(QUYỂN 4) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT - Chương 42: Bạo loạn (tứ)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (QUYỂN 4) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT
- Chương 42: Bạo loạn (tứ)
Ti Phượng lúc này cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ, như có loạn đao xoáy sâu vào, đầu đầy mồ hôi lạnh. Hắn dường như đau đớn đến tột độ, gắt gao ôm lấy đầu, bộ dạng thảm hại vô cùng. Cảm giác trống vắng mờ mịt bao trọn lấy tâm trí hắn, ngay từ một khắc kia, một khắc mà Toàn Cơ buông tay hắn, cảm giác ấy đã luôn luôn chiếm cứ lấy đầu óc hắn.
Hắn vốn tưởng rằng dù đoạn đường phải đi để được bên cạnh nàng này dù có bao chông gai, bao đau khổ hắn cũng sẽ mãi mãi không hối hận, nhưng có lẽ trông lòng hắn vẫn luôn tồn tại một tia hi vọng: Có lẽ… dù nàng biết rõ chân tướng, biết rõ hắn là yêu không phải là người cũng sẽ không để tâm, có lẽ nàng căn bản không coi đây là việc lớn gì, sẽ chỉ cười cười cho qua, cùng lắm sẽ trách hắn lâu như vậy mới nói cho nàng biết; rồi mọi chuyện vẫn sẽ lại như bình thường, nàng vẫn sẽ bên cạnh hắn, cười với hắn, dịu dàng với hắn, ngượng ngùng với hắn. Hắn cùng từng nghĩ sẽ tìm thời cơ thích hợp để nói với nàng tất cả, vô luận nàng có hay không thể tiếp nhận hắn, thì cũng đã sao? Dù sao hắn vốn đã quen một mình cô độc, nàng đã từng đối xử với hắn tốt như thế, chân thành như thế, hắn cũng chẳng còn gì hối hận.
Nhưng tưởng tượng chung quy cũng vẫn chỉ là tưởng tượng, đến khi chân tướng đã bị vạch trần, hắn nghĩ không đến chính mình thậm chí ngay cả dũng khí quay đầu lại nhìn nàng cũng không có.
Liễu đại ca từng nói với hắn: Ngươi tội gì phải vui mừng vô ích như vậy?
Vui mừng vô ích… Quả thực là vui mừng vô ích. Một chút thập thỏm, một chút triền miên, một chút tim đập thình thịch —— hắn giống như một ngọn đèn đơn bạc, lúc nào cũng lo âu, nhưng vẫn luôn cố tỏ ra tươi cười trước mặt nàng để nàng vui vẻ, để nàng yên lòng, thực ra từ đầu tới cuối chỉ có hắn rối loạn, chỉ có hắn trầm luân.
Rất muốn quay lại hỏi nàng, vì cái gì lại muốn buông tay hắn? Chẳng phải nàng đã từng nói muốn cùng hắn một chỗ sao? Chẳng phải đã nói vĩnh viễn cùng hán sớm tối bên nhau sao? Nàng đã từng nói: “Ti Phượng, nếu ngươi không trở về, ta nhất định sẽ chết cùng ngươi! Nếu ngươi không quan tâm đến sống chết của ta, ngươi cứ việc ly khai!” không phải sao? Vậy vì cái gì mà buông tay hắn? Tột cùng là vì cái gì?
Rất tốt, thực sự rất tốt. Kỳ thật nếu một trong hai người phải chết, người đó nhất định là hắn, vĩnh viên cũng sẽ không là nàng.
Lồng ngực hắn giống như bị khoét sâu, rồi lại bị ai đó nhồi bao nhiêu là ớt, đau đớn vô cùng, giống như muốn đem lồng ngực hắn xé toạc. Hắn rốt cục không nhịn được mà rên lên một tiếng, máu tràn ngập trong khoang miệng hắn chậm rãi trượt xuống.
Người vẫn kéo theo hắn chạy băng băng bỗng nhiên dừng lại. Hắn bị ai đó ôm vào lồng ngực ấm áp, hắn được đỡ nằm lên đầu gối người đó. Người đó vuốt ve gò má hắn, giúp hắn lau sạch máu còn lưu lại bên khóe miệng.
Vũ Ti Phượng tâm trung một trận cuồng hỉ, thì thào kêu lên: “Toàn Cơ… Toàn Cơ!”
Người đó cảm thán một tiếng, thanh âm trầm thấp, là nam nhân, hắn nói: “Nàng là tâm ma của ngươi, ngươi nhập ma quá sâu, hài tử.”
Là sư phụ! Vũ Ti Phượng cố gắng mở mắt ra, khuôn mặt Đại cung chủ phóng to trước mắt hắn. Đại cung chủ ánh đau lòng lại mang theo cả dịu dàng nhìn hắn. Loại ánh mắt này hắn cũng không xa lạ gì. Nhớ lại trước đây, nếu hắn làm sai cái gì, bị trừng phạt, bị đánh đến cả người chỗ xanh chỗ tím, sư phụ đều giúp hắn bôi thuốc, mỗi lúc như vậy, ánh mắt người nhìn hắn đều hiền từ như vậy.
“Sư phụ…” Hắn nhắm mắt lại, thấp giọng nói.”Có phải con sẽ chết hay không?”
Đại cung chủ ôn nhu nói: “Con yên tâm, ta tuyệt sẽ không để con phải chết. Này chỉ là tình nhân chú phản phệ mà thôi, sẽ không sao đâu. Ti Phượng, nói thật đi, kỳ thật con từ đầu tới cuối cũng không rõ tình cảm mà vị cô nương này dành cho mình có phải là yêu hay không. Đúng hay không?”
Lông mi Vũ Ti Phượng khẽ run, không nói chuyện. Đại cung chủ thở dài: “Oan nghiệt… Con như vậy là tính được ăn cả ngã về không sao? Đã hoài nghi nàng, vì cái gì còn vẫn hành hạ bản thân như vậy? Nghe lời sư phụ, quên nàng, đem tất cả về nàng ném ra sau đầu đi. Về sau cũng không cần nghĩ đến nàng nữa cũng sẽ không khổ tâm vì nàng nữa. Tình nhân chú sư phụ sẽ giúp con giải. Về sau tất cả sự tình đều để sư phụ thay ngươi an bài thật tốt. Ngươi cái gì cũng không cần phiền não.”
Vũ Ti Phượng chỉ cảm thấy đau đớn nơi lồng ngực từa hồ đang lan dần ra toàn thân, vừa nóng vừa đau giống như bị liệt hỏa thiêu đốt. Rồi lại như rơi vào hố băng ngàn năm, lãnh lẽo thấu xương. Không, cái gì cũng không, hắn thực sự không muốn như vậy.
Hắn thấp giọng nói: “Sư phụ… Nàng nói nàng sẽ không bỏ rơi con, nàng muốn cùng con ở một chỗ, nàng còn nói nếu con ly khai nàng, nàng thà chết còn hơn.”
Đại cung chủ khinh khỉnh: ” Ngươi còn muốn tự lừa mình sao? Nàng ta sẽ không chết, chỉ có tên ngốc ngươi mới tin lời nàng ta thôi.”
Vũ Ti Phượng run nhè nhẹ, lông mi dài cụp xuống, hai giọt nước mắt từ từ chảy xuống, rơi xuống lòng bàn tay Đại cung chủ, lạnh lẽo.Loại cảm giác băng lãnh này đâm sâu vào trong lòng hắn, hắn có chút mờ mịt, trong phút chốc tực hồ như lạc về miền kí ức xa xăm nào đó, rất lâu, rất lâu trước kia.
“Sư phụ, Ly Trạch cung… Thực sự ở phía sau lên kế hoạch sao ?”
Một câu hỏi này của Vũ Ti Phượng lôi hắn ra khỏi dòng suy nghĩ miên man lúc trước. Hắn cười “hắc” một tiếng, ngão nghễ nói: ” Không sai, hết thảy đều là do sư phụ con hùng tài vĩ lược. Những tên phàm nhân kia vì vọng tưởng tu tiên, định ra rất nhiều ngu quy ta muốn cho bọn chúng thấy bọn cúng buồn cười, ngu dốt, si tâm vọng tưởng đến mức nào.”
Vũ Ti Phượng thở hổn hển một lúc, mới nói: “Người… Người đừng… Sư phụ! Bọn họ… Đâu có cản trở người…”
Đại cung chủ điềm nhiên nói: “Không cản trở? Bọn chúng đã phạm phải tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất! Cả ngày tự xưng là chính nghĩa, đối với người khác khoa tay múa chân, nhẹ thì ngang ngược chỉ trích,nặng thì xuống tay không chút ngần ngại! Không trở ngại? Không trở ngại, vậy thì tại sao nương ngươi lại phải chết!”
Vũ Ti Phượng cả người chấn động, không thể tưởng tượng nổi nhìn người đối diện, run giọng nói: “Người… Người nói cái gì? Nương con…?”
Đại cung chủ biết mình đã nói ra lời không nên nói, lại tiếp tục im lặng. Thật lâu sau, bỗng nhiên lảng sang chuyển khác: “Con không cần lo lắng về Tình nhân chú, con đành chịu trận đau đớn lần này, sau khi sự việc ở đây giải quyết xong, sư phụ sẽ cấp tốc mang con về Ly Trạch cung, con sẽ rất nhanh không có chuyện gì.”
“Sư phụ!” Vũ Ti Phượng kêu lên một tiếng.
Đại cung chủ lộ ra thần sắc lúng túng, nửa buổi mới nói: “Có chút sự tình, trước đây ta không nói cho con biết. Nhưng con hiện tại đã trưởng thành rồi, cũng đến lúc nên biết hết thảy, ta quả thật cần phải nói cho con nghe. Nhưng ta có một điều kiện, con nhất định phải cùng ta trở về Ly Trạch cung, hơn nữa phải đáp ứng ta vĩnh viễn cũng không gặp lại nha đầu kia.”
Vũ Ti Phượng rét thanh nói: “Sư phụ… Con… Không thể…”
Đại cung chủ lạnh nhạt nói: “Đến bây giờ mà ngươi vẫn còn loại ý niệm này với nha đàu lãnh huyết vô tình kia sao? Nếu nàng thực sự muốn cùng ngươi, vì cái gì mà không đuổi theo ngươi? Vì cái gì sau khi biết ngươi là yêu liền ngay lập tức ky khai ngươi?!Dù ngươi có đau đớn khổ sở thậm chí chết trước mặt nàng ta, nàng ta cũng sẽ không vì ngươi mà đau lòng! Nói không chừng còn có thể vui mừng vì yêu quái ngươi đã chết!”
Lời nói của hắn kỳ thực không có căn cứ, chính là Vũ Ti Phượng thời điểm này lại thương tâm muốn chết, hắn biết rõ những lời nói kia chỉ là muốn khích hắn, muốn hắn buông bỏ đoạn tình cảm này với nàng, nhưng tâm hắn vẫn không nhịn được mà đau đớn, đau đơn vô cùng. Tính nhân chú phản phệ tựa hồ càng lúc càng lợi hại, Vũ Ti Phượng chỉ cảm thấy cả người như bị đao nhọn đào khoét, đau đến không tỉnh táo, đau đến muốn ngất đi.
Đại cung chủ ôm hắn lên, thấp giọng nói: “Hài tử ngoan, cùng sư phụ trở về. Được không?”
Vũ Ti Phượng dường như đau đến không chịu được, lại hôn mê bất tỉnh.
Hắn đi mấy bước, Phó cung chủ vẫn một mực yên lặng đứng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Đại ca thực sự muốn đem hắn mang về Ly Trạch cung? Tư tình cũng không phải nghe huynh nói vài lời như thế là có thể chấm dứt! Tâm của hắn căn bản không ở tại Ly Trạch cung! Huynh cưỡng ép mang hắn về, chỉ càng thêm loạn!”
Đại cung chủ lạnh nhạt nói: “Việc riêng của ta không cần ngươi bận tâm. Trong lòng ngươi nghĩ cái gì, ta lại không rõ sao?” Hắn thấy phó cung chủ chậm chạp không nói, không khỏi hơi hơi cười lạnh. Nói: “Ngươi muốn thừa dịp ta chưa chuẩn bị làm chuyện xấu gì?”
Phó cung chủ lập tức xòe đôi tay ra, làm như cười khổ, “Đại ca! Ngươi cũng quá tuyệt tình!”
Vừa dứt lời, hai người bỗng nhiên cảnh giác. Đồng thời về phía sau nhảy xuống, qua đầu nhìn, lại thấy Toàn Cơ cùng Liễu Ý Hoan xa xa đuổi theo. Đại cung chủ “trách” một tiếng, phó cung chủ cười nói: “Thế nào, huynh sợ nha đầu kia? Cũng không trách được, lúc trước còn thua dưới tay nàng…”
“Im miệng.” Đại cung chủ sắc mặt trầm xuống, trong khi bọn họ nói chuyện, hai người kia đã đuổi càng gần.
Toàn Cơ từ xa nhìn thấy Vũ Ti Phượng nửa chết nửa sống đang bị đại cung chủ ôm vào trong ngực, lửa giận trong lòng không thể kiềm chế được. Lạnh lùng nói: “Ngươi mau buông hắn ra!” Nói rồi rút kiếm định xông lên, lại bị Liễu Ý Hoan ngăn lại.
“Không nên vọng động.” Liễu Ý Hoan hướng nàng lắc đầu, xoay người nhìn Đại cung chủ, trầm ngâm nửa buổi, mới nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, ngày đó khi rời Ly Trạch cung chúng ta đã nói rõ ràng. Vũ Ti Phượng đã không còn là người của Ly Trạch cung, ngươi lấy tư cách gì mang hắn đi?”
Đại cung chủ đạm nói: “Các ngươi cũng không phải Ti Phượng cái gì nhân, bằng cái gì cướp hắn đi?”
Liễu Ý Hoan cười nói: “Tiểu cung chủ ngươi quả thật mồm mép! Ta nói cho ngươi biết, Vũ Ti Phượng đã đính hôn với Toàn Cơ cô nương rồi. Thiếu Dương phái từ trên xuống dưới ai ai cũng đều biết rõ. Ngươi chẳng có lí do gì mà đem vợ chồng nhà người ta chia rẽ?”
Toàn Cơ ngẩn ngơ. Vội la lên: “Liễu đại ca…” Nàng từ bao giờ có hôn ước với Ti Phượng?
“Toàn Cơ. Liễu đại ca nói có đúng hay không?” Liễu Ý Hoan lớn tiếng hỏi, lén lút nháy mắt với nàng. Toàn Cơ hít một hơi. Đột nhiên phản ứng kịp, vội vàng gật đầu: “Vâng… Đúng a!” Nàng dù gì cũng vẫn chỉ là một là tiểu nữ hài nhi, xấu hổ đến da mặt hồng thấu.
Đại cung chủ lạnh nhạt nói: “Đính hôn phải được sự đồng thuận của trưởng bối hai bên, ta quả thật không thể nhớ ra mình đã từng nói đống ý hôn ước này khi nào.”
Liễu Ý Hoan kêu lên: “Ngươi thì là cái trưởng bối cứt chó gì! Vũ Ti Phượng sớm đã không còn là người của Ly Trạch cung! Ta tính ra cũng là nửa cha đi, vị trí trưởng bối này không phải là ta thì còn có thể là ai đây? Chuyện của hai người bọn họ đã được ta cùng Chử chưởng môn đồng ý,ngươi còn muốn ở đây nói nhảm cái gì?
Đại cung chủ lại là nửa buổi không nói chuyện, bộ dạng có chút buông lỏng, cách một hồi, mới nói: “Tiền bối đối với Ti Phượng luôn quan tâm chăm sóc như vậy, ta xin chân thành cảm tạ.”
“Lão tử không cần hai chữ ‘cảm tạ’ vứt đi của ngươi! Một câu thôi, trả người cho ta!” Liễu Ý Hoan trợn mắt.
Phó cung chủ bỗng nhiên “xích” một tiếng cười ra, thản nhiên nói: “Cha ruột của hắn còn chưa nói gì, cái loại giữa đưởng nhảy ra tên tự xưng nửa cha như ngươi thì có tư cách gì?
Liễu Ý Hoan nhìn Phó cung chủ liền thấy không thuận mắt, mở miệng mắng: “Ngươi mau lăn cho ta! Lão tử có nói chuyện với kẻ bất nam bất nữ như ngươi sao? Cái gì mà cha ruột? Hắn có kêu ngươi một tiếng ‘cha’ sao?!”
Phó cung chủ bị hắn mắng bắt đầu phát hỏa lên, trầm giọng nói: “Ngươi nói chuyện tôn trọng người khác một! Hắn từng kêu ngươi ‘cha’ chắc! Hôn nhân đại sự vốn chính là do phụ mẫu định đoạt, đám ô hợp các ngươi vốn chẳng có tư cách gì mà định đoạt (*)!”
(*) Nguyên văn là: ‘vô danh vô phần, đánh đồng cẩu hợp’. Ta hiểu đại ý nhưng ko thoát ý ra đc. Ai rõ nghĩa hơn thì giúp với nhá
Lời này của hắn không chỉ nói Liễu Ý Hoan mà Toàn Cơ cũng bị đem ra chửi, sắc mặt nàng nhất thời trắng bệch, xấu hổ vô cùng.
Đại cung chủ bỗng nhiên nói: ” Chử Tiểu thư, cảm ơn ngươi đã luôn quan tâm tới Ti Phượng. Nhưng chuyện đính hôn lần này, ta không đồng ý. Ngươi hẳn là biết, Ti Phượng là yêu, tình cảm ngươi cùng yêu quái dù sao cũng là điều cấm kị. Sớm buông tay đối với hai người các ngươi đều tốt hơn.Với danh phận và khả năng của ngươi, về sau tất có không ít người có ý muốn kết thân, Ti Phượng không xứng với ngươi.”
Môi Toàn Cơ khẽ run rẩy, chậm rãi nói: ” Nhưng chính hắn đã đáp ứng ta … Chúng ta sẽ vĩnh viên ở cùng một chỗ, vĩnh viễn không rời xa nhau…”
Đại cung chủ cười cười, nói: “Tuổi trẻ khinh cuồng, ai cũng đều sẽ phạm sai lầm. Chỉ một lời hứa suông, ngươi tội gì mà phải tin tưởng đến thế, tội gì vì nó mà cứ mãi dây dưa dưa không dứt, làm khổ đối phương.”
Toàn Cơ không cho là đúng, bình tĩnh nhìn hắn, nhìn kĩ từ đầu tới chân, thoáng nhìn tháy trên cổ tay hắn có vết thương nhìn khá quen mắt, đột nhiên sắc mặt nàng chấn động, run giọng nói: “Ng… Ngươi! Ngươi giơ tay ra… Cho ta xem!”
Đại cung chủ cúi đầu, nhìn thấy thấy vết thương trên cổ tay, sắc mặt khẽ biến, rốt cuộc vẫn là ngẩng đầu cười nói: “Hảo nhãn lực. Thế mà vẫn là bị ngươi nhận ra.”
Toàn Cơ yên lặng rút Băng Ngọc ra, mũi kiếm chỉ vào mặt hắn, thấp giọng nói: “Ngươi là Hạo Phượng! Ngươi đường đường là Đại cung chủ Ly Trach cung cư nhiên lại giả trang thành đệ tử tham gia Đại hội!”
Liễu Ý Hoan ngũ quan co quắp: “Cái gì?… Khoan khoan, chờ chút! Tiểu Toàn Cơ! Ngươi nói hắn chính là cái tên hỗn đản nuôi dưỡng hai con Thao Thiết ghê tởm kia?!”
Đại cung chủ lạnh nhạt nói: “Là ta. Ta vốn muốn mượn Trâm Hoa đại hội này để diệt trừ ngươi. Chử tiểu thư, ngươi chính là một cái tai, tại họa cực kỳ khủng khiếp, họa không thể lưu lại. Chuyện lớn chuyện nhỏ trong kế hoạch của chúng ta, ngươi đều là kẻ ngáng. Bất quá rất đáng tiếc, linh thú của ngươi lại lợi hại như vậy… Suýt chút nữa bắt được nguyên thân của ta. Kế hoạch huyết tẩy Phù Ngọc đảo sắp thành lại bại, ngươi được lắm! Ngươi rốt cuộc là cái dạng gì vậy?”
Toàn cơ mũi kiếm run lên một chút, miễn cưỡng nói: “Ta cái gì cũng không phải! Tóm lại… Ngươi không thể mang Ti Phượng đi!”
Giọng nói vừa dứt, lại nghe Vũ Ti Phượng rêи ɾỉ một tiếng, tỉnh lại.
Hắn thấp giọng nói: “Toàn Cơ…” Toàn Cơ kinh hỉ, nhanh nhẹn tiến về phía hắn, định nhìn xem hắn thế nào rồi, lại bị phó cung chủ ngăn lại, “Đừng tới gần! Trừ phi ngươi muốn hắn chết!” Toàn Cơ định vung kiếm lên lieu với Phó cung chủ, lại nghe Liễu Ý Hoan lạnh lùng nói: “Nghe lời! Toàn cơ ngươi không nên vọng động! Hắn đang bị tình nhân chú phản phệ!”