SAI GIỚI TÍNH ĐÚNG TÌNH YÊU - Chương 6: Nụ Hôn Đầu Thực Sự
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SAI GIỚI TÍNH ĐÚNG TÌNH YÊU
- Chương 6: Nụ Hôn Đầu Thực Sự
Sau lời nói cũng như tư thế hiện tại của 2 người, bỗng chốc khiến mặt Kim Duyên trắng bệch đi.
Cô tiếp tục im lặng nhưng sau một lúc thì cũng lên tiếng “Đó thật sự là điều em muốn sao?”.
Khánh Vân cười khẩy một cái, rồi trả lời “Nếu tôi nói phải thì chị sẽ làm gì?”
Kim Duyên cúi gầm mặt xuống, suy nghĩ gì đấy rồi đột nhiên tự đưa tay cởi nút áo của mình ra.
Khánh Vân ngồi bên trên hơi hoảng sợ nhưng lại ngồi im xem Kim Duyên định làm gì.
Nhưng khi cô định cởi đến nút thứ 4 thì bị tay nó giữ lại.
Nó ngạc nhiên hỏi cô
– Chị đang làm cái trò gì vậy? – Kim Duyên hơi bất ngờ khi nghe Khánh Vân hỏi vậy.
Cô bất lực đáp lại “Không phải em nói muốn cơ thể chị sao? Chị chỉ là đang đáp ứng yêu cầu của em thôi!”.
Lần này, Khánh Vân nghe xong thì đứng dậy, mỉm cười khinh bỉ nói với Kim Duyên
– Xem ra cuộc thi lần này rất quan trọng với chị nhỉ? Đến nổi chị sẵn sàng bán đi cái quý giá nhất của mình chỉ để đổi lại một cái gật đầu đồng ý từ tôi.
Hừ! Biết làm sao đây, tôi căn bản không chút dục vọng với chị.
Với lại, tôi sẽ không quan hệ với người mà tôi không yêu, dù đó là nam hay nữ.
– Chị xin em đấy, Khánh Vân! Đây không chỉ đơn giản là một cuộc thi nữa mà đã biến thành một cuộc đấu giá danh dự của chị.
Chị…chị thật sự không thể nào quỳ xuống trước mặt 2 con rắn kia được.
Chỉ cần em đồng ý tham gia thôi, sau này em muốn gì ở chị cũng được
– Vậy nếu tôi làm mẫu cho chị mà chị thua thì sao? – Nó hỏi cô.
Kim Duyên hơi buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay của Khánh Vân ra “Chuyện này…Phần trăm xảy ra rất ít.
Nhưng nếu viễn cảnh ấy có thật thì chị vẫn tuân thủ lời hứa của mình”
Khánh Vân nghe được vậy liền ngồi xuống ghế, gác 2 chân lên bàn, cầm xấp giấy A4 lên xem.
“Đừng nói với tôi đây là những mẫu thiết kế chị muốn tôi mặc đấy!”.
Kim Duyên đơ cả người ra, và sau khi hoàn hồn thì tiến lại chiếc ghế Khánh Vân đang ngồi, kéo nó đứng dậy, mừng rỡ hỏi nó
– Vậy là em đã đồng ý rồi đúng không? – Khánh Vân quay mặt mình đi “Chỉ là làm việc thiện để tích đức thôi!”.
Kim Duyên không chần chừ, ôm chầm lấy Khánh Vân.
Nó bất ngờ tột độ, buông thòng tờ giấy trên tay mình xuống.
Kim Duyên phía sau lưng Khánh Vân cũng nức nở lên tiếng
– Cảm ơn em! Thật sự cảm ơn em.
Sau này em bắt chị làm trâu làm ngưa gì cho em chị cũng đồng ý hết – Kim Duyên nói xong thì cũng đứng ôm lấy Khánh Vân như thế.
Nó đằng sau dự định đưa tay lên để ôm lại thì khẽ buông xuống và nói với cô “Cài lại nút áo đi.
Với lại, chị lo mà hoàn thành phục trang.
Tôi không muốn ngày mai mình mất mặt”
– Ok, ok – Kim Duyên lập tức đẩy Khánh Vân ra, cài lại nút áo của mình.
Nó ngồi xuống ghế một lần nữa và tiếp tục quăng từng bản vẽ đến trước mặt cô và phê bình “Cái này quá thiếu điểm nhấn”; “Màu sắc này không phù hợp nên đổi thành màu đen thì tốt hơn”; “Chiếc áo khoác này nên dùng chất liệu da” Bla…bla…bla
Nó nghiêm túc với công việc của mình, được một hồi lâu thì cô dùng tay xoay ghế nó một cái.
Gương mặt ngờ vực hỏi nó “Nguyễn Trần Khánh Vân, em thực sự là ai vậy?”.
Khánh Vân bình tĩnh đặt xấp giấy xuống, trả lời “HLV Teakwondo đồng thời là võ sư của một võ đường”
– Vậy…sao em biết rõ về thời trang như thế? – Kim Duyên chất vấn Khánh Vân.
“Vậy thì theo chị một người làm nghề như tôi thì không được biết thời trang, đúng không?” – Nó hỏi ngược lại cô.
Kim Duyên liền nở nụ cười “À, cho chị xin lỗi.
Em cứ tiếp tục đi”
Và thế là, nó lại phê bình tiếp còn cô thì trèo lên bàn và ngồi ngắm nó.
Được một lúc, Khánh Vân cũng quăng đến trước mặt Kim Duyên 2 bản vẽ mà nói với cô “Hai cái này là nhìn được nhất.
Nhưng tôi đã thêm thắt một vài chi tiết”.
Kim Duyên giật thót cả tim khi nghe Khánh Vân cất lời, cô ngượng ngùng cầm lên xem, cố giữ bình tĩnh “Ok, được rồi.
Giờ em có thể đứng lên để chị đo số đo cơ thể của em, được không?”
Khánh Vân thở ra một cái rồi cũng đứng dậy, Kim Duyên thấy thế thì lấy dây đo tỉ mì từng số đo của nó.
Kim Duyên thì cặm cụi đo còn Khánh Vân đứng bên trên thấy hơi chán nên đành trò chuyện với cô “Tại sao chị thà biến thành đàn bà trong tay một đứa con gái chứ không chịu quỳ xuống?”.
Kim Duyên đang ngồi xổm xuống, chuẩn bị kéo thước lên đo chiều dài của chân Khánh Vân thì khi nghe được câu này cũng đứng dậy
– Dù gì thì quan hệ với con gái cũng đâu có thai được.
Chỉ là mất một tấm màng thôi mà.
Còn quỳ xuống trước mặt 2 người đã sỉ nhục mình, trước gần hàng nghìn người.
Woww…Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ rồi.
– Em có thể đưa 2 cánh tay lên không? Chị cần đo vòng eo của em – Kim Duyên trả lời Khánh Vân xong thì cũng nói với nó.
Nó ngoan ngoãn làm theo, cô liền vòng ra sau lưng nó mà đo.
“Nếu lúc nãy tôi thật sự quan hệ với chị thì sao?” – Khánh Vân hỏi tiếp, Kim Duyên im lặng, tự nói với chính mình “Vì chị biết em là người tốt nên sẽ không cưỡng đoạt chị.”
Khánh Vân thấy Kim Duyên không trả lời câu hỏi này của mình nên hơi thất vọng.
Chẳng mấy chốc, nó thấy cô đang đứng ngay ngực mình mà đo.
Nó hỏi cô tiếp “Trong 3 nhóm: Gái thẳng, lesbian, bisexual.
Chị thuộc nhóm nào?”.
Kim Duyên đột nhiên dừng tay lại, cười trả lời Khánh Vân “Gái thẳng 100%”
Kim Duyên dứt lời thì cũng đứng đối diện với Khánh Vân, dựa sát vào người nó lấy dây đo vòng cổ của nó.
“Xong, mọi chỉ số đều hoàn hảo” – Kim Duyên nói bằng chất giọng hài lòng.
Cô liền rời khỏi người nó thì bỗng bị nó dùng tay giữ lại.
Cô ngạc nhiên quay người hỏi nó “Có chuyện gì sao, Khánh Vân?”
– Xác nhận! – Nó trả lời cộc lốc xong thì cũng kéo cô một cái.
Kim Duyên còn đang ngạc nhiên không biết chuyện gì thì đã bị Khánh Vân dùng 2 tay nâng mặt mình lên và đặt lên môi cô một nụ hôn.
Kim Duyên mở to mắt nhìn Khánh Vân, tay thì liên tục đẩy, đánh người nó.
Nhưng vô dụng, chẳng mấy chốc bàn tay của Kim Duyên đã bị Khánh Vân khóa lại một cách gọn gàng.
Và từ từ, Khánh Vân đã bắt đầu hôn Kim Duyên sâu và mạnh bạo hơn.
Nó dùng chân đẩy lùi cho cô đứng sát dính vào bức tường cùng lúc với Hoàng Yến mở cửa phòng thiết kế ra
– Kim…- Hoàng Yến bất ngờ trước căn phòng vắng tanh nên đành quay sang nói với Hương Ly ” Ly chẳng lẽ Kim Duyên lên sân thượng nữa rồi sao?”.
Hương Ly cũng nhìn vào và nói “Có lẽ thế, chúng ta lên sân thượng đi”.
Và trong căn phòng làm việc này đang diễn ra một cảnh tượng hết sức nực cười.
Kim Duyên sau một lúc bỗng buông xuôi và hòa vào nụ hôn với Khánh Vân.
Hai cô gái đang hôn nhau say đắm ở phía đằng sau cánh cửa, còn cũng có 2 cô gái ngu ngốc bị gạt nên đóng nhanh cánh cửa lại và chạy lên sân thượng.
Vừa nghe tiếng đóng cửa, Khánh Vân liền đứng phắt dậy, nhìn Kim Duyên mặt đỏ bừng bừng mà buông lời châm chọc cô “Thì ra chỉ có 90%.
Với lại, đây mới tính là nụ hôn đầu”.
Khánh Vân nói xong thì cũng ung dung leo lên ghế ngồi ngửa ra sau và nhắm mắt đi.
Kim Duyên đứng ở bức tường, thở dốc liên tục, tay bấu thật chặt vào cái quần mà lầm bầm liên hồi
“Chuyện gì vừa xảy ra thế này? Mình vừa cảm thấy hạnh phúc khi được một cô gái hôn sao? Không lẽ…” – Kim Duyên gạt phăng cái ý nghĩ cuối cùng đi mà bước thật chậm rãi đến chỗ Khánh Vân đang ngồi.
Cô đứng đó, cảm xúc hỗn loạn nhìn nó đang lim dim ngủ thì bỗng bị nó kéo cho ngồi xuống ở trên đùi mình.
Khánh Vân vẫn nhắm mắt nhưng miệng lại trò chuyện với Kim Duyên
– Khoảng thời gian chị đứng nhìn tôi ngủ thì có lẽ chị đã may xong một cái áo rồi đấy! Chị nên nhớ mục đích thật sự của buổi tối hôm nay.
Vì qua ngày mai, tôi và chị sẽ quay lại làm những người xa lạ.
Kim Duyên nghe được vậy thì chửi thầm trong miệng “Đồ lưu manh.
Dám cướp nụ hôn đầu của mình xong thì phủi mông quay đi.
Bla…bla…bla”.
Kim Duyên ngồi bên trên tức giận, chửi được một lúc thì bị tay của Khánh Vân ấn đầu mình xuống và hôn tiếp.
Lần này, đến lượt Kim Duyên ngồi dậy ngay lập tức, nhìn chằm chằm Khánh Vân.
Còn nó thì nhoẻn miệng cười và nói với cô
– Tôi đã cướp đi luôn nụ hôn thứ 2 của chị.
Nên chị không có quyền mắng tôi là lưu manh.
Với lại, xem như đây là tiền công chị trả cho tôi.
Vậy đi, tôi buồn ngủ rồi.
Cảm phiền chị đừng làm phiền giấc ngủ của tôi.
Kim Duyên chỉ kịp ú ớ vài chữ thì bỗng Hoàng Yến và Hương Ly đẩy cửa bước vào thì chứng kiến ngay cảnh Kim Duyên đang ngồi trên đùi của Khánh Vân thì kinh sợ, lấp bấp hỏi cô “Ki…Kim Duyên, em…em đang làm gì thế?”.
Cô hoảng sợ chạy nhanh đến chỗ họ giải thích với họ một hồi thì họ liền nhìn về phía Khánh Vân đang ngồi ngủ ngon lành mà nói với cô
– Em ấy đúng là rất có khí chất nhỉ? Mà tại sao một người đẹp như em ấy lại không đi làm người mẫu để dễ kiếm tiền hơn là suốt ngày đi đánh đấm ở mọi nơi? – Hoàng Yến hỏi Kim Duyên.
Cô nhún vai một cái thì bỗng Khánh Vân lên tiếng làm cả 3 giật bắn cả người “Vì tôi thích võ hơn thích khoe thân”
Cả 3 nhìn nhau và cũng quyết định bắt tay vào công việc.
Thời gian cứ thế trôi đi và 2 bộ quần áo cũng được hoàn thành.
Hương Ly và Hoàng Yến vươn vai một cái, xong cũng ra về.
Kim Duyên thì ở lại đứng ngay 2 con ma-nơ-canh mà nở nụ cười mãn nguyện.
Oáp~~~ Khánh Vân ở trên ghế, thức dậy hơi xoa đầu mình rồi tiến đến chỗ Kim Duyên
– Xong rồi sao? – Kim Duyên gật đầu lia lịa thì sau đó hơi ngại ngùng mà nói với Khánh Vân “Em có thể mặc vào ngay tại đây để chị xem có gì cần chỉnh sửa thêm, được không?”.
– Ok! – Khánh Vân đồng ý xong thì cũng đứng buông 2 tay xuống cho Kim Duyên chầm chậm cởi nút áo của mình ra.
Kim Duyên mặt hơi đỏ lên khi phải làm điều này cho dù cô đã thay đồ cho hàng trăm cô người mẫu.
Và chính cô cũng không biết tại sao.
Nhưng ngay khi nó thấy chiếc áo của mình yên vị ở dưới đất thì liền nở nụ cười gian, ôm cô vào lòng, thì thầm với cô
– Ngay bây giờ, tôi sẽ biến chị trở nên giống như tôi!
=============
Nãy định đổi tên thành Ngư Cô Nương mà tới chừng ghi ra thì nó lại thành ngu_conuong.
Kì cục quá chòi.