RỰC LÊN LỬA CHIẾN - Chương 39
Dung Liêu Lượng mở miệng hỏi Dung Kiều Mộc: “Tối hôm qua sau khi bọn em về câu lạc bộ, Chủ Công có kể lại cho em chuyện ở HP không?”
Dung Kiều Mộc lắc lắc đầu: “Không, huấn luyện bù đến tận gần sáng hôm sau, mệt quá về phòng ngủ luôn. Hôm nay tỉnh đã train với BJ rồi, đánh xong lại chiếu lại video phân tích trận đấu. Sau đó anh ấy bảo em mang lẩu ăn liền cho anh coi như tạ lễ, hơn nữa em cũng không chủ động nhắc đến chuyện này.”
Dung Liêu Lượng suy nghĩ một chút, tán thành ừ một tiếng: “Tính cách của Chủ Công nhìn qua khó gần, thực ra lại trọng tình nghĩa từ cốt tuỷ. Cậu ta ở HP bao năm như thế, dù hiện tại biết bị câu lạc bộ lừa cũng không truy cứu, nhắc lại chỉ tổ khiến cậu ta tổn thương mà thôi. Cậu ta đủ mạnh mẽ, không cần ai an ủi cả.”
Dung Kiều Mộc gặm quả táo, hoài nghi nhìn Dung Liêu Lượng: “Anh, sao hồi trước em không biết anh hiểu Chủ Công rõ như vậy nhỉ?”
Dung Liêu Lượng cười cười, búng trán em trai: “Lắm chuyện, đừng có như chó con bảo vệ đồ ăn thế, anh mày hiểu rõ Chủ Công thì có gì sai? Dù sao cũng là kẻ thù truyền kiếp, biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng được.”
“Trăm thắng cái gì,” Dung Kiều Mộc nói thầm, “Cùng lắm chỉ năm ăn năm thua thôi.”
Dung Liêu Lượng im lặng đứng lên đi tới bên giường, bỗng nhiên vươn một cánh tay kẹp cổ Dung Kiều Mộc, sau đó dụng lực cù lét em trai. Dung Kiều Mộc bị động giãy dụa không ra, bị Dung Liêu Lượng thu thập dở khóc dở cười quẫy tay điên loạn. Dung Liêu Lượng bình tĩnh hỏi: “Anh mày và Chủ Công ai giỏi hơn?”
Dung Kiều Mộc mặt đỏ bừng, bó tay toàn tập xin khoan hồng: “Anh giỏi, anh giỏi, anh giỏi nhất!”
Hai anh em đang nhốn nháo loạn xạ thì cửa phòng Dung Liêu Lượng bỗng nhiên mở ra, Mười Sáu ghé cái đầu bự vào hỏi: “Hai người làm gì thế, huynh đệ play à?”
Dung Liêu Lượng buông lỏng tay, quay người hỏi Mười Sáu: “Có việc gì?”
“Có chứ,” Mười Sáu gật gật đầu, “Trong phòng huấn luyện có nhiều hoa quả lắm, Apple bảo tôi tới gọi mấy người xuống cùng ăn.”
Dung Liêu Lượng vừa định quay đầu gọi Dung Kiều Mộc cùng đi, không chờ quay lại thì Dung Kiều Mộc đã nhảy lên lưng anh. Dung Liêu Lượng vươn tay giữ em trai trên lưng cho vững theo bản năng, Dung Kiều Mộc nằm nhoài trên lưng Dung Liêu Lượng, ôm lấy cổ anh, nói: “Nói mau, có cù em nữa không.”
Dung Liêu Lượng chật vật cõng Dung Kiều Mộc, nghiêng đầu hỏi: “Tiểu Kiều, lâu lắm rồi anh không cõng em nhỉ?”
Dung Liêu Lượng rất thương em trai, hồi bé rất thích cõng em mình, có điều hai người lớn dần, quả thực lâu lắm rồi không gần gũi nhau như thế nữa. Dung Kiều Mộc buông lỏng lực siết cổ anh trai, lặng lẽ dụi đầu vào cổ Dung Liêu Lượng, không tự nhiên đáp: “Lớn đùng cả rồi, cõng gì mà cõng.”
Dung Kiều Mộc vừa dứt lời thì bỗng thấy trời đất quay cuồng, định thần lại thì đã thấy mình bị Dung Liêu Lượng quật xuống đất một cách đầy kỹ thuật. Thảm trải sàn trong phòng Dung Liêu Lượng vừa dày vừa mềm, Dung Kiều Mộc nằm trên thảm, ngửa mặt nghĩ lại trúng kế ông anh rồi, tính nhầm rồi. Mười Sáu đứng bên cạnh xem hết từ đầu đến cuối, thở dài nói: “Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Dung Liêu Lượng vươn tay kéo Dung Kiều Mộc: “Đừng có nghịch nữa, đi ăn hoa quả. Lúc livestream Apple với Mười Sáu tranh nhau một quả táo nhìn không ra thể thống gì, fan nhìn không chịu nổi bèn gửi cả đống tới, lát nữa lấy một ít mang về bên kia cho đồng đội ăn.”
Dung Kiều Mộc theo Dung Liêu Lượng và Mười Sáu cùng nhau đi tới phòng huấn luyện, còn nói với theo em không phải shipper, ngày nào cũng mang đồ tới lui từ bên này qua bên nọ. Mười Sáu nghe Dung Kiều Mộc nói cười ha ha trả lời: “Cậu thì không muốn làm chuyển phát nhanh, còn tên người Hàn fake kia lại muốn làm chuyển phát nhanh lắm đấy, chỉ muốn cắm rễ ở gaming house bên đó, chẳng biết khi nào thì tự ship bản thân lên giường của quản lý Weibo bên đó nữa.”
Dung Liêu Lượng: “Dơ dáy.”
Dung Kiều Mộc: “Bẩn thỉu.”
Ba người vừa nói vừa vào phòng huấn luyện, mở cửa ra thì thấy Apple, Bồi Bàn và A Sầu đang xúm vào nhau ăn hoa quả, còn Thôi Duẫn Hiền thì đang cầm một cái túi lớn ra sức chọn quả nào tươi nhét vào trong. Mười Sáu lao thân mình trăm cân núc ních vào phòng train như một cơn gió, cướp lấy cái túi trong tay Thôi Duẫn Hiền: “Bỏ ngay hoa quả của anh em ra, cái thứ đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Thôi Duẫn Hiền giữ lấy cái túi không buông: “Chúng ta có ăn hết nổi đâu, để hỏng thì phí lắm.”
Mười Sáu quyết không khoan nhượng: “Bây nói ai ăn không hết, rõ ràng là đang đả kích cá nhân ông đây!”
“Ồ.” Thôi Duẫn Hiền bỗng nhiên buông lỏng tay.
Vốn Thôi Duẫn Hiền không hề yếu, Mười Sáu và hắn lôi kéo đang rất hăng say, hiện tại một bên đột nhiên thả tay ra khiến Mười Sáu lập tức bật ngửa ra mấy bước, ngồi phịch xuống ghế chơi game xong lại trượt xuống đất. Mười Sáu có chút không rõ nhìn Thôi Duẫn Hiền, Thôi Duẫn Hiền đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Mười Sáu, cười híp mắt nói: “Mười Sáu, bỗng nhiên tôi có một khúc Bá Vương biệt Cơ muốn hát tặng cho cậu.” Thôi Duẫn Hiền nói xong liền gào lên hát như bệnh: “Trong lòng ta ~ ngươi nặng* nhất ~ ”
*Gốc là ngươi quan trọng nhất, nhưng chữ trọng cũng mang nghĩa nặng.
Tên béo trăm cân moe moe chết lặng trong lòng.
Mười Sáu bị tổn thương tinh thần cộng thêm cái mông đau đớn tuyên bố đường trên và rừng ân đoạn nghĩa tuyệt, thấy Thôi Duẫn Hiền chẳng buồn phản ứng liền chui vào một góc một tay cầm chuối một tay cầm quýt im lặng ăn. Thôi Duẫn Hiền không bị Mười Sáu quấy rối thì nhanh chóng nhét đầy cái túi to đùng kia, sau đó lại tìm thêm túi để nhét hoa quả tiếp. Apple nhìn Thôi Duẫn Hiền mà nói với Dung Liêu Lượng: “Lượng thần, tôi có câu này không biết nên nói ra hay không.”
Dung Liêu Lượng hỏi: “Cái gì?”
Apple trả lời: “Con gái gả chồng như bát nước hất đi.”
Dung Kiều Mộc nhìn về phía Apple, Apple chỉ vào Thôi Duẫn Hiền: “Tôi nói tên đó, cậu chột dạ cái gì?”
Dung Kiều Mộc cười ha ha vào mặt Apple.
Bồi Bàn vừa gặm thanh long vừa mập mờ nói: “Đoàn kết, chú ý đoàn kết.”
Dung Kiều Mộc đang định nói lại Bồi Bàn thì tiếng chuông điện thoại lại cắt ngang, cậu lấy điện thoại ra nhìn một chút, Bồi Bàn và Dung Liêu Lượng nhìn thấy tên Chủ Công nhấp nháy trên màn hình. Dung Kiều Mộc liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái rồi mới bắt máy, không chờ Dung Kiều Mộc nói chuyện thì Chủ Công đã trực tiếp mở miệng hỏi: “Đi đưa đồ ăn thôi sao lâu thế?”
Dung Kiều Mộc yên lặng liếc mắt nhìn Thôi Duẫn Hiền, nói: “Bọn họ có nhiều hoa quả lắm, muốn em mang về một ít, em đang chờ Thôi Duẫn Hiền bỏ hoa quả vào.”
Chủ Công ồ một tiếng, gượng gạo nói: “À với cả đừng quên cảm ơn Dung Liêu Lượng giúp tôi, không còn việc gì thì về sớm một chút, ở cùng đám Ba Đường Cong có gì hay ho mà nói chuyện chứ.”
Tiếng Chủ Công hơi lớn khiến Bồi Bàn và Dung Liêu Lượng đang tận lực ghé vào bên cạnh Dung Kiều Mộc để nghe trộm kia nghe thấy hết lời Chủ Công nói không sót một chữ. Bồi Bàn chua xót nói: “Ba Đường Cong thì làm sao, hỗ trợ của anh ta là sản phẩm của Ba Đường Cong đây này. Cái việc ấu trĩ như đặt biệt danh cho người ta mà cũng làm, có giỏi thì bảo anh ta gọi JJ là ‘của quý’ đi!”
Dung Liêu Lượng: “Dơ dáy.”
Dung Kiều Mộc: “Bẩn thỉu.”
Thôi Duẫn Hiền vơ vét hết hoa quả như gái theo chồng nhìn về phía Dung Kiều Mộc, hỏi: “Ai vậy, Chủ Công à, nói gì với cậu thế, hoa nở bên bờ khoe sắc thắm, thong dong chớ vội bước quay về à*?”
*Nguyên gốc là “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hỹ”. Chuyện kể Ngô Việt Vương và Vương phi tình cảm mặn nồng, có lần Vương Phi về nhà mẹ thăm họ hàng, lâu quá không về, Ngô Việt Vương viết thư nói “Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, dịch ra là “Hoa trên đường đã nở, nàng có thể vừa ngắm cảnh vừa thong thả quay về”. Tuy viết là thong thả nhưng ý là ở chữ “về”, tuy rằng là “từ từ” nhưng lại dịu dàng hối thúc Vương phi trở về bên ông, diễn tả nỗi nhớ nhung của chồng đối với vợ. Nghe nói Vương phi nhận được thư, nước mắt tuôn chảy, lập tức trở về Hàng Châu.
Mười Sáu ngồi xổm ở góc tường kêu to: “Thôi Duẫn Hiền, cậu nói tiếng Trung ông đây chấp nhận, cậu hát Bá Vương biệt Cơ ông đây cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng giời ơi làm ơn đừng có trích bừa trích bậy văn cổ như thế, tôi không chịu nổi!”
Thôi Duẫn Hiền thương hại nhìn Mười Sáu: “IQ chênh lệch.”
Thôi Duẫn Hiền nói xong cũng không thèm quan tâm tên mập ngồi góc nhà đang bức xúc, trực tiếp đi tới dúi hai túi đầy ắp hoa quả một to một nhỏ cho Dung Kiều Mộc: “Túi to cho Tương Ngôn, túi nhỏ mấy người chia nhau ăn.”
Dung Kiều Mộc chăm chú nhìn Thôi Duẫn Hiền để xác định xem hắn có nói nhầm không. Thôi Duẫn Hiền cẩn thận nhắc lại một lần: “Túi to cho Tương Ngôn, túi nhỏ mấy người chia nhau ăn.”
Dung Kiều Mộc tốt tính ồ một tiếng với Thôi Duẫn Hiền đang không nói tiếng người, trực tiếp nhận lấy túi không một lời phản bác chỉ trích nào. Đồ rơi vào tay cậu thì đều là của cậu, về căn cứ chia thế nào chẳng đến lượt Thôi Duẫn Hiền. Thôi Duẫn Hiền dường như cũng nghĩ đến chuyện này, liền cảnh giác cướp hai cái túi về: “Thôi, tôi đi với cậu, để tôi tự mình đưa cho Tương Ngôn.”
Bồi Bàn khó hiểu hỏi: “Thôi Duẫn Hiền, tóc bạch kim bên kia hút hết hồn cậu rồi à?”
Thôi Duẫn Hiền đáp: “Tương Ngôn là người tốt, ngay đến Lucky cũng thích anh ấy. Lucky nhìn thấy Tương Ngôn còn thân thiện hơn cả khi nhìn thấy Tiểu Kiều. Vốn tôi nghĩ mình phải cùng với Tiểu Kiều, nhưng giờ Lucky đã thay tôi chấm Tương Ngôn rồi.”
Mọi người trong phòng huấn luyện của SSS khiếp sợ nhìn Thôi Duẫn Hiền, A Sầu giơ dao gọt hoa quả hỏi Thôi Duẫn Hiền: “Mày ôm suy nghĩ bẩn thỉu như thế với con gái ông từ khi nào!”
Thôi Duẫn Hiền ghét bỏ đáp: “Tôi đang nói về chuyện cùng nuôi nấng Lucky, dù sao một nhà ba người mới coi như gia đình trọn vẹn.”
Dung Kiều Mộc không nhịn được nói tiếp: “Cảm ơn anh đã từ bỏ em, đồ hộp mà Tương Ngôn mua cho Lucky ăn còn đắt hơn ba bữa của anh cộng vào. Không phải Lucky chọn Tương Ngôn mà nó chỉ đơn giản là phục tùng chủ nghĩa tư bản thôi. Với cả em chúc anh có thể sớm gay được quản lý Weibo chính thức bên em, tới ở rể tại tập đoàn Phong Hòa. Từ nay mỗi sáng anh thức dậy chỉ cần lo đúng một việc thôi, chính là làm thế nào để không bị Tương Dư bắn nát sọ.”
Sau khi Dung Kiều Mộc bị Chủ Công giục về bằng một cú điện thoại và ba tin nhắn Wechat, cuối cùng cũng cự nự cầm hai túi hoa quả đi bộ về căn cứ của GG. Vốn Thôi Duẫn Hiền định đi theo đưa hoa quả với cậu nhưng lại bị đám đồng đội dùng vũ lực vô tình trấn áp, tuy Thôi Duẫn Hiền có đai đen Taekwondo tứ đẳng nhưng dù sao hai tay khó địch nổi 12 cái móng vuốt. huống hồ Mười Sáu còn có kỹ thuật tất sát đạt tới đỉnh cao của võ học Trung Hoa – lấy thịt đè người.
Khi Dung Kiều Mộc đi tới cửa gaming house thì tình cờ bắt gặp một chiếc xe thể thao màu hồng nhạt cực kỳ bắt mắt đang tấp vào trước cửa trụ sở GG. Dung Kiều Mộc nhìn lướt qua biển số xe, cảm thấy số đẹp vậy có khi là ông chủ giá lâm. Thế nhưng nhìn lại chiếc xe thể thao này lần nữa lại nghĩ hóa ra Tương Dư là người tâm hồn lẳng lơ như vậy à?
Sau khi chiếc xe thể thao kia tắt đèn, cuối cùng Dung Kiều Mộc cũng nhìn thấy rõ người bên trong, một cô gái xinh đẹp tóc dài với vóc dáng ngang tầm người mẫu bước xuống xe đầy tao nhã và phóng khoáng. Cô gác một tay lên cửa xe, liếc mắt về phía Dung Kiều Mộc một cách ngập tràn tình tự, dùng chất giọng cực kỳ gợi cảm để lên tiếng hỏi: “Em trai, Kiều Mục có nhà không?”
Chủ Công chờ mãi không thấy Dung Kiều Mộc trở về, trực tiếp đi ra ngoài tìm người thì vừa lúc nhìn thấy cảnh này, hắn lập tức xông tới kéo Dung Kiều Mộc ra đằng sau mình, sau đó cảnh giác lườm cô gái rực rỡ quyến rũ kia, mắng: “Mụ già yêu tinh, định làm gì đấy!?”
Hết chương 39.