩa là không để ý, chỉ là cậu chẳng có thích nói ra hay không thôi.
“Lúc em mới công tác tại trường, khoảng 2 tháng trước, thầy Quyền là người hướng dẫn cho em.”
“Cũng đúng ha. Nó rất thích tình nguyện vào mấy vụ này, không sự kiện nào là không có mặt nó, trước đây…” Triêu Thiên Chương dừng lại bởi hắn cảm thấy biểu cảm trên khuôn mặt Tạ Hưng hơi là lạ.
Là một người trong nghề giáo viên đã 8 năm, Triêu Thiên Chương đã gặp rất nhiều thể loại học sinh và phụ huynh khác nhau, khả năng nhìn mặt đoán tâm trạng đã được củng cố rất nhiều. Triêu Thiên Chương cảm giác mối quan hệ giữa hai người này không tầm thường.
“Cậu từng ngủ lại nhà tên này rồi sao?”
“Có một lần anh ấy rủ em ăn mực nướng, lúc đó mệt quá nên có ngủ lại một hôm.”
“Ngủ ngoài sô pha?”
“Không, ngủ trong phòng.”
Triêu Thiên Chương “à” một tiếng, gật gật đầu: “mắt nhìn người của tên này rất tốt nhưng mặc bệnh sạch sẽ, không thích người ta ngủ trong phòng mình đâu. Điều đó chứng tỏ hắn muốn làm bạn với cậu.”
“Không cần tránh né, cậu ấy biết tao thích cậu ấy rồi.”
Mặt Triêu Thiên Chương tỉnh bơ.
“Tôi không chúc mừng cậu đâu.”
Tạ Hưng: “…”
Thẩm Quyền rất kì quặc, bạn bè của anh ta cũng kì quặc không kém.
Đồ ăn trên bàn đã gần hết, chỉ còn sót lại vài miếng thịt và một ít rau thơm. Thẩm Quyền gói hỏng mấy cái liền bèn cho cuốn bằng 3 miếng bánh phở một lượt giờ còn thừa đầy nước chấm. Cơm trắng cũng nguội ngắt từ bao giờ, nước thịt vịt nướng còn sót lại cứ dính chặt trên đĩa, có lau tới mấy cũng không hết được.
Triêu Thiên Chương xới bát hai, cúi đầu ăn tiếp trong khi hắn và Tạ Hưng đã no đấy bụng.
“Mày không có cảm giác gì à?”
“Cảm giác gì?”
“Cảm giác làm một cái bóng đèn chói loá chắn giữa những người đang chìm trong lưới tình.”
Suýt chút nữa Tạ Hưng phun hết đống nước cam cậu vừa uống. Cậu coi thường Thẩm Quyền quá rồi, mặt thằng cha này còn dày hơn lớp bê tông trong tường nhà cậu.
Hai người họ kì kèo với nhau một hồi, Triêu Thiên Chương mới đuổi được thằng bạn mình đi rửa bát. Cả 3 người họ đều không có tiết buổi sáng, lúc ăn xong đã gần 9 giờ sáng. Thẩm Quyền không có bài để chấm nhưng hai người Tạ Hưng và Triêu Thiên Chương thì có rất nhiều, giấy trắng ngập mặt.
Để ý kĩ, Triêu Thiên Chương không già lắm, thoạt nhìn chỉ chạc tuổi cậu, tóc bạc sớm là do di truyền, bẩm sinh đã vậy. Đây là lần đầu Tạ Hưng không thấy người này mặc cái bộ đồ được đồn là “không bao giờ tắm” bèn quan sát thêm một lúc nữa.
“Thằng đó rất hay đùa nhưng trong chuyện tình cảm, hắn không đùa đâu.”
Triêu Thiên Chương bỗng mở lời:
“Cậu cần tự mình xác định. Nếu cậu không thích đàn ông hay cụ thể hơn là không thích nó, hãy chấm dứt ngay tại đây và mặc kệ nó có nói gì. Đừng quan tâm tới nó nữa. Từ trước tới giờ nó chưa từng thích ai, nó nghiêm túc vậy nên tôi mong cậu cũng nghiêm túc.”
Tạ Hưng im lặng để người kia nói tiếp, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.
“Thú thực, tôi cảm thấy cậu có cảm tình với nó nhưng chưa tới mức thích nó. Cậu đang phân vân bởi vì cậu biết nó là người tốt và nó thích cậu thật lòng, cậu cũng muốn kiếm một ai đó để ở bên cạnh nhưng cậu đừng nghĩ lòng thương hại của cậu là tình yêu. Nếu có gì sai thì cho tôi xin lỗi, trực giác của tôi không tốt như nó.”
“Không, anh nói đúng lắm. Cảm ơn anh.”
Người thứ hai nói với cậu nên tiếp tục hay từ bỏ. Cậu cần biết thứ gì quan trọng hơn.
9 rưỡi sáng, Tạ Hưng chào hai người họ, nói là phải tới trường chấm bài nốt. Thẩm Quyền đang giặt quần áo ở bên trong, không tiện ra tiễn khách. Hắn bèn để Triêu Thiên Chương làm việc này hộ mình.
Tạ Hưng không hiểu con người thật của Thẩm Quyền và chính hắn cũng chưa có ý định kể cho người kia. Tạ Hưng phải hiểu rằng, vũ lực không phải cách duy nhất để khiến một người chịu ở bên mình bởi vì Tạ Hưng vẫn rất đơn giản.
Cậu vừa đi, Triêu Thiên Chương bỗng nói to, chẳng biết là đang kêu với ai:
“Tao nói thế có sai không?”
Thẩm Quyền cười:
“Không sai, cảm ơn mày.”