(QUYỂN 4) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT - Chương 48: Bạo loạn (thập)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (QUYỂN 4) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT
- Chương 48: Bạo loạn (thập)
Từ sau khi tại Phù Ngọc đảo biết rõ thân phận thực sự của cung nhân Ly Trạch cung, Chung Mẫn Ngôn vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Nhược Ngọc. Là người của Ly Trạch cung thì cũng là kẻ đứng sau vụ ở Bất Chu Sơn, thế nhưng Nhược Ngọc kia lại chấp nhận cùng hắn lên Bất Chu Sơn, là diễn trò sao?
Hắn hiện tại rất muốn đi gặp người kia hỏi cho ra nhẽ, đầu đuôi tất cả sự việc xảy ra gần đây. Hắn coi người kia như huynh đệ chân chính, lại không ngờ rằng mình bị người kia từ đầu đến cuối lừa gạt.
Chung Mẫn Ngôn vốn không phải người tin vào cái gọi là vận mệnh, cho nên lần ấy, khi Liễu Ý Hoan khai thiên nhãn, có nỏi cho mỗi người biết một chút về chuyện của chính mình, hắn cũng không quá lưu tâm. Nhưng hôm nay đột nhiên lại nhớ tới mấy lời kia. Liễu Ý Hoan nói hắn là người đần độn, lại có chút cả tin, sau này tất sẽ bị người lừa gạt, nhưng đến bây giờ hắn lại có chút không minh bạch, cái người lừa hắn kia là Ô Đồng, hay Nhược Ngọc?
Ở phía xa kia, Nhược Ngọc tay cầm một viên đá nhỏ, thanh bào trong giáo bay phấp phới, bộ dáng thập phần tiêu sái. Chung Mẫn Ngôn bước chân chậm lại tiến về phía người kia, nhưng thật lâu sau, cả hai vẫn không mở miệng nói một lời, chỉ nghe trong không gian tiếng gió điên cuồng gào thét. Chung Mẫn Ngôn rốt cục nhìn không được, đang định mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy Nhược Ngọc thấp giọng nói: “Mẫn Ngôn, ta đã đưa lại chiếc vòng đó cho gia muội, muội ấy rất cao hứng. Ta thay muội ấy cám ơn ngươi.”
Chung Mẫn Ngôn ngây người, hơn nửa ngày mới nhớ ra có chuyện như vậy, chính hắn từng mua một chiếc vòng, nói muốn tặng cho muội muội của Nhược Ngọc. Hắn miễn cưỡng cười một tiếng: Chỉ là chút việc nhỏ thôi, không cần khách sáo.”
Nhược Ngọc chậm rãi xoay người, ánh mắt ẩn sau mặt nạ sang quắc, bình tĩnh nhìn người đối diện. Loại ánh mắt này khiến Chung Mẫn Ngôn có chút dự cảm chẳng lành, không khỏi lùi một bước, thấp giọng nói: “Sao vậy?” Nhược Ngọc lắc đầu, bống nhiên nói: “Chúng ta cũng coi như là bạn bè từng vào sinh ra tử, ấy vậy mà đến giờ ta vẫn còn đeo mắt nạ trước mặt ngươi, khiến ta cảm thấy mình có phần không tôn trọng ngươi.” Lời vừa dứt, hắn liền nâng tay, đem mặt nạ Tu La tháo xuống.
Chung Mẫn Ngôn vội la lên: “Ách, không cần! Không phải nói không thể tháo mặt nạ trước mặt người ngoài sao? Ngươi vẫn nên mang lại đi! Ta không để ý đâu.”
Tuy rằng nói vật, nhưng hắn chung quy vẫn là hiếu kỳ nên vẫn nhìn thoáng qua. Chỉ thấy màu da người đối diện tái nhợt giống như Vũ Ti Phượng, hiển nhiên đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng. Nhưng, mi dài cong vút, mũi cao thẳng, tuy không có phần thanh quý tuấn mĩ như Vũ Ti Phượng, nhưng cũng là một thiếu niên văn nhã anh tuấn. Chỉ là đôi mắt quá sâu, quá sắc bén, khiền người ta không tự chủ mà cảm thấy nguy hiểm. Thật không dám tới gần.
Chung Mẫn Ngôn run nhẹ một cái mới nói: “Ly Trạch cung các ngươi… Có phải hay không đều là…”
Nhược Ngọc chẳng hề phủ nhận, gất đều nói: “Không sai, chúng ta đều là yêu, nhờ vào ấn dưới xương sườn để che dấu yêu khí, khiên cho những người tu hành không thể phát giác. Kim sí điểu… Ngươi biết sao? Vốn là một yêu ma kiêu hãnh cao ngạo, luôn độc cô lai vãng, nhưng lại thụ một đại ân huệ với một người. Thế là vì vị đại ân nhân kia mà tụ tập lại một chỗ, tạo nên Ly Trạch cung, cũng chính vì để một ngày nào đó có thể báo đáp ân tình to lớn kia, cứu người đó ra, người dó ngươi cũng biết, chính là người bị nhốt tại âm phủ —— Vô Chi Kỳ.”
Chung Mân Ngôn lẩm bẩm nói: ” Ngươi nói với ta chuyện đó… làm gì… Nhưng tại sao ngươi lại rõ ràng như vậy, trong khi Ti Phượng cài gì cũng đều không biết…?”
Nhược Ngọc nói: ” Đó là do có Liễu Ý Hoan luôn ở bên cạnh bảo hộ hắn, Liễu Ý Hoan cũng từng hướng Đại cung chủ phát lời thế, hứa sẽ không đem lai lịch của Ly Trạch cung nói cho hắn biết, nếu hé nửa lời sẽ hoàn toàn biết mất khỏi thế gian. Ngươi có biết tại sao không?”
Chung Mẫn Ngôn cơ hồ là nghe không hiểu đối phương nói gì, đành lắc đầu.
Nhược Ngọc lại nói: “Kim sí điểu bình thường khi trưởng thành sẽ có tam căn linh vũ khổng lồ, nếu có lục căn linh vũ khổng lồ sẽ phát ra kim quang cực đại, đó chính là yêu khí. Nhưng hiếm hoi nhất vẫn là huyết thống Kim sí điểu thập nhị (mười hai) linh vũ, đó là huyết thống phi thường trân quý, cho dù phụ mẫu song thân đều là thập nhị linh vũ, hài tử sinh ra cũng chưa chắc sẽ là thập nhị linh vũ. Cho nên có được Kim sí điểu thập nhị linh vũ đối với Ly Trạch cung mà nói, là tuyệt đối sẽ không thể tùy tiện để lưu lạc ở bên ngoài. Thập nhĩ linh vũ so với lục linh vũ nhiều gấp đôi, yêu lực tất nhiên cũng gấp đôi…”
Chung Mân Ngôn linh quang vừa động, vội la lên: “Ti Phượng có thập nhị linh vũ!” Thời điểm hắn hiện ra nguyên thân, mọi người đều thấy, hắn có hai cánh lục căn linh vũ, là Kim sí điểm thập nhị linh vũ.
Nhược Ngọc khẽ mỉm cười: “Ngươi rất thông minh. Đại cung chủ cũng là thập nhị linh vũ, Ti Phượng chính là hài tử mà hắn rất khó khắn mới có được, kế thừa huyết thống thập nhị linh vũ. Lúc Ti Phượng mới được hạ sinh, Lão cung chủ đã từng có ý muốn gϊếŧ hắn, bởi vì Ly Trạch cung không cho phép hỗn huyết cùng phàm nhân sinh ra tồn tại. Nhưng khi mở tã lót của hắn ra, Lão cung chủ ở phía sau hắn là thập nhị linh vũ, liên lập tức thay đổi chủ ý, Ti Phượng cũng vì vậy mà tránh được một kiếp, cũng được đặc cách trở thành đệ tử chính thức của Ly Trạch cung. Hắn là huyết thông thập nhị linh vũ, tự nhiên học cái gì cũng đều so với người khác nhanh hơn vài phần, đến lúc bảy, tám tuổi nếu không thu liễm bớt sức mạnh của hắn, thì hắn chắc chắn có thể thắng cả các đệ tử thành niên. Lão cung chủ, đại cung chủ thập phần cao hứng, muốn giúp hắn đột phá tầng tiếp theo, … Đáng tiếc, ngàn không nên vạn không nên, hắn lúc ấy lại gặp Liễu Ý Hoan đang bị giam trong địa lao.”
“Đợi một chút!” Chung Mẫn Ngôn đánh gãy lời nói của hắn, trầm giọng nói: “Ngươi cũng ta nói chuyện này làm gì? Quá khứ của Ti Phượng ta hi vọng một ngày nào đó có thẻ nghe chính hắn sẽ nói cho ta biết, mà không phải là tại một nơi nào đó nghe từ trong miệng người khác! Ngươi tới tìm ta, chắc còn phải có việc khác đi?”
Nhược Ngọc cười nói: “Trước đem chuyện này nói xong, sau đó sẽ cho ngươi biết mục đích ta đến tìm ngươi.”
“Liễu Ý Hoan vừa mới mất đi nữ nhi, cho nến đối với Ti Phượng quả thật là yêu thương che chở đến tận xương tủy, liền đem hắn như nữ nhi của chính mình mà đối đãi. Hắn trốn ra khỏi Ly Trạch cung, đem theo cả Ti Phượng, không những thế còn đẻ lại một phong thư, nói quy củ Ly Trạch cung hại chết người, hắn không thể để cuộc sống tươi đẹp của Vũ Ti Phượng bị vây khốn trong cái nhà giam này. Ngươi chắc cung có thể tưởng tưởng khi đó, Lão cung chủ cùng Đạo cung chủ có bao nhiêu phẫn nộ, Lão cung chủ vì tâm trạng bức bối dồn nén lâu ngày đến hộc máu, kéo dài hơn nửa năm liền từ dã cõi đời. Đại cung chủ sau khi lên kế nhiệm chức vị tân cung chủ, liền đưa ra một đạo mệnh lệnh đi tìm Liễu ý Hoan, rốt cuộc tại Khánh Dương tìm được hắn. Liễu Ý Hoan tự nhiên không phải là đối thủ của Đại cung chủ thập nhị linh vũ, chỉ là tại thời điểm kia, không biết y từ đâu mà trộm được Thiên nhãn, lúc đó lại ngang tài ngang sức với Đại cung chủ, cả hai đều bị đối phương đánh đến minh đầy thương tích. Phút cuối Đại cung chủ đành để Liễu Ý Hoan đem Vũ Ti Phượng đi, nhưng phải để lại xích Định Hải và đặc biệt phải lập lời thề độc không được đem mọi chuyện kể lại cho Vũ Ti Phượng biết. Ước chừng là khi hắn đi thượng giới trộm thiên nhãn nghe thấy gì đó, nhận định rằng việc phá huỷ xích Định Hải là trái với thiên đạo, về sau nhất định sẽ tạo thành đại nạn, thế nên đã đáp ứng yêu cầu của Đại cung chủ, chấp nhận để Vũ Ti Phương không dây dưa gì đến sự việc này. Đương nhiên là Đại cung chủ cũng đống ý trao đổi với y. Nhưng Liễu Ý Hoan lại chẳng giữ được lâu mà đem chuyện này nói cho hắn, Vũ Ti Phượng vì tuổi còn nhỏ nên luôn đòi cha mẹ. Tuy vậy, chuyện hắn là hài tử của Đại cung chủ trừ một số người trong cuộc ra, tất cả đều không hề hay biết. Đã là cung nhân Ly Trạch cung thì không được phép thành gia lập thất là quy củ ngàn đời không đổi, cũng không có ngoại lệ. Nếu để người khác biết Vũ Ti Phượng là hài tử của Đại cung chủ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến đại cục. Cứ như vậy, một thời gian sau, Đại cung chủ đón hắn trở về, thu hắn làm đệ tử, dốc lòng chăm sóc dạy dỗ, thẳng đến khi hắn mười ba tuổi đến Thiếu Dương quan chiến Trâm Hoa đại hội, gặp các ngươi…”
Chung Mẫn Ngôn không nghĩ đến trong chuyện này có nhiều uẩn khúc như vậy, thật lâu sau mới nói: “Đã… Đã biết Phá hoại xích Định Hải là trái với thiên đạo, các người vì cái gì mà vẫn còn muốn kiên trì? Lần này Đại cung chủ của các ngươi đem Ti Phương đi, tất nhiên sẽ đem hết thảy nói cho hắn biết đi? Vậy chẳng phải là phả hủy lời thề sao?”
Nhược Ngọc không trử lời, nủa buổi mới nhỏ giọng nói: “Đã lựa chọn làm người, liên có cái kiên trì cố chấp, nếu không sao có thể coi là người?Ta trước nay chưa từng nói về nguồn gốc của Ly Trạch cung với ai bao giờ… Kim sí điểu vốn là loài độc cô lai vãng, cũng bởi vì lý do đặc thù mà tập hợp lại thành Ly Trạch cung, không được phép thành gia lập thất là tỏ ý khôg bị hồng trần mê hoặc, hang năm Ly Trạch cung đều đi đi hải ngoại, bên ngoài thì mang danh là thu nạp tân đệ tử nhưng thực sự là đi cượng ép những tiểu Kim sí điểu có tư chấp làm cung nhân. Rất nhiều đệ tử không muốn xa gia đình, cũng có gia đình không cho phép rời đi, nhưng là bọn họ quá mạnh, một khi Kim sí điểu tụ tập lại một chỗ thì không ai có thể phản kháng được. Ta cũng là một trong số đó… Bị bọn họ thô bạn đem chia tách với phụ mẫu. Tuy rằng hàng năm Ly Trạch cung đều cho phép người thân tiến vào thăm một lần, nhưng nỗi nhớ nhà da diết, một lần gặp sao có thể thỏa? Chúng ta như vậy cũng chẳng khác ngồi tù là bao.”
Chung Mẫn Ngôn thấp giọng nói: “Ta thực sự không biết… Nguyên lai ngươi cũng chịu nhiều khổ cực như vậy…”
Nhược Ngọc lại nói: “Tiểu muội của ta, nếu dựa theo cách tính của phàm nhân, cũng phải mười bốn tuổi, đã có thể hóa thành hình người rồi. Muội ấy vốn phải được giống như bao tiểu Kim sí điểu khác, tự do bay lượn, tìm kiếm một lang quân yêu thương mình rồi cung nhau sinh con đẻ cái. Chính là bậy giờ muội ấy lại bị giam cầm tại nơi tăm tối không ánh mặt trời như địa lao. Mỗi ngày chỉ có thể thêm khát nhìn bầu trời xanh bao la bên ngoài qua cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu. Muội ấy một lời cũng không nói, gây xơ xác, rất đáng thương.”
Chung Mẫn Ngôn thấy ngư khí hắn càng kể càng trở nên thê lương, nhịn không được mà kinh ngạc, thấp giọng nói: ” Quả thực rất đáng thương… Vì cái gì mà phải ở trong địa lao?”
Nhược Ngọc cười cười, bỗng nhiên nhẹ nhàng đeo mặt nạ lên, nói: “Bởi vì muội ấy là công cụ để kiềm chế ta, chỉ cần muội ấy còn sống thì sẽ luôn ở trong địa lao. Ta liền không thể không vì muội ấy mà làm làm rất nhiều việc ta không tình nguyện. Tỷ như… làm cái hành động nằm vùng ngu xuẩn . Tỷ như… đi gϊếŧ Vũ Ti Phượng, Lại tỷ như… tới gϊếŧ ngươi…”
Lời còn chưa dứt, thân người đã bước lên trước mấy bước, Chung Mẫn Ngôn chấn động, thối lui mấy bước, hoảng loạn muốn rút kiếm chống cự, động tác của đối phương lại cức kì linh hoạt, chỉ thấy nhãn tiền chợt lóe hoàn quang, kiếm của đối phương đã ở ngay trước ngực hắn.
Chung Mẫn Ngôn trong nháy mắt này, bống nhiên trong đầu xuất hiện một cái ý nghĩ loạn thất bát tao, mơ màng nghĩ về rất nhiều năm về sau, hắn đã cưới Linh Lung làm thê tử, sinh ra hai hài tử mập mạp đáng yêu. Hai hài tử hi hi ha ha đuổi bắt trên bậc thang Linh Lung cùng Toàn Cơ sau nhiều năm xa cách lặng lẽ ngồi nói chuyện. Xuyên qua bóng cây xanh mát có thể nhìn thấy hắn, Vũ Ti Phượng cùng Nhược Ngọc, Ba người bọn hắn ngồi tại bạn đá trong trung đình cùng nâng ly rượu, nói chuyện thiên hạ, vui vẻ mà đầm ấm.
Nếu thực sự co ngày đó thì thật tốt biết bao!
Hắn ngở ngẩn nhìn chằm chằm vào tay của chính mình, tay hắn giữ trên thanh kiếm. Kiếm đã đâm xuống bụng, làm gãy mấy cài xương sườn. Tí tách… tí tách… máu tươi thuận theo khe hở bắt đầu chảy xuống… Hắn cố chập nhìn tay mình, dường như còn chưa tin được rằng kiếm ấy đã đâm xuyên qua chính mình, hắn muốn nhìn thật rõ, để phân biệt đâu là thật đâu là giả.
Nhược Ngọc nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể đang trượt xuống của hắn, miệng dán tại lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Bí mật này ta đã giấu trong lòng nhiều năm, không thể tìm ai để nói ra. Bây giờ nói cho một người sắp chết nghe, ta cảm thấy thực thống khoái.”
Chung Mẫn Ngôn vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào tay mình, phảng phất như không nghe thấy lười hắn nói.
Nhược Ngọc ôn nhu nói: “Mẫn Ngôn, ngươi thực sự là người tốt. Nhưng ta lại vẫn lừa ngươi, thực xin lỗi.”
Nói rồi, đem kiếm rút ra, máu cũng theo đó mà phun ra càng mãnh liệt, rơi vãi trên mặt đất… Hắn nhẹ nhàng lau vết máu còn lưu lại trên kiếm, tiêu sai thu kiếm vào vỏ, chậm rãi đi mấy bước. Bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nhìn người đang nằm trên mặt đất kia, dường như là không nở bỏ đi. Thật lau sau mới than nhẹ một tiếng, trong ánh mắt dường như có cảm xúc gì đó tràn ra, nhãn tình càng trở nên mơ hồ.
Gió, bỗng nhiên nổi lên, loạn thạch phía sau dường như bị người nào đó dẫm lên, mái tóc dài vận thanh bào, đôi tay áp sát trong tay áo. Nhược Ngọc sợ run một hồi mới cậm rãi đi qua, chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng nói: “Tham kiến Phó cung chủ.”
Lời còn chưa dút, trên mặt liền bị ăn một phát tát, lực đạo không nhẹ khiến hắn ngã nhào, khóe môi rơm rớm máu. Hắn rất nhanh liềm khôi phục được tư thế quy nghiêm chỉnh, cúi đầu không nói.
Phó cung chủ nói nhỏ: “Ai kêu ngươi cùng hắn nói nhiều như vậy? Ai kêu tháo mặt nạ xuống? Tại Bất Chu sơn bảo ngươi thám thính Ô Đồng làm được gì cũng không hoàn thành tốt, việc lần này người lại rề rà dây dưa, lề mà lề mề. Ngươi rất biết cách chọc ta sinh khí.”
Nhược Ngọc trầm giọng nói: “Vâng! Là đệ tử phạm sai lầm, thỉnh Phó cung chủ trách phạt!”
Phó cung chủ xoay người đi, một mặt nói: “Trách phạt ngươi cái gì? Muội muội ngươi đã bị ta đày đọa như thế, ta biết ngươi đối với ta một bụng oán khí. Ta không muốn bức ngươi làm quá, nếu không, không thể đảm bảo rằng người sẽ không làm liều, phản bội lại ta?”
Nhược Ngọc im lặng không nói, một lát sau, mới chậm rãi đứng dậy, người phía sau cũng đã biến mất vô thanh vô tức.