[RINDOUANGRY] LUÂN CHUYỂN BẤT HẸN TÁI KIẾN - Chương 44: Là Ai Trốn Ai (3)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [RINDOUANGRY] LUÂN CHUYỂN BẤT HẸN TÁI KIẾN
- Chương 44: Là Ai Trốn Ai (3)
Đang muốn viết H nhưng tình tiết truyện không cho phép thế là đứng hình bữa giờ. 😢😳
Nhưng viết nhiều thịt quá chắc mọi người ngấy lắm nên tui sẽ tiết chế ham muốn của mình lại.😆😀 vì truyện dài quá. Tui tưởng dự trù viết được khoảng 25 chương r end mà ai ngờ thành vầy đâu.
—–
Souya biết … Rindou đang cố tránh mặt em. Từ khi hắn rõ chuyện em là một omega. Hai người họ đều không ai chủ động chọc thủng tầng giấy mỏng này trước.
Nhưng dần tích từng chút một cũng thành giọt nước tràn ly thôi. Không gì là mãi mãi.
Có lẽ cái khờ dại nhất khi yêu là hạ thấp tự tôn dùng cơ thể trói buộc một người không yêu mình. Souya đã làm thế. Không thể trách em xuẩn ngốc, chỉ bởi vì tình đầu là thứ tình … đã dạy em cách yêu đâu.
Angry đã tính ngày tránh đi kì phát tình của mình, vì em sợ Rindou ghét bỏ việc em là một omega “Rindou … làʍ ŧìиɦ đi!” em đã dùng toàn bộ can đảm để nói ra điều đáng xấu hổ đầu tiên trong đời.
Cắn một đầu ngón găng tay tháo ra, Rindou nhướng mày xem em. Hắn đảo mắt, dắt tay em đi đến khách sạn gần đó đặt phòng.
Chân chính đặt chân vào nơi này, mặt em đỏ ửng vì điều bản thân sắp làm. Em tự nhủ bản thân không việc gì đâu, mày đủ tuổi rồi và dí căn cước cho cô tiếp tân.
Cô tiếp tân nhìn thanh niên non nớt chưa trải cả người đỏ mặt tía tai, cô còn chưa hỏi đặt mấy phòng thì cũng tự hiểu luôn. Rindou hoàn tất mọi thủ tục và nhận chìa khóa, hắn liếc xuống em … đường đường được xưng tụng ác quỷ vùng Meguro đang run rẩy như con thỏ nhỏ.
Khi đóng cửa phòng, cơn run rẩy của Souya đã không thể kiềm hãm mà run rẩy dữ dội hơn nữa.
Làʍ ŧìиɦ … em sẽ làʍ ŧìиɦ với Rindou sao?
Đó là điều em yêu cầu nhưng giờ em lại là người hoang mang tự hỏi.
Rindou tìm bộ bàn ghế ngồi xuống, tay chống đầu như đợi xem một tiết mục gợi hắn tò mò, nhàn nhạt ra lệnh “Cởi đi!”
Souya mò tìm cởi khóa kéo áo nhưng mãi chẳng không xong, khóa cài kẹt cứng chứ em không tự giác bản thân đang run đến lợi hại. Vất vả lắm mới lột xong lớp áo ngoài. Rindou buồn chán không có lòng chờ, đẩy em ngã vật ra giường, trèo lên người em thô lỗ cởi kéo vải vóc trên người omega.
“Chờ … chờ đã …”
Bàn tay to lớn vuốt dọc từ tai tới eo thon một vòng tay cũng dư dả ôm vừa, em ốm gầy như một trẻ vị thành niên chưa lớn. Ngón cái hắn niết niết đầu ti ửng hồng của em, hôn khắp chiếc cổ khiêu dụ mời chào alpha đánh dấu. Hắn muốn kiểm chứng hắn có thể ‘lên’ nổi với em không. Và mẹ nó … dục hỏa hóa thành bồ đoàn âm ỉ bâu rỉa bên dưới hắn.
Rindou không tin … hắn lại có phản ứng với nam nhân. Đây chẳng qua là một trò thời gian. Và hắn ghét omega nhiều hơn cả việc sở hữu cảm xúc với em, không công nhận đang dần có cảm tình với em, hắn chối bỏ điều ấy.
Thả tay ra khỏi người em, hắn lộ ra vẻ mặt chán ghét nhất có thể “Chủ động mời chào nhưng giờ ra vẻ thuần khiết. Omega đúng là bản chất lẳng lơ ghê tởm.”
“Những gì chúng muốn là mang bầu của alpha cấp cao.”
Với những lời nhục mạ cay nghiệt này thì không cần hắn nói thêm thì dám cá Souya cũng phải tự hiểu, hắn đang cắt đứt mối quan hệ này.
Đôi nai nhỏ trong veo của em thoát ra từ du͙ƈ vọиɠ ngẩn ra. Bối rối muốn giải thích cùng níu giữ người nhưng mãi không ú ớ được câu nào. Angry mất thăng bằng ngã nhào khỏi giường, co giật nôn ra nước dãi, chưa bao giờ là đứa trẻ yếu ớt dễ dàng bật khóc nhưng giờ cơn đau này đau đến em phát khóc.
“Đau quá!!! Chết, chết mất!” Souya đau đớn giữ chặt tuyến thể nóng rát.
Rindou cười nhạt, đã nhìn lầm em rồi, tưởng em sẽ khác những omega rẻ tiền kia chứ nhưng ai ngờ em vẫn vậy “Bày trò níu kéo ngu xuẩn được gì?”
Khi hắn thanh toán tiền phòng thì tiếp tân nhận được cuộc gọi, sửng sốt nói “Thưa anh, vị khách phòng 203 đi cùng anh khi nãy được nhân viên phát hiện té ngã ở cửa phòng, tuyến thể hình như xảy ra vấn đề. Cho hỏi cậu ấy có bệnh án gì không ạ?”
“Tái phát cái gì được chứ …” Rindou nhất quyết không tin nhưng chân không thành thực trở lại.
Souya đúng là có điểm không ổn, em sa sẩm mặt mày như ngọn đèn treo trước gió.
“Anh Naho … em đau … anh ơi em đau quá!” mắt Angry nhập nhèm nước mắt.
—–
Bác sĩ giải thích tương đối về hội chứng khát hiếm pheromone của Souya cho Rindou.
“Cậu an tâm … may mắn vị bệnh nhân omega này có pheromone độ phù hợp cao với rất nhiều alpha nên việc chữa trị rất khả quan. Một omega có pheromone hi hữu như vầy thật hiếm để mà bắt gặp.”
Rindou đề nghị muốn làm xét nghiệm độ phù hợp pheromone với Angry. Và khi nhận kết quả.
17%
Một con số tuyệt hảo để đem ra làm cái cớ đề ra việc chia tay.
Souya khi đọc tới chữ số kết quả ấy, em tuyệt vọng. Rindou vò nát giấy trong tay và vứt sọt.
“Pheromone là trung thực nhất.” Rindou chê cười một cái “17% sẽ không bao giờ có cái gọi là tình yêu đâu. Cậu cũng có nhiều alpha độ phù hợp cao xếp hàng chờ sẵn, tôi cũng không có trách nhiệm gì với hội chứng bệnh phiền phức này. Chúng ta không còn gì để dây dưa nhau. Tạm biệt!”
Cứ thế mà đi, cứ vậy mà chia tay.
—–
“Bác sĩ, bệnh nhân lại nôn khi tiếp nhận pheromone alpha trích xuất rồi.” y tá hớt hải đi báo.
Bác sĩ nhìn Souya ói ra cả mật xanh mật vàng thì khó xử. Souya ôm sọt rác và nôn sạch bữa sáng chưa kịp tiêu hóa của mình, tay sát sát lau lau thứ gel đậm mùi alpha bôi trên tuyến thể mình.
“Cậu Kawata, đây đã là lần thứ 5 cậu tiếp nhận điều trị rồi. Cơ thể cậu rõ ràng tiếp nhận pheromone alpha nhưng tâm lý phát sinh bài xích không phải ý tốt. Tôi sẽ giới thiệu cậu một bác sĩ tâm lý, không mau giải thích vấn đề này thì pheromone alpha phù hợp với cậu nhiều cũng vô dụng.”
“Xin lỗi bác sĩ!” cậu biết thứ gel trích xuất này rất khó có được, vậy mà cậu 5 lần 7 lượt lau đi, tự tay tước cơ hội chữa bệnh của mình.
Còn khi trước dùng biện pháp tiêm thẳng pheromone alpha vào tuyến thể thì không hiểu sao cậu còn lên cơn co giật và buồn nôn ghét bỏ. Dọa y bác sĩ một trận. Pheromone alpha có công dụng giúp cậu thư giãn cơn đau vì bệnh nhưng sâu thẳng trong tâm cậu chọn bài trừ những thứ ấy.