[QUYỂN 5] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH - Chương 44: Ảnh đế ảnh hậu, tim đập thình thịch
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [QUYỂN 5] ẢNH HẬU GIỚI GIẢI TRÍ TRỌNG SINH
- Chương 44: Ảnh đế ảnh hậu, tim đập thình thịch
“Mộ Lương, tới lượt anh rồi đấy.” Diệp Lưu Thanh ngồi sau máy giám sát lên tiếng nhắc nhở.
Khi Hàn Tử Khâm bất chấp xông lên đường đua mới phát hiện mỗi một tay đua đều đã chọn được cho mình một người bạn nữ đồng hành.
“Người đẹp, lần sau nhớ nhanh chân hơn chút.”
Ánh mắt Hàn Tử Khâm dừng lại ở nơi cách đó không xa, “Ở đó xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô chỉ thấy một đám con gái vây quanh chiếc xe màu xanh đen đan xen nhau, tranh giành không thôi.
Thậm chí còn có người lớn tiếng chửi ầm ĩ.
“Chậc, mấy cô em đó muốn leo lên xe của Dã!” Đây cũng không phải chuyện gì lạ.
Dã…
Môi Hàn Tử Khâm khẽ mấp máy lặp lại cái tên vừa nghe được.
Nhìn từ xa chỉ có thể thấy bóng lưng một cậu trai nghiêng người dựa vào ghế lái, tay kẹp điếu thuốc lá.
Vương Thạch vẫn không quay chính diện Tiêu Mộ Lương, theo anh ta thì nghệ thuật nửa úp nửa mở như vậy mới khiến người ta thêm tò mò và ngạc nhiên.
“Anh ta tên Dã sao?” Hàn Tử Khâm hỏi anh chàng vừa nãy.
“Em gái à, chẳng lẽ em cũng muốn qua đó góp vui sao?”
“Sao nào, không được à?” Lông mày cô khẽ nhíu cộng thêm đôi mắt trong veo khiến một diễn viên quần chúng như anh ta sững sờ, suýt chút nữa thì quên lời thoại.
“Xe của Dã trước giờ chưa từng chở phụ nữ.”
“Trước giờ chưa từng chở?”
“Trước giờ chưa từng chở.”
Hàn Tử Khâm gật đầu, “Đúng là kẻ lập dị…”
“Khụ khụ… em gái… em nói cái gì cơ?”
Đối thoại trực tiếp với ảnh hậu, áp lực rất lớn, bỗng dưng nói lắp cũng là điều dễ hiểu, Diệp Lưu Thanh cau mày, định hô dừng thì lại cảm thấy dường như trong hoàn cảnh này nói lắp một chút cũng hợp tình hợp lý.
May mà đoạn sau không có phân cảnh của anh ta.
Bởi vì cô gái không thể chờ thêm được nữa, nên đã chạy thẳng tới chỗ đó, trong máy quay chỉ còn lại bóng lưng đầy cương quyết.
Vương Thạch vừa từ trên xuống, vội ngồi theo sát cảnh quay này.
Vì các cảnh quay đều rất ổn, lại thêm Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương đã từng hợp tác với nhau nhiều lần, nên Vương Thạch đã liều lĩnh áp dụng phương pháp quay liên tiếp các cảnh.
Diệp Lưu Thanh điều chỉnh góc quay phía trước, Vương Thạch chạy tới một chỗ riêng, các nhân viên khác chuyển rời vị trí, đợi khi Dạ Cô Tinh chạy tới đúng góc quay, các bộ phận vào vị trí sẵn sàng tiếp tục quay!
Cách quay phim như vậy khiến cho cả đám người Hong Kong trố tròn mắt ngạc nhiên.
“Cái gì?”
“Thế này, thế này cũng được sao?”
“Trước giờ không hề biết còn có thể quay phim theo kiểu này nữa…”
Những người này ngạc nhiên cũng là điều bình thường, lúc đầu khi Vương Thạch đưa ra ý kiến, Diệp Lưu Thanh là người đầu tiên phản đối, không có sự chuyển đổi máy quay, quay liên tục như vậy mặc dù có thể nâng cao hiệu suất, nhưng việc điều chỉnh trạng thái và cảm xúc của diễn viên rất có thể sẽ không theo kịp tiến độ phát triển của tình tiết, chất lượng chắc chắn sẽ bị giảm sút.
Mặc dù Vương Thạch kiên trì tới cùng, đã qua nhiều lần thử nghiệm nhưng lần nào cũng thất bại.
Sau đó đem theo tâm lý muốn thử một lần nữa, anh ta đã nhờ Diệp Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương đóng, không ngờ lại thành công!
Kỷ lục cao nhất là ba cảnh quay chuyển đổi liên tiếp, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Khi đó cả tổ quay đều sửng sốt.
Phương pháp này không chỉ kiểm tra được mức độ ăn ý giữa các bộ phận và năng lực tùy cơ ứng biến của đạo diễn, mà yêu cầu đối với trình độ của diễn viên cũng phải ở tầm cao hơn.
Trước hết việc nhớ lời thoại đã không hề dễ. Có khi mấy cảnh quay liên tiếp phải nhớ hết mười mấy trang thoại dày đặc.
Hơn nữa, yêu cầu thay đổi cảm xúc phải nhanh chóng. Vừa không được để cảnh trước ảnh hưởng tới tâm trạng của cảnh sau, vừa không được để hai cảnh tách rời nhau hoàn toàn, dù sao đây cũng là quay nối tiếp, cảm xúc yêu cầu phải phát triển theo tự nhiên.
“Anh nghĩ rằng diễn viên nào cũng có thể dùng cách này được sao?”
“Không phải mỗi cặp bạn diễn đều có thể có được sự hiểu ngầm ăn khớp với nhau như Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương…”
“Nói cách khác, phương pháp quay này có lẽ là được thiết kế dành riêng cho họ.”
“Tất nhiên cũng không phải diễn viên nào cũng may mắn gặp được vị đạo diễn như anh Vương Thạch đây…”
Bên này bàn tán sôi nổi, không hết ngạc nhiên, bên kia vẫn đang quay phim.
Đẩy góc quay về phía trước, quay chính diện mặt chàng trai.
Đối với cuộc cãi vã của các cô gái, anh ta nhắm mắt làm ngơ, coi như không nghe thấy, chỉ rũ mắt xuống, nghiêng người dựa vào ghế, dưới chân là đống tàn thuốc đã cháy hết.
Đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo, giật lấy điếu thuốc trong miệng anh, giọng nói trong trẻo êm tai đến lạ thường: “Có thể đưa tôi đi cùng được không?”
Trong chốc lát đám đông trở nên yên tĩnh.
“Cô gái này ở đâu ra vậy?”
“Đúng là không sợ chết mà!”
“Nhìn có vẻ giống em gái hơn, chắc là lần đầu tiên đến đây nên không hiểu quy tắc…”
Sau một hồi im lặng, mọi người bàn tán càng sôi nổi hơn.
Hàn Tử Khâm coi như không nghe thấy gì, cô vẫn nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, ánh mắt sáng bừng nhìn chằm chằm vào chàng trai.
Cái gì gọi là “nghé mới sinh không sợ hổ,” đây chính là một ví dụ điển hình.
Tuổi trẻ không sợ bất cứ điều gì, dù thích hay ghét thì đều viết lên mặt và hiện rõ trong ánh mắt.
Theo quan điểm của Hàn Tử Khâm, cô nghĩ như nào thì làm như thế, suy nghĩ đơn giản mà không cần kiếm cớ hay tìm bất cứ lý do nào cả.
Hơn nữa, trực giác nói với cô, người đàn ông được nhiều người tranh giành như vậy, chắc chắn không phải là tên xấu xa. Máy quay chuyển hướng sang Tiêu Mộ Lương.
Miệng Tô Dã bỗng trống không, anh ta ngẩng đầu lên theo bản năng, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn đường, đôi mắt phượng rực sáng được phủ lên một gam màu ấm áp.
Ánh mắt anh di chuyển từ đôi chân thon dài thẳng tắp của cô gái tới vòng eo trắng nõn, thon gọn, rồi dần nhìn lên phía trên, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt trong veo của cô.
Tiêu Mộ Lương suýt chút nữa lạc vào trong đó.
Dạ Cô Tinh trước mắt như thể biến thành một người hoàn toàn khác, cô có thể là Hàn Tử Khâm, cũng có thể là Chu Tử Khâm, thậm chí có thể vào vai bất cứ nhân vật nào, bởi vì dù là ai thì cô đều có thể diễn một cách tròn vai!
Có người từng nói rằng, cảnh giới cao nhất của diễn viên chính là hoàn toàn hoà mình vào nhân vật.
Nhưng Tiêu Mộ Lương cảm thấy cô không chỉ hoà mình vào nhân vật, thậm chí còn… trở thành nhân vật!
Cô và nhân vật hoà làm một, không thể tách rời.
Hàn Tử Khâm nhìn vẻ mặt lưỡng lự của anh, chớp mắt nói, “Tôi chỉ muốn đi hóng gió chút cũng không được sao?”
“Xe tôi trước giờ không chở phụ nữ.”
“Nhưng tôi không phải phụ nữ…”
Tô Dã nhíu mày.
“Tôi là con gái.” Hàn Tử Khâm cười híp cả mắt lại.
“Chưa thành niên sao?”
“Vừa tròn 18 tuổi.”
“Lên xe đi…”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đồng ý.
Cô mỉm cười, đôi mắt lanh lợi càng trở nên linh hoạt hơn, ngây thơ nhìn anh.
“Cảm ơn nhé!”
Hàn Tử Khâm kéo cửa xe ngồi vào vị trí ghế phụ. Trong giây lát, đám người xung quanh nhao nhao lên như ong vỡ tổ:
“Trời ơi… cô ta thật sự được ngồi vào đó rồi…”
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Xe của Dã trước giờ không chở phụ nữ mà…”
“…”
“Cắt!”
Cảnh quay kết thúc.
Diệp Lưu Thanh tỉ mỉ xem lại cảnh quay trên màn hình giám sát, “Không có vấn đề gì, ok cả rồi!”
Ngay lập tức tiếng vỗ tay vang rền như sấm.
Tiêu Mộ Lương và Dạ Cô Tinh nhìn nhau cười.
Trương Á và một số nhân viên đứng cạnh nhau không ngừng vỗ tay tán thưởng.
Một cô gái dáng người cao ráo đứng ngay cạnh Trương Á vỗ tay liên tục, ánh mắt đầy phấn khích, thậm chí loáng thoáng có thể thấy những giọt nước mắt sáng long lanh sắp trào ra tới nơi.
Tất cả mọi người đều ngừng vỗ tay, chỉ có mình cô vẫn tiếp tục vỗ.
Lòng bàn tay đỏ ửng cả lên!
“Khụ khụ…” Trương Á khẽ ho hai cái, “Hi Hi, được rồi đấy!”
“Hả?” Lúc này Trần Hi mới ngớ người ra, thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô cười gượng nói, “Thật là ngại quá…”
Sau đó ngượng ngùng bỏ tay xuống.
“Nhìn lại cái dáng vẻ này của em đi! Đúng là đáng xấu hổ mà!” Trương Á chê bai nói.
“Em xem bị cuốn quá ấy mà, với lại Boss nhà em diễn đỉnh thật! Đẹp trai quá đi thôi!”
Hai má ửng hồng, tim đập thình thịch.
“Coi cái nết mê trai kìa!”
Trần Hi ngại ngùng, cô ấy chính là fan não tàn số một của Boss!
“Chẳng phải là em về nhà rồi à? Sao giờ lại ở đây?”
“À em ăn xong không có việc gì làm nên là đi dạo qua thôi!”
“Lái xe mất 3 tiếng đồng hồ mới tới? Em đi dạo kiểu gì thế? Đi cho chị xem nào?”
“Khụ khụ…”
Trương Á thấy Trần Hi đúng thật là làm liều!
Gia cảnh nhà Trần Hi khá giả, học vấn cao, lại xinh đẹp, nếu đổi lại là Trương Á, cô ấy đã bỏ làm công việc này từ lâu rồi.
Trợ lý không sánh được với người quản lý, mà phải làm trâu làm ngựa, bưng trà rót nước, chẳng học được kỹ thuật cao siêu gì, nói dễ nghe thì gọi là trợ lý, thư ký, nói khó nghe thì gọi là chân sai vặt!
Là người từng trải, Trương Á hiểu rõ nỗi khổ đó, nên cô cảm thấy không đáng thay cho Trần Hi.
Nhưng người ta lại cam tâm tình nguyện…
Cô ấy có sốt ruột thay cũng vô ích.
“Chị Cô Tinh uống nước đi.”
Trần Hi vội lấy chiếc khăn mỏng choàng lên người Tiêu Mộ Lương, nhưng trong nháy mắt đã bị anh ta khoác sang cho Dạ Cô Tinh.
“Buổi tối gió lớn, cô phải chú ý một chút.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Mắt Trần Hi bỗng tối sầm lại, nhưng nụ cười vẫn nở trên môi, nhìn có vẻ vẫn là cô bé vui vẻ, lạc quan.
Trương Á khẽ thở dài.
Đa tình luôn bị vô tình làm cho phiền muộn…
Những người muốn có mà không được đâu chỉ có mình Trần Hi?
Ánh mắt phức tạp dò xét Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương.
Vương Thạch đi về phía hai người họ.
“Sau khi bàn bạc với đạo diễn Diệp, chúng tôi dự định giải quyết luôn ba cảnh quay còn lại, hai người có vội gì không?”
“Tôi thì không thành vấn đề.” Dạ Cô Tinh tiên phong nói.
Trước mắt, ba bang phái là Bang Tam Hợp, Hoà Thắng Hoà và 14K đều cúi đầu quy phục, danh tiếng của Phạm Âm Ngã bị hủy hoại, Kim Tước môn không gượng dậy nổi.
Hôm trước Dạ Cô Tinh mượn lời của chú Hoa để tiết lộ rằng cô đang cực khổ tìm tin tức của cỏ Long Dương.
Không ngờ ngày hôm sau Hướng Ký đã sai người dâng tặng.
Chuyện của giới hắc đạo tạm thời đã ổn thoả, đợi quay xong phim, Dạ Cô Tinh có thể trở về Chiêm Ngao đoàn tụ với gia đình.
Vì vậy khi Vương Thạch nói đẩy nhanh tiến độ, cô cảm thấy rất vui.
Quay xong sớm thì cô sẽ được về nhà sớm.
Tiêu Mộ Lương đương nhiên cũng không có ý kiến gì.
Dù sao cảnh quay này nếu không quay liền một mạch mà đợi lần sau quay tiếp thì sẽ phải tốn công dựng lại cảnh từ đầu.
“Vậy thì tốt quá rồi, hai người xem kịch bản trước đi.”
Tiếp theo Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương sẽ phải quay liên tiếp 5 cảnh.
Tiếng súng báo hiệu xuất phát vang lên, 5 chiếc xe đua tự chế đậu ngang hàng nhau như những mũi tên lao vun vút khỏi vạch xuất phát.
Ở cảnh quay này Vương Thạch điều động flycam, Diệp Lưu Thanh đích thân thực hiện điều chỉnh góc quay và lên kế hoạch quay.
Trong xe cũng có máy quay.
“Lái xe theo tốc độ bình thường, một vài hiệu ứng đặc biệt sẽ được thêm vào sau.”
Cho dù vậy Tiêu Mộ Lương cũng phải tỏ ra căng thẳng, dẫu sao đây cũng là đua xe!
Từng giọt mồ hôi lạnh đổ xuống, anh ta cắn chặt răng lao về phía đích, Tiêu Mộ Lương như thể hoá thân thành Tô Dã, chạy băng băng trên đường đua, mục đích duy nhất là thắng cuộc thi!
Biểu cảm của Dạ Cô Tinh cũng không hề kém.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhăn nhó, đôi mắt lại ẩn giấu sự háo hức nóng lòng muốn thử.
Ai không biết còn tưởng cô đang ngồi tên lửa, nhưng thực tế cô đang ngồi trên chiếc xe đi với tốc độ hết sức bình thường.
Đây luôn là những cảnh quay kiểm tra năng lực của diễn viên, dù sao ngồi trên chiếc xe bình thường nhưng phải diễn cho mọi người thấy là mình đang ngồi trên xe đua cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Thông thường những cảnh quay như vậy, việc phải quay tới hơn chục lần cũng là chuyện bình thường.
Nhưng hai người họ lại không có chút áp lực nào, vượt qua cửa một cách dễ dàng.
Còn về những cảnh quay yêu cầu kĩ xảo trong đua xe đương nhiên sẽ có diễn viên thế thân chuyên nghiệp xử lý, ngoài ra còn có các hiệu ứng đặc biệt khác, không cần Tiêu Mộ Lương phải đích thân thực hiện.
“Thắng rồi! Dã về nhất!”
Cùng với tiếng hò reo là tiếng xôn xao ầm ĩ của đám đông.
Khi hai người xuống xe, tay chân Hàn Tử Khâm bủn rủn, ruột gan cồn cào cả lên, nhưng đôi mắt lại sáng rực lạ thường, trái ngược hoàn toàn với Tô Dã, vẻ mặt anh bình thản như thể những cảnh này đã quá quen thuộc với anh.
Đám đông như ong vỡ tổ chạy lên vây quanh hai người mà hoan hô, reo hò.
Tô Dã cầm chai sâm banh lắc lắc, nắp chai bật ra “xì” lên trời, mùi thơm của rượu toả khắp xung quanh.
Có người cầm xấp tiền giấy đưa cho Tô Dã, anh không thèm nhìn lấy một cái, nắm chặt trong tay rồi tung hết lên trời, những tờ tiền bay lả tả rơi xuống mặt đất như mưa. Tất cả mọi người đều tranh nhau ngồi xuống nhặt, người thì hô to tên Tô Dã, người thì tung hô vạn tuế.
Bầu không khí vô cùng sôi nổi!
Tô Dã thuận đà nhảy lên mui xe, anh giống như một vị thần kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, vừa thưởng thức mùi vị sâm banh chiến thắng, vừa ngồi trên cao nhìn xuống tất cả mọi người.
Một tờ tiền bay tới trước mặt Hàn Tử Khâm, cô giơ tay bắt lấy theo bản năng.
Cô không cần nhiều, một tờ là đủ, ngày mai cô có thể mời Chu Thiến ăn cơm, đền bù cho nỗi sợ hãi của cô ấy.
Không ngờ lại bị bàn tay to khoẻ của một người đàn ông tóm lấy.
Tô Dã nhìn cô chằm chằm, đôi mắt phượng đẹp đẽ như thể vực sâu không đáy.
Chỉ nghe anh chậm rãi nhả ra từng chữ một: “Người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi, sao có thể giống bọn họ được?”
Cô bất giác sững sờ, trong giây lát dường như có thể nghe thấy… tiếng tim đập thình thịch…
Tô Dã đáp lại ánh nhìn táo bạo của cô, nhưng vô tình lại chạm vào đôi mắt trong veo ấy.
Lồng ngực như bị ong chích vậy, vừa buốt, vừa đau…
Bốn mắt nhìn nhau, cô gái không chút sợ sệt, chàng trai kiêu ngạo, ương bướng.
Tia lửa trong mắt nổ đen đét…
Như thể mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, giữa trời đất bao la chỉ có duy nhất hai người mà thôi.
Chu Thiến tận mắt nhìn thấy cả quá trình, đầu óc bỗng trở nên mơ hồ.
Cô ấy mấp máy miệng nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.
Mặc dù không tán thành cách làm của Tử Khâm, nhưng phải thừa nhận rằng, khoảnh khắc đó bản thân đã thật sự bị lòng can đảm và sự dũng cảm của cô làm cho khuất phục.
Khoảnh khắc đó thậm chí khiến cô cảm thấy, Tử Khâm đứng bên cạnh tên lưu manh kia xinh đẹp đến mức khiến người khác khó có thể rời mắt.
Chu Thiến dường như đã hiểu tại sao tất cả các bạn nam trong lớp đều có thể thân thiết với Tử Khâm…
“Cắt! Rất tốt!”
“Hôm nay đến đây thôi, mọi người nghỉ ngơi đi!”
Xung quanh vang vọng tiếng hoan hô.