RUNG ĐỘNG VÔ THỜI HẠN - Chương 48: Ngoại truyện 1
- Trang chủ
- Truyện tranh
- RUNG ĐỘNG VÔ THỜI HẠN
- Chương 48: Ngoại truyện 1
Nhưng năm nay không giống, bởi vì Kiều Lộc đã có bạn trai, nên Bì Thanh Thanh đặc biệt làm những chuyện này trước một ngày.
Nhìn bánh kem nhân dâu tây trước mặt, Kiều Lộc nhào tới hung hăng ôm lấy Bì Thanh Thanh, “Thanh Thanh à, cậu thật là tốt mà.”
Bì Thanh Thanh ghét bỏ đẩy tay cô ra, “Vì cậu, Dương Hành đã ăn không biết bao nhiêu dấm chua rồi đấy.”
“Vì cái gì a?” Kiều Lộc dùng muỗng múc một trái dâu tây, cảm nhận vị ngọt hoà tan trong miệng, hạnh phúc mà nheo mắt.
Bì Thanh Thanh nâng má nói: “Còn không phải do hôm Giáng Sinh tớ bận chuyện ở quán, không có thời gian hẹn hò với anh ấy, hôm nay lại phải ăn sinh nhật của cậu, làm anh ấy hờn dỗi một buổi sáng, để tớ dỗ thật lâu.”
Kiều Lộc tấm tắc hai tiếng: “Bạn trai cậu cũng thật dính người mà.”
“Ha ha, cậu nói làm như Thẩm Tùng Lam không dính người vậy, mỗi lần hai chúng ta ra ngoài cứ gọi hết lần này tới lần khác, giống như sợ tớ bắt cóc cậu đi vậy.” Bì Thanh Thanh phản kích một câu.
Kiều Lộc ăn bánh kem, ngữ khí nhàn nhạt trả lời: “Ai bảo cậu một hai nói phải mang tớ đi, còn kích thích anh ấy.”
Bì Thanh Thanh cười hắc hắc, đối với việc làm của mình thập phần đắc ý, “Nhìn mặt Thẩm Tùng Lam biến sắc rất thú vị, cậu nha, đôi khi phải biết phản kích một chút.”
Kiều Lộc cong môi nói: “Không cần đâu, tớ cảm thấy như vậy khá tốt, những chuyện anh ấy làm đều hỏi qua với tớ.”
Đương nhiên, chỉ trừ bỏ một việc mà ai cũng biết đó……
“Mà này, ngày mai là sinh nhật cậu, Thẩm Tùng Lam định tặng cái gì vậy.” Bì Thanh Thanh tò mò hỏi, “Sẽ không trực tiếp cầu hôn cậu đó chứ!”
Trong lòng Kiều Lộc nhảy dựng, vội vàng phủ nhận: “Chắc không đâu, anh ấy tặng cái gì tớ cũng không biết.”
“Đừng đưa đồ vật kỳ quái là được.” Bì Thanh Thanh thở dài nói.
Kiều Lộc lúc này mới nhớ tới lúc sinh nhật Bì Thanh Thanh, Dương Hành ở nhà dùng nến xếp thành trái tim, thiếu chút nữa làm lửa bén ra.
“Anh ấy hẳn là sẽ không làm mấy chuyện này đâu.” Kiều Lộc theo bản năng mà nói.
Bì Thanh Thanh nhớ tới sinh nhật của mình thập phần vô lưc, “Tớ thấy Thẩm Tùng Lam sẽ không phải dạng người không thành thục giống Dương Hành, đây căn bản không phải loại lãng mạn mà con gái muốn.”
“Dương Hành không phải không có kinh nghiệm sao, về sau sẽ biết.” Kiều Lộc vừa ăn bánh kem vừa an ủi cô.
“Vậy Thẩm Tùng Lam thì sao.” Bì Thanh Thanh nghi hoặc nói, “Rõ ràng cũng là lần đầu yêu đương, vì sao anh ấy biết nhiều như vậy, cậu để anh ấy chỉ bảo cho Dương Hành nhà tớ đi.”
“Chắc là do trời sinh đi, không thầy dạy cũng biết.” Kiều Lộc híp mắt cười nói.
Bì Thanh Thanh hừ một tiếng: “Nhìn vẻ mặt tự hào của cậu kìa.”
***
Ngày sinh nhật, buổi sáng Kiều Lộc đi làm, cũng không thấy Thẩm Tùng Lam nói gì, hết thảy đều xảy ra giống như mọi ngày.
Thẳng đến buổi tối khi tan làm, Thẩm Tùng Lam cũng không tới đón cô, Kiều Lộc cảm giác được có chuyện không thích hợp, tuy rằng không biết là bất ngờ gì, nhưng trong lòng cô vẫn rất mong đợi.
Về đến nhà, trong phòng tối đen, Kiều Lộc nghi ngờ bật đèn lên, nháy mắt ánh sáng lan toả khắp phòng, mà ánh mắt cô bị mô hình ở trên bàn hấp dẫn.
Đó là một bộ mô hình phòng ở, bên trong được trang trí đầy đủ mọi thứ, ngay cả đèn treo trên mái nhà cũng được làm thành bản thu nhỏ hoàn mỹ.
Ánh mắt Kiều Lộc kinh ngạc, đi tới cẩn thận nhìn, mới phát hiện cái mô hình này có chút quen mắt, giống như tác phẩm lần đầu tiên đạt giải thưởng “Gia” của anh.
Nhưng nhìn kĩ lại thì có mấy chỗ không giống, như là mô hình có thêm ban công lớn, trước ban công còn đặt thêm một cái bàn tròn nhỏ, trong phòng ngủ đặt một cái kệ sách to, thậm chí trên tường còn có khung ảnh lồng kính làm Kiều Lộc chú ý tới.
Mấy thứ này cô đều nhớ rõ, đây là những điều cô đã nói với Thẩm Tùng Lam khi hai người mới gặp lại, cô nói lâu như vậy không ngờ anh vẫn còn nhớ tới, càng không ngờ anh lại làm thành mô hình nhỏ này.
Anh lấy linh cảm từ cô kết hợp với tác phẩm lần đầu tiên đoạt giải của anh làm nên mô hình này, cái này hoàn toàn có quan hệ với cô. Thậm chí có thể nói Kiều Lộc cũng là một trong những người tạo nên mô hình này.
Kiều Lộc cảm động, khoé mắt ửng hồng, cô duỗi tay nhẹ nhàng chạm đến mô hình.
Đúng lúc này Thẩm Tùng Lam xuất hiện sau lưng cô, “Thích không? Đây là quà sinh nhật anh tặng em.”
“Thích.” Kiều Lộc hơi nghẹn ngào nói, ” Anh nhớ lời em từng nói sao.”
Thẩm Tùng Lam cười nói: “Mỗi câu em nói anh đều nhớ rõ.”
Cô nín khóc mỉm cười: “Mô hình này anh làm bao lâu?”
“Từ thiết kế đến chế tác, tổng cộng mất nửa năm.” Vì không để cho Kiều Lộc phát hiện, mỗi công đoạn anh đều làm ở công ty. Anh đã rất tâm huyết với mô hình lần này, đây là tác phẩm mà anh nghiêm túc nhất từ trước tới nay.
Kiều Lộc ngạc nhiên quay đầu: “Khi đó chúng ta mới ở bên nhau không lâu anh đã bắt đầu thiết kế cái này rồi sao?”
Thẩm Tùng Lam nắm tay cô nhẹ nhàng kéo tới, “Nói sai rồi, từ lần đầu tiên gặp lại em anh đã bắt đầu nghĩ tới chuyện này.”
Hai mắt cô nóng lên, cong cong mi nói: “Trách không được lúc ấy anh hỏi em tỉ mỉ như vậy.”
Thẩm Tùng Lam nhìn chằm chằm Kiều Lộc nhẹ giọng nói, “Sinh nhật vui vẻ.” Sau đó ôm cả người cô vào trong lòng, “Đây là sinh nhật đầu tiên anh ở cùng em, sau này mỗi lần sinh nhật của em, anh sẽ đều bên cạnh.”
“Nói chuyện nhớ giữ lời.”
“Nếu anh nuốt lời, em có thể dùng mọi biện pháp để trừng phạt anh.”
***
Mấy năm trước, mỗi lần về nhà Kiều Lộc đều bị mẹ Kiều thúc giục mau có bạn trai, nhưng năm nay đổi mới, thúc giục cô với Thẩm Tùng Lam mau chóng bàn chuyện cưới hỏi.
Cho dù tới Thẩm gia, mẹ Thẩm lời trong ý ngoài cũng muốn hai người kết hôn sớm một chút.
Kiều Lộc duy trì nụ cười trên mặt, trong lòng vạn phần bất đắc dĩ.
Còn Thẩm Tùng Lam thì dù ở nhà cô hay nhà anh đều chỉ trả lời cùng một câu: “Con đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ ý của cô ấy.”
Trong nháy mắt, ánh mắt mẹ Kiều nhìn Kiều Lộc có chút không thích hợp, giống như cô là người cặn bã, trêu đùa tình cảm của Thẩm Tùng Lam xong lại không muốn phụ trách vậy.
Mẹ Thẩm lại ôn nhu cười cười: “Tùng Lam, chuyện này con nên chủ động mới đúng, như thế nào lại để Kiều Lộc chủ động chứ.”
Qua Tết Âm Lịch, Kiều Lộc quay trở lại làm việc mới cảm thấy nhẹ nhàng.
Cô không phải không muốn cùng Thẩm Tùng Lam kết hôn, cô chỉ không thích cảm giác bị ép buộc, muốn mọi thứ thuận theo tự nhiên mà thôi.
Kiều Lộc nói chuyện này với Bì Thanh Thanh, không ngờ tới cô ấy cũng kể khổ với cô, hai bên cha mẹ của bọn họ cũng hy vọng họ mau chóng kết hôn, Dương Hành sau khi trở về cũng có mong muốn như vậy, thường xuyên ở trước mặt cô nhắc tới.
Nghe xong, Kiều Lộc đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn Thẩm Tùng Lam không có như vậy.
***
Bước vào tháng ba, trời mưa liên miên không ngừng, thời tiết cũng trở nên lạnh hơn.
Kiều Lộc được nghỉ cũng không muốn ra cửa, tình nguyện làm con sâu ngủ trong nhà vừa ăn vừa xem phim.
“Kiều Lộc, anh để quên một tập tài liệu trên bàn, em mang qua giúp anh một chút được không?”
Cô đang xem TV bị điện thoại của Thẩm Tùng Lam gọi tới làm giật mình, nhìn thấy tập tài liệu màu xanh trên bàn, Kiều Lộc không khỏi nhíu mày: “Sao anh lại để đồ ở đây chứ?”
Tính ra, cô đã đi đưa tài liệu cho Thẩm Tùng Lam không ít lần.
“Là tài liệu quan trọng, nếu em không muốn, thì anh sẽ về lấy, chỉ là phải để khách hàng chờ một chút.” Gần đây Thẩm Tùng Lam học được cách giả vờ uỷ khuất, áp dụng cũng rất trôi chảy.
Kiều Lộc nhìn mưa phùn kéo dài ở ngoài cửa, vội vàng đầu hàng: “Bây giờ em đem qua cho anh.”
Thẩm Tùng Lam nhanh chóng nói địa chỉ cho cô, “Nếu em không nhớ, anh chia sẻ địa chỉ cho em.”
Kiều Lộc có chút ngạc nhiên: “Đây không phải địa chỉ công ty anh nha?” Cô nhớ không lầm, địa chỉ này là một khu nhà cao cấp, cách bệnh viện của cô không xa.
“Ừ, là địa chỉ nhà khách hàng, em cứ tới đây là được, anh đã nói với bảo vệ ở cửa.” Thẩm Tùng Lam nói.
Kiều Lộc thay quần áo, cầm ô liền ra cửa, bởi vì thời tiết quá lạnh, cô choàng thêm một cái khăn quàng cổ đem mặt che lại kín mít.
Chờ tới chỗ tiểu khu Thẩm Tùng Lam nói, bảo vệ còn kêu cô tới, đăng ký tên mới được đi vào, làm cho Kiều Lộc không khỏi cảm thán, tiểu khu tốt đến bảo vệ cũng không giống nhau.
“Em tới rồi sao?” Thẩm Tùng Lam gọi điện thoại tới hỏi.
Kiều Lộc nhìn xung quanh trả lời: “”Em tới tiểu khu rồi, đang tìm nhà 24 khu B anh nói.”
“Em đi vào thì rẽ trái, sau đó đó qua hai cái giao lộ sẽ đến.”
Đi theo hướng dẫn của Thẩm Tùng Lam, Kiều Lộc rất nhanh tìm được chỗ.
Lên lầu, thang máy đi thẳng tới tầng mười mới dừng lại, cửa thang máy vừa mở, Kiều Lộc liền nhìn thấy Thẩm Tùng Lam đứng ở ngoài.
Cô đi ra, bất mãn đem tài liệu đập vào lồng ngực anh, “Ngày mưa còn phải lăn lộn vì anh.”
Thẩm Tùng Lam một tay cầm tài liệu, một tay nắm chặt tay Kiều Lộc, thấy tay cô lạnh lẽo vội vàng bỏ vào trong túi mình làm ấm. “Là anh không tốt, nếu không em đánh anh vài cái.”
Kiều Lộc hừ một tiếng: “Không cần, em hoàn thành nhiệm vụ rồi có thể trở về đi.”
“Em không vào xem sao?” Thẩm Tùng Lam đột nhiên đưa ra lời mời.
Kiều Lộc sửng sốt: “Nhà của người ta thì xem cái gì.”
“Là anh thiết kế, em vào nhìn thử xem.”
Thấy Thẩm Tùng Lam cực lực chào mời, Kiều Lộc liền đi theo anh vào cửa.
Mới vừa bước vào, Kiều Lộc đột nhiên phát hiện nơi có chút quen, khung ảnh lồng kính trên tường, bàn tròn nhỏ ngoài ban công, nơi này thiết kế giống y đúc mô hình Thẩm Tùng Lam làm cho cô.
“Nơi này làm sao sẽ……” Kiều Lộc ngây ngốc nhìn, nói không nên lời.
Thẩm Tùng Lam đóng cửa lại, đi tới trước mặt cô cười hỏi: “Nơi này sẽ là phòng tân hôn của chúng ta được không?”
“Phòng cưới?” Câu này của anh làm Kiều Lộc hoàn toàn ngây ngẩn.
Thẩm Tùng Lam cong môi cười: “Em sẽ không thật sự nghĩ nơi này là thiết kế cho khách hàng đi, nếu là cho khách hàng đi nữa, thì cũng là khách hàng VIP độc nhất vô nhị.”
Kiều Lộc từng bước một đi đến phòng khách, rõ ràng cô vẫn luôn nhìn thấy mô hình, bây giờ đột nhiên nhìn thấy không gian thế này làm cho cô sinh ra một loại cảm giác không chân thật.
“Anh thế mà giấu em lâu như vậy, còn cố ý để em đưa tài liệu tới……” Kiều Lộc quay đầu chất vấn, nhưng giây tiếp theo cả người cô liền cứng đờ đứng đó.
Thẩm Tùng Lam cầm một hộp nhẫn trên tay, mở ra trước mặt Kiều Lộc, bên trong là nhẫn kim cương lấp lánh, “Kiều Lộc, gả cho anh đi.”
Kiều Lộc ngạc nhiên nhìn Thẩm Tùng Lam, trong lòng nổi sóng, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại, cảm giác vui sướng mãnh liệt ập tới, làm cho cô rung động không thôi, hốc mắt cũng đỏ lên.
Cô run môi hỏi: “Gả cho anh sao?”
Kiều Lộc hỏi ngược lại, làm cho Thẩm Tùng Lam cũng khẩn trương theo, hai tay anh nắm chặt, trên mặt lại làm bộ bình tĩnh: “Đúng vậy, gả cho anh. Anh lấy chính mình cho em một lời hứa, anh ở đây một ngày, liền bảo vệ em một ngày, anh ở đây một đời, vậy một đời này sẽ bảo vệ em.”+
Kiều Lộc ngước mắt, tuy rằng hốc mắt ngập nước nhưng cô vẫn nhìn thấy Thẩm Tùng Lam cắn chặt môi căng thẳng, rất ít khi nhìn thấy anh như vậy, cô nở nụ cười nhìn anh.
Đáy lòng vẫn còn nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng Kiều Lộc lựa chọn ba chữ.
“Em nguyện ý.”