RỰC LÊN LỬA CHIẾN - Chương 37
Không biết có phải vì chú ý đến tâm tình Chủ Công có gì đó khác lạ hay không, Dung Kiều Mộc nắm lấy tay Chủ Công, dời sự chú ý của hắn từ trong ký ức về hiện tại. Chủ Công mờ mịt nhìn Dung Kiều Mộc, Dung Kiều Mộc nở một nụ cười thật tươi, cậu chỉ vào lá cờ chiến bên phải sân khấu, nói: “Anh nhìn kìa, cờ chiến của chúng ta có phải đẹp nhất không, là thuần Hoa, là màu đỏ trong linh hồn người Trung Quốc.”
Ánh mắt của Dung Kiều Mộc sáng ngời, ngập tràn trong đó là biết bao ước ao và hi vọng. Chủ Công đã từng gặp nhiều đứa nhóc như thế, mang nhiệt huyết bừng bừng đặt chân vào giới eSports này, mang sự non nớt của loài nghé mới sinh để đâm đầu xông thẳng vào thế giới tàn khốc, khôn sống mống chết, thắng làm vua thua làm giặc này. Trong số bọn họ có người cuối cùng sẽ tỏa sáng lấp lánh, nhưng phần lớn là trượt dài thất bại. Chủ Công tin tưởng hỗ trợ của hắn nhất định thuộc vế đầu, vì Tiểu Kiều có trái tim cực kỳ cứng cỏi, vì Tiểu Kiều có năng khiếu xuất chúng siêu quần, vì Tiểu Kiều nỗ lực không thua bất cứ kẻ nào, lại càng bởi vì Tiểu Kiều là hỗ trợ của hắn. Hắn nhất định sẽ mang Tiểu Kiều vượt mọi chông gai, quyết không lùi bước.
Hai MC Bách Xuyên và Thanh Đường trên đài vẫn đang giới thiệu về tình hình chia bảng cuối cùng, Chủ Công ngẩng đầu cùng Tiểu Kiều ngắm nhìn lá cờ chiến màu đỏ kia, giống như Tiểu Kiều nói, toàn bộ đều là người Hoa, chảy dòng máu đỏ của con dân Trung Quốc, thật sự rất đẹp. Chủ Công hơi nhếch miệng, hắn cười nhìn về thiếu niên vẫn đang nắm cổ tay hắn nãy giờ, dùng chất giọng dịu dàng mềm mại hiếm hoi để hỏi: “Tiểu Kiều, chúng ta vào bảng B rồi, có sợ không?”
Dung Kiều Mộc bình tĩnh lắc lắc đầu: “Không sợ.”
Chủ Công thoả mãn ừ một tiếng, dùng bàn tay không bị nắm để xoa đầu Dung Kiều Mộc: “Về cơ bản đều từng bị tôi cho ăn hành hết rồi, không việc gì phải sợ cả.”
Sau khi buổi lễ bốc thăm kết thúc, còn có màn phỏng vấn tập thể các huấn luyện viên trưởng. Vì hàng ghế phía trước để giành cho truyền thông và ký giả nên đa số tuyển thủ đều núp ở những hàng ghế phía sau camera để hóng huấn luyện viên trưởng nhà mình. Chủ Công là một tuyển thủ lão làng đã lăn lộn nhiều năm tại LPL, quả thực rất quen thuộc với mấy vụ này. Hắn không đủ kiên nhẫn để đứng chung một chỗ với những người đội khác, Chủ Công dẫn theo Dung Kiều Mộc đi theo đường dành cho staff lên lầu hai, hai người nhoài người qua lan can tầng hai nhìn xuống nhóm huấn luyện viên đang bị chất vấn dưới kia.
Vị huấn luyện viên mà ký giả tại hiện trường hứng thú nhất đương nhiên là Kiều Mục vì có rất nhiều đề tài viết được liên quan tới anh. Đội tuyển GG mà anh thành lập cũng là nguồn cảm hứng viết bài phong phú, mà đương nhiên chủ đề trước thì cực kỳ chính chuyên còn chủ đề sau lại thị phi loạn cào cào.
Kỳ thực đa số vấn đề mà phóng viên hỏi đều rất nghiêm túc, các huấn luyện viên trưởng trả lời cũng đúng quy củ, nếu như không phải vì đợi Kiều Mục cùng về căn cứ thì Chủ Công hoàn toàn không có hứng thú ở lại xem. Có điều chắc vì mới gia nhập cái giới này nên thấy mới mẻ, Dung Kiều Mộc nhoài người bên cạnh hóng rất say sưa. Chủ Công đang do dự có nên tìm chỗ hút điếu thuốc giết thời gian không thì lại nhìn thấy Tiểu OK đang thở hồng hộc chạy tới từ cầu thang.
“Sư phụ!” Âu Khải nhìn thấy Chủ Công, lập tức hô to một tiếng, bởi vì phía dưới còn đang phỏng vấn tập thể, Chủ Công lập tức giơ tay ra hiệu Tiểu OK giữ im lặng, đồng thời chỉ về hướng tầng một. Âu Khải nhận ra liền gật đầu che miệng, sau đó hớn hở chạy tới trước mặt Chủ Công như khi Lucky nhìn thấy Tương Ngôn. Ngay khi cậu chuẩn bị nhào vào ngực Chủ Công, Chủ Công liền giơ tay trực tiếp giữ đầu Tiểu OK lại. Tay của Tiểu OK với với quờ quạng mấy lần cũng không với đến Chủ Công, đành phải ủy khuất lùi về sau một bước, gọi một tiếng sư phụ cực kỳ đáng thương.
Dung Kiều Mộc nhìn thấy hết từ đầu đến cuối cảnh Tiểu OK và Chủ Công quần nhau, cậu cũng không quen biết gì Âu Khải, chẳng qua cảm thấy thiếu niên bỗng dưng xuất hiện này rất quen, quả thực nhìn như clone của Chủ Công vậy. Cậu ta để kiểu tóc giống Chủ Công, cũng không cài khóa áo giống Chủ Công, thậm chí đôi giày cũng giống Chủ Công như đúc. Dung Kiều Mộc đoán được thiếu niên trước mắt là ai, người này nhất định chính là Tiểu OK trong miệng Chủ Công, là xạ thủ tiếp nhận chức vị của Chủ Công tại đội tuyển HP. Dung Kiều Mộc nhớ lại lần đầu cậu nghe nói đến người tên Tiểu OK này, là hôm cậu nghe trộm Chủ Công nói chuyện với Đại Oa và 666. Chủ Công nói Tiểu OK sẽ bay cao hơn, bay xa hơn hắn, vì vậy xin nhờ Đại Oa và TIểu Lục thay hắn chăm sóc thật tốt cho Tiểu OK.
Chủ Công nhìn đứa nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, mờ mịt hỏi: “Sao cậu tìm được tôi, rõ ràng lúc bốc thăm tôi không thấy cậu mà?”
Tiểu OK đáp: “Đệ tử nhìn thấy sư phụ ở khán đài lúc xem stream trực tiếp, sau đó lập tức đón xe chạy đến. Hồi trước sư phụ cũng mang đệ tử đứng ở chỗ này xem phỏng vấn nên đệ tử đoán sư phụ lại lên đây. Sư phụ, tại sao không bắt máy, không trả lời tin nhắn Wechat của đệ tử? Đám Đại Oa cũng không cho đệ tử tới căn cứ của GG quấy rối sư phụ, tại sao sư phụ lại không quan tâm đệ tử nữa?”
Tiểu OK oán giận khiến Chủ Công không nhịn được cười, Dung Kiều Mộc cảm thấy nụ cười kia đong đầy cưng chiều, mà độ cưng chiều có lẽ giống như hai tên Bạch Tịch và Bạch Mặc có chờ cả đời cũng không được Chủ Công cười với mình một lần. Chủ Công dựa vào ghế ngồi, lười biếng đáp: “Tìm tôi làm gì, chưa cai sữa à.”
Tiểu OK mím mím môi, dáng vẻ vừa muốn nói lại thôi. Chủ Công mở miệng: “Có chuyện thì nói ra, đàn ông đàn ang mà nhăn nhăn nhó nhó thế à.”
Nghe Chủ Công nói, Tiểu OK nhìn qua Dung Kiều Mộc bên cạnh một chút, bức xúc nói: “Cậu có thể tránh đi một chút được không hả?”
Tiểu OK cảm thấy cái tên hỗ trợ mới của sư phụ mình chẳng có tí tế nhị nào, cũng hoàn toàn không tinh tế, nhìn lại không lợi hại gì cả. Ngoại trừ mặt đẹp thì quả thực không còn gì khác, không xứng đáng với sư phụ anh minh thần võ của mình. Cảm nhận được ánh mắt cực kỳ kém thân thiện của Tiểu OK, Dung Kiều Mộc mặc niệm một câu ‘ngày sau còn dài giờ ông sẽ nhịn mày một lần’, vừa định nhấc chân rời đi lại nghe thấy Chủ Công nói: “Nói luôn trước mặt cậu ta cũng được, mất công cậu ta phải đi tìm chỗ nấp để nghe trộm, phiền phức.”
Chủ Công trêu tức nhìn về phía Dung Kiều Mộc, Dung Kiều Mộc đen mặt tỏ vẻ bị anh đoán trúng rồi, Chủ Công không nhịn được mà mỉm cười.
Tiểu OK bị hai người tung hứng tổn thương tâm hồn bé nhỏ chen vào ngồi xuống bên cạnh Chủ Công, rầu rĩ nói: “Sư phụ, sư phụ rời đội là để nhường chỗ cho đệ tử sao?”
Không ngờ Tiểu OK lại nói đến chuyện này, Chủ Công lập tức nghiêm túc hẳn, ngay cả giọng cũng uy nghiêm hơn: “Nghe ở đâu ra, nói hươu nói vượn.”
Tiểu OK quật cường mạnh miệng nhìn về phía Chủ Công: “Sư phụ, sư phụ đừng gạt đệ tử, đệ tử tình cờ nghe được Đại Oa nói chuyện với Tiểu Lục. Bọn họ nói sư phụ thà rời đi cũng phải nhường chỗ lại cho đệ tử, dặn bọn họ nhất định phải chăm sóc đệ tử.”
Chủ Công vẫn giữ tư thế lười nhác khi nãy, hắn nghiêng đầu nhìn Tiểu OK, hời hợt nói: “Có phải cậu không biết hai đứa ngốc Đại Oa và Tiểu Lục kia suốt ngày drama đâu, nghe hai đứa đó nói mà cậu cũng tin chắc. Tôi chuyển nhượng là vì tôi muốn gia nhập một đội tuyển thuần Hoa, hơn nữa cậu không biết Tương Dư có bao nhiêu tiền à? Tiền lương cao như vậy, đặt hợp đồng trước mặt thì ký tên là có cả danh và lợi, lý do gì mà tôi lại không đồng ý?”
Mọi người ở đội tuyển HP đã quen với việc tin tưởng lời đội trưởng vô điều kiện, nói gì nghe nấy tuyệt đối không nghi ngờ, nhưng Tiểu OK vẫn không khỏi có chút mê mang khi nghe Chủ Công nói. Chủ Công không phải loại người coi trọng tiền bạc, lúc trước đội tuyển WG công khai đào Chủ Công, công khai đề ra mức lương cao nhất LPL cho hắn nhưng Chủ Công còn chẳng buồn phản ứng, thậm chí khi gia hạn hợp đồng với HP cũng chẳng đề cập dù chỉ một câu đến chuyện tăng lương. Phong Phồn của đội tuyển OB là tuyển thủ tự nguyện rời đội tuyển lương thấp hơn để ký với đội tuyển lương cao hơn, Dung Liêu Lượng của SSS hiện nay chính là tuyển thủ có mức lương cao nhất LPL. So với hai người bọn họ, xét trên phương diện kiếm tiền, một trong ba xạ thủ mạnh nhất là Chủ Công lại chẳng khác nào học trò nghèo. Nhưng dù vậy Chủ Công cũng không hề có ý định rời đi, hiện tại hắn nói đến gì mà được cả danh và lợi, thật sự không giống với hành động mà hắn sẽ làm.
Tiểu OK là đồ đệ đích thân hắn bồi dưỡng, đương nhiên Chủ Công nhìn ra được cậu nhóc đang nghĩ gì. Hắn cười cười rồi nói thêm một câu: “Đùa cậu thôi, tuổi tác của tôi cũng không nhỏ nữa, muốn hoàn thành giấc mộng thuần Hoa ấy mà. Hơn nữa tôi cũng tin tưởng anh Kiều, tình nguyện theo anh ta một lần thử xem. Chỉ đơn giản như vậy.”
Chủ Công nói xong đứng lên, kéo Dung Kiều Mộc đang đứng cạnh chưa nói câu nào lại bên người, cầm lấy cánh tay của cậu đi về hướng cầu thang: “Phỏng vấn xong rồi, đi thôi.”
Nghe Chủ Công nói, Dung Kiều Mộc vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía sân khấu ở tầng một, quả nhiên trên đó không còn bóng dáng bất cứ huấn luyện viên nào, các ký giả cũng lần lượt rời đi. Chủ Công gia tăng lực nắm, siết chặt cánh tay Dung Kiều Mộc. Dung Kiều Mộc trực tiếp bị hắn kéo ra khỏi lầu hai của hội trường. Mà Tiểu OK cũng không chạy theo, đứng nguyên tại chỗ nhìn bọn họ rời đi.
Khi đi gần đến cửa cầu thang, Chủ Công liền dừng bước quay lại nói một câu với Tiểu OK: “Đến giải mùa Xuân đánh cho tử tế, nếu không tôi sẽ trục xuất cậu khỏi sư môn.”
Sau khi Chủ Công và Tiểu Kiều trở lại tầng một liền bắt đầu tìm Kiều Mục khắp nơi. Ba người đồng đội cũ gồm Kiều Mục, Bách Xuyên và cả Phong Phồn hiếm khi cùng nhau xuất hiện, lúc này đang tụ lại với nhau ở hậu trường, không biết đang nói những gì. Chủ Công và Tiểu Kiều tìm được Kiều Mục cũng không tiện tiến lên quấy rối, liền dứt khoát đứng chờ tại góc rẽ hành lang cách đó không xa.
Gặp Tiểu OK xong, Chủ Công vốn không thích nói chuyện lại càng im như hến, Dung Kiều Mộc cũng không có lý do lên tiếng. Đợi đến tận khi xung quanh hai người hoàn toàn yên lặng, Dung Kiều Mộc mới nhìn chằm chằm vào Chủ Công, không chớp mắt hỏi hắn: “Khi em vừa tới đội, anh nói tiền của anh đều để đền bù vi phạm hợp đồng là thật sao? Khi anh phá hợp đồng, quản lý của HP đồng ý sẽ cho đồ đệ anh lên đánh chủ lực không?”
Chủ Công nhớ lại nội dung nói chuyện lúc trước, hình như giám đốc của đội tuyển có nói cậu rời đội thì giờ không để Tiểu OK đánh xạ thủ thì còn ai đánh nữa? Nhận thấy Dung Kiều Mộc có ý riêng, ánh mắt Chủ Công bỗng cảnh giác hơn: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Dung Kiều Mộc đã nghe trộm Chủ Công nói chuyện với đám Đại Oa, đương nhiên biết lý do Chủ Công rời HP quả thật có một phần là muốn nhường chỗ cho Tiểu OK. Hiện tại liên tưởng tới việc Chủ Công bồi thường vi phạm hợp đồng lúc trước, cùng với việc đội tuyển HP từng điên cuồng liên hệ mình để đi làm xạ thủ chủ lực, bỗng nhiên móc nối ra một sự thật vô cùng đáng sợ. Dung Kiều Mộc nhìn Chủ Công, ánh mắt trở nên hơi phức tạp, cậu suy nghĩ một chút rồi vẫn nói: “Trước khi em đến GG, HP từng liên hệ với em, đồng thời cam kết em sẽ là xạ thủ chủ lực duy nhất.”
Chủ Công cũng là người thông minh, Dung Kiều Mộc nói khiến Chủ Công cũng hiểu ra tất cả, hai người cứ thế im lặng không lên tiếng mà chỉ nhìn nhau, nhất thời cũng không muốn mở miệng. Dung Kiều Mộc lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc đội viên và câu lạc bộ là cái gì của nhau đây? Chủ Công vì đội tuyển HP mà chinh chiến bao năm, không lời oán thán, không hề hối hận, không cầu hồi đáp. Vậy mà khi có bê bối bị mười triệu người chỉ trích, câu lạc bộ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để dứt áo với người đội trưởng đầy uy vọng này. Câu lạc bộ lấy lý do đồng ý để Tiểu OK làm chủ lực để trực tiếp cắt đứt với Chủ Công không luyến tiếc, thậm chí còn cướp lại bằng sạch toàn bộ tiền mà Chủ Công tự mình nỗ lực kiếm ra. Bọn họ cảm thấy Chủ Công đã không còn ở thời đỉnh cao phong độ nữa, khi đá hắn đi còn phải tìm cách hồi vốn chút đỉnh. Với một câu lạc bộ đặt lợi nhuận lên hàng đầu thì có lẽ lựa chọn làm vậy cũng không sai, nhưng đối với những đội viên sống trong câu lạc bộ năm này qua năm khác, coi câu lạc bộ như là nhà mình, thì làm như thế tàn nhẫn đến mức nào đây, những gì Chủ Công phải đánh đổi bao năm qua vậy mà chẳng đáng một cọc ba đồng.
Sau khi nhận ra sự thật rõ ràng, bảo lòng không nguội lạnh là giả, nhưng khi nhìn viền mắt đỏ hoe của Tiểu Kiều, Chủ Công lập tức bị cảm xúc khác lạ của đứa nhóc trước mặt dời đi sự chú ý, thậm chí bao nhiêu bi phẫn thê lương cũng trở nên nhạt nhòa. Chủ Công giơ tay vuốt qua viền mắt của Dung Kiều Mộc, nhưng hắn chưa kịp đưa tay lên thì đứa nhóc kia bỗng nhiên nhào tới ôm lấy hắn. Nhìn chiều cao của hai người thì giống như Dung Kiều Mộc tiến vào trong ngực Chủ Công. Hành động này của Dung Kiều Mộc khiến tim Chủ Công mềm nhũn, dù có bị HP lừa gạt bán đi, đá đi chăng nữa nhưng hắn cũng chẳng thấy có gì thê thảm. Hắn có đội tuyển mới, có một quản lý toàn tâm toàn ý vì thành tích của đội, có một đám đồng đội rất tốt, ví dụ như đường trên làm bạn hút thuốc tâm sự, tỉ như cặp đường giữa và rừng dù nóng máu nhưng chưa bao giờ để bụng, cũng tỉ như nhóc hỗ trợ trước mặt hắn này, khổ sở thay hắn, đau lòng thay hắn, khiến trái tim của hắn cũng ấm lên mà tan chảy.
Chủ Công vươn một tay ôm lại Dung Kiều Mộc, dùng tay còn lại xoa đầu cậu, mỉm cười nói: “Tiểu Kiều, tôi rất vui mừng khi sau khi rời khỏi HP lại gặp mọi người, có thể làm xạ thủ của cậu quả thực là may mắn của tôi.”
Hết chương 37.