SÂU BƯỚM THOÁT XÁC - Chương 23
Chập choạng tối, Thẩm Quyền nghe thấy tiếng gọi chuông. Tháng 10, bầu trời chuyển đen nhanh hơn mọi ngày, mới gần 7 giờ tối, ánh mặt trời đã biến mất tăm từ bao giờ. Vừa mở cửa, hắn bỗng nhăn mặt, đưa tay lên bịt mũi mình, hướng mắt lên nhìn cái tên gầy gò trước mặt. Cậu ta mặc một cái áo lông cừu, dưới vận quần bò xanh, bên trong mặc áo sơ mi.
“Mịa…mày uống rượu à?”
“Mới uống một ngụm thôi.” Triêu Thiên Chương hừ một tiếng: “Uống cùng không?”
“Mai mày có tiết không?”
“Không có.”
“Không đến trường chấm bài à?”
“Không chấm một hôm không chết được.”
Cái thể loại giáo viên kiểu gì thế này?
Thẩm Quyền nhăn mặt:
“Uống rượu ít thôi, tửu lượng của mày có tốt lắm đâu, lần nào uống không nôn thì ngủ tới trưa.”
“Tao có mua thêm vịt quay.”
“Được, vào đi bạn.”
Tốc độ lật mặt của thằng cha này còn nhanh hơn lật bánh tráng. Có vịt quay rồi hắn đỡ phải chạy ra ngoài mua bánh bao ăn tối. Ngày mai Thẩm Quyền có tiết, nhưng mà là vào buổi chiều. Tửu lượng của hắn cũng tốt hơn thằng bạn thân, có say cũng không ngủ li bì lâu tới thế.
Triêu Thiên Chương không để ý, cởi giày bước vào nhà.
Hiếm khi cậu chàng mới lộ ra vẻ bực bội như thế này. Triêu Thiên Chương rất dễ tính, tính tới thời điểm hiện tại, lần duy nhất hắn thấy thằng bạn mình cáu là lúc bố mẹ cậu ta lên tận phòng trọ để dằn mặt. Mỗi lần cái lại uống rượu mà tửu lượng thì chẳng ra gì, có lần còn nôn luôn dưới chân giường Thẩm Quyền.
Triêu Thiên Chương là người đầu tiên hắn không đọc vị được ngay từ đầu đơn giản là vì toàn bộ những thông tin trên Facebook của cậu ta đều là giả. Hai người họ gặp nhau trên diễn đàn trường lúc cần người ghép trọ, lúc đó Triêu Thiên Chương để tên là Nguyễn Lan Anh, giới tính nam nhưng hình đại diện là nữ, ảnh đăng trên Facebook là ảnh mạng, ngày sinh tự bịa ra, tất cả mọi thứ đều là ảo, ngay cả người đàn ông chụp hình cùng cô gái và cả căn nhà phía sau đều là giả hết.
Thẩm Quyền nghĩ tên này đúng là rảnh quá hoá giồ mới ngồi chăm chút cho hình tượng ảo như một tiểu thư nhà giàu thế này.
“Không phải mày về quê à? Sao ra sớm thế?”
“Ổng lừa tao.” Triêu Thiên Chương gằn giọng. Sống với cậu ta hơn 10 năm, làm sao Thẩm Quyền không biết cậu chàng đang nhắc tới ai.
Hôm nay cậu có tiết nhưng cuối cùng phải xin nghỉ vì nghe tin mẹ cậu ta ra đường không cẩn thận nên bị tông xe, ngay cả đơn xin nghỉ cũng đã làm hết rồi. Cuối cùng đó chỉ là một trò lừa do bố mẹ cậu ta dựng lên mà đây cũng không phải lần đầu tiên Triêu Thiên Chương mắc lừa.
Suy cho cùng, dù cậu ta có ghét gia đình mình đến mấy thì vẫn còn quan tâm tới bố mẹ mình.
“Mấy người họ hàng tới mỉa mai, ổng lại đem tao ra làm lá chắn, nói là rõ ràng trước khi chết, ông nội muốn để lại gia sản cho tao chứ không phải bác cả. Bộ mấy người đó không phân biệt được lúc nào là nói đùa lúc nào là nói thật à?”
Thẩm Quyền không trả lời hắn, để im cho người kia nói. Đôi lúc, người ta chỉ cần một người lắng nghe là đủ rồi, không mong muốn người kia đáp lại mà câu ấy không phải bao giờ cũng đúng ý.
Mùi vịt quay thơm phức, tràn vào khoang phổi hắn, thậm chí hai người họ chỉ cần ngửi thôi cũng có cảm giác thịt vịt mềm tan trong miệng. Da thịt bị nướng cháy trông vô cùng bắt mắt.
Nhưng Triêu Thiên Chương không ăn. Cậu cắn được hai miếng thì dừng lại, uống thêm mấy ngụm rượu nữa.
“Có lẽ lí do duy nhất ông ấy còn để tao sống là do câu nói của ông nội năm xưa. Nếu không có thì chắc tao cũng đi theo bác cả rồi.”
Dù ông nội có nói sẽ để lại gia sản cho cậu nhưng cuối cùng người ông chọn vẫn là bác cả như một truyền thống không thay đổi. Triêu Thiên Chương cũng thừa biết đó là lời nói đùa của trẻ con, tiếc là những vị phụ huynh kia lại nghĩ là thật.
Triêu Thiên Chương không biết nên vui hay nên buồn.
Sau khi bác cả chết, gia sản thuộc về bố cậu một cách danh chính ngôn thuận. Nhưng cách để dành từ anh trai mình lại không hề hợp pháp. Câu nói ấy là lá chắn bảo vệ cho cậu còn toàn mạng tới bây giờ, ai sẽ nuôi một tên có ý định tố cáo bố mình chứ.
“Mày vẫn chưa tách ra sao?”
“Tao làm gì đủ tiền, tao không giàu đến thế.” Giọng Triêu Thiên Chương cũng nhỏ lại. Uống xong mấy ngụm rượu, tâm trạng cáu bẳn của cậu đã dịu đi phần nào, trở về trạng thái vô cảm như ngày thường. “Chừng nào tao chưa kiếm đủ tiền bằng số di sản của ông, tao không thoát ra được.”
Dòng họ xô xát là vì tiền, cậu không thoát ra được cũng vì tiền. Đến cùng, người ta luôn bảo tiền bạc không quan trọng nhưng nó lại có khả năng quyết định số phận của một con người. Chỉ cần trả lại cho người xứng đáng được hưởng di sản ấy, Triêu Thiên Chương coi như không còn giá trị với dòng tộc.
Mà đó lại là điều cậu ta muốn.
“Ăn thêm thịt vịt đi.”
“Ăn cái đếch, ra đây bồi rượu cho bố.”
Chưa gì đã say rồi.
Thẩm Quyền đỡ trán, để tên sâu rượu này kêu than một hồi còn mình thì ngồi gặm thịt vịt.
Bố cậu ta chiếm hết di sản của cả gia tộc, chừng nào Triêu Thiên Chương chưa trả đủ, cậu ta không thể thoát khỏi nhà họ Triêu. Người duy nhất còn quý cậu là Triêu Thị Kim, những lần Triêu Thiên Chương trốn tránh về quê đều là Triêu Thị Kim đi hộ, bao che cho cậu.
Trẻ con không có lỗi, chúng không phải chịu trách nhiệm cho những sai lầm của người lớn.
Thẩm Quyền rất kiên nhẫn mà ngồi cạnh uống rượu cùng vị tướng này. Triêu Thiên Chương rất ít khi tìm tới hắn, cậu ta chỉ lộ ra vẻ yếu đuối nhất khi dính líu tới di sản của ông nội.
Triêu Thiên Chương mua nguyên một con vịt nướng trong khi mình thì chẳng ăn mấy, Thẩm Quyền đành gói chúng để trong tủ lạnh để mai ăn sáng. Hắn bỏ hết thịt vào một cái hộp nhựa, đậy nắp cẩn thận. Lúc đi ra ngoài, thằng bạn thân của hắn đang nằm vắt vẻo trên ghế sô pha, há miệng ngáy khò khò.
“Con lợn này, dậy hộ tao.”
Triêu Thiên Chương hừ một cái, vỗ đánh bép lên mu bàn tay hắn.
Khoé mắt Thẩm Quyền giật nhẹ một cái, mặc kệ cậu ta nằm trên ghế sô pha. Chưa tới 9 giờ tối, bà chủ khu tập thể vẫn còn thức, hắn bèn xuống đó mượn chăn cho Triêu Thiên Chương.
Bên ngoài, gió thu thổi không ngừng. Tiết trời se lạnh, trăng treo đỉnh đầu. Cả khu tập thể vắng tanh không một bóng người, xa xa, ánh đèn xe từ đường lớn vẫn nhấp nháy liên hồi tới khi mặt trời mọc. Bậc cầu thang rỉ sắt phát ra tiếng cọt kẹt mỗi khi bước chân lên, các gian phòng trên tầng 4 còn sáng đèn, tiếng ti vi vọng ra tận sân nhà.
Lúc hắn quay về, Triêu Thiên Chương đã đổi tư thế, gác chân lên bàn nhà hắn.
Tướng ngủ của tên này chẳng bao giờ thay đổi.
Lúc còn ở phòng trọ, tên này trong lúc ngủ hay vung chân đạp tay lung tung, thỉnh thoảng lại nói mớ, còn ngáy rất to nữa chứ. Sau khi cắt amidan, Triêu Thiên Chương không ngáy nữa nhưng cựa quậy trong khi ngủ thì vô địch.
Thẩm Quyền ném cho hắn cái chăn rồi để tên này nằm ngoài sô pha trong khi mình đi tắm. Nếu Triêu Thiên Chương mà biết cách Thẩm Quyền đối xử với người ngủ gật trong nhà hắn tên Tạ Hưng thì có lẽ cậu chàng sẽ tuyệt giao với thằng bạn khốn này ngay lập tức.
Điện thoại thông báo một tin nhắn từ 1 tiếng trước, Thẩm Quyền lấy quần áo từ trong tủ, tiện tay mở điện thoại ra xem.
[“Em lỡ làm phở cuốn hơi nhiều, anh muốn ăn cùng không?”]
Tạ Hưng ngồi 15 phút mới nghĩ ra câu này. Cậu muốn cảm ơn vì Thẩm Quyền đã rất tử tế mà ra sô pha ngủ, còn lau trán giúp cậu. Tự dưng bắt chuyện thì cậu không quen, nghĩ nghĩ một hồi bèn nói là còn thừa đồ ăn.
Tất nhiên Thẩm Quyền không muốn vạch trần cậu.
Chủ động nhắn tin thế này thì chắc chắn là đang có ý với mình rồi!
Chỉ cần Tạ Hưng quan tâm hỏi han thêm câu nữa là hắn sẵn sàng gả cho nhà bên kia rồi.
[“Có chứ.”]
Ước chừng nửa phút sau, Tạ Hưng đáp lại:
[“Vậy sáng mai, khoảng 6 rưỡi em mang sang cho anh nhé.”]
[“Sáng mai cậu có tiết không?”]
[“Không có, tiết của em vào buổi chiều.”]
[“Sáng mai tôi cũng không có tiết, không cần dậy sớm thế đâu, để 7 giờ hoặc 7 rưỡi sang cũng được, cậu cần ngủ đủ giấc.”]
Thẩm Quyền cũng biết dạo này cậu bận chấm bài, ơi trường tới 9 rưỡi tối, ăn cơm xong đã hơn 10 giờ còn phải ngồi chuẩn bị cho tiết học ngày mai, bận tối tăm mặt mũi. Thức khuya không tốt cho sức khỏe, nhất là khi cậu còn trẻ như vậy.
[“Thế 7 rưỡi em sang vậy.]
[“Được.”] Thẩm Quyền nhắn thêm: [“Chúc ngủ ngon, cậu đừng thức khuya nhé.”]
Trong muôn vàn con người Tạ Hưng từng gặp, Thẩm Quyền là người đầu tiên và sẽ là người duy nhất kiên nhẫn nhắn tin với cậu mỗi tối, ngày nào cũng chúc ngủ ngon, biết bao giờ cậu cảm thấy mình phiền thì dừng lại. Chẳng biết từ bao giờ, “chúc ngủ ngon” đã là một từ quen thuộc mà cậu luôn mong ngóng được nghe. Tạ Hưng bỗng cảm thấy ấm lòng, cậu nhắn lại một câu rồi tắt đèn đi ngủ.
[“Vâng ạ, chúc anh ngủ ngon.”]
Ngoài phòng khách bỗng phát ra tiếng động:
“Oá..! Hừ…hừ…hừ.”
Nếu không phải hôm nay hắn đang vui thì thằng sâu rượu đang lảm nhảm trong lúc ngủ kia sẽ bay khỏi nhà hắn ngay.
Gần 10 giờ tối, Thẩm Quyền mới tắm rửa xong xuôi. Điện thoại thông báo cái đích đá hắn mới đặt mua về sẽ được giao vào khoảng sáng mai, trên màn hình còn hiện lên dòng thông báo.
Sau 7 năm, cuối cùng Tạ Hưng cũng chịu bỏ tấm ảnh cũ rích trong quán thịt nướng, thay vào đó là tấm chụp toàn cảnh các sân trường trong ngày hội ngôn ngữ. Câu lạc bộ báo chí và câu lạc bộ nhiếp ảnh đã chụp chúng. Thẩm Quyền có thể thấy bóng lưng hắn đang mặc giáp đứng trước trại tiếng Nhật và xa xa là Tạ Hưng đang chụp ảnh cho học sinh của mình. Những mẩu giấy đỏ từ trên cao rơi xuống như cánh hoa, trải khắp mặt sân.
Thẩm Quyền bỗng mỉm cười.
” Dung dịch… Na2CO3 và Na3PO4 có thể làm mềm tất cả các loại nước cứng… vì tạo kết tủa với Ca2+ và Mg2+”
“Trật tự đi không tao đuổi mày ra khỏi sô pha đấy!”
Triêu Thiên Chương hừ hừ thêm mấy cái nữa thì xoay người, úp mặt xuống đệm ghế rồi ngủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.