SÁNG SỦA CẢ ĐỜI - Chương 7: Chương 7
Editor: Cam.
(bonglantrungmuoi3)
Beta: Esther.
– —-
Toàn bộ thời gian cần cho kế hoạch này là nửa năm.
Nửa năm là sáu tháng, theo như mỗi tháng có bốn tuần, thì sáu tháng sẽ có tổng cộng hai mươi bốn tuần.
Nếu mỗi tuần gọi video call một lần, thì sẽ có hai mươi bốn cơ hội nói chuyện.
Lúc đầu Cảnh Dập Xán định lợi dụng hai mươi bốn cơ hội nói chuyện này, sau đó khiến ba mẹ hắn tiếp thu mối quan hệ yêu đương của hắn với Dịch Nhiễm.
Trước mắt đã dùng hết hai cơ hội, còn lại hai mươi hai.
Ở trường được con trai tỏ tình, gặp hủ nữ, hai việc này chỉ là mới khởi đầu thôi, phản ứng của ba mẹ như thế nào cũng rất quan trọng.
Như câu nói vạn sự khởi đầu nan, áp lực lớn, nhưng động lực lại càng lớn hơn, nên cần phải “tu thành chính quả”, cần phải kiên trì phấn đấu đến cùng.
Đương nhiên, Cảnh Dập Xán biết Dịch Nhiễm chắc chắn rất muốn biết hắn đã nói gì với ba mẹ, hắn cũng không có ý định giữ bí mật với Dịch Nhiễm.
Nên mỗi lần gọi điện thoại hắn đều đặt máy ghi âm kế bên, lưu lại mọi lời nói, chỉ cần Dịch Nhiễm tò mò muốn nghe, thì lúc nào cũng có thể nghe.
Tối nay, sau khi Dịch Nhiễm nghe xong hai đoạn ghi âm cuộc trò chuyện trước đó, anh im lặng một lúc lâu, cau mày, vẻ mặt trầm ngâm.
“Tiểu Xán, em làm như vậy…” Rốt cuộc Dịch Nhiễm cũng mở miệng, anh nhỏ giọng nói, “Em bịa ra chuyện lừa dối họ, lỡ như sau này chú dì biết được sự thật… Em có nghĩ tới hậu quả sẽ như thế nào chưa?”
Cảnh Dập Xán nắm lấy tay Dịch Nhiễm, nhoẻn miệng cười: “Chỉ cần anh không nói, thì sẽ không có lỡ như.”
Dịch Nhiễm trịnh trọng nhìn Cảnh Dập Xán: “Em định che giấu bí mật này cả đời sao?”
Cảnh Dập Xán nghiêm túc: “Chỉ cần kết quả cuối cùng là hạnh phúc như chúng ta mong muốn là được rồi, sự thật quan trọng đến vậy sao? Còn nữa… A Nhiễm, sự thật trong lòng anh là như thế nào?”
Dịch Nhiễm dời tầm mắt: “Em đã biết rõ rồi mà còn hỏi.”
Cảnh Dập Xán nhún vai, cười một cách ngây thơ: “Nói sao giờ.”
Dịch Nhiễm hít một hơi, “Sự thật là… Người bẻ cong em là anh, anh đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho em, để em bước vào, từ đó đã bắt đầu đi trên con đường cong(*) này.”
*đường cong: ý nói nó có nghĩa là tiêu tốn thời gian và năng lượng không cần thiết để giải quyết một vấn đề hoặc đạt được một mục tiêu.
Tuy nhiên, đôi khi điều đó tưởng chừng như không cần thiết và chúng tôi coi đó như một quá trình gian nan giúp con người trưởng thành và kiên trì.
Nhớ năm đó Cảnh Dập Xán chỉ mới mười tuổi đang học lớp bốn, Dịch Nhiễm ba mươi tuổi, lúc đó vẫn ở bên cạnh Mễ Hậu Đào.
Có một hôm sau khi tan học, Cảnh Dập Xán trực tiếp đến nhà của Dịch Nhiễm, hắn thấy cửa đang hé mở nên đã đẩy cửa bước vào, nhưng không ngờ lại nhìn thấy ba nuôi và một anh trai đang hôn nhau… Sau đó Dịch Nhiễm liền đẩy người bạn trai đang dính lấy mình ra rồi đuổi đi.
Anh nói chuyện với Cảnh Dập Xán một cách rất kiên nhẫn và thận trọng, quên cái chuyện con vừa nhìn thấy đi, giữ bí mật cho ba nuôi có được không?
Cảnh Dập Xán nghiêm nghị trả lời, giữ bí mật thì được, nhưng không thể quên được.
Dịch Nhiễm đau đầu không thôi, lại sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa nhỏ, nên đã nói với thái độ gần như van xin, coi như ba nuôi phạm sai lầm, ba nuôi nhận sai và kiểm điểm, đảm bảo sau này sẽ không tái phạm nữa, nên Tiểu Xán hãy quên nó đi, được không?
Tiểu Xán cau mày, tỏ vẻ ba nuôi không sai, trái kiwi(*) kia mới là người sai, chỉ tại ba nuôi không gặp được đúng người thôi, sau đó hắn còn hỏi khi nào ba nuôi mới chia tay với trái kiwi.
*kiwi (猕猴桃) có pinyin Míhóutáo Mị Hầu Đào, đọc giống giống tên Mễ Hậu Đào (米厚涛) có pinyin Mǐhòutāo.
Vì dỗ dành cậu, Dịch Nhiễm liền nói được được, chờ lát nữa sẽ nói với trái kiwi chuyện này.
Tối hốm đó Dịch Nhiễm đã gọi điện cho Mễ Hậu Đào, nói sau này hắn đừng đến nhà anh nữa, sợ Tiểu Xán nhìn thấy.
Mễ Hậu Đào không vui, nên đưa ra điều kiện là Dịch Nhiễm phải nghỉ việc và đến công ty của Mễ gia làm, còn phải dọn đến biệt thự Mễ gia ở.
Dịch Nhiễm không phải là loại người ăn cơm mềm, nên anh kiên quyết từ chối.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, nửa tháng sau Mễ Hậu Đào nói chia tay, chính thức chấm dứt mối quan hệ này của bọn họ.
Sau bảy năm sống độc thân, ở tuổi ba mươi bảy năm ấy, Dịch Nhiễm được Cảnh Dập Xán, người vừa bước qua sinh nhật mười bảy tuổi theo đuổi…
Nghe những gì Dịch Nhiễm nói, Cảnh Dập Xán chỉ cười một tiếng, “Sao lại gọi là đường vòng? Nghe thật là vô nghĩa, rõ ràng đây là con đường hạnh phúc.
Còn nữa, anh nghĩ lúc đó em không có ý gì sao? Em nhớ rõ lúc em chuẩn bị tốt nghiệp mẫu giáo, em đã nói rằng sau này lớn lên em sẽ cưới anh, anh không nhớ sao?”
Dịch Nhiễm bật cười: “Anh nhớ anh nhớ, nhưng đồng ngôn vô kỵ(*), em còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, sao có thể…”
*đồng ngôn vô kỵ (童言无忌): trẻ con luôn nói thật mà không hề suy tính.
“Ôi….” Cảnh Dập Xán giả bộ thở dài, hắn đưa tay đặt lên trái tim, “Anh nói vậy làm lòng em đau quá.
Tục ngữ nói Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá(*), anh là người mở cánh cửa cho em, nếu bản thân em không chấp nhận thế giới đó thì đã sớm rời đi, làm sao có chuyện em sẽ đi càng sâu và xa hơn chứ? Trên mạng cũng nói, người bị bẻ cong thực chất là đã cong từ trong trứng rồi, chỉ là lúc đó không ý thức được mà thôi.
Em đã ở bên cạnh một người mà em muốn kết hôn từ khi còn là một đứa trẻ, cái này gọi là “ngôn tất tính, hành tất quả”, thật là một phẩm chất đáng quý.”
*Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá (师父领进门,修行在个): Câu này nghĩa đen là “Thầy có thể dẫn bạn đến tận cửa, nhưng việc tu hành vẫn là do bạn tự quyết định”.
Nói cách khác, cho dù ngoại cảnh có tác động như thế nào, người đưa ra quyết định hành động cuối cùng vẫn là bạn.
*ngôn tất tính, hành tất quả (言必,行必果): nói phải suy nghĩ cân nhắc, hàng động phải kiên quyết.
Hốc mắt Dịch Nhiễm đỏ lên, hai tay ôm lấy mặt Cảnh Dập Xán, “Tiểu Xán, anh biết mọi chuyện em làm đều là vì anh, trong lòng anh đều hiểu rõ.”
Cảnh Dập Xán cười cười, “Hiểu rõ thì tốt, nhưng vết thương trong lòng em vẫn chưa lành đâu, anh phải hôn một vạn lần mới được.”
Dịch Nhiễm vừa cười vừa nhéo mặt hắn, “Một vạn lần, muốn vắt kiệt sức anh hả?”
Cảnh Dập Xán: “Vậy thì cùng nhau mệt mỏi đi.” Nói xong hắn liền ôm Dịch Nhiễm lên theo kiểu công chúa, bước đi như bay chạy vào phòng ngủ… Dịch Nhiễm cũng chỉ vùng vẫy ngoài miệng một chút mà thôi.
Thời gian trôi nhanh như tia chớp.
Chỉ trong chớp mắt mà “Kế hoạch nửa năm” của Cảnh Dập Xán đã tiến triển hơn phân nửa.
Trong suốt quá trình đó, vợ chồng Cảnh Chí Thắng và Du Lị như đang được xem phim bộ mỗi tuần một tập có cốt truyện thăng trầm, thường thường lại xuất hiện thêm một nhân vật mới, lượng thông tin cũng cần phải tiếp thu từng chút một.
Cũng trong khoảng thời gian này, Cảnh Dập như đang kể cho ba mẹ mình nghe về một câu chuyện cổ tích vậy—-
Sau khi được bạn nam Patrick tỏ tình ở trường, lại gặp thêm một bạn học là hủ nữ.
Và cô ấy chắc chắn rằng hắn thích con trai, từ chối Patrick chỉ là vì cậu ta không phải gu của hắn, nên cô ấy đã nhiệt tình giới thiệu thêm nhiều bạn nam khác cho Cảnh Dập Xán, còn cho hắn đủ loại “Tài liệu học tập” khác nhau nữa.
Một thời gian sau đó, những nam sinh mà bị hắn cự tuyệt có thể thành lập thành một đội bóng đá luôn.
Có một hôm, Dịch Nhiễm mang sách giáo khoa đến trường cho cậu, hai người đang nói chuyện cười đùa thì vô tình bị mấy nam sinh trong “đội bóng” bắt gặp, hỏi hắn rằng Dịch Nhiễm có phải bạn trai của hắn hay không? Hắn chỉ vì muốn thoát khỏi mấy nam sinh đó nên đã trả lời là đúng vậy, không sai, đây không những là bạn trai tôi, mà hiện tại chúng tôi còn đang sống cùng nhau… Đương nhiên, đây chỉ là kế sách tạm thời thôi, bởi vì trong tình thế bắt buộc nên mới phải nói như vậy.
Ôi, cái sức hút chết tiệt này..