QUYỀN THẦN TÁI THẾ - Chương 11: Không Ngờ Lại Bị Người Hãm Hại
- Trang chủ
- Truyện tranh
- QUYỀN THẦN TÁI THẾ
- Chương 11: Không Ngờ Lại Bị Người Hãm Hại
Một âm thanh như sấm rền vang lên bên tai, Tô Án lập tức bừng tỉnh, bật thốt ra: “–Có!” Đợi khi nhìn rõ sắc mặt sa sầm của hoàng đế, mồ hôi lạnh liền chảy ra, vội quỳ xuống bên chân hoàng đế, nói: “Thần tội đáng muôn chết!”
Cảnh Long đế cúi đầu nhìn y phục màu xanh của hắn, đường xương sống gầy guộc hằn rõ trên lưng, phần eo thắt đai lưng khắc hoa bạc chỉ to bằng nắm tay, càng lộ rõ vẻ đáng thương, khẽ thở dài: “Nếu ngươi mệt thì lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Tối qua Tô Án chở người áo đen kia về nhà với y phục ướt đẫm, sau đó sai người đi mời đại phu đến khám bệnh, nấu nước thay đồ, bó thuốc, rồi đốt giường sưởi để tiêu trừ khí lạnh trong người hắn, dù có đầy tớ phụ giúp, cũng bận rộn đến tận nửa đêm, mới ổn định được hơi thở, xem như không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Cả đêm hắn không ngủ, hơi rượu cũng chưa tan hết, còn ngâm nước lạnh nữa, nên hôm nay cảm thấy tay chân hơi mất sức.
Qua buổi chiều càng thấy đầu óc choáng váng hơn, toàn thân mệt mỏi, vậy mà bắt đầu trở nên mơ hồ khi đang hầu hạ ở ngự thư phòng.
Tuy hoàng đế không so đo, nhưng Tô Án lại không dám làm càn, khấu đầu nói: “Thần nhất thời ngẩn ngơ, thất nghi trước mặt hoàng thượng, sau này không dám nữa, mong hoàng thượng thứ tội.”
Cảnh Long đế nhìn hắn, “Thôi, ngươi qua bên cạnh đi, sắp xếp phiếu chỉ[1] của nội các, rồi sao chép lại rõ ràng.”
[1] Tấu chương đã qua xử lý của nội các trước khi dâng lên hoàng đế
Tô Án lĩnh chỉ, ngồi xuống bên cạnh bàn sách phía dưới.
Gần nửa canh giờ sau, Cảnh Long đế bỗng cảm thấy bên cạnh chẳng có chút âm thanh nào, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tô Án đang nằm sấp trên bàn không hề động đậy, đã ngủ mất rồi, tay phải buông thõng vẫn đang cầm một cây bút lông nhỏ, ống bút thủy trúc làm nổi bật đầu ngón tay trắng muốt như ngọc.
Thái giám theo hầu Lam Hỉ vội vàng tiến lên: “Hoàng gia, để nô tì tới quát hắn dậy.”
Cảnh Long đế đưa tay ra ngăn lại, suỵt một tiếng, “Đừng lên tiếng, cho hắn ngủ đi.”
Tô Án trằn trọc tỉnh lại, nhìn chằm chằm đỉnh màn màu vàng sáng mà ngẩn ngơ, đột nhiên ý thức được sự khác thường, kêu lên một tiếng, trở mình lăn xuống giường rồng.
Một nội thị mười ba mười bốn tuổi nghe tiếng thì đi vào, Tô Án vội hỏi: “Tiểu công công, đây là đâu? Sao ta lại ở đây?”
Nội thị đáp: “Đây là thiên điện phía sau ngự thư phòng, đôi lúc hoàng gia phê tấu chương xong sẽ nghỉ ngơi ở đây.
Trước đó Lam công công lệnh cho chúng tiểu nhân đưa người tới, còn những việc khác thì không biết.”
Tô Án ngây ngẩn hồi lâu rồi hỏi tiếp: “Hoàng thượng còn ở ngự thư phòng không?”
“Tiểu nhân không biết.”
Tô Án vội đứng dậy chỉnh trang, rồi vội vã đi đến ngự thư phòng, lại không thấy hoàng đế đâu, chỉ có hai ba nội thị đang quét bụi sổ sách, hỏi ra mới biết một canh giờ trước hoàng đế bỗng nhiên bãi giá đến đông cung, Lam Hỉ cũng theo cùng.
Lúc này Tô Án bắt đầu do dự, rốt cuộc là phải chạy đến đông cung tạ tội, hay ở lại thư phòng đợi hoàng đế trở về đây? Trong lúc đang chần chừ thì nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa.
Cảnh Long đế hất rèm đi vào, sắc mặt âm trầm, thái dương nổi gân xanh, thấy Tô Án đang đứng trước bàn, trong mắt lướt qua ánh sáng nghiêm khắc, căn dặn xung quanh: “Các ngươi ra ngoài hết đi.”
Nội thị lập tức lui ra sạch sẽ, Tô Án nhìn hoàng đế bước vọt đến với sắc mặt sa sầm, trực giác cho biết sắp xảy ra chuyện không may, lo sợ bất an mà hành lễ: “Thần khấu kiến hoàng thượng.”
Cảnh Long đế không cho hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng hỏi: “Tô thị độc, dạo này việc học của thái tử thế nào?”
Tô Án cẩn thận trả lời: “Điện hạ nhanh nhạy ham học, thường đòi thần đưa sách trong tứ khố để đọc, còn về việc học tiến bộ thế nào, thần không dám ý kiến, nên do các vị đại học sĩ đánh giá mới phải.”
Cảnh Long đế nhàn nhạt nói: “Vậy à, bình thường thái tử đòi ngươi sách gì?”
Tô Án đáp: “Phần lớn là những quyển như và.”
Cảnh Long đế cười lạnh: “Chỉ vậy à? Không có sao?”
Tô Án ngạc nhiên, lại thấy hoàng đế lấy ra một quyển sách từ trong tay áo, ném xuống trước mặt hắn.
Hắn đưa tay ra lật xem, vậy mà là một quyển xuân cung đồ nam phong, trang đầu là hình ảnh chiếc giường hoa trong rừng, hai nam tử đang hôn nhau, đùi đan vào nhau, cực kì phóng đãng.
Cạnh bức tranh còn được đề thơ nữa, bài thơ cũng phóng túng không kém.
Tô Án xem mà lưng đẫm mồ hôi luôn, kêu lên thất thanh: “Hoàng thượng, thần không hiểu.”
Cảnh Long đế chỉ cười lạnh: “Ngươi không hiểu, lại muốn thái tử hiểu! Thường ngày ngươi làm mấy thứ như đèn chiếu, con quay, bài mã điếu và xúc xắc dạy thái tử chơi, trẫm chỉ nhắm một mắt mở một mắt coi như không thấy, giờ lại to gan tày trời, lấy vật dơ bẩn cỡ này để làm hư tâm tính thái tử, tội đáng chém đầu!”
Tay chân Tô Án lạnh như băng, lúc kinh hãi đến cực điểm lại trở nên bình tĩnh, thẳng lưng nói: “Hoàng thượng đột ngột bãi giá đến đông cung, rồi đột nhiên lục soát ra tập tranh này, có phải vì có người dâng tấu vạch trần chuyện này không?”
Cảnh Long đế không ngờ hắn lại nói ra lời này, hơi khựng lại: “Đô Sát viện và lục khoa cấp sự trung phụ trách giám sát trách nhiệm của bách quan, vạch trần tệ nạn là chuyện đương nhiên.”
“Nếu ta có lòng xúi giục thái tử, mà còn biết nếu thất bại sẽ gặp họa, chắc chắn sẽ che giấu cẩn thận, bí mật hành động.
Ra vào đông cung chỉ có nội thị và cung nhân, ngôn quan là ngoại thần, làm sao biết được sau bức màn có gì chứ?”
Cảnh Long đế ngây người, nói tiếp: “Có lẽ có cung nhân tiết lộ.”
Tô Án nói: “Vì sao hoàng thượng không thử nghĩ ngược lại, có lẽ có người muốn để lộ đầu mối, mưu hại đông cung thì sao?”
Thân thể Cảnh Long đế chợt chấn động, bỗng cúi đầu xuống nhìn Tô Án, chỉ thấy sắc mặt hắn điềm tĩnh, ánh mắt trong veo sáng ngời, nhất thời không nói nên lời.
Tô Án khẩn thiết khấu đầu: “Thần hèn mọn, chết không có gì đáng tiếc, nhưng thái tử điện hạ trong sạch, có lòng tự trọng, há có thể để mặc người có tâm vấy bẩn.
Mong hoàng thượng nhìn rõ mọi việc.”
Cảnh Long đế im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Thật sự không phải ngươi làm à?”
Tô Án ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hoàng đế, không nói tiếng nào.
Cảnh Long đế nhìn vào mắt hắn, ánh mắt từ từ dịu lại, “Trẫm sẽ tra rõ chuyện này.”
Tô Án nói: “Tạ hoàng thượng.”
Cảnh Long đế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mái nhà lưu ly trùng điệp phát sáng rực rỡ trong ánh nắng chiều, càng làm nổi bật vẻ tối tăm bên dưới mái hiên đấu củng[2], cảnh sắc xám ngắt, giống như có một luồng khí lạnh lẽo âm u sắp thẩm thấu ra từ bên trong vậy.
Khi y quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên hết sức khó coi, cất cao giọng gọi: “Lam Hỉ!”
Lam Hỉ đỡ eo đi vào từ ngoài cửa: “Có nô tì.”
Cảnh Long đế lạnh lùng nói: “Truyền khẩu dụ của trẫm, thị độc của thái tử Tô Án ham chơi biếng học, không làm tròn trách nhiệm phò tá thái tử học tập, thẹn với chức trách, phạt trượng ba mươi gậy.
Cộng với tội trước đó, thêm hai mươi gậy nữa.”
Tô Án kinh hoảng biến sắc, kéo góc áo hoàng đế van xin: “Hoàng thượng–“
Cảnh Long đế quay mặt qua, để mặc hắn lôi kéo, trầm giọng nói: “Kéo ra ngoài.”
Tô Án đẩy nội thị kèm cặp hai bên ra, đứng dậy đi ra ngoài với sắc mặt tái xanh.
Cảnh Long đế ngồi xuống, chỉ nhìn chằm chằm hành lang ngoài cửa sổ không lên tiếng, ngón tay chầm chậm ma sát góc bàn bóng loáng.
Nhất thời trong phòng vô cùng yên tĩnh, dường như có thể nghe được âm thanh gió thổi qua mái hiên, khiến người ta thấy lòng rét lạnh.
Lam Hỉ do dự cân nhắc hồi lâu, khẽ nói: “Hoàng gia, sắc trời biến đổi rồi, sợ là sắp đổ mưa, có phải nên về Càn Thanh cung trước không?”
Cảnh Long đế lắc đầu: “Nổi gió rồi, thấy ngươi ăn mặc phong phanh quá, lui xuống khoác thêm y phục đi.”
Đã gần sang tháng tư, tuy trở trời, nhưng không thấy lạnh, sau khi Lam Hỉ hơi ngây ngẩn, chợt bừng tỉnh ngộ, khom người tạ ân.
Hắn vội vã lui khỏi ngự thư phòng, rẽ sang hành lang gọi: “Đa Quế Nhi, mau đi lấy áo bông tới đây! Không, lấy hai cái, phải dày đó!”
Đa Quế Nhi ngơ ngác hỏi: “Trời cũng không lạnh, công công cần áo bông để làm gì?”
Lam Hỉ đạp hắn một cái: “Thằng nhóc này, lải nhải cái gì, kêu ngươi đi thì đi mau lên!”
Tô Án bị một đám thị vệ trong cung áp giải đến ngọ môn, vừa rẽ sang Càn Thanh cung thì gặp một bóng người quen thuộc ở trong góc, đang hấp tấp chạy nhanh về hướng đông.
Hắn nảy ra suy nghĩ, lớn tiếng gọi: “Phú Bảo!”
Tiểu nội thị kia xoay người lại nhìn quanh, quả nhiên là Phú Bảo.
Tô Án chắp tay nói với thị vệ: “Các vị đại ca, đây là tiểu công công hầu hạ ở đông cung, cho ta nói với hắn mấy câu.”
Hắn đã qua lại giữa đông cung và ngự thư phòng hơn nửa tháng rồi, các thị vệ cũng gặp hắn nhiều lần, vẫn có thể cho chút mặt mũi, bèn nói: “Phải nhanh lên.”
Phú Bảo lảo đảo chạy đến, Tô Án hỏi nhỏ bên tai hắn: “Thái tử lệnh cho ngươi ra ngoài nghe ngóng tin tức sao?”
Phú Bảo chỉ biết gật đầu.
“Ngươi nghe rõ đây, đừng báo chuyện này cho điện hạ biết, ngươi trở về chỉ cần nói hoàng thượng quở trách ta một trận là được.”
Phú Bảo sốt ruột nói: “Nhưng tiểu gia–“
Tô Án ngắt lời, nghiêm giọng nói: “Ngươi không biết điện hạ có tính khí như thế nào à? Sợ là sẽ trực tiếp đụng chạm thánh giá, hoàng thượng vốn đã nghẹn một bụng lửa giận rồi, ngươi muốn hại chủ tử nhà ngươi sao?”
Phú Bảo rùng mình, kinh hoảng nhìn hắn.
Tô Án cười, “Đừng sợ, cứ làm theo lời ta, sau này thái tử có biết thì cũng đã không sao rồi.”
Phú Bảo nhìn dây thừng trên cánh tay hắn, thút thít nói: “Tô đại nhân bị oan mà, hoàng gia..”
Trên mặt Tô Án dần hiện ra vẻ khó lường, “Hoàng thượng..
tất nhiên có cách nghĩ của hoàng thượng, chúng ta đều không đoán được.”
Thị vệ nhỏ giọng hối thúc, Tô Án nói tiếp: “Nhớ kĩ nhớ kĩ đó.” Rồi xoay người đi mất.
Phú Bảo đứng lặng trong cơn gió ẩm ướt, bỗng cảm thấy cổ chợt lạnh, hóa ra là hạt mưa từ trên trời rơi xuống, dần dần lan tràn thành tấm màn bạc rũ xuống đất, ngay cả bóng người cũng nhìn không rõ nữa.
* * *
Ở quảng trường trước ngọ môn, cả trăm hiệu úy mặc áo giáp màu sáng, tay cầm gậy gỗ, uy phong lẫm liệt đứng ở hai bên.
Trên thềm tây có dựng dù che mưa, bên trái có mười hoạn quan, đứng đầu là thiếu giám Diêu Thuận của Ti Lễ Giám.
Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Phùng Khứ Ô ngồi ngay ngắn bên phải, sau lưng có hơn hai mươi thuộc hạ đang đứng.
Tô Án thấy thế trận đằng đằng sát khí, sợ hãi trong lòng, lại nhớ đến đám đại thần chịu đình trượng trong sử sách kia, nằm trên giường mấy tháng mới khỏi là vẫn còn may, nếu quan giám hình có lòng muốn phạt nặng, thì không chết cũng tàn, sắc mặt ngày càng trở nên trắng đến mức không còn giống người sống nữa.
Hiệu úy hai bên tiến lên lột quan phục của hắn, ấn giữ trên đất.
Bộ đồ trong màu trắng của Tô Án bị nước mưa thấm ướt, phác họa ra dáng người mảnh mai, khẽ run rẩy trong gió lạnh, đẹp đẽ thê lương đến mức giống như mây mù sắp tan biến vậy, ngay cả thị vệ đang áp giải hắn đến cũng lộ ra nét mặt không đành lòng.
Diêu Thuận dùng nắp ly gạt bọt trà, mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên: “Nâng gậy.”
Lại nghe một âm thanh bén nhọn như búng dây đàn từ xa truyền đến: “Đợi đã–“
Diêu Thuận quay đầu lại nhìn, rồi đứng dậy khom người, mặt mày tươi cười: “Sao Lam công công lại tới đây, trời đang mưa to như vậy, cẩn thận bị ướt đó.”
“Ta làm việc đâu thể chọn lựa trời quang hay trời mưa, không phải Diêu công công cũng cực khổ vậy sao?”
“Phải phải, không biết lần này Lam công công phụng lệnh làm việc gì?”
Lam Hỉ nhận lấy áo bông từ Đa Quế Nhi đang cầm dù, cười híp mắt nói: “Cũng không có gì, hoàng thượng thấy gió lạnh, nên cho ta lui xuống lấy thêm y phục.”
Diêu Thuận nhìn hai cái áo bông dày như đồ mùa đông kia, rồi quay đầu nhìn phạm quan đang nằm sấp trên đất chờ chịu phạt, sắc mặt hơi thay đổi, vội nói: “Lam công công yên tâm, ta đã hiểu ý của hoàng thượng.”
Hắn ra hiệu bằng mắt cho nội thị bên cạnh, lập tức có người cầm áo bông tiến lên, nhét vào trong y phục của Tô Án, phần dưới eo lập tức gồ lên, giống y như một đĩnh vàng di động vậy.
Lam Hỉ hài lòng gật đầu rồi đi mất.
* * *
Lời tác giả:
Hoàng đế: Nghe nói ngươi đưa cho thái tử xem à?
Tô Án: Ta không có, ta không làm..
Hoàng đế: Lông nó mọc còn chưa đủ dài đâu, hiểu gì chứ? Đưa trẫm xem!