[S2] YÊU TỰA HƠI SAY - Chương 43: 43 Bị Thương
Cố Văn Hi đã lớn như vậy rồi, đi đường vô số lần, đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác ngã từ trên núi xuống, trời đất trong mắt loáng một cái đảo lộn vị trí cho nhau.
Lúc ngã xuống tay đưa ra chống đỡ, theo bản năng bảo vệ đầu, sau đó bị trọng lực kéo lăn xuống sườn núi không dừng lại được.
Giây phút té xuống này quá mức nguy hiểm, núi này không quá dốc, cũng không có đá nhọn, Cố Văn Hi lập tức phản ứng, bám vào một thân cây không quá to để dừng lại, sau đó chậm rãi tìm đúng vị trí để đứng lên.
Ngược lại là Đỗ Vân Nghiên ở phía trên sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, thậm chí anh còn không kịp túm lấy Cố Văn Hi, trơ mắt nhìn người nọ lăn xuống ở trước mắt mình, đợi đến khi cậu chậm chạp đứng lên thì anh vẫn chưa hoàn hồn lại.
“Văn Hi!” Đỗ Vân Nghiên đi về trước mấy bước muốn kéo cậu lên.
“Không sao hết!” Cố Văn Hi hô to, vô cùng cẩn thận đứng vững, từng chút nhích trở về, lúc sắp đến thì nắm chặt lấy tay của Đỗ Vân Nghiên.
Trên người cậu không có gì đáng ngại, chỉ là tay phải cảm thấy hơi đau một chút, ngoại trừ trên mu bàn tay thì trên cổ tay có một vết thương, khớp xương có lẽ còn bị bầm tím nhưng may mà không bị gãy xương.
Đỗ Vân Nghiên nhìn những vệt đỏ nổi bật đó, trong lòng nghĩ lại mà sợ hãi.
Nếu hôm nay đến ngọn núi cheo leo hơn, hay là té vào tảng đá….!Thật không dám tưởng tượng đến hậu quả.
“Em vẫn còn thông minh nè.” Mặc dù tay có hơi đau nhưng vẫn có thể chịu đựng được, cũng may là không ngã một cái thành tàn phế hay chấn động não, Cố Văn Hi cảm thấy mạng của mình còn rất lớn, thậm chí còn bắt đầu đắc ý, hai tay vỗ vỗ đất cát trên người, “Shhh ——”, cái vỗ này vậy mà lại mang tới cảm giác đau, cậu nhìn thấy lòng bàn tay có một chút máu, là bị trầy da.
“Đừng nhúc nhích,” Đỗ Vân Nghiên kéo tay cậu qua xem xét kỹ lưỡng, sau đó lấy khăn giấy từ túi quần ra, cẩn thận lau bụi bẩn dính trên đó, “Còn chỗ nào đau không?”
“Không có……” Cố Văn Hi không quan tâm mấy thứ nhỏ nhặt như vậy, té thì té thôi, nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc của Đỗ Vân Nghiên, vừa nhìn là đã biết không tin cậu, đành phải ăn ngay nói thật, “Đầu gối đụng trúng cái gì cứng cứng á nên có chút đau.”
Đỗ Vân Nghiên xách túi đeo lên vai: “Chúng ta đi về thôi.”
“Cứ về như vậy luôn hả? Còn chưa hái nhiều mà.”
“Sau này tính tiếp.”
Đỗ Vân Nghiên trực tiếp xoay người, đi hai bước xuống núi rồi quay đầu lại, đưa tay về phía cậu.
“Chỗ này chắc cũng không có gì đâu.” Nghĩ đến có lẽ là do anh sợ cậu lại té chổng vó, Cố Văn Hi có hơi xấu hổ.
Đỗ Vân Nghiên kiên trì nói: “Đến phía trước mới dễ đi hơn.”
Nỗi sợ khi ngã xuống núi đã sớm biến mất, có điều Đỗ Vân Nghiên do lo lắng cho cậu nên mới bỏ dở kế hoạch hôm nay, Cố Văn Hi cũng không định trái ý anh nữa, ngoan ngoan đi theo xuống núi.
Đỗ Vân Nghiên vẫn luôn yên lặng, hình như là còn chưa bình tĩnh lại.
Cố Văn Hi biết anh hay bận tâm lo nghĩ nên liền kiếm chuyện nói để hòa hoãn bầu không khí: “Anh đoán xem lúc nãy em thấy cái gì?”
“Thấy gì?”
“Một con —— rắn lớn như thế này nè.” Cố Văn Hi đôi tay khoa tay múa chân nói.
Đỗ Vân Nghiên dừng chân: “Cho nên mới té xuống hả?”
“Ừm.” Nghĩ tới con vật trơn tuột đó, trên người cậu chợt toát ra mồ hôi lạnh.
“Anh quên cái này,” Đỗ Vân Nghiên thở dài, “tụi anh ở đây quen rồi nên không sợ nó.
Với lại rắn ở đây không có độc, nếu em không chọc nó thì nó cũng sẽ không tấn công em.”
“Vậy à…..” Cố Văn Hi khẽ nhún vai, “Em còn thấy rất đáng sợ á.”
Đỗ Vân Nghiên đưa mắt ý bảo cậu đến gần mình: “Thật ra trong dân gian rắn là vật tượng trưng cho cát tường, nếu gặp được thì không phải là chuyện xấu, chỉ cần đừng tấn công nó, nếu không thì sẽ mất may mắn.”
“Anh còn tin mấy cái này nữa hả?”
“Tin một chút cũng tốt,” Rốt cuộc Đỗ Vân Nghiên cũng lộ ra nụ cười nhạt, “dù sao cũng hay gặp, có thể nghĩ tới chỗ tốt cũng được.”
“Anh nói……hay gặp hả?” Cả người Cố Văn Hi đều cảm thấy không ổn.
“Ngoại trừ mùa đông thì không có.” Đỗ Vân Nghiên an ủi cậu, “Em đừng lên núi một mình, đi gần anh một chút, lâu dần thì sẽ không sợ nữa.”
Cố Văn Hi hơi gật đầu, cậu vô cùng hoài nghi liệu sẽ có ngày mình có thể quen với con vật này không nữa.
Trở lại nhà trọ dân, sau khi về phòng, việc đầu tiên Cố Văn Hi làm chính là cởi bỏ quần áo ngoài.
Áo lên đã bị cành khô quẹt rách lung tung, cái áo này hoàn toàn chẳng thể mặc được nữa.
Tiếc là Đỗ Vân Nghiên mới vừa kết nút áo cho cậu.
Cậu trút giận lên chất lượng áo: “Sau này sẽ không bao giờ mua ở cái chỗ này nữa.”
“Em lại bịa chuyện, hãng nào cũng không tốt.” Đỗ Vân Nghiên điềm nhiên nói, cầm một cái bình nhỏ đi đến trước mặt cậu, “Đưa tay ra đây.”
“Chi vậy?” Cố Văn Hi đột nhiên cảnh giác.
“Thoa thuốc một chút.”
Đỗ Vân Nghiên đã mở nắp bình, nhúng tăm bông vào.
“Còn phải thoa thuốc nữa sao?” Cố Văn Hi nhìn nhìn tay phải của mình, chỉ là trầy da thôi chứ chưa chảy máu.
“Để phòng ngừa vạn nhất,” Đỗ Vân Nghiên không nhượng bộ, “cái này có thêm i-ốt nên có thể sát khuẩn.”
Cũng có hơi khoa trương đi.
Tăm bông lạnh lẽo chạm lên miệng vết thương, Cố Văn Hi hít một ngụm khí lạnh, vết thương chẳng thắng được nỗi đau khi thoa thuốc.
Đỗ Vân Nghiên thoa thuốc giống hệt như lúc anh lau đi bụi bẩn cho cậu, không để sót một vết thương nào, ánh mắt nhìn chằm chằm tay cậu, hàng mi dày rậm rũ xuống, lau xong mu bàn tay thì lại tới cổ tay và bàn tay, nghe thấy tiếng hít khí của cậu, hỏi: “Đau lắm sao?”
“Cũng hơi hơi….!Anh làm tiếp đi.” Cho dù cảm thấy chuyện bé xé ra to nhưng mà cậu vẫn rất hưởng thụ quá trình quan tâm chăm sóc của Đỗ Vân Nghiên, thành thật để đối phương an bài.
“Cởi quần ra đi.” Sau khi thoa thuốc trên tay xong, Đỗ Vân Nghiên vô cảm nói.
Cố Văn Hi còn chưa kịp phản ứng lại: “Hả?”
Chẳng lẽ muốn tuyên dâm vào ban ngày sao?
“Anh xem đầu gối của em.”
Quả nhiên là nghĩ nhiều rồi.
Cậu đang mặc quần bó nên chẳng có cách nào cuốn ống quần lên, đành phải kéo khóa quần ra, chậm rãi cởi xuống.
Đầu gối chỉ bị bầm chứ không trầy da, lúc này Đỗ Vân Nghiên mới đi cất bình thuốc, dặn cậu thay cái quần rộng hơn rồi nghỉ ngơi ở trong phòng, còn anh thì chuẩn bị đi xuống lầu làm việc.
Đợi đến khi đối phương đi ra khỏi phòng, Cố Văn Hi mới ngẩn người ngồi trên giường.
Trong ký ức của cậu, từ khi Ôn Nam mất, chẳng còn ai nuông chiều cậu như vậy.
Tuy Cố Dục Thanh là người khoan dung rộng lượng nhưng cũng không phải cái gì cũng cưng chiều con cái, ít nhất khi bị đụng trúng gì đó hay bệnh nhẹ thì cũng không đặc biệt chăm sóc, thậm chí còn dứt khoát chặt đứt đường tiền tài của cậu tận hai lần.
Mùi thuốc nhàn nhạt trong không khí còn chưa tan đi, nơi bôi thuốc cũng đã khô.
Cố Văn Hi nâng tay phải lên, nhẹ nhàng cọ lên môi.
…!
Khoảng thời gian này trời quang đãng rất ít mưa, cho dù có mưa thì cũng chỉ là mưa nhỏ, không kéo dài lâu, không giống như vào mùa mưa mà mưa mãi không dứt.
Vết thương trên tay Cố Văn Hi dần lành lại, chỉ là khớp xương bầm tím còn chưa khôi phục hoàn toàn, không có sức, cũng may là cậu không cần làm việc gì nặng nhọc.
Giữa trưa cuối tuần nào đó vào tháng tư, một cơn mưa qua đi, mặt trời lần nữa ló dạng.
Trong không khí tỏa ra một luồng hơi nóng ẩm ướt, độ ấm dần tăng.
Cố Văn Hi đang sắp xếp lịch đặt trước ở sau quầy bar, nghe được tiếng leng keng của chuông gió, ngẩng đầu lên: “Hoan nghênh —— Vân Hàn?”.