RƠI VÀO NGÂN HÀ - Chương 43: Không có bệnh tình yêu một đời một kiếp
- Trang chủ
- Truyện tranh
- RƠI VÀO NGÂN HÀ
- Chương 43: Không có bệnh tình yêu một đời một kiếp
Tô Dao quấn áo sơ mi của Trần Ngân Hà và nghe Ngô Thanh Đào ríu rít bên tai.
“Chị Tô, chẳng phải sinh nhật chị là tháng sau à, sao lại biến thành hôm nay rồi?”
Tô Dao không nói nên lời, liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Vốn dĩ là hôm nay, quà sinh nhật của chị đâu, em chuẩn bị quà gì cho chị thế?”
Ngô Thanh Đào gãi đầu, cười hehe hai tiếng: “Tuy rằng em nhớ nhầm nhưng đội phó Trần nhà em đã nhớ đúng rồi mà.”
“Sau khi nhận được điện thoại của chị, đã chuẩn bị đi bắt Lý Thư Bân ngay, chị xem, cừ thế còn gì!”
Ngô Thanh Đào vừa nói vừa nhảy nhót, hai tay mô phỏng một vòng tròn thật lớn: “Một bông hoa hồng màu hồng to như vậy, nở trên mặt biển, em lớn bằng ngần này rồi mà chưa từng được chứng kiến cảnh tượng nào lãng mạn như vậy.”
“Rốt cuộc là trong đầu đội phó Trần nghĩ cái gì thế không biết, quá nhanh trí rồi, một mũi tên trúng hai đích, cả phá án lẫn tình yêu đều không trượt.”
Tô Dao: “Không có tình yêu.”
Ngô Thanh Đào: “Chẳng phải hai người ngủ với nhau rồi sao, còn giặt cả ga trải giường nữa.”
Tô Dao bất lực, lời liếc nhìn cô ấy một cái: “Ngủ cái đầu nhà em, đến kỳ.”
Nói đến đây, Tô Dao lại cảm thấy khó chịu, khi cô nhảy xuống nước đuổi theo Lý Thư Bân, tình thế cấp bách nên đã quên mất việc mình đang đến kỳ đèn đỏ, cứ thế nhảy xuống nước cùng cả băng vệ sinh, hiện tại đều đang ướt, thật tuyệt quá mà.
Trần Ngân Hà nói đúng, cô nên về phòng tắm táp thay quần áo rồi đi ngủ sớm.
Giang Bất Phàm và tiểu Vu từ phía sau đi tới, bày tỏ lời chúc mừng sinh nhật với Tô Dao, đồng thời hỏi xem hôm nay mấy giờ Tô Dao sẽ phát lì xì trong nhóm để ăn mừng.
Tô Dao đánh cho mấy tên ăn mày này mỗi người một cái: “Hôm nay là sinh nhật tôi, chẳng lẽ không phải là mấy cậu gửi lì xì cho tôi à?”
Giọng nói vừa dứt, trong nhóm đã có người hô lên một tiếng: “Trong nhóm có lì xì to này, mọi người mau cướp đi!”
Tất cả cùng lấy điện thoại ra, nhấp mở vào khung chat nhóm.
“Đây có lẽ là chiếc lì xì dày nhất xuất hiện kể từ ngày thành lập nhóm.”
“Tổng cộng tôi cướp được hơn một trăm tệ, ôi trời ơi!”
“Tôi được hơn ba trăm, hahaha!”
“Nhờ phúc của đội trưởng Tô.”
“Anh cảnh sát đẹp trai nhất Vân Giang là ai thế? Đội phó Trần sao?”
“Chắc chắn rồi, cái tên này ngoài đội phó Trần nhà tôi ra thì làm gì còn ai xứng với nó nữa chứ.”
Ngay khi hoa khôi cảnh sát đẹp nhất Vân Giang nghe thấy có lì xì, liền vội vàng mở khung chat của nhóm ra, hào hứng lướt lên trên, trong mắt tràn ngập là lì xì, hai trăm tệ một cái, ít nhất phải có tới mười cái. Tô Dao có cảm giác như được rơi vào đống tiền, vội vàng cướp lấy, đợi đến khi lì xì vào được tay mới có sức để nghĩ tới chuyện khác.
Trên mỗi chiếc lì xì mà Trần Ngân Hà gửi tới đều có bốn chữ “Chúc mừng sinh nhật”, đây rõ ràng là lời chúc sinh nhật anh dành cho cô và để mọi người cùng chung vui. Anh vừa tiêu tốn ba mươi vạn, lần này lại thêm mấy nghìn tệ nữa.
Tô Dao quay đầu nhìn xung quanh, thấy Trần Ngân Hà đi một mình phía sau nhóm bọn họ, cô giảm tốc độ lại chờ anh: “Nếu anh muốn phát lì xì thì chỉ cần phát một cái tượng trưng là được rồi, sao lại phát nhiều thế này?”
Trần Ngân Hà cất điện thoại đi: “Cũng đâu có phải ngày nào cũng phát.”
Anh quay sang liếc nhìn vào điện thoại cô một cái: “Cô giành được bao nhiêu?”
Tô Dao mở ra đếm: “Hơn hai trăm bốn mươi.”
Trần Ngân Hà: “Sau này dùng chỗ tiền đó mời tôi uống cà phê.”
Tô Dao: “Đây là tiền tôi vất vả lắm mới giành được mà!”
Trần Ngân Hà: “Không phải là tôi phát à?”
Tô Dao: “Được rồi.”
Rất nhanh đã về đến homestay, Giang Bất Phàm đợi những người đến sau quay lại rồi lái xe cảnh sát quay về thành phố, đợi sáng sớm ngày mai lại đến, nếu không sẽ chẳng có chỗ ở.
Tô Dao lên đến phòng vội vàng lao vào phòng tắm, tắm một lượt nước ấm yêu quý, thay xong quần áo đi ra ngoài lại trông thấy trên bàn có một bát trà gừng đường đỏ, bên trên còn đang bốc hơi nghi ngút.
Trần Ngân Hà đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động liền quay người lại: “Tôi đút cho cô, hay cô tự uống?”
“Tự uống.” Tô Dao bê bát lên, uống một hơi hết sạch: “Đường đỏ ở đâu ra thế, lừa được ở chỗ con gái ông chủ hả?”
Trần Ngân Hà: “Không phải, lấy ở chỗ bà chủ.”
Nói xong anh lại đi đến bàn đầu giường, lấy máy sấy tóc mình mang theo ra, cắm điện, ra hiệu cho Tô Dao đi đến, muốn sấy tóc cho cô như lần trước.
Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, quần áo ướt trên người anh đã được gió biển thổi khô, gương mặt có vẻ lười biếng, nhưng đôi mắt và môi lại khẽ cong, nếu không để ý kỹ sẽ không thể phát hiện sắc mặt anh nhợt nhạt hơn nhiều so với khi mới đến đây.
Tô Dao cầm lấy máy sấy trên tay Trần Ngân Hà, mở công tắc vừa đưa lên tóc sấy vừa nói: “Chẳng phải anh cũng nhảy xuống nước sao, mau tắm đi.”
Trần Ngân Hà dựa vào đầu giường, cong môi mỉm cười: “Học được cách thương người rồi hả?”
Tô Dao vuốt vuốt lại mái tóc bị máy sấy thổi tung: “Tôi sợ sức khỏe anh không ổn, rồi lăn ra chết tại đây, thế thì lãnh đạo là tội sẽ bị anh liên lụy, còn cả Cục trưởng Khương nữa, mối quan hệ của hai người không phải bình thường, cũng có thể coi là một nửa trưởng bối của anh rồi, nếu anh có chuyện gì bất trắc, bảo tôi biết phải ăn nói với ông ấy thế nào?”
Trần Ngân Hà lấy đồ ngủ đi tắm, Tô Dao sấy tóc xong, nhìn hai hộp quà sáng nay Tô Tiến mang đến đang đặt trên bàn, liền đi đến cất vào ba lô.
Mỗi lần nghĩ tới hình ảnh mẹ Lương cầm tờ giấy thông báo tìm người của Lương Tiểu Ninh, Tô Dao lại không khỏi tự hỏi, nếu cô bị tai nạn hay mất tích như Lương Tiểu Ninh thì liệu ba mẹ cô có bán hết gia sản ra ngoài tìm kiếm, rồi nhớ nhung cô như người mất hồn vậy không.
Cô biết, bọn họ sẽ không.
Lúc đầu, bọn họ cũng sẽ vì cô mà khóc lóc thảm thiết, sẽ ra ngoài tìm kiếm, ngày nào cũng xin nghỉ làm để đến đồn cảnh sát hỏi han về vụ án và dán thông báo tìm người mất tích. Nhưng tình trạng đó sẽ không kéo dài, cùng lắm là hai, ba năm là bọn họ sẽ dần quên đi nỗi đau mất con gái.
Là cha mẹ, bọn họ chưa từng cấm cô ăn cấm cô mặc, chưa từng đánh cô, dỗ dành cô học hành, bớt ăn bớt tiêu để nuôi cô khôn lớn. Dường như họ không nợ cô thứ gì, chỉ thiên vị mà thôi.
Là một người không được nhận sự yêu thương thiên vị đó, thì hai chữ thiên vị như một ngọn núi lửa đang hoạt động, bình thường yên ổn thì không sao nhưng hễ bộc phát sẽ khiến người ta máu chảy đầm đìa.
Trước đây, cô cũng từng hận họ, không hiểu tại sao, có lẽ do khi nãy đã phát tiết, khóc lóc một trận trên thuyền, nên đột nhiên cảm thấy như trút bỏ được rất nhiều. Nếu họ không dành cho cô tình yêu bình đẳng như Tô Tiến, thì cô sẽ đi tìm một người đàn ông yêu thương mình hết lòng.
Nhưng biết đi đâu để tìm bây giờ, lại phải xem mắt sao, Tô Dao tự cười nhạo bản thân, thôi bỏ đi, với cái “số phận” này của cô, thì nếu còn tiếp tục xem mắt có lẽ tất cả đàn ông trên thế giới này sẽ đều bị cô tống vào tù mất.
Tô Dao quay người bò lên giường, đặt lưng xuống gối, lấy điện thoại ra xem. Sau khi cả nhóm giành lì xì xong đến giờ vẫn chưa thể yên tĩnh lại, có người gửi vào nhóm một đoạn video.
Tô Dao nhấp mở, là Ngô Thanh Đào quay ở bờ biển, có lẽ cô ấy đã trèo lên chỗ cao nào đó, từ góc quay của cô ấy có thể nhìn thấy cả đóa hoa hồng màu hồng nở rộ trên mặt biển. Mặt biển tối, bông hoa màu hồng rực sáng dịu dàng, cùng những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm khiến người ta chẳng thể nhìn thấy gì còn lại giữa đất trời.
Trà gừng đường nâu cô uống đã bắt đầu phát huy tác dụng, Tô Dao cảm thấy bụng mình ấm lên, ân cần như được một đôi tay to lớn khô ráo nhẹ nhàng xoa nắn.
Trần Ngân Hà tắm xong đi ra, nhìn thấy Tô Dao đã ngủ say, còn vẫn giữ tư thế dựa người vào gối. Anh bước tới, cầm điện thoại trên giường đặt lên tủ đầu giường. Cúi người xuống, một tay ôm nửa thân trên của cô, tay còn lại nâng hai chân, nhẹ nhàng đặt cô lên gối, lại lấy chăn đắp lên bụng, rồi chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng lên hai độ.
Anh không lập tức rời đi, mà leo lên giường nằm bên cạnh cô, đưa mũi đến gửi mái tóc cô, hít hà hương đào ngọt dịu rồi mới mãn nguyện xuống giường nằm lên chiếu dưới đất.
Ngày hôm sau, Tô Dao dậy từ rất sớm, cả một đêm được ngủ ngon, lúc này cô như rồng hổ chui ra khỏi khe nứt trên phiến đá.
Tô Dao xuống giường, nhưng không thấy Trần Ngân Hà đâu, chiếu dưới đất được thu dọn gọn gàng, trong phòng tắm cũng không có tiếng rửa mặt.
Tô Dao lấy điện thoại gọi cho Trần Ngân Hà: “Anh đang ở đâu thế?”
Giọng nói cợt nhả của người đàn ông truyền đến từ ống nghe: “Vừa mở mắt ra đã nhớ tôi rồi à?”
Còn có tâm tình tán tình, có thể thấy anh hoàn toàn vô sự, Tô Dao: “Bất luận hiện tại anh đang ở phía Đông hay phía Tây thôn, đang tán tỉnh thiếu nữ mới biết yêu hay là phụ nữ trung niên còn trẻ trung thì cũng mau quay lại tập hợp, ba mươi phút nữa lên núi.”
Trần Ngân Hà: “Tôi không lên núi đâu.”
Tô Dao: “Anh ở lại trong cái thôn dịu dàng này không quay về thật đấy à?”
Trần Ngân Hà mỉm cười một cái: “Tôi ở dưới lầu, Hứa Gia Hải tới rồi.”
Tô Dao cầm điện thoại đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải đang đứng trong sân dưới lầu, trên tay mỗi người cầm một điếu thuốc. Hứa Gia Hải đang hút thuốc, còn điếu thuốc trên tay Trần Ngân Hà không được châm, có lẽ là Hứa Gia Hải không cho anh hút.
Trần Ngân Hà ngẩng đầu lên, bắt gặp tầm mắt của Tô Dao, anh khẽ nhướng mày về phía cô: “Mời tôi cà phê, thêm hai phần đường.”
Sau khi người trong cửa sổ trên lầu biến mất, Hứa Gia Hải lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trần Ngân Hà, trung bình cứ ba giây lại thở dài một hơi, như người cha già: “Hai người đã ngủ cùng một phòng với nhau rồi, cậu nói với tôi đến tay người ta cậu cũng đã chạm.”
Trần Ngân Hà: “Không, chạm trộm một chút vào mu bàn tay thôi.”
Hứa Gia Hải: “Cậu đúng là thực sự có triển vọng rồi.”
Trần Ngân Hà phớt lờ lời chế giễu của Hứa Gia Hải: “Cô ấy nhất quyết muốn làm bạn gái tôi nhưng tôi không đồng ý.”
Hứa Gia Hải nghe xong liền bật cười: “Chém, chém tiếp đi xem nào.”
Trần Ngân Hà mỉm cười, không phản bác.
Tô Dao biết Trần Ngân Hà là người kén ăn, uống cà phê phải uống loại hạt xay.
Cô ăn sáng xong, đi đến quầy thu ngân nhìn thấy ông chủ đang ngồi trong quầy chơi game, nên đi tới hỏi: “Ông chủ, ở đây có cà phê hạt xay không?”
Ông chủ ngẩng đầu lên khỏi giao diện trò chơi, mỉm cười: “Không có loại hạt xay chỉ có pha sẵn, có muốn Nestle không, tôi sẽ miễn phí cho đồng chí cảnh sát.”
Tô Dao: “Ông biết chúng tôi là cảnh sát rồi à?”
Ông chủ đặt điện thoại xuống, nói một cách vô cùng thích thú: “Tối qua có vài chiếc xe cảnh sát vào thôn, rất nhiều người nhìn thấy mấy người đưa Lý Thư Bân đi, có chuyện gì thế, nhà anh ta phạm tội gì sao?”
Tô Dao: “Giữ bí mật cho đến khi vụ án được giải quyết.”
Ông chỉ biểu thị đã hiểu, rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, gọi Tô Dao lại: “Nếu cô nhất định muốn uống cà phê hạt xay thì trong phòng con gái tôi có một chiếc máy pha cà phê, con bé thích nghịch mấy thứ đó, để tôi bảo con bé tự tay pha cho cô một cốc nhé?”
Tô Dao: “Thôi, không kịp thời gian rồi, không cần làm phiền cô ấy đâu ạ.”
Có hai chiếc xe cảnh sát đang đậu bên ngoài homestay, Giang Bất Phàm cùng đội giám định dấu vết đã đến.
Tô Dao ra khỏi cửa, quay đầu nhìn Trần Ngân Hà và Hứa Gia Hải, cô đi đến gật đầu với Hứa Gia Hải: “Giám đốc Hứa.”
Hứa Gia Hải gật đầu: “Đội trưởng Tô.”
Trần Ngân Hà hỏi Hứa Gia Hải: “Có biết tại sao vừa đến cô ấy lại chỉ nói chuyện với cậu mà không thèm để ý tới tôi không?”
Hứa Gia Hải: “Bởi vì cậu mất nết?”
Trần Ngân Hà: “Bởi vì cậu là người ngoài.”
Trước mặt Tô Dao, Hứa Gia Hải không nói gì nhiều, vừa nhìn anh ta đã biết cái tên hẹp hòi Trần Ngân Hà này vẫn đang canh cánh trong lòng, ghen tuông lồng lộn việc khi đó Tô Dao yêu thầm anh ta còn tặng bánh quy cho anh ta nữa.
Khi Tô Dao đi tới cổng, Hứa Gia Hải dùng cách tay huých Trần Ngân Hà một cái: “Vua ghen tuông, nếu cậu muốn ăn bánh quy thì tự đi mà hỏi đội trưởng Tô ấy.”
Trần Ngân Hà cười lạnh một tiếng: “Tại sao lại để tôi phải mở miệng, cô ấy không thể chủ động tặng sao?”
Hứa Gia Hải không nói nên lời, liếc nhìn Trần Ngân Hà một cái: “Cậu còn chưa chính thức yêu đương mà đã làm tới thế này rồi, chẳng có bệnh tình yêu một đời một kiếp gì cả.”
Trần Ngân Hà trả lại thuốc cho Hứa Gia Hải, nghiêng đầu nhìn về phía cổng lớn một cái: “Tôi lên núi cùng mấy người.”
Hứa Gia Hải: “Không được, tình trạng cơ thể cậu hiện tại chẳng khác là bao so với lúc mới thoát khỏi trạng thái thực vật, với cậu leo núi e là có chút khó khăn.”
Trần Ngân Hà hất cằm chỉ về phía Tô Dao: “Không sao, bảo cô ấy cõng tôi lên.”
Hứa Gia Hải: “Cậu có biết xấu hổ không thế hả, ai lại để con gái cõng bao giờ?”
Trần Ngân Hà: “Để cô gái của mình cõng thì có gì mà xấu hổ.”
Cuối cùng Trần Ngân Hà không bảo Tô Dao cõng mình lên núi, tình trạng sức khỏe của anh quá kém, đứng ở sân với Hứa Gia Hải một lúc cũng là quá cố gắng rồi.
Trước khi Hứa Gia Hải đến, anh ta đã gọi tới bệnh viện tư nhân mà Trần Ngân Hà thường xuyên thăm khám, bảo bọn họ điều xe tới đón người, nói khi bọn họ đến mà người vẫn còn sống thì phải lôi ngay vào bệnh viện, còn nếu chết rồi thì mang thẳng đến lò hỏa thiêu là được.
Đợi mọi người có mặt đầy đủ, Tô Dao dẫn đoàn lên núi, rất nhanh đã tới chỗ mà trước đó Tiêu Nghiên Lan đốt tiền giấy.
Đêm qua, Lục Hải Minh đã tiến hành cuộc thẩm vấn bất ngờ với Tiêu Nghiêm Lan, Tiêu Nghiêm Lan thừa nhận việc mình giết hại Lương Tiểu Ninh.
Tiêu Nghiêm Lan bị áp tải cùng lên núi, để xác định nơi chôn thi thể: “Ở đây, chẳng phải mấy người đã điều tra ra rồi sao?”
Tô Dao nhặt một cành cây vẽ một vòng dưới mặt đất, gạt hết tro cháy cùng là cây rụng sang một bên, rồi quay lại nói với Giang Bất Phàm và những người đang cầm xẻng khác: “Đào đi, đào đến bên dưới thì nhẹ nhàng một chút, đừng có đụng hỏng đấy.”
Giang Bất Phàm gật đầu: “Đã hiểu, đội trưởng Tô.”
Tiêu Nghiêm Lan bị còng tay đứng ở một bên, nếu không phải đang bị giữ thì đã lao tới bảo vệ rồi, nên lúc này chỉ có thể đứng mắng chửi: “Đào mộ người khác, trời chu đất diệt.”
“Tôi đã thừa nhận là mình giết rồi, Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba đều là do tôi giết, mấy người cứ bắn chết tôi là được, tại sao lại phải làm phiền tới cháu tôi!”
Mọi người vừa nghe thấy liền hiểu, khi Lương Tiểu Ninh chết, cô ấy đang mang thai, e là sau khi giết Lương Tiểu Ninh thì Tiêu Nghiêm Lan mới biết việc này. Chỗ tiền giấy này là đốt cho đưa trẻ chưa kịp chào đời.
Ba người Giang Bất Phàm đào rất lâu, lâu đến mức khiến người ta tưởng rằng trong lòng đất không có thứ gì, cứ thế cho đến khi chiếc xẻng xẹt qua một vật gì đó mềm mềm: “Có phát hiện mới!”
Chỉ nhìn thấy trong lớp bùn đất màu nâu sẫm có một mảnh vải nhỏ màu xám. Hai nhân viên giám định dấu vết đi tới cầm xẻng nhỏ cẩn thận xúc lớp đất xung quanh tấm vải.
Thứ xuất hiện trước mặt mọi người là một con búp bê vải cao bằng nửa người. Con búp bê được làm bằng một loại vải thô đơn giản và rẻ tiền nhất, đã bị ăn mòn đến mục nát, vết máu bên trên đã biến thành màu đen, không thể nhìn ra màu sắc ban đầu của tấm vải. Đôi mắt của con búp bê vừa to vừa tròn, chỉ có hai màu đen trắng, mái tóc bằng len bị đất xoắn lại thành cụm.
Bụng búp bê bị rạch một đường dài, đội kiểm tra dấu vết cẩn thận mở ra, lộ ra xương người ở bên trong. Những mảnh xương hoàn toàn không hoàn chỉnh, chúng được chặt thành nhiều đoạn theo các khớp xương, mặt cắt nhẵn và phẳng cho thấy sức lực người phân xác rất lớn.
Tô Dao nhớ tới cảnh khóc lả đi của mẹ Lương khi cầm đống giấy tìm người mất tích: “Gần đây tôi luôn mơ thấy tiểu Ninh, con bé nói nó bị nhốt ở một nơi rất tối, không thể thở, rất khó chịu, đau đớn khắp cơ thể, xương thịt đều đau, luôn miệng gọi mẹ, bảo tôi đến cứu con bé.”
Cô ấy đã bị giết chết rồi phân xác nhét vào trong con búp bê vải. Nếu cảnh này mà để ba mẹ Lương nhìn thấy, thì không biết họ sẽ đau khổ thế nào.
Hứa Gia Hải ngồi xổm xuống mở hộp giám định Pháp y, lấy mũ trùm lên đầu, chuẩn bị đi tới xem xét thi thể.
Tô Dao kéo Tiêu Nghiêm Lan đến mép hố, đưa bà ta cùng xuống bên dưới, để xác nhận: “Có phải Lương Tiểu Ninh không?”
Thái độ của Tiêu Nghiêm Lan vô cùng bất hợp tác: “Chẳng phải mấy người đã biết rồi sao, còn phải hỏi?”
Tô Dao dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tiêu Nghiêm Lan: “Đây có phải hiện trường vụ án đầu tiên không?”
“Người bị giết ở nhà rồi phân xác tại đây, một ít máu thì mang đến đường Ngũ Nguyên.” Tiêu Nghiêm Lan thay đổi thái độ kiêu ngạo, đột nhiên rất hợp tác, thành thật khai báo tội trạng của mình: “Đổ lên người Vưu Hải Ba rồi giết chết anh ta, như vậy mấy người sẽ không thể điều tra ra tôi.”
Một người phụ nữ nông thôn ít học lại có thể nảy ra ý tưởng như vậy, nói không phải là bà ta đang nhận tội thay cho con trai mình thì sẽ chẳng ai tin.
Sau khi xác định hiện trường, Tô Dao kéo cánh tay Tiêu Nghiêm Lan, chuẩn bị đưa bà ta lên trên rồi bảo người canh giữ.
Đúng lúc này, một nhân viên trong đội giám định dấu vết đang xử lý đống xương đột ngột run rẩy hét lên: “Tất cả đứng yên!”
Viên cảnh sát giám định dấu vết này là một thanh tra già rất có kinh nghiệm, tuổi đã hơn năm mươi, là người nổi tiếng điềm tĩnh và điềm đạm trong Cục, đã kinh qua biết bao trận chiến, không một hiện trường căng thẳng nào là ông ta không có mặt, nhưng trước giờ chưa từng thấy ông hoảng hốt như vậy.
Tô Dao túm Tiêu Nghiêm Lan đứng gần thi thể của Lương Tiểu Ninh nhất, trông thấy trên mặt viên cảnh sát giám định dấu vết đổ mồ hôi lạnh, cô trầm giọng hỏi: “Sao thế ạ?”
Nhân viên giám định dấu vết già nhẹ nhàng nâng đầu con búp bê vải lên: “Một sợi nylon đen buộc bên dưới hộp sọ của người đã khuất, sợi dây này được nối với một quả bom hẹn giờ dưới con búp bê. Bom đã bắt đầu đếm ngược rồi.”
Người nhân viên giám định dấu vết già nhìn Tô Dao và Tiêu Nghiêm Lan: “Cảm biến nằm dưới chân ba người chúng ta, cử động một cái sẽ chết.”
“Mẹ kiếp!” Tô Dao chửi thề một câu, cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đếm giờ bên cạnh con búp bê, nó sẽ phát nổ sau bốn phút năm mươi giây nữa.
Các chuyên gia xử lý bom đều ở thành phố Vân Giang xa xôi, cho dù có mọc cánh cũng chẳng thể đến kịp trước khi quả bom phát nổ.
Tô Dao liếc nhìn Tiêu Nghiêm Lan một cái, trong mắt bà ta hiện lên một tia kinh ngạc, rõ ràng là không biết việc ở đây có lắp đặt quả bom sắp nổ.
Tiêu Nghiêm Lan vội vàng che giấu sự kinh ngạc trong đôi mắt, gương mặt lộ ra vẻ điên cuồng như sắp phát điên, hét lớn: “Mấy người đều rơi vào bẫy của tôi rồi.”
Nhất thời thể hiện sự nguy hiểm khiến người ta quên mất việc bà ta chỉ là một người phụ nữ thôn quê không có văn hóa chỉ có sức lực.
Tiêu Nghiêm Lan đột ngột bật cười, hét lên như người điên: “Là tôi chôn bom ở đây, tôi muốn cho nổ tung mấy người, để các người đồng quy vu tận. Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba đều do tôi giết, dù sao thì tôi cũng chẳng sống nổi nữa, không bằng kéo thêm vài người đi cùng!”
Trước khi Tiêu Nghiêm Lan nhấc chân lên để kích động cảm biến, Tô Dao đã khống chế bà ta, không cho bà ta rời khỏi mặt đất.
Hứa Gia Hải lấy từ trong hộp dụng cụ ra một ống tiêm thuốc an thần cực mạnh, rồi nhéo cổ Tiêu Nghiêm Lan bơm thuốc vào cơ thịt bà ta. Rất nhanh Tiêu Nghiêm Lan đã mất đi ý thức, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Tô Dao phải đảm bảo giữ được cơ thể Tiêu Nghiêm Lan bất động tại chỗ, cô ra lệnh cho các đội viên đang đứng bên cạnh miệng hố: “Tất cả, rút lui về phạm vi an toàn.”
Ngô Thanh Đào cùng những người khác hét to: “Đội trưởng Tô!”
Tô Dao: “Rút lui!”
Những người khác không dám làm trái lệnh của Tô Dao, nhưng Hứa Gia Hải thì dám, anh ta vừa ngồi xổm bên miệng hố vừa nhìn, đẩy đẩy cặp kính màu vàng trên sống mũi: “Loại thiết bị này không phức tạp, chỉ cần ba phút là có thể gỡ bỏ.”
Lúc này, bộ đếm ngược trên đồng hồ chỉ còn lại ba phút hai giây, thao tác nhanh một chút vẫn đủ thời gian!
Mọi người nghe thấy giọng nói chậm rãi của Giám đốc Hứa và biết rằng họ đã được cứu, lập tức vui mừng khôn xiết, tất cả lại đồng thời tập trung xung quanh miệng hố.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Giám đốc Hứa dội xuống đầu một gáo nước lạnh: “Nhìn tôi làm gì thế, tôi đâu có nói là mình biết gỡ.”