(QUYỂN 6) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT - Chương 28: Lưu Ly (Bát)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (QUYỂN 6) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT
- Chương 28: Lưu Ly (Bát)
Kể từ đó, Kế Đô dưới trướng của Bạch Đế, tùy tâm sở dụng, y cũng không có bẩm cáo với Thiên Đế. Huyền Vũ sợ hãi uy nghiêm của Bạch Đế, tất nhiên một chữ cũng không dám làm lộ ra, chỉ do lúc buồn bực nên tự rót tự say, trong lúc say rượu đã liên tiếp nói ra, từ đó thuộc hạ dưới trướng cũng nghe được ít nhiều, lời đồn cũng nổi lên tứ phía.
Sự tình giống như Bạch Đế đã suy tính, quả nhiên Kế Đô trên chiến trường đánh đâu thắng đó, những kẻ tu la từng đem Thiên Giới bức đến đường cùng căn bản đều không phải đối thủ của Kế Đô. Sau trận đại chiến ban đầu toàn thắng, Bạch Đế vui mừng đã đích thân ban Hoàng Kim Giáp và Tử Vân Khôi, lại đích thân đi Thiên Hà tìm tài vật quý hiếm, vì Kế Đô chiến thần mà làm một thanh bảo kiếm phù hợp tên là Định Khôn.
Chiến thần này mạc danh kỳ diệu xuất hiện, chẳng biết tại sao nhận được sủng ái của Bạch Đế, ngoại trừ vài người biết được nội tình thì những kẻ bên ngoài đều rối rít đoán lai lịch của nàng. Hơn nữa theo lời đồn được truyền ra từ Huyền Vũ, trong lúc nhất thời cả Thiên Giới đều là lời đồn thổi, có người nói nàng là quái vật do không gian trời đất ngưng kết thành, không có thần trí, chỉ biết chém gϊếŧ, đợi sau khi đánh xong a tu la sẽ bị giam cầm để tránh liên lụy Thiên Giới; cũng có người nhận ra dung mạo của nàng chính là nữ tử trước kia hóa đá ven bờ Thiên Hà, liền nhận định nàng chính là nữ tử dệt tơ năm đó biết được Thiên Giới gặp đại nạn nên hiển linh tương trợ; cũng có người nói chiến thần căn bản là một người có sát tâm do Thiên Giới bí mật làm ra, không có hồn phách, không có ý nghĩ, chuyên dùng giải quyết kiếp nạn như a tu la. Có kẻ lớn mật đi hỏi Bạch Đế, y cũng chỉ cười mà không nói, chiến thần hiển nhiên càng trở nên thần bí.
Cuối cùng, lời đồn thổi đến đỉnh điểm, truyền đến tai Thiên Đế, ngài đặc biệt triệu Bạch Đế và chiến thần đến diện kiến.
Ngày đó, dương quang sáng chói, Hoàng Kim Giáp của chiến thần rực rỡ. Bạch Đế ở ngoài điện thay nàng mang Tử Vân Khôi, ngẩng đầu nhìn sắc mặt của nàng, nàng vẫn như ngày thường, nét mặt không có biểu cảm. Đây là chiến thần một tay y tạo ra, là dùng huyết nhục và hồn phách của huynh đệ thân cận nhất hỗn hợp tạo ra một người như vậy, tạo ra giống như một hài tử.
“Gặp Thiên Đế, không cần kinh sợ, nhìn ánh mắt của ta hành sự là tốt rồi”. Y nhu thanh phân phó, kỳ thật cũng không trông mong nàng có thể nghe thấy.
Nàng giống như tượng gỗ, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng sẽ không, vừa không nói chuyện, cũng không có biểu cảm, suốt ngày chỉ dựa ở trước lan can ngẩn người, không biết nghĩ tới tâm sự băn khoăn gì. Có lúc ánh chiều tà rơi vào trong đáy mắt, mênh mông khói sóng, ngược lại sẽ phản xạ ra một loại ánh sáng kì dị giống như La Hầu Kế Đô đang sống lại bên trong nữ tử này, suy xét những thứ mà vĩnh viễn Bạch Đế cũng không hiểu được.
Lúc ấy, loại thần khí phong nhã kia lại xuất hiện trên nét mặt nàng, loại thần sắc đó khiến Bạch Đế có cảm giác bất an, y cũng không vui khi nàng lộ ra thần sắc này, thần sắc này sẽ khiến y nhớ tới một vài việc không thoải mái. Vì đại kế của Thiên Giới phải hi sinh bất kì người nào đều đáng giá – y cứ thủy chung mà nghĩ như vậy.
Đại môn vừa nhẹ nhàng mở, thần điện tĩnh mịch dần dần hiện ra trước mắt. Về chuyện của chiến thần, bất luận Thiên Đế có phản ứng gì, Bạch Đế đã quyết định tuyệt không đổi ý, bất luận như thế nào cũng phải chờ cho đại kiếp của Thiên Giới qua đi, sau đó mới nhận xử phạt.
“Vào đi chứ”. Y vỗ vỗ bả vai nàng, bảo nàng vào trong.
Tay nàng đột nhiên bắt trụ tay áo y, có ý lưu luyến như là sợ y đi mất. Kể từ lúc nữ tử đó được hồi sinh chưa từng có hành động như thế, Bạch Đế có chút giật mình, quay đầu cầm tay nàng, nhu thanh nói: “Thế nào? Khanh sợ sao?”.
Nàng hạ khóe mi, đôi môi đỏ thẫm khẽ mở, cúi đầu chậm rãi, giọng khàn khàn nói: “Trong lòng… hoảng”.
Đó là lần đầu nàng nói chuyện, Bạch Đế kinh ngạc, qua một lúc lâu nói không nên lời, ngơ ngẩn nhìn sắc mặt của nàng, ánh mắt nàng rạng rỡ lưu chuyển, dường như có thiên ngôn vạn ngữ khiến lòng hắn rối bời. Nàng lại nói: “Không muốn đi đánh trận, trong lòng rất phiền”. Thanh âm ấy mềm mại, uyển chuyển.
Bạch Đế sắc mặt trầm xuống, lạnh nhạt nói: “Chức trách của ngươi chính là thủ vệ biên cương, Thiên Giới không nuôi người nhàn hạ, mỗi người đều có chức trách của chính mình, không thể tùy hứng ngông cuồng”.
Nàng hé miệng không nói, Bạch Đế lần nữa nhìn rõ thần sắc của nàng, chỉ cảm thấy thâm sâu không thể dò được, dường như ngây thơ vô tâm, lại dường như đang âm thầm học hỏi, rất nhanh sẽ hiển lộ. Trong lòng y không vui nhưng đến bây giờ há có thể trì hoãn, chỉ đành trước hết đem nàng đi gặp Thiên Đế.
Thiên Đế liếc mắt liền nhìn ra lai lịch của nàng, trên điện không nói gì, chỉ khen ngợi vài câu, sau đó đem hai người đến một thư phòng nhỏ, hạ sa trướng xuống thật mạnh, bên trong yên tĩnh không một âm thanh. Thiên Đế ẩn sau màn trướng, thật lâu mới nói: “Ngươi rất to gan”.
Bạch Đế thốt nhiên quỳ xuống, cúi đầu sát đất, âm thanh sang sảng nói: “Hạ thần chỉ một lòng suy nghĩ cho Thiên Giới. Tự biết việc này trọng đại, không dám cầu Thiên Đế khoan thứ, nhưng Thiên Giới chỉ có mình nàng có thể đối đầu a tu la, vạn lần mong Thiên Đế hãy định tội sau”.
Thiên Đế không nói chuyện với y, ánh mắt sau trướng sáng quắc, gián mắt vào trên mặt nữ tử, qua một lúc lâu, nhu thanh nói: “Ngươi tên gì?”.
Nữ tử đó lắc đầu, do dự nói: “Chiến… Chiến thần?”.
Kế Đô đây là tên, Bạch Đế tự mình nói, người bên ngoài đều không biết, chính nàng cũng càng không biết. Bởi vì nàng đối đầu a tu la đánh đâu thắng đó, kiêu dũng thiện chiến, vì vậy Bạch Đế bèn tạo ra thanh thế, thuận theo chúng nhân mà gọi chiến thần, đây không phải là danh hiệu gì nhưng lại bị nàng xem như tên.
Bạch Đế vội vàng nói tiếp: “Nàng có tên gọi, tên là Kế Đô”.
Nàng ấy chợt nghe hai chữ Kế Đô, đầu mày khẽ giật, nét mặt lộ ra suy nghĩ. Thiên Đế ôn tồn nói: “Chiến thần về trước đi, nghỉ ngơi thật tốt”.
Nàng cũng không biết lễ nghĩa, phiêu nhiên xoay người liền đi.
Cả căn phòng rơi vào không khí trầm mặc đến nghẹt thở, Bạch Đế trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng càng không dám thở mạnh, chẳng biết qua bao lâu, Thiên Đế đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Ngươi đem ta lừa dối thật tốt”.
Bạch Đế chỉ cúi đầu như thế, không dám đáp một lời.
Thiên Đế lại nói: “Sau này tên Kế Đô đừng nhắc lại, việc đã đến nước này, kiếp của ngươi, cũng là kiếp của nàng. Ta thấy nàng thiên phú cực cao, trong sáng thông đạt, chỉ sợ cái tên trong quá khứ sẽ khiến nàng nhớ ra manh mối, danh hiệu chiến thần này cũng đủ rồi. Ta phong nàng là tướng quân, lãnh một vạn binh trấn thủ biên thùy. Ngươi đã đem nàng biến thành người của Thiên Giới thì phải đối đãi chân thành, không thể lừa dối nàng, chỉ mong nàng ngày sau đắc đạo, quang minh thông đạt”.
Bạch Đế vội la lên: “Thiên Đế, vạn lần không được để nàng lãnh binh”.
Nói xong liền đem chén lưu ly nâng lên, đem việc thế nào lấy tim rồi hồi sinh La Hầu Kế Đô nói ra một lần: “Đúng là bây giờ ngây thơ vô tri, khó tránh ngày sau ngộ ra tiền căn hậu quả, giả sử dưới trướng nàng có binh lính, đến lúc đó lĩnh binh tạo phản, trái lại tu la nổi loạn càng nhiều hơn”.
Thiên Đế điềm nhiên nói: “Ngươi nếu biết rõ hậu quả này, trước đó sao còn lớn mật làm xằng bậy, tùy tiện đùa cợt vận số của chúng sinh, ngươi tự hỏi lòng mình có xứng làm Bạch Đế hay không?”.
Bạch Đế buồn bã nói: “Chuyện này là hạ thần lớn mật ngông cuồng, nàng hận cũng chỉ có hạ thần. Ngày nào đó nếu muốn phục thù, hạ thần sẽ đợi được chết, tuyệt không để nàng chờ lâu”.
Thiên Đế nói: “Ngươi bây giờ nói đến ngay thẳng phóng khoáng như vậy, chờ đến lúc đó, nàng đến gϊếŧ ngươi, còn ân oán thì vĩnh viễn không biến mất. Ngươi gϊếŧ La Hầu Kế Đô, kể từ đây trở đi đã trở thành kẻ địch của Tu La Giới, nàng lại gϊếŧ ngươi, từ đó trở đi sẽ trở thành kẻ thù của Thiên Giới. Thù càng thêm thù, làm sao có thể biến mất?”.
Bạch Đế mồ hôi trên lưng ướt đẫm, một lời cũng không nói ra được.
Thiên Đế trầm mặt thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thôi. Có lẻ đây đã định là kiếp số của Thiên Giới, ngay cả tôn sư của Thiên Giới cũng không thể nắm trong tay. Liền theo ý ngươi, không để nàng lĩnh binh, một mình xông pha sa trường. Ngày khác nếu phát sinh biến cố, liền nấp sau nàng, mặc nàng tức giận, tuyệt không chống cự phản kháng”.
Bạch Đế cả kinh nói: “Thiên Đế sao lại nói lời này. Vậy hôm nay làm tất cả không phải uổng công vô ích hay sao?”.
Thiên Đế nói: “Thế gian vạn vật, vạn sự, nguyên bản đều là hư không. Không sinh ra có, âm dương phản chuyển, tương sinh tương khắc. Thiên Giới vốn là hư không, tu la cũng là hư không, trong tâm ma của ngươi chính là thứ nhìn không thấy”.
Bạch Đế im lặng không nói lời nào, trong lòng hình như xúc động, Thiên Đế thở dài nói: “Ngươi buông xuống đi…”.
Bạch Đế lại nói: “Hạ thần còn có thỉnh cầu, khẩn cầu Thiên Đế nghe qua”.
“Ngươi nói”.
“Đúng là hạ thần có tâm ma nhìn không thấy, nhưng quả thật không thể trơ mắt nhìn Thiên Giới bị tru diệt. Ngày nào đó, Kế Đô nhớ lại hết sự tình, hạ thần sẽ tự mình chờ huynh ấy đến gϊếŧ, cầu xin Thiên Đế đừng truy cứu tội. Mặt khác… Da thịt của La Hầu Kế Đô đã được hạ thân hung đúc tinh luyện thành hai món thần khí, uy lực cực đại, xin Thiên Đế ban tặng cho mãnh tướng, sẽ như hổ thêm cánh”.
Thiên Đế nói: “Thần khí cất vào trong kho, không thể sử dụng. Ngày nào đó sẽ xảy ra biến cố, ta cũng không thể chắc chắc. Đến lúc đó lại nói tiếp”.
Bạch Đế bất đắc dĩ, chỉ đành lui ra.
Ra đến cửa điện, ở xa xa chỉ thấy chiến thần đang đứng sau lan can tháo xuống Tử Vân Khôi, mái tóc như mây tùy gió vũ động, hình thái uyển diệu, không nói nên lời. Giống như nữ tử dệt mây hóa đá bên Thiên Hà, giữa Thiên Hà tinh quang rực rỡ, uốn lượn quanh co, giống như lưu kim toái ngọc. Hai gò má có thể so với minh châu bảo ngọc, sáng chói rạng rỡ khiến kẻ khác say mê.
Trong lòng Bạch Đế truyền đến một cảm giác bi thương, mãi đến giờ phút này y mới tỉnh ngộ việc mình làm là một tội lỗi to lớn.
Thiên Đế nói đúng một nửa, tâm ma của y một nửa là nhìn không thấy, một nửa là ham muốn ích kỉ.
Y chầm chậm đi tới, cùng nàng ngắm mặt trời mọc, mặt trời như lửa, phân diễm huyến lệ.
“Ta xin lỗi ngươi, Kế Đô”. Y thấp giọng nói một câu, nhìn hai mắt trong veo của nàng đang im lặng nhìn mình, y liền nhẹ nhàng cười, vuốt ve hai cái trên đầu nàng không nói gì nữa.
※※※
Toàn Cơ đột nhiên mở mắt, dường như thoát ra từ mộng cảnh, vẫn còn mang theo chút mơ hồ.
Lúc này nàng nằm trên một tòa cung điện hoa lệ, cùng với thần điện lúc trước hoàn toàn không giống nhau, chén nhỏ lưu ly im lặng đặt trên bàn trong điện, ban lan mĩ lệ. Xung quanh vô cùng an tĩnh, trong gió mang theo mùi đàn hương. Nàng vội vã ngồi dậy, lại nhìn bốn mặt màn trướng che phủ, Bạch Đế liền đứng trước sa trướng sắc mặt tái nhợt, thế nhưng không hề sợ hãi, im lặng nhìn nàng.
Trong lòng nàng từng trận xúc động, muốn tiến lên đem y chém chết, cũng không biết vì sao cơ thể không thể động đậy, hoặc là chính La Hầu Kế Đô không muốn gϊếŧ y. Môi nàng run rẩy va vào nhau nói không nên lời, nước mắt thành dòng.
Thiên Đế ở sau trướng nói: “Tướng quân hiện tại đã rõ tiền căn hậu quả, nên làm như thế nào, toàn bộ đều theo ý của tướng quân, ta tuyệt không phản đối”.
Toàn Cơ xoa xoa trán, cực lực muốn trốn thoát những thứ đáng sợ kia, nghe Thiên Đế nói như thế nàng khó tránh khỏi kinh ngạc: “Thế nào?… Các ngươi vừa cưỡng ép vừa đe dọa đem ta tới đây chính là để ta đưa ra quyết định sao?”.
Thiên Đế nói: “Không sai. Thiên Giới phụ tướng quân quá nhiều. Bạch Đế làm ra sự tình kia, cũng do ta dạy đạo không đạt. Ta khó tránh khỏi tội lỗi. Tướng quân trở thành tướng quân, một khắc kia bắt đầu, Thiên Giới đã từ lâu không còn là bậc tôn quý cao cao tại thượng trong lòng chúng sinh nữa. Kiếp số này cũng hiển lộ sự đổ nát, tướng quân có bất kì quyết định gì, ta tuyệt không can dự”.
Toàn Cơ thấp giọng nói: “Cho dù ta ở đây đem các ngươi gϊếŧ hết, có thể trở lại quá khứ sao? Có thể xem như tất cả không xảy ra chuyện gì sao? Ta gϊếŧ tu la đồng tộc, thân sát luyện thành thần khí, cũng gϊếŧ qua thần của Thiên Giới. Ta còn có thể đi đâu? Ta rốt cuộc đang làm gì?”.
Không ai nói chuyện, vấn đề này của nàng, ai cũng không chịu giải đáp.
Qua một lúc, Toàn Cơ lại nói: “Các ngươi hiện tại nói đến quang minh chính đại, nếu đã giương cổ đợi chết, vì sao lúc đó không thực hiện lời hứa mà còn bắt ta hạ phàm?”.