[QUYỂN 5] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH - Chương 46: Từng trải, King xuất hiện
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [QUYỂN 5] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH
- Chương 46: Từng trải, King xuất hiện
“Mộ Lương, anh với cô ấy là không thể…” Trần Hi lắc đầu, dù cho nước mắt lã chã rơi.
Cho dù Mộ Lương không thích cô, cô cũng không muốn nhìn thấy anh rơi vào hố sâu không lối thoát.
“Sao anh lại thích cô ấy…”
“Sao tôi lại không thể thích cô ấy?” Anh lạnh lùng ngước mắt lên nhìn, giọng nói lạnh lẽo như băng.
“Cô ấy đã có người yêu thương, có con, đã lập gia đình… anh không thể có được cô ấy.”
Thân hình anh run lên, lúc sau lên tiếng: “Tôi chưa từng nghĩ phải có được cô ấy.”
Nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, chứng kiến cô ấy từng bước tiến tới thành công, ở một góc khuất cùng cô ấy già đi từng ngày…
Chỉ như thế cũng khiến anh hài lòng.
Trần Hi không thể tin nổi nhìn anh, trái tim đau đến tê tái.
“Anh rõ ràng có thể có được hạnh phúc của riêng mình, tại sao anh lại… chọn con đường không có kết quả?”
“Không.”
Cô ngẩn người.
“Cô ấy đã cứu tôi, trả thù cho tôi, tôi sống, là vì cô ấy.” Ánh mắt của anh phẳng lặng, giọng điệu bình tĩnh, không phải tỏ tình cũng không phải thề thốt, anh chỉ đơn thuần nói ra sự thật.
“Cho nên anh đang báo đáp ân tình? Anh đối với cô ấy chỉ có biết ơn, đúng không?!”
Trần Hi hai mắt sáng lên, như thể nắm được rơm cứu mạng.
“Không. Tôi yêu cô ấy hơn cả mạng sống.”
Trần Hi chấn động tinh thần, điên cuồng nắm lấy cánh tay của anh ta, “Tại sao lại là cô ấy? Tại sao lại chỉ là cô ấy?!”
Một người phụ nữ không thể có được.
Tiêu Mạt nhếch môi, “Không có lý do gì cả.”
Anh cho rằng, cả đời này anh sẽ chỉ yêu một mình Diệp Tử.
Đôi mắt nhắm chặt, hai dòng nước mắt trong veo chảy dài.
Trong tâm trí của anh, khuôn mặt của hai người phụ nữ luân phiên hoán đổi, cuối cùng kì diệu hòa làm một.
Dạ Cô Tinh… Diệp Tử…
Diệp Tử… Dạ Cô Tinh…
Anh yêu hai người phụ nữ, nhưng lại cảm thấy rằng bản thân chỉ yêu một người!
Đáng thương?
Nực cười?
Xấu hổ?
Bản thân như thế khiến anh vô thức trốn tránh, bất giác cảm thấy chán ghét mà vứt bỏ.
“Haha…” Trần Hi cúi đầu cười đau khổ, “Mộ Lương, sao anh không chịu buông tha cho mình?”
“Theo cô, mối quan hệ này là trói buộc, nhưng với tôi, nó là giải thoát.”
“Em không tin!”
Phóng tầm mắt ra xa như băng qua muôn sông nghìn núi, nhìn về nơi sâu thẳm nhất của ký ức.
“Có lẽ, cô cho rằng yêu một người là gánh nặng, nhưng theo tôi, trên đời này có một người để yêu, đó là hạnh phúc.”
“Cho dù người đó không yêu anh? Sẽ không bao giờ yêu anh?” Trần Hi nhìn anh chằm chằm, sự tổn thương và đau đớn trong mắt như trực trào ra.
“Tình yêu của tôi không liên quan gì đến cô ấy.”
Cam tâm tình nguyện không cần bất kỳ phản hồi hay báo đáp nào.
Anh không mong đợi hay theo đuổi.
Đứng lặng một góc nhìn cô hạnh phúc.
“Tiêu Mộ Lương, anh bị ngốc à?!” Giọng nói tức giận, phẫn nộ, trách móc!
Ánh mắt cười, mây nhẹ gió thoảng.
“Có lẽ vậy.”
“Vậy sao anh không thể thử yêu người khác?”
“Bởi vì cho dù thế giới có rộng lớn cỡ nào, cũng chỉ có một Dạ Cô Tinh.”
Đồng tử của Trần Hi co lại, kèm theo là đau như một vết chém trong tim.
“Không thể thay thế?”
“Đã từng.”
Lau khô nước mắt, Trần Hi quay lưng không nhìn anh nữa.
“Lần đầu tiên em nhìn thấy anh là khi em còn học đại học… một nhóm các cô gái bí mật lừa dì quản kí túc xá, lén xem phim cấp ba.”
Tiêu Mộ Lương nhíu mày, “Cô…”
“Nghe em nói hết đã được không? Những lời này em đã giấu trong lòng nhiều năm. Em sợ rằng nếu không nói có lẽ cả đời sẽ không có cơ hội để nói.”
Người đàn ông im lặng.
“Thanh xuân chán nản, anh và chị Diệp Tử đã diễn rất hay. Lần đầu tiên em biết một người đàn ông có thể dịu dàng như Trình Kì Duệ, và một người phụ nữ có thể lẳng lơ như Vương Lam Chi.”
“Kể từ đó, em đã trở thành một fan hâm mộ của anh.”
Anh ngạc nhiên, bộ phim mà anh ta coi là một vết nhơ lại được người khác tán thưởng?
Vào thời điểm đó, anh không có một chiếc áo choàng lộng lẫy để mặc, anh chỉ là một diễn viên hy sinh sắc vóc của mình để được chú ý mà lại có người hâm mộ?
“Anh ngạc nhiên sao?” Trần Hi cười ngọt ngào, đáng tiếc là cô quay lưng về phía Tiêu Mộ Lương, người đàn ông không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô, cũng không thể hiểu được sự cố chấp của cô.
“Khi đó, bạn cùng phòng của em nói em bị điên, lại đi thích một nam ngôi sao đóng phim cấp ba. Còn thường xuyên chế nhạo em và kể việc này cho người khác như một trò đùa.”
“Em bức xúc và tuyệt giao với mọi người trong ký túc xá. Từ đó đến nay, trong bốn năm học đại học và ba năm nghiên cứu sinh em ở một mình.”
“Thực ra, em không ở một mình… Em âm thầm theo dõi mọi động thái của anh, thu thập tin tức của anh, mua tất cả các tạp chí anh xuất hiện, xếp từng trang làm thành quyển sổ. Mỗi khi cảm thấy cô đơn, em lại lấy ra đọc như anh đang ở bên em.”
“Doạ anh rồi à?”
Tiêu Mộ Lương sững sờ, môi anh mấp máy, nhưng không phát ra âm thanh.
Đáng tiếc, cô ấy đã không nhìn thấy.
“Vì vậy, đằng đẵng bảy năm em không cảm thấy cô đơn.”
“Khi nghe tin Diệp Tử qua đời, người đầu tiên em nghĩ đến là anh. Anh có buồn không? Có phải anh đang mượn rượu giải sầu không? Anh có thể vượt qua đả kích này không? Có ai ở bên cạnh anh không?”
“Em đã gửi bức thư cho công ty của anh, hy vọng họ có thể chuyển bức thư cho anh.”
“Thậm chí còn thức khuya để lại lời nhắn trong phần bình luận mỗi phim của, mong chị Diệp Tử trên trời cao phù hộ cho anh thoát khỏi nỗi đau, tìm cuộc sống mới.”
“May mà những lời cầu nguyện của em không vô ích. Anh đã đứng dậy và xuất hiện trước khán giả với phong thái chói sáng.”
“Bầu trời thành phố công chiếu, em đã dùng tiền sinh hoạt trong ba tháng để bao trọn rạp. Vào ngày sinh nhật, em đã mời tất cả các bạn học đến xem.”
“Bầu trời thành phố ngày càng nổi tiếng, ngày càng có nhiều người thích anh. Lúc đó em buồn lắm, như kiểu đồ của mình như trở thành của người ta vậy. Nhưng em lại mừng cho anh, vì cuối cùng anh cũng vượt qua.”
“Sau đó, em tốt nghiệp thạc sĩ, từ chối lời mời làm giảng viên, chỉ cần có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh, cho dù chỉ là làm trợ lý.”
“Mười năm, em chưa từng nghĩ mình lại thích một người lâu như vậy…”
Lâu dần trở thành một thói quen.
Tiêu Mộ Lương không nói nên lời, nhưng đôi mắt của anh ấy đã ướt đẫm.
Thì ra những năm tháng ấy, vẫn có một người âm thầm đồng hành cùng anh.
Anh cảm động, cảm kích, nhưng anh không thể lấy tình yêu làm vật bố thí để báo đáp tấm chân tình của cô…
Mọi người đều nói Tiêu Mộ Lương bạc tình, nhưng không ai biết anh ấy đã tỉnh táo nhường nào.
Trong cuộc đời anh, chưa bao giờ dao động…
Hít một hơi thật sâu, Trần Hi mỉm cười nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Cho dù trong lòng có một lỗ hổng lớn, cô khóc thầm và lặng lẽ lau nước mắt, cô cũng muốn cười tạm biệt.
Sẽ ổn…
Mọi thứ sẽ ổn thôi…
Từng yêu sẽ có thể hết yêu, thói quen có thể thay đổi theo thời gian.
Chậm rãi xoay người, trên môi cô gái nở một nụ cười rạng rỡ, “Boss, em định đi Châu Âu du học, anh có muốn đến nơi nào không? Em thay anh đến.”
“Pháp, Provence.”
“Em nghe nói ở đó khắp nơi đều có hoa oải hương, như là một đại dương tím.”
Anh đưa tay ôm nhưng cô lùi lại.
“Em sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Cầu mong em một đời bình an”.
Trần Hi chua xót, cố kìm nước mắt, vỗ vai anh.
“Anh cũng vậy, phải hạnh phúc.”
“Bây giờ anh đang rất hạnh phúc.” Không chán nản, không có ghen ghét, chỉ còn sự bình thản trong ánh mắt người đàn ông.
Quen với chờ đợi, anh chỉ muốn đứng trong góc lặng lẽ ngóng trông.
Mỗi khi nhìn cô vui anh cũng vui, cô buồn anh cũng buồn, từ trước tới nay chỉ chờ dần dần già đi, sau trăm năm chôn xuống đất.
Trần Hi lộ vẻ buồn rầu, nhưng trong chốc lát lại che giấu toàn bộ.
Anh hé miệng cười, “Đời dài như vậy, có lẽ còn hùng vĩ hơn biển cả, đẹp hơn phong cảnh Vu Sơn Vân Hà, chỉ hy vọng em sẽ không bỏ lỡ nữa.”
“Vâng.”
Nhưng cô ấy biết rằng sẽ không còn nữa.
“Ngày mai em sẽ nộp đơn từ chức lên công ty, bảo trọng.”
“Bảo trọng.”
Trần Hi mím chặt môi dưới, vén mái tóc mai lên, nhân cơ hội lau đi những giọt nước mắt trong veo còn đọng trên khóe mắt.
“Vậy em đi đây?”
“Được.”
Từng bước, từng bước, bước khỏi cuộc đời anh, rời xa tầm nhìn của anh, cho đến khi, hoàn toàn biến mất.
Trần Hi rẽ vào ngã tư, nhìn lên bầu trời đầy sao.
Nước mắt cứ thế rơi…
Mười năm hết lòng cảm mến, mười năm yêu đậm sâu, ai cũng nghĩ là cô theo đuổi thần tượng, chỉ cô biết…
Vì yêu!
Cô ấy yêu Tiêu Mộ Lương…
Mí mắt Dạ Cô Tinh giật giật, ngay lúc đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh, cô nhấn ga.
Chiếc xe lao ra như một mũi tên, chạy băng băng trên đường.
Điện thoại reo.
“Alo?”
“Là anh đây.”
“Hoàng?” Dạ Cô Tinh đang lái xe, không tiện xem màn hình, chỉ có thể dùng tai nghe Bluetooth, không ngờ lại là An Tuyển Hoàng!
Không phải vừa gọi sao?
Dạ Cô Tinh nhạy bén cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt hơi sợ hãi, “Có chuyện gì vậy?”
“Đừng lo lắng. Lái xe cẩn thận, đêm nay… sẽ xảy ra chuyện.”
“Anh linh cảm?” Cô nhíu mắt.
“Vừa nãy, Húc Nhi bị dao gọt hoa quả làm đứt ngón tay, tim anh đập nhanh, nhưng không có đoạn hình ảnh như trước. Anh gọi cho Nguyệt Vô Tình, cậu ta nói hữu kinh vô hiểm.”
Dạ Cô Tinh nghe xong cũng hơi mơ hồ, đột nhiên, ánh mắt cô nhìn vào gương chiếu hậu.
Ba chiếc Mercedes-Benz hạng thương gia liên tiếp săn đuổi ráo riết.
Cô nheo mắt, thoáng nhìn rồi đạp mạnh chân ga.
“Hoàng, tạm thời không nói nữa, em…”
Pằng.
Bất ngờ có tiếng súng nổ vang, đuôi xe bị trúng đạn, khói đen bốc lên.
Dạ Cô Tinh ngắt cuộc gọi và nhanh chóng liên lạc với Minh Triệt.
“Có bao nhiêu ám vệ bên cạnh tôi?”
Minh Triệt giật mình với câu nói phủ đầu này, anh ta choáng váng, não bộ đã chạy nhanh hơn ý thức, anh thốt lên——
“Tám.”
“Kỹ năng thế nào?”
“Trung thượng.”
“Nếu gặp phải sát thủ chuyên nghiệp thì thế nào?”
Minh Triệt nhận ra có điều gì đó không ổn!
“Bên kia có bao nhiêu người?”
“Mười đến mười lăm.”
“Đủ để đối phó. Hãy cho tôi biết vị trí chính xác.”
“Đoạn giữa của cầu Ngự đường Liên Hoa.”
“Chờ tôi!”
Lại có một tiếng súng vang lên, Dạ Cô Tinh tranh thủ rẽ trái, giảm tốc độ và định nhảy xuống xe, nhưng đã bị chặn lại bởi một chiếc Jaguar đang lao tới chặn vị trí của cô.
Hít thở sâu chuẩn bị tốt cho lần thứ hai.
“Không được nhảy!” Cửa sổ xe Jaguar hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, lúc này mang theo vẻ lo lắng, đồng tử màu tím phản chiếu tia sáng bí ẩn dưới ánh đèn đường chiếu rọi.
King Ives?!
Tại sao anh ta lại ở đây
Là bạn hay thù?
Nghĩ tới nghĩ lui, bình tĩnh chuyển động tay, số, ga, phanh tay, một cú drift hoàn hảo, suýt chút nữa đã ép chiếc Jaguar vào mép vực và tông vào lan can.
“Em điên à?!”
“Cút ra!”
Cô tháo dây an toàn, một tay đặt lên cửa xe, lẩm bẩm đếm một hai …
“Dừng lại! Anh cam đoan nếu em nhảy sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ!”
Cô sững người, “Ý anh là gì?!”
Hai chiếc xe cùng phóng lên, gió rít, cái lạnh tạt vào mặt, hai người nói chuyện, phải tăng đề-xi-ben mà gào lên!
“Trên con đường này, có ba mươi hai tay súng bắn tỉa đang rình rập. Một khi em nhảy xuống, sẽ trở thành mục tiêu bắn tỉa!”
Sau một hồi do dự, Dạ Cô Tinh dứt khoát không nhảy xuống.
Cô không có thời gian để đoán xem ai phái những kẻ giết người này đến đây, cô cũng không biết tại sao King lại xuất hiện ở đây vào lúc này.
Bây giờ nói gì cũng vô nghĩa!
Điều quan trọng nhất là phải sống đã!
Sau khi ngoặt gấp, Dạ Cô Tinh nghiến răng đánh lái sang trái, thuận thế ép Jaguar đi sau.
Với một nụ cười lạnh lùng, tấm lá chắn đưa tới tận tay, không dùng thì phí lắm!
“Chết tiệt!” King thốt ra câu chửi thề, cảm thấy lạnh lẽo.
Người phụ nữ này thật độc ác, cô lại dùng anh để đỡ đạn!
Pằng pằng pằng…
Tiếng súng liên hồi, vì cách một chiếc Jaguar, xe của Dạ Cô Tinh lần này không bị bắn trúng.
Mặt khác, King trong khi tăng tốc cũng phải tìm cách tránh những đòn tấn công từ phía sau.
Lấy ra một quả lựu đạn, kéo, ném về phía sau—
Bùm!
Ngọn lửa bùng lên ngập trời, cháy rần rần!
Lúc này, ám vệ nhà họ An và người của gia tộc Ives cũng đã đến.
Đi sát hai bên theo hướng vây bọc, buộc ba chiếc Mercedes-Benzes theo sát phải dừng lại.
Trong rừng rậm hai bên đường lần lượt vang lên tiếng súng.
Tia sáng hồng ngoại hỗn loạn dao động, tất cả các tay súng bắn tỉa đều bị giết.
Dạ Cô Tinh và King dừng xe cùng lúc.
“Phu nhân.”
“Giá chủ.”
Sát thủ bị bắt trên chiếc Mercedes-Benz được bị áp giải về phía trước, hai nhóm người đứng phân biệt rõ ràng sau lưng chủ của mình.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn người đàn ông.
Anh ta lạnh lùng nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng.
Một vụ ám sát mở ra hoa lệ nhưng kết thúc trong thất bại …