SA HẢI II - SA MÃNG XÀ SÀO - Chương 26: C26 25. Tôm Cổ Tích
- Trang chủ
- Truyện tranh
- SA HẢI II - SA MÃNG XÀ SÀO
- Chương 26: C26 25. Tôm Cổ Tích
Chương 25: Tôm cổ tích
Editor: An Nhiên
Lê Thốc không muốn đánh thức Lương Loan dậy, dù là nước đang dâng lên rất nhanh nhưng cũng không thể ngập tới chân cô. Cậu muốn bế cô trở lại lều nhưng lại không nghĩ tới việc cô chưa thực sự ngủ say, một chút đụng chạm nhỏ cũng đủ khiến cô tỉnh giấc.
Lê Thốc nói với cô rằng đang có thủy triều, cô còn không tin rằng hồ cũng có thủy triều nhưng vẫn nhấc chân chạy lên cồn cát cao hơn.
Lê Thốc chạy đi gọi Tô Vạn và Dương Hảo. Tô Vạn tỉnh dậy tinh thần rất nặng nề, rõ ràng sự mệt mỏi đã tới mức cực điểm, lớn tiếng chửi rủa: “Bị sấy khô nguyên một ngày, khó khăn lắm mới có được một giấc ngủ, vậy mà mày còn không để bọn tao được sống hả!”
Lê Thốc gõ mạnh vào xương sườn hắn hai cái rồi nhìn về phía mọi người hét lớn: “Mang tất cả trang bị theo, chúng ta sẽ phải lội qua cái rãnh nước này, rồi mới tìm một nơi an toàn để nghỉ ngơi, nếu không muốn tất cả chúng ta phải lặn lội trong nước!”
Vẫn trong trạng thái mơ màng, Tô Vạn vục tay lấy nước rửa mặt, sau đó Lê Thốc nhanh chóng thu dọn lều trại, Dương Hảo vác trang bị lên mình, mọi người bắt đầu đạp nước hướng về phía bờ bên kia.
Các rãnh nước nhỏ ban đầu đã hợp thành một dòng suối sâu tới ngang lưng, Dương Hảo là người đầu tiên đi một bước, hai bước, ba bước rồi dừng lại, cúi đầu nhìn xuống dòng nước bên dưới mình, kêu lớn: “Có cái gì đó không bình thường.” Dứt lời hắn hét lên thảm thiết, nhảy giật lại sau rồi vội lùi thêm vài bước trở lại bờ. Hai chân cậu chi chít đầy mụn nổi lên, hắn quăng hết đồ đạc sang một bên rồi lau lấy lau để, mỗi lần lau lại một lần rỉ máu. “Lũ tôm cổ tích kia cũng cắn người à, mẹ nó cắn hết chân lông lão tử.”
Lê Thốc ngồi xổm xuống nhìn, nhận thấy tuy miệng vết thương không sâu nhưng những con tôm cổ tích đó đều chui vào hết dưới da Dương Hảo nhấn một cái là chết, nhìn rất ghê tởm.
“Xa Dát Lực Ba nói thứ này không cắn người cơ mà.”
“Hắn cũng nói chưa từng nhìn thấy thứ này, có thế đây là loài mới, nhìn như giống loài muỗi nước, không biết chúng có lây bệnh không?”
Tô Vạn nhìn lên chính xác là mực nước đang dâng cao rất nhanh, cồn cát này sẽ nhanh chóng bị ngập hết “Đừng làm trò nữa, chỉ là bị cắn mấy phát thôi mà, nếu không nhanh lên khi mọi thứ chìm hết thì mày sẽ được cắn thảm hại hơn nữa. Người Mông Cổ kia đâu? Thu tiền xong liền ngủ ngon,thảo nào anh ta chọn ở một nơi cao như vậy”
Nói xong cậu nhảy vào nước, cắn răng đi về phía trước nhưng chưa được mấy bước cũng kêu thảm chạy lại. Lê Thốc chạy đến bên cạnh dòng nước, làn nước chi chít hoàn toàn là một màu đen. Chỉ cần dính một chút nước là những thứ kia lập tức nhào đến, nhưng nếu không sang được bờ bên kia thì tất cả cũng sẽ bị chúng nuốt chửng
Lương Loan sợ tới mức đứng không vững, cô nắm chạy lấy tay Lê Thốc, tỏ ý nhất quyết không xuống nước. Lê Thốc hét về phía bờ bên kia, không nghe thấy tiếng phản hồi, cậu hướng về phía Tô Vạn và Dương Hảo hô lớn: “Buộc chặt tất cả các ống quần, dùng băng dán quấn chặt tất cả lai, phần eo cũng thế. Chúng mày mang trang bị. Tao sẽ cõng chị Lương.”
Mực nước dâng lên cực kì nhanh chóng, nhìn như màu đen của những con tôm cổ tích đó đang men theo cồn cát để leo lên. Tô Vạn lấy từ trong túi ra một khẩu tiểu liên, nhằm thẳng xuống mặt nước mà bắn. Lê Thốc nghĩ tên này đúng thật vô dụng, nhưng những viên đạn bắn xuống mặt nước tạo thành các vợn sóng, dường như ngay lập tức màu đen kia rẽ sang một bên tạo thành một con đường.
“Lực cản ở dưới nước ước chừng lớn hơn 770 lần so với không khí, một viên đạn khi vào trong nước giống như bắn vào thân thể. Chúng sẽ nổ tạo ra áp lực, tuy rằng không gây sát thương nhưng để đối phó với lại lũ tôm này thì chỉ như vậy là đủ. Đi thôi, tao tiên phong cho!” Tô Vạn nói xong, một bên liều mạng nhảy xuống nước bắn phá, một bên ba lô trên lưng vội vàng lao xuống nước.
Lê Thốc theo sát ngay sau đó, Dương Hảo khó có được cơ hội dùng súng, cũng rút súng ra ở phía sau yểm trợ.
Viên đạn quét vào mặt nước, màu đen dày đặc bị đẩy tan nhưng ngay lập tức trong nháy mắt lại tụm vào. Lê Thốc ở bên dưới vẫn bị cắn vô số kể.
Chúng cắn thực sự là rất đau đớn, cậu nghiến răng cố gắng đi thật vững tránh cho Lương Loan bị ngã, nhưng dưới chân là cát thực rất khó để bước được đều, nhiều lúc thiếu chút thôi là Lương Loan ngã nhào xuống nước.
Đi được một nửa bọn họ phát hiện ra chân không còn chạm được tới đáy nữa. Thực sự là không ổn, bơi xuống đó ư, khác nào để toàn bộ cơ thể tiếp xúc với nước. Nếu cái lũ tôm này chui vào trong mắt nhất định sẽ bị mù mất.
Lúc này, Xa Dát Lực Ba rốt cuộc cũng chạy tới, nhìn bọn họ, không biết phải làm sao.
“Mau tìm cách đưa bọn tôi lên, nếu không anh sẽ không nhận được 4500 đâu!” Lê Thốc hô to
Xa Dát Lực Ba quát to: “Tôi trả lại 4500 được không, cậu bảo tôi phải cứu như thế nào?”
“Anh tìm trong túi xem có pháo lạnh không, đốt lên rồi ném cho bọn tôi” Lê Thốc nhanh trí động não
Xa Dát Lực Ba làm theo. Hắn không thể trực tiếp sử dụng pháo lạnh, chỉ có thể ném cho Lê Thốc. Lê Thốc đón được, đập trúng ngay trên mông Lương Loan. Không để ý tới Lương Loan bị đau kêu ré lên. Cậu cầm quả pháo, châm lửa, thả xuống nước.
Không ngoài dự đoán của cậu, pháo hóa học bùng cháy quả nhiên xua được đám tôm đen tản ra. Lê Thốc lại một lần nữa thấy được thứ làm cho cậu sợ hãi. Ở dưới chân cậu chơi những hạt cát li ti. Màu đen của ấu trùng tôm đang nở như một đài phun nước
Điều này chứng tỏ có rất nhiều trứng được ẩn trong cát, một khi gặp được thủy triều tất cả số trứng này sẽ nở, dự là cảnh tượng này có khi cả trăm năm mới thấy một lần.
Pháo lạnh dần sáng lên. Bọn họ không có bất cứ thứ gì có thể dùng để châm diêm, buộc lòng phải quẹt vào mông Lương Loan. Rơi vào hoàn cảnh này, Lương Loan cũng ko có cách nào khác để trách móc.
Nhưng dù vậy bọn họ cũng không thể tiếp tục đi xa hơn, ngó xuống đáy nước Tô Vạn dường như từ bỏ, hai băng đạn đã bắn hết, vỏ đạn đều văng vào mặt Lê Thốc.
Xa Dát Lực Ba bỗng nhiên nghĩ ra một cái gì đó, nói chờ chút, anh ta chạy về phía cồn cát lớn, mang ra một cái túi chứa đầy sữa dê trong ba lô, rồi đổ tất cả lên mặt hồ. Ngay sau đó, tất cả lũ tôm đen đều đổ xô theo hướng đó. Lê Thốc biết chừng cơ hội đã đến, hô lớn cố lên rồi nhanh chóng chìm vào trong nước bơi về phía trước, cuối cùng cũng gần đến được bờ bên kia.
Lương Loan được kéo lên đầu tiên, sau đó là trang bị, sau cùng là ba tên người đầy tôm. Lê Thốc là thảm hại nhất, ngay cả trên mặt cũng bị cắn. Vừa được kéo lên cậu liền vùi mặt vào trong cát không ngừng xoa, cả mặt cậu đầy máu và cát
Thở hổn hển hồi lâu, Lê Thốc ngẩng đầu nhìn về hướng chân trời. Chợt nghe thấy tiếng mực nước dâng lên, chuỗi âm thanh liên tiếp dội lại hết đợt này đến đợt khác, đồng thời có tiếng như sét đánh vọng lại ở xung quanh. Cậu biết những âm thanh này từ trong đất phát ra. Những cồn cát này đang trải qua một sự biến đổi lớn.
Tô Vạn sau khi đã tống khứ hết lũ tôm ra liền quay sang chất vấn Xa Dát Lực Ba, vì sao lâu như vậy mới chịu cứu bọn họ, có phải đang ngủ không? Xa Dát Lực Ba chỉ chỉ về phía trước nói: “Tôi nhìn chuyện xảy ra mà sợ ngây người.”
Lê Thốc ngồi xuống, những tia nắng rạng đông bắt đầu chiếu xuống, cậu nhìn về phía trước, nơi xa mạc khô cằn. Nơi này luôn có những dòng sông ngầm chảy bên dưới cát, hình thành vô số những hồ nước lớn nhỏ. Những hồ nước này cứ ra xuất hiện rất chậm rãi và đều đặn. Nước trong cái hồ mà họ vừa ở vẫn tiếp tục dâng lên, nước không ngừng tràn ra, mực nước cũng càng ngày càng cao, dường như có xu thế hình thành sông.
“Trong Badain Jaran có sông không?” Tô Vạn chợn mắt hỏi
“Có, nhưng sức nước yếu, chỉ là một con sông bên trong nhưng không phải thế này, cái này phải gọi là sông ma. Nhánh sông yếu có thể ở ngay trong lòng đất nhưng thỉnh thoảng có một đoạn lộ ra trên mặt cát. Xa Dát Lực Ba nói: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”
“Xem ra hồ này thông và nối liền với các con sông ngầm, 10000m dưới cát này ắt hẳn phải có một lượng nước ngầm rất dồi dào. Vì hoạt động địa chất, những nguồn nước này đã tràn lên trên mặt đất. Hỏa thiêu phong lúc trước chắc hẳn cũng có liên quan đến hoạt động địa chất này”. Lương Loan nói
Lê Thốc nhìn theo hướng chảy của những dòng sông, bỗng nhiên cậu nhận ra một cái gì đó, cậu lấy tấm bản đồ của Ngô Tà, so sánh một chút với la bàn và nhận ra những đường màu đen vô nghĩa trên bản đồ chính là những dòng sông ngầm trong sa mạc. Mà hướng chảy của nó lại hội tụ cùng một chỗ với đường màu đỏ trên bản đồ.
Dòng nước dưới chân trôi chậm rãi, hỏa thiêu phong vẫn còn thổi. Bọn họ còn cách điểm đến tám km nữa, theo lộ trình ngày hôm nay ít nhất cũng phải tốn hai ngày nữa mới có thể tới nơi. Cậu không muốn những kinh nghiệm ngày hôm qua lại tái diễn.
“Mọi người, chúng ta cần làm một con thuyền.” Lê Thốc nói.