SA HẢI II - SA MÃNG XÀ SÀO - Chương 41: C41 40. Một Thế Giới Khác
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SA HẢI II - SA MÃNG XÀ SÀO
- Chương 41: C41 40. Một Thế Giới Khác
Chương 40: Một thế giới khác
Editor: An Nhiên
Cả hai người đều bị Hắc Nhãn Kính đánh cho vêu mặt, ngoan ngoãn đi sau hắn tới cái bể nước bên cạnh. Bọn họ vẫn ở trong căn phòng lúc trước, Hắc Nhãn Kính nói, Dương Hảo và Lương Loan ở mộ thất trên kia, cuối cùng đều nhảy vào bể, nếu không chết, bọn họ đã lặn xuống nước vào đường ống dưới bể, rồi đến công trình chứa nước trong hoàng lăng, muốn cứu bọn họ thì phải đi vào đó.
Mưa đã ngừng, mộ thất rất sâu, ngồi bên cạnh bể chứa nước, trên đầu họ hoàn toàn yên tĩnh.
Đồng hồ trên tay Tô Vạn vẫn đang hoạt động, nhưng chỉ có thể tính thời gian. Cậu nhìn thoáng qua, nói với Lê Thốc: “Chúng ta đã vượt qua mười mấy giờ, còn mười bốn tiếng nữa là hết ngày đầu tiên.”
“Tắt đồng hồ đi, nó mà kêu lên lần nữa thì bố sẽ nhét nó vào mồm mày.” Lê Thốc nói.
“Yên tâm. Bây giờ chỉ còn đủ pin để đếm giờ thôi.” Tô Vạn nói.
Hắc Nhãn Kính xuống nước đầu tiên, bỏ kính râm xuống, đổi sang kính lặn, xoay người nói với Lê Thốc và Tô Vạn: “Đây là đường ranh giới.”
Lê Thốc và Tô Vạn nghi ngờ nhìn hắn, hắn tiếp tục nói: “Tất cả những gì các cậu trải qua lúc trước đều là thứ các cậu có thể đối phó, khi các cậu đi tới mặt nước bên kia, đó chính là một thế giới khác. Hệ thống trữ nước của hoàng lăng này là khu vực chưa được thăm dò.” Nói xong liền lặn xuống nước, Lê Thốc đã sớm mất cảm giác đối với những tình cảnh này, cậu xùy một cái, lại trừng mắt với Tô Vạn, rồi lặn xuống nước.
Tô Vạn nhún vai, cũng lặn theo.
Nước rất lạnh, cảm giác khác với lúc mới nhảy vào. Khi Hắc Nhãn Kính lặn xuống, liền mở đèn pin cường độ cực đại, chiếu sáng xung quanh. Còn có thể thấy một vài con rắn đen ở bốn phía nhưng đều ngủ đông bất động ở đáy nước, giống như hải sâm dưới biển. Cát bị khuấy lên giờ đã lắng xuống gần hết, chỉ còn hơi vẩn lên trong nước.
Quầng sáng của đèn pin rộng hơn nên không chiếu được tới nơi tối đen phía dưới, nơi này làm Lê Thốc thấy sợ, nước lạnh như băng làm cậu càng lúc càng bình tĩnh, cơn tức giận điên cuồng lúc trước cũng từ từ biến mất.
Tới cửa vào, ba người ngoi lên thở, cố gắng để phổi được hồi phục trở lại, sau đó hít một hơi thật sâu, Hắc Nhãn Kính tiên phong lặn xuống động.
Trong động vô cùng chật hẹp, khi Lê Thốc vào động lại cảm thấy khó chịu, chật hẹp làm oxy trong máu cậu nhanh chóng tiêu hao, cậu miễn cưỡng nhắm mắt lại, vừa nhả hơi từ từ ra ngoài, vừa chầm chậm bò vào.
Đường ống rất sâu, Hắc Nhãn Kính bò rất nhanh, quả thực rất giống con chuột sống lâu năm trong đường ống nước. Lê Thốc chậm rãi theo ở phía sau, bò qua một đoạn có cát, ống nước tới đó thì mở rộng. Bọn họ thấy vách tường bằng xi măng, bộ phận song song với vách dài khoảng năm mươi mét, sau khi đi qua, Lê Thốc cảm giác mình sắp chết đuối.
Sau năm mươi mét, ống nước đi lên, tất cả sức lực của cậu đều dồn vào phổi, cố gắng không hít nước vào, theo dòng nước mà trôi đi như xác chết.
Vào giây đầu tiên nổi lên, cậu hớt lấy một lượng không khí lớn nhất từ lúc sinh ra đến giờ, hít đến mức phổi muốn nổ tung, lúc đó mới từ từ thở lại được. Cậu cảm thấy không khí trong lành bất ngờ. Vuốt nước trên tóc, lại nhìn Hắc Nhãn Kính đã lên bờ, cầm một cây gậy huỳnh quang vứt trên mặt đất. Cậu vừa bò lên, Tô Vạn hét lớn một tiếng cũng rẽ nước ngoi lên, há miệng thở hổn hển.
Hắc Nhãn Kính ra hiệu im lặng, rút hắc đao ra từ ba lô, để ngang sau thắt lưng: “Đây là trọng điểm hệ thống chứa nước trong các gian phòng, bọn họ chắc cũng đi lên từ cái ao này, các cậu muốn tìm ai trước?” Hắn hỏi.
“Hai người bọn họ có ở cùng một chỗ không?” Lê Thốc nói.
“Không đâu.” Hắc Nhãn Kính chỉ trên mặt đất, trên mặt đất có hai hàng vết chân, trước mặt là một cửa vào hình chữ T, có ba lối đi chia làm ba hướng, hai hàng vết chân lựa chọn những hướng khác nhau.
“Dương tử thật không biết nhường nhịn con gái.” Tô Vạn lắc đầu nói.
“Tôi tìm Lương Loan.” Lê Thốc nói, “Còn hai người đi tìm Dương tử.”
Hắc Nhãn Kính từ chối, nói ba người phải hành động cùng nhau, “Cô gái kia đã cho cậu xem bản vẽ mặt phẳng ở nơi này chưa?”
“Chị ấy nói ở đây không có lối ra, căn cứ vào bản vẽ thiết kế cổ đại, dùng kỹ thuật hiện đại để xây dựng.” Lê Thốc suy nghĩ một chút rồi trả lời, những chi tiết khác cậu và Tô Vạn đều không biết. Hắc Nhãn Kính ngồi xổm xuống, móc ra một bình phun, phun lên mặt nền xi măng hơn mười đường: “Đại khái chắc là như vậy.”
Lê Thốc nhìn những đường cong phức tạp, những đồ án này trên toàn bộ bản vẽ mặt phẳng có vẻ giống như hình minh họa, cậu hỏi Hắc Nhãn Kính: “Chúng ta đang ở đâu?”
Hắc Nhãn Kính chỉ một điểm, nói: “Hệ thống trữ nước là nơi giống mê cung, chúng ta vừa ra khỏi nước, bắt đầu tìm từ bên trái, tất cả đều phải cẩn thận, đây cũng là lần đầu tiên tôi tới đây. Lần trước bọn tôi khảo sát chỗ này cũng chưa từng bước vào giao lộ chữ T lần nào.” Nói xong, bỗng nhiên lại cười cười, hình như nhớ lại chuyện gì vui, vỗ vai Lê Thốc, “Chúng ta lại phải nương tựa vào nhau mà sống vậy.”
Lê Thốc giật mình một cái, nghĩ tới những hành động biến thái của Hắc Nhãn Kính, lập tức lùi ra. Hắc Nhãn Kính cũng không thèm để ý, bước lững thững theo hàng dấu chân của Lương Loan, ra hiệu đi theo, ba người liền tiến vào một hướng của giao lộ chữ T.