(QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT - Chương 44: Trọng Chấn Hùng Phong (thất)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (QUYỂN 5) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT
- Chương 44: Trọng Chấn Hùng Phong (thất)
Vô Chi Kỳ không đáp, hắn bưng chén rượu nâng lên cao, trên nền đất vương vãi những mảnh vụn của chiếc mặt nạ, ánh nắng xuyên qua khe hở hoa văn trên cửa, rắc xuống những đốm vàng.
Rất lâu sau đó, hắn đột nhiên than một tiếng, cổ tay hơi nghiêng cổ tay, tưới rượu trong chén lên mặt nạ.
“Ngày trước ta và ngươi tiêu dao biết chừng nào…” Hắn thì thào nói, “Nào biết làm người lại khổ cực như vậy.”
Nói xong liền vứt nhẹ bát rượu đi, choang một tiếng vỡ nát.
Tay hắn lại nắm bình rượu, tự rót cho mình một chén. Thời gian chỉ như chớp mắt, một vò rượu đã bị hắn uống không sót giọt nào.
Miệng Vô Chi Kỳ thoáng cong lên cười, lưu loát đẩy cửa bước ra ngoài.
Ngày hôm sau là đại lễ kế vị, nước trong vắt chảy từ trên cao xuống, cột đá màu sắc đẹp đẽ xếp thành hàng.
Nhóm Toàn Cơ lúc đầu còn thấy hứng trí bừng bừng đứng cạnh xem, nhưng càng về sau lại càng nhàm chán đến muốn ngủ gục.
Vô Chi Kỳ lại càng khoa trương, trắng trợn nằm dài trên lan can đánh giấc, Toàn Cơ thở dài: “Bao giờ đại lễ mới kết thúc đây, từ sáng tới giờ còn chưa ngừng, cũng không được bỏ bụng cái gì. Ta đói chết mất.”
Liễu Ý Hoan cười hắc hắc, đưa mắt nhìn Vũ Tư Phượng thân mặc hắc bào (áo đen) đang đứng trên đài Đan Nha, bọn họ chỉ việc xem thôi đã thấy khổ không tả nổi, huống chi chàng lại là đương sự, từ xa cũng có thể thấy mấy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán chàng, thần sắc vô cùng nhẫn nại.
“Làm sao được, ít nhất cũng phải năm lượt nghi thức. Thế này có tính là gì! Năm xưa khi Đại cung chủ và Phó cung chủ cùng kế vị, đại lễ cử hành tròn ba ngày, trong suốt thời gian diễn ra đó, không được ăn không được ngủ, mặt ai nấy đều cắt không còn giọt máu.”
“Ba ngày không được ăn cơm cơ á?!” Toàn Cơ chấn động, nàng lén lút đứng lên, xoay người định đi.
Liễu Ý Hoan kéo nàng lại: “Ngươi định làm gì vậy?”
Toàn Cơ ngập ngừng đáp: “Ta… Ta định lén đi chút thôi, lên trấn kiếm gì lót dạ…” Bụng nàng sắp dán vào lưng mất rồi.
“Đâu ra chuyện bỏ nghi thức giữa đường vậy chứ!” Liễu Ý Hoan dồn sức ấn nàng ngồi xuống.”
Được rồi mà, cũng đâu phải là không kết thúc đâu.
Nhìn xem, tiểu phượng hoàng đang điểm khai hoả ấn đó! Đợi hoả long thượng thiên, đệ ấy đi ra từ bụng hoả long là coi như xong rồi! Mỹ thực Ly Trạch cung đã bày ra lại còn muốn chạy ra ngoài, thật là lãng phí!”
Vừa dứt lời, quả nhiên nghe tiếng ‘Oanh’ thật lớn từ trên đài Đan Nha.
Một con rồng lửa đang giương nanh múa vuốt trên không trung, xoay tròn không dứt.
Dưới đài xôn xao, tất cả ánh mắt đều tập trung về thân ảnh của Vũ Tư Phượng trên cao.
Hắc bào bên ngoài đã cởi xuống, rồi đến áo trong.
Toàn Cơ thấy chàng cởi từng lớp áo, không khỏi nói nhỏ: “Để khai ấn à?”
Dưới xương sườn Vũ Tư Phượng có hai hàng trân châu màu đen, đó chính là phong ấn.
Cũng có khi nàng tò mò, lén lút lần tới, thử gảy thử cạy kiểu gì nó cũng không nhúc nhích, chẳng may mạnh tay quá, Vũ Tư Phượng sẽ giả làm mặt than, nắn méo cả thịt trên mặt nàng.
Nghe nói đây là thứ để kìm hãm yêu khí từ cánh của chàng, Ly Trạch cung quy định, không thể tự tiện khai ấn.
Lúc ấy chàng bị trọng thương đã tự mình giải hai ấn. Đại cung chủ nói phải trị tội chàng nhưng cuối cùng vẫn không thấy gì.
Hiện tại, chàng đang khai ấn một lần nữa. Trân châu dưới sườn rơi xuống đất kêu đinh đinh đang đang.
Dường như toàn thân chàng trong nháy mắt bị kim quang bao phủ. Chàng thả người vút lên, đôi cánh vàng khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Quả nhiên là mười hai lông vũ mỹ lệ tuyệt luân, mang theo những tia sáng rỡ trong suốt, đẹp như ảo mộng.
Vô Chi Kỳ cũng đã tỉnh, mọi người nhìn thấy chàng bay vào thân rồng lửa, xoay vòng trong đó, cuối cùng phát ra mấy tiếng thật nhẹ, lửa hoá đốm như mưa rơi xuống, ngọn lửa của hoả long phút chốc nở rộ, biến thành từng giọt rả rích như hoả vũ (mưa lửa), chậm rãi lan toả khắp không gian.
Người ta nói Phượng Hoàng dục hoả trùng sinh (*), bách điểu ngưỡng vọng quang hoa vạn trượng đó, vì vậy mà tắm lửa là nghi thức mà bất cứ Kim sí điểu kế vị nào cũng phải trải qua.
Vũ Tư Phượng tiêu sái thuận lợi hoàn thành đại lễ, dưới đài tiếng hoan hô dậy sóng, mọi người nhất tề quỳ xuống, chính thức nghênh đón vị tân cung chủ của Ly Trạch cung.
(*) Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh:Theo truyền thuyết, Phượng hoàng là sứ giả của hạnh phúc, nó sẽ gánh vác và tích luỹ những thống khổ, ân oán, yêu hận trong cuộc sống, lao vào ngọn lửa rừng rực tự thiêu, dùng sinh mạng và sự mỹ lệ của mình để đổi lấy bình yên cho nhân thế. Đây là chú thích mình tìm được trong bản cv của một truyện nào đó rồi edit lại. Ngoài ra, theo kinh nghiệm đọc huyền huyễn của mình thì mỗi khi Phượng hoàng tự thiêu, sau khi tái sinh sẽ càng mạnh mẽ
Chẳng dễ dàng gì mới xong đại lễ, người nào người nấy thấy mâm cao cổ đầy đều như quỷ đói, hình tượng gì đó cũng vứt hết.
Vô Chi Kỳ vừa lấy được cái đùi thỏ liền nhét ngay vào miệng, tay kia vội vàng rót rượu. Sao hắn lại chỉ có mỗi cái miệng chứ, nếu không thì nhất định phải một bên ăn thịt một bên uống rượu.
Vũ Tư Phượng thân là cung chủ, hiển nhiên không thể chung bàn với bọn họ, ngồi xa xa cùng với các trưởng lão, không biết phải nói gì, cứ hơi tí lại quay đầu qua bên này xem – tiểu tử ngốc này nhất định là đang muốn thấy Toàn Cơ chứ gì.
Liễu Ý Hoan miệng nhai thịt, liếc thấy Toàn Cơ đang vùi đầu chiến đấu vui vẻ, chẳng hiểu tình thú gì cả.
Lúc này dù có là lão già Thiên đế thâm tình đắm đuối nhìn nàng, nàng cũng chẳng mảy may quan tâm ấy chứ.
“Sao ngươi chẳng lớn thêm tí nào thế!” Chẳng hiểu sao hắn thấy phẫn nộ, xoa loạn đầu Toàn Cơ.
“Á!” Đũa của Toàn Cơ đang gắp viên tròn tròn, bị hắn động liền rơi xuống, nàng lúi húi muốn tìm, Tử Hồ cười dài nhanh nhẹn gắp cho nàng món khác, nói: “Cái tên Liễu Ý Hoan này, cũng biết chọn hồng mềm mà bóp gớm. Đã cả ngày này không ăn gì rồi, ngươi còn bắt nàng ấy tình tình ý ý cái gì chứ?”
Lời này tuy rằng không sai, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy Vũ Tư Phượng thâm tình khẩn thiết mà Toàn Cơ thì cứ đơ ra như vậy liền cảm thấy máu xông lên não.
Miệng Toàn Cơ nhét đầy cơm, mơ hồ nói: “Ta, ta biết rồi mà… Trước đó đã thương lượng với Tư Phượng, buổi tối ta sẽ đặc biệt chúc mừng riêng chàng.”
Vô Chi Kỳ ‘xuy’ một tiếng rõ kêu, liếc mắt trêu chọc: “Nghe thấy chưa tên sắc quỷ này. Chuyện riêng của vợ chồng nhà người ta, ngươi cứ xem vào làm gì. Người ta là muốn ‘đơn độc’ chúc mừng đó!”
Vốn là chẳng có gì lại bị một lời của hắn suy diễn thành có gì đó, Toàn Cơ cũng định sẽ xấu hổ chút đỉnh nhưng mà nghĩ lại, thẹn thùng gì chứ, lơ là xíu là thức ăn đã bị bọn họ dùng tốc độ ánh sáng càn quét, nàng nhanh chóng đoạt lấy khay thức ăn, giành lại từng món về bát mình.
Tử Hồ ngồi một bên cười nham nhở, nửa buổi đột nhiên nói nhỏ: “Người thật tốt, Toàn Cơ. Cứ như vậy thật tốt.”
Có ý gì?
Toàn Cơ mờ mịt nhìn nàng, Tử Hồ mím môi cười chẳng đáp. Màn đêm dần buông xuống, đài Đan Nha vẫn sáng rực ánh lửa, hắt lên đường cong mềm mại duyên dáng của nàng ấy, đầu hơi cúi, dường như tâm thần nàng ấy cũng giống ánh lửa đang leo lét kia, mang theo cảm giác gì đó nhàn nhạt tưởng như có thể ngay lập tức đoạn tuyệt với thế gian.
“Tử Hồ…” Toàn Cơ bỗng dưng thấy cơm sao mà khó nuốt trôi, ngẩn ngơ nhìn nàng.
Tử Hồ cười nhẹ, nâng tay xoa nhẹ lên đầu Toàn Cơ, ôn nhu nói:” Mau ăn cơm đi, ăn cho no. Chúng ta còn phải lên núi Côn Luân đấy.”
Rất lâu rất lâu về sau, nàng vẫn không thể quên được nét cười trên mặt Tử Hồ buổi tối trời hôm đó.
Ví như lúc đó nàng không hiểu ý vị ẩn sau nụ cười đó, sau này thấu rồi, hồi tưởng lại, thấy chua chát nhiều hơn là tuyệt vọng.
Nhưng bây giờ nàng vẫn thấy mơ hồ lắm. Âm thầm cân nhắc rất lâu cũng không dám hỏi lại, sợ làm tổn thương đến vẻ nhu nhược mỹ lệ trên khuôn mặt đó.
Buổi tối trở lại phòng ngủ, nàng vẫn nghĩ ngợi, thế nào cũng không thể hiểu nổi. Vũ Tư Phượng tháo giày hộ nàng, thấy nàng cứ đơ ra như búp bê liền búng nhẹ một cái lên chóp mũi nàng, cười: “Sao vậy? Mệt đến ngây luôn rồi hả?”
Toàn Cơ vươn tay ôm lấy cần cổ chàng, nhỏ giọng: “Tư Phượng, chàng nói xem, sao Tử Hồ cứ cố chấp ở bên cạnh Vô Chi Kỳ vậy? Hắn ta lại chẳng thích nàng ấy.”
Vũ Tư Phượng ngàn tính vạn suy nào ngờ đến nàng hỏi vấn đề này, không khỏi bật cười: “Vấn đề này, chúng ta từ từ rồi nói. Nước trong bồn thuỷ tinh nhanh lạnh lắm đấy, mau đi tắm trước đã.”
Toàn Cơ khe khẽ gật đầu, chân trần chạm đất, cởϊ áσ ngoài, quay đầu lại thấy Vũ Tư Phượng đốt đèn định đọc sách, đột nhiên cười một tiếng, bám lấy cánh tay chàng, nói nhỏ: “Đã lên Cung chủ rồi, ta nên tặng chàng lễ vật chứ nhỉ. Chúng ta cùng tắm đi.”
Vũ Tư Phượng đột nhiên run lên, nến đang cầm trên tay cũng vì thế mà rơi xuống đất, ánh sáng vụt tắt.
Bóng tối bao trùm, chỉ còn cảm giác nàng run rẩy quàng lên người chàng, làn môi mềm mại dán lên gò má chàng.
Chàng giữ chặt lấy vòng eo mềm mại của người kia, bốn cánh môi trầm mê.
Lúc này ai còn nghĩ đến chuyện tắm rửa gì nữa chứ. Ánh sáng không lọt nổi vào căn phòng lại sinh ra một thứ cảm giác dụ hoặc lạ kỳ, như cơn lốc xoáy muốn cuốn người ta đi, cuốn đến tận cùng sâu thẳm.
Ban đầu nguyên là Toàn Cơ nổi lên dũng khí câu dẫn chàng, không ngờ chàng lại phản ứng kịch liệt đến vậy, toàn thân bị hai cánh tay chàng ôm trọn, hoảng loạn, gấp gáp, hồn phách không biết đã lạc đến chốn nào, quần áo tán loạn, rơi dần trên mặt đất.
Nàng như dây leo quấn lấy chàng, giữa đêm đen mịt mùng, thân thể hai người phảng phất tản ra một tầng sáng xanh mờ ảo.
Đầu lưỡi nàng rỉ ra từng tiếng rên khẽ, trong phút chốc nắm chặt lấy bờ vai trần rắn chắc của chàng, giọng run rẩy: “Tư Phượng… chàng… chàng có thích ta không?”
Đôi tay thấm mồ hôi của chàng giữ chặt lấy đùi nàng, lưu lại vết tích nhàn nhạt: “Ta yêu nàng.” Chàng cúi người, lại là một màn môi lưỡi triền miên.
Rất lâu sau, khi mà Toàn Cơ cuối cùng đã khôi phục lại tinh thần, hai người đã đang cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm.
Nàng dựa vào ngực trần của chàng, nắm lấy cánh tay chàng, cẩn thận lau.
“Sau khi xong việc ở Côn Luân, ta sẽ đến chỗ cha nàng để cầu hôn, lần này dù thế nào đi chăng nữa, cũng phải để ngài ấy đáp ứng mới thôi.” Cảm giác được Toàn Cơ đã tỉnh, chàng thấp giọng nói.
Sau khi xong việc ở Côn Luân… Lòng nàng không khỏi chua xót, ngửa đầu dựa vào lòng chàng, nói nhỏ: “Chúng ta… thực sự có thể sống sót trở về sao?”
Vũ Tư Phượng không đáp, một lát sau lại nói: “Chuyện ở Ly Trạch cung tạm thời ta chưa thể rời tay được, chỉ đành khổ cho nàng phải ở lại đây chờ ta thêm vài năm. Khi mọi việc đã vào quỹ đạo, chúng ta cùng trở về Tây cốc, đến Hải ngoại du ngoạn. Ta nghe nói chốn Hải ngoại lắm núi tiên phong cảnh diễm lệ, Bồng Lai, Phương Trượng (*)… Ở đó bốn mùa đều là xuân, trên đảo vô số hoa cỏ, gió thổi trong lành, nước sóng sánh ngũ sắc. Nàng thích vui chơi hay nhảy múa, múa kiếm hay nghịch phá, đều được hết.”
(*) Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu là tên 3 ngọn núi nơi tiên ở (theo thần thoại của Trung Quốc)
Toàn Cơ cười một tiếng, “Chàng mới múa kiếm nghịch phá ấy! Ta đâu phải khỉ con trong gánh xiếc. Chúng ta cùng nhau đi trộm đào tiên mới là đúng nhất.”
“Quỷ ham ăn.” Chàng yêu chiều nhéo mũi nàng.
Toàn Cơ cứ nằm như vậy, cảm nhận nước ấm bao quanh mình, từ ngọn tóc đến ngón chân đều mềm nhũn đến độ muốn trượt xuống. Không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt cô tịch của Tử Hồ, trong lòng không khỏi chua chát, thấp giọng nói: “Tử Hồ nàng ấy…”
Lời đến đầu môi nhưng không biết phải nói thế nào.
Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu: “Chuyện của bọn họ chúng ta chẳng thể nào giúp được. Một ngàn năm có lẻ rồi, nếu có thành thì đã sớm thành, không có kết quả cũng chỉ đành trách hữu duyên vô phận.”
“Nhưng nếu Vô Chi Kỳ đã không thích nàng ấy, vì cớ gì lại không dứt khoát cự tuyệt. Cứ dây dưa mãi như vậy, đối với ai cũng đều không tốt.”
Vũ Tư Phượng nói nhỏ: “Là chính nàng ấy không chịu nghĩ thông suốt, huống chi, giữa nhất định nam và nữ phải có một chữ tình mới coi là thích sao? Vô Chi Kỳ không phải không thích nàng ấy, chẳng qua đó không phải tình yêu.” Giống như coi nàng ấy là thú cưng mà đối đãi… Dù là người hay yêu, cùng nhau chung sống, một khi nảy sinh yêu cầu gì đó với đối phương, khó tránh khỏi sẽ khổ sở, đó chỉ vì không được như bản thân mong muốn.
Có lẽ trong cuộc đời đã đến rất nhiều nơi, gặp rất nhiều chuyện nhưng điều mơ ước nhất lại là thứ không bao giờ có thể chạm tới thì cả đời sẽ thấy buồn bã mất mát tới nhường nào.
Trăng đã lên tới đỉnh đầu, Tử Hồ lặng ngồi trên đỉnh của lầu các cao nhất của cung Kim Quế, phóng tầm mắt nhìn biển khơi an tĩnh trong đêm.
Ánh trăng chiếu rọi từng con sóng nhỏ lăn tăn, xung quanh nổi lên một trận gió lạnh, mang theo hương thơm trong veo cả loài hoa trứ danh, cũng mang tới tiếng bước chân thật nhẹ.
Bước chân thật nhẹ đó ngừng lại sau lưng nàng, thanh âm mông lung vì ngái ngủ vang lên: “Tiểu hồ ly, muộn như vậy rồi ngươi còn đến đây quậy cái gì… Kêu ta tới có việc gì không?”
Tử Hồ quay đầu nhìn hắn, Vô Chi Kỳ đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn rất đúng giờ. Lúc tiệc rượu kết thúc, nàng hẹn hắn canh ba tới chỗ này gặp mặt. Xem ra hắn đã ngủ một giấc rồi mới rất không tình nguyện mò tới đây.
“Có chuyện gì không thể để ngày mai nói à, nhất định phải nửa đêm như vậy là làm cái quỷ gì.” Vô Chi Kỳ thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh nàng. “Nói đi! Chuyện gì? Ai dám bắt nạt ngươi?”