SA HẢI II - SA MÃNG XÀ SÀO - Chương 28: C28 27. Bên Bờ Sinh Tử
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SA HẢI II - SA MÃNG XÀ SÀO
- Chương 28: C28 27. Bên Bờ Sinh Tử
Chương 27: Bên bờ sinh tử
Editor: An Nhiên
Lê Thốc bị nước lạnh làm tỉnh, nước sặc vào tận xoang mũi, cậu co người đứng dậy, lại cảm thấy bốn phía đều nóng bức. Cậu muốn mở to mắt, nhưng một chùm sáng mạnh khiến cậu phải lấy hai tay chắn mắt của mình, trước mặt cậu là một màu đỏ chói lọi.
Phải mất hơn mười lăm phút, cậu mới mở mắt được, phát giác bốn phía đều là cát trắng, những cồn cát mênh mông vô bờ. Cậu sờ lên mặt, trên mặt không có nước, chỉ có những hạt cát, môi cậu vẫn còn cảm nhận được một chút ươn ướt, nước nhanh chóng bốc hơi hết.
Cậu đứng lên, nghi hoặc nhìn quanh bốn phía, hơi nóng thổi tới từng đợt. Hơi nóng ở đây vô cùng quen thuộc, nhưng so với nhiệt của gió hỏa thiêu thì kém xa. Dạo quanh một vòng, cậu không thấy bất cứ ai khác, nhưng cồn cát trắng ở bốn phía nói cho cậu biết đây là đâu.
Chẳng phải là Cổ Đồng Kinh sao, cậu đã trở lại, trở về vùng sa mạc mà Ngô Tà đã dẫn cậu tới.
Chuyện gì đây? Cậu cố gắng nhớ lại, nghĩ tới Xa Dát Lực Ba dẫn đường, lại nghĩ tới đá ngầm dưới sông quỷ. Cậu ngất đi dưới nước, tại sao giờ lại ở đây? Đã quên mất chuyện gì.
Đi lượn mấy vòng, chân của cậu nhũn ra, nhận ra ba lô bị vùi một nửa dưới cát ngay gần chân mình. Cậu cầm cái balo lên, móc vào thắt lưng của mình, có thể là thứ này đã cứu mạng cậu.
Cậu vỗ vỗ balo, phát hiện bốn phía không có người, cũng không có dấu chân. Sau đó lắc đầu, bước về cồn cát mình vừa tỉnh dậy, sờ sờ môi, lại sờ xuống người mình, cảm thấy quần áo vẫn còn hơi ướt. Cậu cúi người sờ thử những hạt cát, xem hạt cát có khô không. Tất cả cát, quanh một vùng rộng lớn đều có cùng một tình trạng này, rất giống như lần trước.
“Không có nước.” Cậu thầm nói, nhớ lần trước tới đây cậu còn bơi trong nước, hẳn chúng đã thấm hết xuống đất rồi.
Hồ lưu động xuất hiện trong sa mạc, cũng biến mất trong sa mạc.
Nhìn độ khô của quần áo, sông quỷ chìm vào trong cát cũng mới một thời gian ngắn.
Những người khác đâu?
Cậu leo lên cồn cát, bốn phía mênh mông vô bờ, tất cả đều là cồn cát giống y nhau, ngoại trừ cát trắng ra, không còn gì nữa. Cậu gọi vài tiếng, không ai đáp lại. Mở ba lô ra, nước, tài sản, tiền đều mất, nhưng những vật khác đều ở đây.
Cậu lấy la bàn ra, nhìn phương hướng, tiếp theo phải làm gì nữa?
Cậu quan sát chung quanh một lượt, muốn tìm mỏm đá trong tấm ảnh của Ngô Tà, nhưng không thấy, xung quanh đều là cồn cát trắng nhấp nhô.
Đi tìm những chiếc xe tải kia. Đây là suy nghĩ thứ hai trong đầu cậu. Nhưng mà, ở trong sa mạc trắng sẽ gặp nguy hiểm, cậu đi vài bước lại dừng.
Cậu nhìn xung quanh lần nữa, thay đổi góc độ, nên cậu nhìn thấy được ngay một bên cồn cát hiện ra cái gì đó. Đó là một phần của xe tải, cậu chạy tới, nhận ra cái xe tải này chính là cái xe tải cậu nhìn thấy đợt trước. Cậu nhìn bốn phía, hình như đã xảy ra chuyện gì khiến cho cát lại lại vùi lấp hết những chiếc xe tải này xuống, từ chỗ xe tải đến xung quanh cái hồ kia.
Những chiếc xe đó chôn không sâu lắm, cát xung quanh rất nông. Cậu bò lên đầu xe, dùng sức lắc lư, cát xung quanh bắt đầu trôi xuống, một loạt ba chiếc xe xuất hiện sau khi cát sụp xuống.
Lúc này, cậu nghe được vài tiếng súng vang lên. Lê Thốc ngẩng đầu, nhìn thấy trên cồn cát đối diện, có một người một tay cầm súng tự động bắn chỉ thiên, một tay vẫy cậu.
Là Dương Hảo.
Trong lòng Lê Thốc vui vẻ, cũng vẫy lại Dương Hảo. Không phải chỉ có mình cậu, không đến nỗi quá khó khăn như vừa rồi. Cậu nhảy xuống đầu xe, chạy tới chỗ Dương Hảo, đến vùng cát ẩm, cũng chính là đáy hồ.
Đi khoảng một phần ba thời gian, cậu phát hiện có gì đó không ổn, cát dưới chân càng lúc càng mịn, cậu sa vào trong cát, cát đã ngập tới đầu gối, hơn nữa càng lún càng sâu.
Cậu lập tức nhấc chân lui về sau, mới chạy có mấy chục bước, chân hơi thả lỏng, cát suýt thì ngập tới cổ cậu.
“Cát lún!” Cậu hét lên, thấy Dương Hảo chạy qua cứu cậu, cũng bị chìm xuống.
“Đừng, đừng nhúc nhích.” Lê Thốc nhớ lại trong phim có nói, lập tức dừng hoạt động, nhưng vẫn tiếp tục chìm xuống. Cậu và Dương Hảo đưa mắt nhìn nhau, nhìn đối phương dần bị cồn cát nuốt vào.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lê Thốc còn chưa kịp lý giải được chuyện gì đang diễn ra thì đã phải đối mặt với việc tính mạng của mình bị đe dọa.
Chuyện này đúng là nực cười, Lê Thốc thầm nghĩ, khi cát tràn vào miệng cậu, cậu vẫn còn hơi sợ, còn chưa ý thức hết được hoàn cảnh của bản thân. Phản xa có điều kiện ngẩng đầu lên, hướng mặt về phía trước, như thế mũi sẽ trở thành thứ cuối cùng bị chìm xuống. Đồng thời, cánh tay cậu cũng cố khua lên.
Mở rộng khoảng cách hoàn toàn thì không thể nào, nhưng cậu vẫn dùng tay vẫy vẫy giống như con gà, cố gắng tăng diện tích xung quanh. Cuối cùng, mãi đến khi mặt cậu cân bằng với mặt cát, thì cũng không còn chìm xuống nữa.
Mặt cậu ngửa lên trời, hô hấp cực khó khăn, một mặt là do áp lực từ cát cực lớn, một mặt là cậu sợ mình cử động sẽ phá hủy thế cân bằng, chỉ cần tuột xuống hơn ba cm nữa thôi, cậu sẽ bị một tầng cát mỏng giết chết.
Ánh nắng mãnh liệt làm cậu không mở mắt ra được, trước mắt là cả một mảng trắng xóa, nhiệt độ trên mặt tăng lên.
Cậu có thể duy trì bao lâu? Trong lúc hốt hoảng cậu bắt đầu tự hỏi bản thân vấn đề này, dưới tình huống như vậy, cậu có thể duy trì trong bao lâu?
Nước trên mặt không nhiều lắm, hạt cát vẫn còn ẩm ướt, khí ẩm luồn vào trong cơ thể, xác suất bị cảm nắng và sốc nhiệt rất cao. Nếu cậu có thể giữ như vậy tiếp, cho đến buổi tối, lúc mà hàm lượng nước bốc hơi lên, lớp cát sẽ khô đi, mẹ nó chứ, có lẽ khi đó cậu có thể nghĩ cách để thoát ra ngoài. Hơn nữa nhiệt độ hạ xuống, cậu cũng có thể khôi phục thể lực.
Nắng chỉ chiếu lên mặt, đến đêm hẳn là chưa làm chết được cậu. Nhưng mà, dù cho mặt không bị chiếu đến cháy đen, đợi cậu thoát ra từ đống cát này xong, cũng sẽ biến thành Lý Quỳ (mặt đen) trong kinh kịch.
Mặt khác, có thể cậu sẽ được cứu, như vậy phải chờ siêu năng lực của Dương Hảo bùng nổ, bò ra khỏi đống cát rồi cứu cậu.
Nhưng với chỉ số thông minh của Dương Hảo chuyện hay ho như thế hẳn sẽ không xảy ra được. Lê Thốc nghĩ, chợt ánh nắng chói chang trước mặt bị che khuất, cậu trợn mắt liền nhìn thấy Tô Vạn đứng ở trước mặt mình, nói: “Ây da, đây đúng là chỗ giải quyết nỗi buồn rất tốt.”
Lê Thốc không mở lời được, cậu há miệng, cát liền trôi tuột vào trong. Tô Vạn thấy buồn cười, thọc tay vào trong cát, tóm lấy cổ áo của cậu kéo lên trên. Lê Thốc đồng thời dùng sức đạp, một lúc cũng lôi lên được.
Cậu nhìn thấy Tô Vạn mang một đôi giày kỳ quá, đế giày giống y chang cái lưới bắt cá, lấy làm lạ hỏi: “Mày lấy trang bị đi trên sa mạc ở đâu thế?”
“Đây là lúc anh đây mua cho bọn mày cái quạt. Không phải sợ nóng thôi sao.” Tô Vạn nói, “Mày cũng thật là, không phải đã từng đến chỗ này rồi sao, thế mà còn không cẩn thận bằng thằng như tao?”
Hỏi ra thì biết, hắn và Dương Hảo cùng nhau tỉnh lại, nhưng Dương Hảo chạy quá nhanh, nên lúc Lê Thốc thấy Dương Hảo, Tô Vạn còn đang ì ạch sau cồn cát.
Trước đó cả bọn xảy ra chuyện không khác mấy, Dương Hảo kiên trì đến phút cuối cũng bất tỉnh, tất cả đều bị va tới ngất đi, Dương Hảo nói có thể một cái xương sườn của hắn bị gãy rồi, không thể đè lên, xoa bóp cũng đau đến muốn lịm đi.
Dương Hảo lúc lên bờ cũng không thấy Lương Loan. Tô Vạn đưa cho Lê Thốc điếu thuốc, nói: “Bọn mình bay tới chỗ này à? Tại sao chớp mắt cái đã ở đây?”
Thuốc của Tô Vạn đều được cất trong một cái túi da mỏng, cho nên có rơi xuống nước cũng không bị ướt. Lê Thốc bỗng nhiên có tí cảm giác, cậu không biết nói sao cho phải, Tô Vạn quả thật là một người quá mức cẩn thận, trước kia cảm thấy hắn như vậy có phần hơi làm màu, người Bắc Kinh gọi là phiền phức. Hôm nay điếu thuốc này lại làm cậu thấy thật lợi hại.
“Bọn mình hôn mê bao lâu rồi?” Lê Thốc rít một hơi thuốc hỏi.
Tô Vạn nhìn đồng hồ trên tay mình lên: “Tính từ lúc chúng ta bị nước cuốn, giờ đã qua hơn bảy giờ rồi.” Lê Thốc giựt tay Tô Vạn qua xem, quả nhiên y như lời hắn nói.
Lê Thốc kinh ngạc hỏi tiếp: “Mới bảy giờ thôi sao?” Tính cả đường xá, mốc thời gian này không chênh lệch lắm. Nhưng nếu là bảy giờ, trời hẳn đã tối rồi, vì sao mặt trời vẫn chói chang như vậy. Lê Thốc nhìn xuống bóng mình, vệt đen đổ thật dài, mặt trời đã về tây, những vấn chưa hề tối đen.
Tô Vạn vừa đỡ Lê Thốc chậm rãi đi lên bờ, vừa nói: “Chắc chắn.”
“Có đúng là đồng hồ mày không bị hư, hay không bị người ta chỉnh chứ?”
“Cái đồng hồ này 6888 đồng, là đồng hồ Suunto, dạng GPS, có thể thông qua vệ tinh mà chỉnh giờ. Đường nhiên, ở chỗ này không tìm thấy tín hiệu của vệ tinh, bằng không đến kinh độ và vĩ độ tao đều biết được. Hơn nữa tao đã cài mật mã cho nó, trong khoảng thời gian ngắn không ai có thể phá được mật mã của tao. Huống chi, tối qua tao đã đổi mật mã lần nữa.” Tô Vạn nói.
Lê Thốc nghĩ lại một chút, quả thật mù mờ, trí nhớ lúc trong nước đã mất sạch, sờ sờ bụng, nội tạng chắc chắn đã bị thương trong lúc đó, chỗ gan đau vô cùng, những nơi khác đều có chút đau đớn, chắc chắn trong nước va chạm không ít chỗ.
“Tao còn một chứng cớ để chứng minh, bọn mình đã hôn mê nhiều nhất là bảy giờ.” Tô Vạn nói, cậu lấy trong túi ra một món, là hộp giữ ấm, bên trong là phần cá sống đã ăn còn thừa lại.
“Còn thừa lại ba khúc, mỗi người một khúc.” Tô Vạn lấy một phần ra đưa cho Lê Thốc và Dương Hảo, ba người trong sa mạc ngẩng mạnh đầu, nuốt cá sống lạnh lẽo vào bụng.
Cá còn mới, Lê Thốc thở dài ra một hơi, thấy cái hộp đó là hộp giữ ấm, cậu biết Tô Vạn có ý gì. Nếu không phải mới bảy giờ, như vậy mặt trời lớn như thế, tất nhiên phải qua một đêm, hộp giữ ấm không thể giữ được thời gian dài như vậy.
Chuyện này thật kỳ quái, mặt trời kia là sao, chẳng lẽ thời gian trong vùng sa mạc này khác so với bên ngoài sao?
Tô Vạn đứng lên: “Đừng nghĩ nữa, có lẽ chúng ta tỉnh dậy sớm quá nên không phát hiện, chạy quanh chỗ này một chút, tìm xem thử có manh mối gì không, còn phải tìm cả bạn gái mày nữa, mong chị ấy đừng có gặp chuyện gì, tao thấy chị gái đó rất tốt, hợp với mày.”