(QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT - Chương 45: Trọng chấn hùng phong (bát)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT
- Chương 45: Trọng chấn hùng phong (bát)
“Nhất định phải có người bắt nạt ta mới có thể tìm ngươi tố khổ sao?” Tử Hồ mang vẻ khúc mắc không thể giải.
Vô Chi Kỳ ‘à’ một tiếng, dứt khoát đặt mông ngồi xuống, thiếu chút nằm thật mạnh, suýt nữa thì ngọc lưu ly bên dưới cùng đi tong.
“Nói đi” Hắn vẫn vân đạm phong khinh như cũ, mắt khép hờ nhìn sao trời, “Chuyện gì… đều có thể nói.”
Chuyện gì đều có thể nói.
Tâm Tử Hồ không khỏi run lên, cảm giác tuyệt vọng đột nhiên càng khắc sâu đến khó chịu. Giữa bọn họ, chung sống hờ hững, từng lời nói đều cẩn thận dè dặt, cố không để dòng nước ngầm chảy xiết kia phá vỡ sự bình tĩnh điềm nhiên từ xưa đến nay.
Vậy mà hắn chỉ có một câu, chuyện gì cũng có thể nói, nhưng trước giờ nàng đều chẳng hé nửa lời, bởi chỉ cần nói ra hắn nhất định sẽ chạy mất.
Ở cùng với hắn, vui vẻ như vậy, cũng đau đớn như vậy. Quá khổ cực.
Tử Hồ đứng lên, đi đến nóc nhà giáp ranh, gió đêm cuốn bay tóc nàng, tựa như những làn sóng nhỏ. Nàng nhẹ nhàng nói: “Vô Chi Kỳ, ta ở trong lòng ngươi, vĩnh viễn chỉ là một con hồ ly nhỏ đáng yêu sao?”
Vô Chi Kỳ híp mắt, uể oải cười: “Ừ, tất nhiên là vậy.”
Nàng rất lâu không đáp. Hắn cũng chẳng mở lời hỏi.
Không biết đã qua bao lâu, từ phía sau truyền tới tiếng ngáy khe khẽ của Vô Chi Kỳ, hắn đã ngủ rồi.
Nàng hít một hơi thật sâu. Nước mắt viền quanh, thấp giọng nỉ non: “Vô Chi Kỳ, cho dù ta nhảy xuống từ chỗ này tự tử, ngươi cũng sẽ không thích ta, đúng hay không?!”
Tiếng ngáy vẫn không dừng lại, hắn ngủ thật là say.
Tử Hồ thấy mình sắp điên rồi.
Một ngàn năm, nàng rốt cuộc muốn chờ đợi cái gì chứ?
Vốn ban đầu đã là tuyệt vọng, chỉ có mình nàng cố chấp ôm hi vọng. Thời gian ngàn năm rất dài, ít ra cũng đủ để khiến nàng thu lại tuyệt vọng, để tro tàn một lần nữa nhen nhóm.
Có người nói: chỉ một tia lửa, đủ để cháy lan ra cả đồng cỏ, ngọn lửa hi vọng của nàng, chỉ thiêu đốt chính mình, tình nóng như dầu sôi, hắn lại chẳng hiểu được mảy may.
Tro tàn vừa châm lại một lần nữa bị dập tắt, so với chuyện chưa từng có hi vọng lại vẫn muốn có được còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần.
Không rõ ràng như chuyện một đao chặt đứt làm hai.
Nàng hạ quyết tâm, đột nhiên xoay người, muốn buông lời đoạn tuyệt với hắn, nhưng bắt gặp hắn đang ngủ say, mấy lời kia dù thế nào cũng không thốt ra nổi.
Hắn nhất định cũng biết, như vậy không tốt sao?
Nàng là hồ ly nhỏ, hắn là con khỉ to xác tinh quái.
Hai người đã tiêu dao rất lâu, nàng thường ham ăn hồ đào, hắn lại thích làm bộ làm tịch trước mặt mỹ nữ.
Hai người vẫn ở bên nhau, vẫn như vậy.
Tử Hồ ngồi xuống cạnh hắn, nước mắt lã chã thi nhau rơi xuống, nói nhỏ: “Ngươi, ngươi mà không tỉnh lại, ta hôn ngươi đấy.”
Đồ con khỉ to xác không tim không phổi, ngủ đến là đã nhỉ, trong mơ cũng không biết là đang ăn được của gì, chép chép miệng, rầm rì lẩm bẩm.
Tử Hồ cúi người trực hôn môi hắn lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, đứng thẳng người lên ngay tắp lự, ngoảnh mặt chạy đi rồi thình lình dừng lại, quay đầu run giọng: “Vô Chi Kỳ, ta hận ngươi chết đi được!”
Hắn vẫn ngủ ngon lành cành đào như cũ, dường như nàng giãy dụa thống khổ thế nào cũng chẳng liên quan quái gì tới hắn.
Tử Hồ đau lòng muốn chết, cũng không biết nàng đã thực sự chết tâm với hắn hay chưa.
Gió đêm vẫn rào rạc không ngừng mà tiếng ngáy trên nóc nhà chẳng biết lúc nào đã ngừng lại.
Hai mắt Vô Chi Kỳ trong suốt, lẳng lặng nhìn bầu trời đêm dày đặc ánh sao, nhìn mãi, cho đến tận khi bóng đêm chậm rãi chuyển mình, ánh bình minh mới nhú.
Tiếng sinh hoạt của các đệ tử Ly Trạch Cung bắt đầu rộn ràng, một ngày mới lại bắt đầu.
Vô Chi Kỳ sờ sờ mặt, cười xòa đứng lên, bổ nhào xuống dưới mái hiên, chạm đất thì duỗi cái lưng mỏi nhừ, tự động nâng cao tinh thần lên gấp một trăm lần để đi kiếm ăn.
Chuyện một đêm này, rốt cuộc không còn ai nhắc tới.
Tiểu hồ ly của hắn, đại khái đã quyết tâm từ bỏ rồi.
Vô Chi Kỳ vừa lắc đầu thở dài, vừa đẩy cửa sảnh lớn, lại thấy bọn Toàn Cơ đều ở đây, đang ăn điểm tâm, Tử Hồ quả nhiên không ở chỗ này.
“Vô Chi Kỳ, mau tới đây, hôm nay phòng bếp làm bánh bao nhân đậu đỏ ngươi thích nhất này!” Toàn Cơ ăn tới độ mặt toàn là vụn bánh đậu, vui vẻ vẫy vẫy hắn.
Hai mắt Vô Chi Kỳ quả nhiên sáng ngời, ‘à’ một tiếng, lao tới cướp lấy một cái bánh bao.
“Tử Hồ đâu?” Toàn Cơ không thấy nàng ấy, nhìn quanh bốn phía, bình thường chẳng phải như hình với bóng bên Vô Chi Kỳ sao, khó có khi không thấy nàng như hôm nay.
“Nàng ấy… à, nàng ấy…”
Vô Chi Kỳ cắn bánh bao, đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì chợt nghe tiếng cửa sảnh chính bị ai đó đẩy ra, thanh âm biếng nhác của Tử Hồ truyền tới: “Ta tới đây…Thơm quá! Hôm nay có bánh bao nhân đậu sao?”
Một miếng bánh bao to vừa tới cổ Vô Chi Kỳ, nghẹn tới trợn trắng cả mắt, vai đột nhiên bị ai đó đấm mạnh, miếng bánh bao trong miệng cũng thuận lợi trôi xuống.
Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn nhá…” Từ Hồ uể oải đáp lại: “Không cần cảm ơn. Nếu không có ta, ngươi bị nghẹn bánh bao tới chết cũng không có ai quản. Thật vô dụng.”
Vô Chi Kỳ chẳng biết nói sao. Tử Hồ thấy trong tay hắn toàn là mấy cái bánh bao to nhất, nhanh nhẹn cướp lấy một cái, hờn dỗi nói: “Đồ tốt đều bị ngươi đoạt được! Nhanh đưa ta một cái!”
Toàn Cơ cười ha hả: “Hắn chính là một tên tham ăn tục uống, cũng thuộc kiểu liều mạng ăn như Đằng Xà!”
Vô Chi Kì húp cháo kê, hừ hừ cười nói: “Ngươi mà không nhắc tới cái tên này ta cũng quên mất. Cũng sắp đến lúc đi rồi? Bên Thiên giới còn một món nợ chưa thu đấy.”
Mọi người đều quay đầu nhìn Vũ Tư Phượng, dù sao chàng cũng là Cung chủ, việc trong cung cũng không ít chuyện gấp.
Chàng cười nói: “Cũng tốt, ta đi thông báo với Hòa trưởng lão một tiếng. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường.”
Nghe nói Côn Luân là hoa viên của Thiên đế ở hạ giới, kỳ cảnh lộng lẫy, siêu phàm thoát tục, tuy vậy muốn tới cũng trở ngại vô vàn.
Vô Chi Kỳ và Liễu Ý Hoan từng thông qua núi Côn Luân để tới Thiên giới nên đối với địa hình nơi đó cũng coi như là quen thuộc.
Hai người thức cả một đêm tỉ mẩn vẽ một tấm bản đồ, ngày thứ hai đem tới cho mọi người xem.
“Biết vì sao phàm nhân muốn tới đây lại gặp rất nhiều trở ngại không?
Bởi xung quanh có nhược thủy(*), nước này rất cổ quái, một chiếc lông ngỗng cũng có thể chìm xuống chứ đừng nói là con người.
Vượt qua nhược thủy còn có lửa địa ngục không ngừng thiêu đốt, lửa kia tất nhiên là không thể bì được với Cửu Thiên Huyền Hỏa nên cũng không quá đáng lo.
Sau lửa địa ngục là cuồng phong loạn thạch, đủ khiến một người dù da dày thịt béo đến mức nào cũng bị cắt thành mảnh vụn hết.
Chúng ta cứ như vậy mà đi, chỉ sợ vừa đi là thành bột ngay.”
(*) Thời xưa, có những con sông hoặc vùng biển ,nước chảy xiết hay có xoáy nước sao đó chẳng rõ, mà thuyền bè qua lại thường bị chìm ,người xưa cho là nước ở đó quá nhược ( yếu , mềm yếu ) không thể đỡ nổi thuyền, cho nên đã dùng chữ Nhược thủy để chỉ những vùng sông nước đó. Các sách cổ như Sơn hải kinh, Thập châu ký đều có ghi chú nhiều vùng Nhược thủy ( nước nhược ), như Sơn hải kinh có nói phía bắc Côn luân có 1 vùng Nhược thủy ngay cả 1 hột cải khi bỏ xuống cũng bị chìm !
Vô Chi Kỳ nói đến độ nước miếng tung hoành, cũng không biết sao lại kích động vậy.
Toàn Cơ lẩm bẩm: “Hết nước lại lửa thế, chúng ta phải qua thế nào?”
Liễu Ý Hoan cười nói: “Đừng nghe hắn nói bừa! Ai muốn ngươi qua nhược thủy vượt bão cát cơ chứ! Không phải là không còn con đường nào khác!”
Hắn chỉ vào vị trí phía đông bản đồ, nơi đó được dùng bút chu sa ghi rõ hai chữ ‘sáng suốt’,
“Từ nơi này là có thể đi được. Có Vô Chi Kỳ và Tiểu Toàn Cơ ở đây, còn sợ gì Khai Minh thú chứ!”
“Khai Minh thú?” Toàn Cơ có chút kinh ngạc, “Ta có nghe nói! Là thần thú đó! Nghe nói nó có chín cái đầu, luân phiên thủ vệ, ngày đêm không ngừng.”
Vô Chi Kỳ giễu cợt nói: “Cái giống này á, so với lừa còn ngu hơn tỉ lần. Cho chút rượu là say không biết trời đất gì hết, thủ vệ cái quái gì nữa!”
Liễu ý Hoan trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Không phải chứ, lần trước ngươi tới chính là mang rượu chuốc say nó, sau đó vào Thiên giới?”
Hắn còn cho rằng Vô Chi Kỳ sẽ trổ hết tài năng, dập Khai Minh thú một trận nhừ tử rồi ngông nghênh khệnh khạng xông vào nữa chứ!
“Sao lại không phải! Ta đánh nhau với nó làm gì? Nó có những chín cái đầu, nhìn thôi cũng phát mệt.” Vô Chi Kỳ xoa xoa cằm cười: “Đừng nói với ta là lúc ngươi trộm Thiên Nhãn còn rảnh rỗi khoa tay múa chân với nó đấy nhá. Ngươi nhỏ như thế, chỉ sợ một miếng của nó đã nuốt trọn ngươi rồi.”
Mặt Liễu Ý Hoan hơi đỏ lên, nói quanh nói co nửa ngày mới tiếp: “Ta… đương nhiên là không giao thủ với nó, ta hái một ít trái cây cho nó, lừa nó rằng ta là Tán tiên (*) vừa mới đắc đạo, nó liền dứt khoát cho qua luôn.”
(*)Tán tiên: “Tán” ý là không có căn cơ, lấy thân thể không có căn cơ ngưng tụ thành tiên là Tán Tiên. Loại Tiên Sĩ không có căn cơ này vì mất tiên thể mà không thể vào luân hồi, không đạt được đại đạo, xem như là người bị ông trời vứt bỏ, mỗi một ngàn năm phải chịu thiên kiếp trừng phạt, chỉ có vượt qua Cửu Trọng Tán Tiên Kiếp, mới có thể thành tựu Chân Tiên chi đạo.
Mọi người đều cạn lời. Ai cũng không thể ngờ, Khai Minh thú lại có thể ngu đần đến mức độ ấy.
Thật lâu sau, Vũ Tư Phượng mới cười nói: “Xem ra lần này chúng ta đi còn phải mang thêm chút rượu ngon.”
Vô chi Kỳ nói: “Chúng ta cứ xuôi theo sông Xích Thủy mà đi, đến cuối nguồn chính là phủ đệ của Thiên đế trên núi Côn Luân – Khai Minh môn. Cái con Khai Minh thú kia không đáng lo lắng, chủ yếu là quanh đó có một giống khó chơi, thần điểu Phượng Hoàng và chim Loan đều chiếm cứ tại đó, bởi bên kia có cây Bất Tử, là Thiên giới chí bảo (Bảo vật quý nhất của Thiên giới), không thể để người ta tùy tiện trộm đi được.”
Toàn Cơ nhanh nhảu nói: “Ta biết rất rõ về chim Loan! Cha ta có nuôi một con linh thú là Hồng Loan!”
Vô Chi Kỳ cười đáp: “Thế gian đâu có hiếm lạ gì chim Loan! Không thể đánh đồng linh thú với Thần điểu được đâu. Kim sí điểu rất lợi hại phải không? Nhìn thấy Phượng hoàng còn chẳng dám ngẩng đầu lên nữa kìa, đó chính là vua của các loài chim đấy.”
Toàn Cơ liếc qua Vũ Tư Phượng, thấy chàng yên lặng gật đầu nói: “Tốt nhất là đừng gặp phải Phượng Hoàng, bộ tộc chúng ta… đối với nó, sợ hãi là bản năng.”
Vô Chi Kỳ lại nói: “Phượng hoàng còn chưa tính là gì, tốt nhất là đừng gặp phải vu sư. Mấy tên chết tiệt này cả ngày chỉ biết chế thuốc chế thuốc, tính tình cổ quái hết sức, chỉ cần có một chút xíu không hài lòng thì ngươi cứ xác định hồn mất thần diệt, ngay cả luân hồi cũng đừng mơ tới. Ta và chiến thần mỹ nữ tướng quân đây thì đương nhiên không phải sợ, nhưng mà còn mang theo đám vô năng các ngươi thì cũng phải tốn chút ít tâm tư đấy.”
Hắn rất ra dáng ‘ngoài ta ra còn ai là anh hùng khí khái’, người khác còn chưa kịp nổi sung, Toàn Cơ đã dẩu môi cãi lại: “Cái gì gọi là vô năng cơ! Tư Phượng còn lợi hại hơn ngươi nhiều đấy! Cả ngày chỉ biết đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ cũng gọi là tài năng à?”
Liễu Ý Hoan cười lạnh: “Thế đấy! Chỉ những kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển mới thấy mình thế là giỏi thôi!”
Vô Chi Kỳ vô tội chớp chớp mắt, kết quả bị Tử Hồ đẩy đẩy một cái mới nói: “Được… Được rồi. Ta và chiến thần mỹ nữ làm quân tiên phong, ngươi, chính là Đại quân sư, còn tiểu tử kia là Tiểu quân sư.”
“Còn ta thì là gì?” Tử Hồ chống nạnh trừng mắt hỏi hắn.
Vô Chi Kỳ nghiêm túc suy nghĩ cả nửa ngày mới duỗi ra ngón tay chỉ về phía Tử Hồ: “Ngươi… phải… chính là linh vật.”
Chuyện hiển nhiên, hắn bị Tử Hồ đánh thật thảm.
Kế hoạch bước đầu của hành trình coi như đã quyết định xong, ba ngày liền thu thập hành trang, bước trên chuyến lữ hành tới núi Côn Luân.
La trưởng lão tiễn theo bọn họ thật xa vẫn không nỡ đi.
Vũ Tư Phượng hòa nhã nói: “Công chuyện ở Ly Trạch cung đành nhờ chư vị trưởng lão. Chuyến này ta đi, lâu thì một năm, chậm thì hai ba tháng, nhất định sẽ trở về.”
La trưởng lão thở dài: “Núi Côn Luân gian nan hiểm trở vô cùng, Cung chủ ngàn vạn phải bảo trọng! Người đừng quên rằng tất cả cung nhân Ly Trạch cung đều mong Người trở về.”
Đường trưởng lão thấy ông thương cảm, chỉ sợ khiến Vũ Tư Phượng buồn, liền cười nói: “Cung chủ có còn lời nào căn dặn không?”
Vũ Tư Phượng ra chiều suy nghĩ rồi nói: “Phải khiến cho nhóm các đệ tử hiểu rõ… Ly Trạch cung tuyệt đối không phải nhà giam.”
Các trưởng lão đồng thanh đáp ứng, chắp tay tiễn bọn họ rời đi, thẳng đến khi đã đi rất xa, xa tới nỗi không còn thấy được bóng người nữa, vẫn lưu luyến không rời khỏi.