SAO BOSS CÒN CHƯA TRỐN? - Chương 4: Mục tiêu của chúng ta là một chân của nó
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAO BOSS CÒN CHƯA TRỐN?
- Chương 4: Mục tiêu của chúng ta là một chân của nó
Nhan Lộ Thanh có một thắc mắc siêu to khổng lồ trong lòng – rốt cuộc là cô xuyên sách hay đi đội nồi?
Nồi trên đầu cô chắc cũng đủ để mở cửa hàng bán nồi luôn được rồi.
Mà vừa hay, Cố Từ dường như sợ cô còn chưa ngại đủ, quan tâm hỏi, “Nhà tắm khó sửa lắm à?”
Nhan Lộ Thanh: “…”
Nghe qua thì không có vấn đề, nhưng trong tình hình này sao cứ thấy mùi cà khịa thế nhỉ.
Nhưng đây là Cố Từ, bây giờ vẫn chưa bị bức đến biến đen. Cố Từ hiền lành đáng thương như thế làm sao có thể đi cà khịa người khác.
Thôi bỏ đi.
Đại Hắc cúp điện thoại, Nhan Lộ Thanh làm động tác kéo khóa miệng với anh ta rồi xoay người mở cửa nhà tắm.
Cố Từ đang ngồi trên giường.
Nói chính xác hơn, anh đang dựa vào gối mềm cứ như không có xương, thoạt nhìn vô cùng thoải mái, trông rất thích mắt.
Nhan Lộ Thanh cố vẽ nụ cười với anh: “Nhà tắm cũng không khó sửa lắm, anh ta đóng cửa lại vì nhận được điện thoại, có việc gấp muốn nói với tớ.”
“Ừ.” Cố Từ cũng rất phối hợp mà gật đầu.
Nhan Lộ Thanh nháy mắt với Cố Từ, vừa ra ngoài cửa vừa nói, “Giờ tớ phải…”
Chữ “đi” còn chưa kịp nói ra, Cố Từ đã chặn họng cô.
Anh ngồi ngay ngắn trên giường, hỏi một câu không liên quan, “Hôm nay cậu đi dự tiệc?”
Nhan Lộ Thanh: ?
Cô dừng bước lại, “Dự… Dự tiệc gì cơ?”
Không đợi Cố Từ trả lời, Đại Hắc đã anhg giọng nhắc nhở, “Cô Nhan, trưa nay là sinh nhật của cậu Kim, thợ make-up bà chủ mời đến sẽ tới ngay đây ạ.”
Cậu Kim… Sinh nhật của Kim Khởi An?
Có lẽ vì không liên quan đến cốt truyện chính nên đây là một phần không được viết trong tiểu thuyết.
Nhưng Nhan Lộ Thanh không lạ cái này.
Cô đến gần Cố Từ, tò mò hỏi, “Cậu quan tâm sinh nhật Kim Khởi An làm gì?”
“Vốn cũng không để ý,” Cố Từ cười cười, “Nhưng tôi còn để đồ ở nhà nó. Nếu cậu đi dự tiệc, liệu có thể giúp tôi mang về được không?”
Nhan Lộ Thanh càng tò mò hơn, “Đồ quan trọng lắm hả?”
“Điện thoại.”
Trời.
Đây là của quý của con người! Vô cùng quan trọng!
Nhan Lộ Thanh đang định đồng ý, nhưng khi lời đang muốn bật ra thì cô bất chợt nghĩ đến một ý tưởng hay ho.
Cô mở miệng: “Cố Từ.”
“Ừ?”
Nhan Lộ Thanh vì ý tưởng của mình mà vui vẻ, “Cậu có muốn… đi cùng không?”
Phần này không có trong tiểu thuyết. Nguyên chủ chắc sẽ đi, vì Kim Khởi An cho ả mặt mũi, “chuyển” Cố Từ đến tay ả. Hôm sau là sinh nhật Kim Khởi An, nguyên chủ không thể không có mặt được.
Trong tiểu thuyết, Cố Từ chắc canh là vẫn bị vây trong biệt thự này.
Đội nhiều nồi như thế rồi, có thể bỏ ra được cái nào thì hay cái đó.
Ai cho thằng chó kia vẻ vang ăn sinh nhật thả cửa trong khi Cố Từ phải chịu tội thế?
Nhan Lộ Thanh cực muốn mang Cố Từ theo.
Không muốn thằng đó thoải mái.
Càng muốn thằng đó gà bay chó sủa, không thể qua được cái ngày sinh nhật này!
–
Hỏi xong, Nhan Lộ Thanh thấy được biểu tình rõ ràng nhất trên mặt Cố Từ từ lúc cô xuyên qua đến giờ.
Tuy rất nhanh, nhưng rõ ràng là giật mình.
Cố Từ trước nay đều mang dáng vẻ bình tĩnh bày mưu tính kế, tuy không hiểu sao nhưng khiến loại người này giật mình thực sự giống như vừa mới đạt được thành tựu nào đấy.
Cô không rõ rằng Cố Từ vốn chỉ cảm thấy nhàm chán.
Đau đớn về thể xác chẳng là gì với anh cả, thật ra anh chỉ muốn nhìn xem vì sao đồ thần kinh này lại khác như thế, rốt cuộc là có mục đích gì.
Còn muốn nhìn xem cô có thể giả vờ đến khi nào, đến trình độ nào.
Không cần cô hỗ trợ, Cố Từ cũng sẽ có đủ cách để lấy điện thoại về.
Cho nên anh thử.
Anh đã nghĩ ra vô số kết quả khác nhau, nhưng lại không nghĩ đến mọi chuyện thành thế này: Hiện giờ anh đang ngồi trong phòng trang điểm với đồ thần kinh kia, còn sắp cùng nhau đi dự tiệc sinh nhật của Kim Khởi An.
“Cậu cười cái gì?”
Nhan Lộ Thanh kẻ mắt xong, vừa mở ra đã thấy gương mặt tươi cười của Cố Từ. Mi anh buông xuống, khóe môi cong lên, dường như đang nhìn thấy cái gì thú vị lắm.
Cố Từ mở mắt ra, dường như có thể nhìn rõ cô qua lớp sương mù, “Tôi đang cười, đúng là giống loài khác nhau nên không thể hiểu được nhau.”
“???”
Thật sự, ngay bây giờ Nhan Lộ Thanh cũng không hiểu được anh có ý gì.
Nhưng sự chú ý của cô mau chóng bị chuyện khác hấp dẫn.
“Ái ái, có chuyện cứ từ từ nói, đừng làm gì tóc tôi!” Nhan Lộ Thanh kịp thời chặn lại cái tay đang muốn chạm đến tóc mình của thợ make-up.
Thợ make-up là một người đàn ông cao gầy ăn mặc giản dị có vẻ ngoài thanh tú. Anh ta dường như đã bị Nhan Lộ Thanh dọa sợ, lắp bắp, “Cô, cô Nhan, đây chỉ là kiểu đơn giản, sẽ nhanh thôi.”
Nhan Lộ Thanh sống chết bảo vệ tóc mình, từ chối, “Không được, không được, anh cứ uốn hai phát là xong . Tôi sắp trọc đến nơi, không thể làm gì thêm được, miễn ý kiến.”
Thợ make-up không nghĩ đến là lí do này, ngạc nhiên một lúc rồi nghe theo cô.
Tóc tai xong xuôi, vốn dĩ cũng chỉ là qua loa nhưng hiệu quả lại khiến Nhan Lộ Thanh chấn động.
Hôm qua cô còn đang ghét bỏ ngoại hình của mình, hôm nay trông đã thuận mắt hơn gấp mười lần. Không có quầng thâm, thêm chút trang điểm vào không còn tái nhợt nữa, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, tóc uốn lại, xõa tung ra, đỉnh đầu vẫn còn đủ tóc.
Dường như cô đã thấy được bản thân ngày trước.
Cố Từ thay quần áo sớm hơn Nhan Lộ Thanh, hơn nữa, mặt của anh khiến cho trợ lí của anh thợ make-up không biết làm sao để xuống tay. Cô trợ lí nhỏ ngó trái ngó phải một lúc, đỏ bừng mặt, ghé sát tai anh thợ nói thầm, “Em thấy không cần phải trang điểm cho cậu này đâu…”
Vốn dĩ cũng có ít phái nam trang điểm, cho nên cuối cùng Cố Từ chỉ thay mỗi quần áo rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi trên ghế.
Nhan Lộ Thanh đi theo cô trợ lí nhỏ thay đồ, trong phòng chỉ còn lại anh thợ make-up, Đại Hắc và Cố Từ.
Tạo được vẻ ngoài đột phá này cho Nhan Lộ Thanh thật không khác gì chạy marathon, thợ make-up xong việc cũng đã thấm mệt. Anh ta có quen biết với Đại Hắc, hỏi nhỏ một câu, “Gần đây cô Nhan đổi tính à? Lần trước tôi sang đây không thấy cô ấy như thế, đầu óc khỏi bệnh rồi?”
Đại Hắc đứng cạnh cửa, không biết Cố Từ đang nhắm mắt giả vờ ngủ, nói thẳng thừng, “Không, lại bệnh đấy, còn bệnh nặng.”
Sau lại nhớ đến đến tiền án tiền sự của Nhan Lộ Thanh, anh ta nói tiếp, “Nhưng mà hiện giờ tạm thời còn chưa biết có phải giả vờ hay không.”
Cố Từ: “…”
“Ầy, tiếc thật.” Anh thợ make-up tiếc rẻ, “Tôi cảm thấy lần này cô ấy bệnh còn dễ thương hơn trước kia nhiều.”
“…”
Cố Từ cuối cùng cũng mở mắt ra, từ tốn đứng lên. Anh sửa lại trang phục, đi đứng cực thì thẳng, trông không khác gì cây tre.
Đại Hắc và anh thợ make-up phát hoảng.
Cố Từ đi qua hai người họ, liếc một cái, “Nói với Nhan Lộ Thanh là tôi ra xe trước.”
Đại Hắc ngơ ngác: “Sao lại thế?”
Cố Từ: “Sợ bị lây.”
“…?”
–
Mười một giờ trưa.
Nhan Lộ Thanh thay đồ hơi lâu, vì cô gầy hơn, eo cũng rất nhỏ.
Vừa ra khỏi phòng thay đồ, Đại Hắc đã chờ cô ngoài cửa, “Cô Nhan, có thể đi được rồi ạ.”
“Cố Từ đâu?”
“Đã lên xe trước rồi.”
Ra khỏi biệt thự, Nhan Lộ Thanh cảm thấy cứ gọi Đại Hắc là “này” thì cũng không hay lắm, nhưng cũng vô cùng bất lịch sự nếu tự tiện đặt biệt danh cho người khác, nên cô hỏi trước, “Tiện thể, tên anh là gì?”
Đại Hắc giờ đã quen thuộc với bệnh “mất trí nhớ” của cô, “Cô Nhan, chúng tôi có số thứ tự, hôm trước cô vẫn gọi chúng tôi theo số.”
“Vậy số của anh là gì?”
“007 ạ.”
“…”
Hình như anh không xứng với cái số này cho lắm.
Nhan Lộ Thanh muốn nói lại thôi. Cô không gọi được số của vệ sĩ này: “… Được rồi, từ hôm nay trở đi, tôi gọi anh là Đại Hắc.”
Đại Hắc cảm thấy kì quái, nhưng nghĩ một chút cũng không cảm thấy kì quái.
Chỉ cần mặc niệm cô Nhan là bệnh nhân tâm thần, vậy chuyện gì cũng có thể lí giải được rồi.
Đại Hắc lại hỏi, “Cô định mang theo mấy người?”
“Hai người thôi, anh, cả Tiểu Hắc, Tiểu Hắc là…” Nhan Lộ Thanh chỉ anh ta, rồi chỉ thanh niên Lăng Đầu Thanh có miệng cũng như không, “Anh ta. Tên tôi mới đặt đấy, lát nữa anh nhớ báo cho anh ta, hai người quen dần đi.”
Đại Hắc chững chạc thông minh, Tiểu Hắc lỗ mãng ngu đần.
Cô đúng là thiên tài đặt tên.
Nhan Lộ Thanh tiếp tục nói kế hoạch mình đã chuẩn bị sẵn, “Anh cứ làm theo lời tôi nói hồi sáng, dù Kim Khởi An có biết, nó cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Anh chỉ đạo cho Tiểu Hắc làm, mục tiêu của chúng ta là một chân của nó, nhớ phải giải thích rõ ràng cho Tiểu Hắc.”
“Rõ.”
Nhan Lộ Thanh nhìn thanh niên cường tráng da ngăm đen chạy về phía mình, không kiềm được mà hỏi, “Đúng rồi, có phải vì Tiểu Hắc quá biết đánh nhau nên mới vào được đây?”
Đại Hắc gật đầu, “Rốt cuộc thì chỉ số thông minh của cô cũng nhận ra rồi.”
–
Vì xe dáng dài nên Cố Từ ngồi đối diện với Nhan Lộ Thanh.
Cố Từ mặc vest đen, không có hoa văn trang trí nào nhưng vẫn đủ để giá trị nhan sắc của anh lên một tầm cao mới.
Trong xe yên tĩnh, cuối cũng người có chỉ số IQ thấp nhất mở miệng.
Tiểu Hắc có chuyện muốn nói, hơn nữa anh ta đã từng nói sai nhưng không bị phạt, nên to gan hỏi, “Cô Nhan, vì sao cậu Cố cũng đeo kính râm giống chúng tôi?”
Thật sự Cố Từ có đeo kính râm, đây là Nhan Lộ Thanh dặn dò anh.
Tính ra Cố Từ đã biến mất khoảng hai tháng, rất khó để giải thích được chuyện mắt anh vì sao lại không nhìn rõ được. Trong mấy buổi tiệc tùng kiểu này, đám con ông cháu cha thích làm màu đeo kính râm, nếu có người hỏi, Nhan Lộ Thanh cũng có thể đáp là đi trượt tuyết bị đau mắt.
Tiểu Hắc nghe giải thích xong đã hiểu rõ.
Nhưng lại nhìn thấy Cố Từ ăn mặc không khác gì anh ta với Đại Hắc, cũng là vest đen màu mực tàu, anh ta lại hỏi tiếp, “Ba người chúng tôi ăn mặc như nhau, nhỡ cậu Cố bị hiểu nhầm thành vệ sĩ thì sao ạ?”
Nhan Lộ Thanh nói như đúng rồi, “Anh không cần lo, vừa nhìn đã thấy cậu ấy là con nhà giàu rồi.”
Tiểu Hắc: “…”
Lực sát thương không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực kì cao.
Biệt thự nằm ở ngoại ô, để chạy xe đến cũng phải mất bốn năm chục phút. Nhan Lộ Thanh ngó trái ngó phải rồi yên lặng xem TV. Cô hỏi ý của Cố Từ, sau thiếu kinh nghiệm không biết mở TV thế nào, đành phải nhờ đến Đại Hắc.
Vốn dĩ Nhan Lộ Thanh chỉ không muốn đối diện với bầu không khí ngại ngùng trong xe, ai ngờ bộ phim lại vô cùng lôi cuốn.
Nữ chính trọng sinh, nữ phụ thích nam chính cũng trọng sinh, mà nam chính thì không. Cho nên, hai người phụ nữ biết trước cốt truyện quay ra hại nhau. Hiện tại nữ phụ ác độc chiếm thế thượng phong, lại còn là bông sen trắng lai với trà xanh, nữ chính không thể làm gì được ả.
Nữ phụ ác độc trọng sinh khiến nam chính mê muội, nhưng thực chất ả không thích nam chính, chẳng qua là đời trước chết thảm quá nên đời này ả muốn ôm đùi thôi.
Phim đang đến hồi gay cấn, good girl ảm đạm để bad girl đắc ý.
Quảng cáo xen vào giữa, Nhan Lộ Thanh thật lòng cảm thán một câu, “Không nghĩ rằng ở đây còn có phim trọng sinh hay ho như thế.”
Tiểu Hắc không kìm được mà rủa xả, “Con ả kia xấu thật, đời trước chết thảm, đời này giả làm người tốt quay nam chính xoay vòng vòng.”
Nhan Lộ Thanh: “Rõ thế còn gì.”
Sau đó, Đại Hắc cũng tham gia vào hội bà tám. Nhan Lộ Thanh cảm thấy cả hai nói chuyện quá thiếu muối, nên quyết định quay sang tìm chủ đề với Cố Từ, “Cố Từ, cậu xem phim này chưa?”
Cố Từ đáp lại cô, “Từng xem rồi.”
Thế mà đã xem rồi!
Mắt Nhan Lộ Thanh sáng lên, “Vậy cậu cảm thấy thế nào?”
Cố Từ nhìn cô, mắt thì châm chọc nhưng dáng vẻ lại rất hiền lành, “Tôi cảm thấy nữ phụ trọng sinh diễn xuất không tệ.”
Nhan Lộ Thanh vỗ đùi: “Ha ha, tớ cũng thấy thế!”
“…”