[QUYỂN 5] [TỪ THẾ GIỚI 5] NỮ ĐẾ GIÁ ĐÁO ĐƯỜNG THẾ LIÊU - Chương 312: ( 8 )
Trong Từ Ninh Cung, Phong Hoa ánh mắt chợt lóe, quay đầu phân phó cung nữ Tình Lam ở bên cạnh:
“Đi đến Thừa Càn Cung thỉnh Nhiếp Chính Vương tới một chuyến.”
Suy nghĩ một chút, nàng nói: “Liền nói… ai gia tìm hắn, có việc thương lượng.”
Tiên đế vừa mới phát tang, tân đế chưa thể chính thức cử hành đại điển đăng cơ, vì thế Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình ở tạm trong Thừa Càn Cung, thay tân hoàng chấp chính.
Chờ tân đế đăng cơ, Tiêu Phượng Đình trở lại Nhiếp Chính Vương phủ của chính mình, nếu vậy một Thái hậu quả phu trong thâm cung muốn gặp mặt hắn một lần còn khó hơn lên trời.
Tình Lam nghe vậy hoãn sợ hải hùng : “Thái Hậu, trước mắt đã là giờ Tuất…”
Vào giờ Tuất, cả tòa hoàng thành đều đã chìm trong bóng đêm thâm trầm.
Ngụ ý ở nhắc nhở Phong Hoa tránh làm việc khiến người khác hoài nghi.
Từ xưa đến nay, quả phụ ra cửa đều thường bị thị phi vây quanh, liền tính cho dù với thân phận như Thái Hậu, nữ nhân cao quý nhất trong Hoàng triều Đại Hạ này, sau khi tiên đế quy tiên, cũng không thể ngoại lệ.
Huống chi, Thái Hậu nương nương tuổi trẻ mạo mỹ như thế, Nhiếp Chính Vương Tiêu Phượng Đình lại là mỹ nam tử tuyệt thế vô song…
Này quan hệ chị dâu em chồng có phát sinh thay đổi, sẽ trở thành một đoạn bí sử hoàng gia hương diễm phong lưu bí ẩn.
Thế nhân đương thời đối với nữ tử có rất nhiều điều hà khắc, mà đối với nam nhân bất quá chỉ xưng một câu ‘ phong lưu ‘ thôi.
Tình Lam sợ vị chủ tử này đi sai dù bước nhầm chỉ một bước, cũng có thể tồn hại đến tính mạng chính mình thật vất vả mới giữ được.
Rốt cuộc, Nhiếp Chính Vương kia kế thừa dung nhan của mẫu thân hắn, chính là vị Thần phi nương nương tư dung tuyệt mỹ, vì thế khuôn mặt kia của hắn hiếm có vị quý thiếu nữ nào có thể không động tâm.
Nàng nhẹ giọng khuyên can nói:
“Thái Hậu nếu có việc thương lượng, cũng không cần triệu người vào thời điểm đêm hôm như thế này, không bằng ngày mai…”
Tình Lam nói còn chưa nói xong, bị Phong Hoa lạnh nhạt liếc mắt một cái, làm những chữ còn chưa thốt ra toàn bộ nghẹn vào trong cổ họng.
Tình Lam trong lòng bỗng nhiên hiểu ra, bất đắc dĩ sửa lời nói: “… Vâng, nô tỳ này liền đi Thừa Càn Cung.”
Nói xong Tình Lam liền phải xoay người ——
“Chờ đã.”
Âm thanh hơi hơi lười biếng đẹp đẽ thanh thúy, từ phía sau gọi Tình Lam đứng lại.
Phong Hoa vừa mới thay đổi chủ ý: “Thôi Thừa Càn Cung ngươi không cần đi.”
Nàng cẩn thận ngẫm lại, nếu trắng trợn táo bạo ban đêm phái người thỉnh Nhiếp Chính Vương đến Từ Ninh Cung, người có tâm cơ khó tránh khỏi liên tưởng vị tiểu mỹ nhân trẻ tuổi mỹ mạo bất phàm này mới làm Thái hậu quả phụ mới vài ngày đã không chịu được cô đơn…
Cho nên, vẫn nên từ từ nghĩ cách tiếp thôi.
Tình Lam tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngay sau đó, nghe Phong Hoa nói: “Chuẩn bị một chút, đi Ngọc Lộ Điện.”
Ngọc Lộ Điện, chính là chỗ có suối nước nóng duy nhất trong Hoàng thành Đại Hạ.
Một cung điện được xây dọc theo suối nước nóng trong thiên nhiên, phi tần trong cung thường đến đây tắm giải lao.
Nữ hoàng bệ hạ luôn luôn không ủy khuất chính mình, khi biết trong hoàng cung có một chỗ tắm suối nước nóng như vậy, liền ghi tạc trong lòng, chờ dịp nàng sẽ đi hưởng thụ một chút.
Ngọc Lộ Điện.
Trên mặt nước ấm nóng màu trắng ngà đang bốc hơi mờ ảo có rải những cánh hoa hồng đỏ như lửa, lượn lờ dâng lên khí trắng nhàn nhạt bốc lên.
Bên cạnh bể tắm, trên mặt đất trải đầy cẩm thạch trắng muốt, một chiếc bàm kim sắc trang trí đẹp đẽ được đặt ở đó với đầy đủ các loại trái cây rực rỡ muôn màu.
Cách đó không xa, một cái trường kỹ được phủ bộ áo lông chồn dày dặn trắng như tuyết lẳng lặng nằm đó.
“Đều đi xuống cả đi, không cần hầu hạ ta.”
Phong Hoa phất phất tay, mệnh lệnh đám người Tình Lam lui ra ngoài.
Chính mình dùng mũi chân nhỏ dài nhẹ nhàng bước vào trong suối nước nóng…
·
Thừa Càn Cung.
Tiêu Phượng Đình hơi hơi khép mi mắt nhỏ dài nồng đậm như lông quạ, giơ tay nhéo nhéo ấn đường để làm giảm bớt việc đau xót của đôi mắt: “Giờ nào?”
“Hồi bẩm Vương gia, giờ Tuất canh ba ~~”
Tiêu Phượng Đình bỗng nhiên mở to mắt, chỉ thấy một vị mỹ nhân trên thân mặc một chiếc sa y mỏng manh không che hết cảnh xuân, duyên dáng yêu kiều đứng ở trước mặt hắn.
“Vương gia, đêm đã khuya, để cho thiếp thân tới hầu hạ ngài nghỉ ngơi đi…”
Dứt lời nữ tử liền lảo đảo nhào vào trong ngực vị nam tử tuyệt sắc mặc triều phục tím kia.
Làn gió mang từng trận mùi tinh dầu nồng nặc, khiến Tiêu Phượng Đình chán ghét nhăn mày, lạnh giọng phun ra một chữ: “Lăn!”