(QUYỂN 3) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT - Chương 47: Ly Trạch cung (tứ)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (QUYỂN 3) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT
- Chương 47: Ly Trạch cung (tứ)
Toàn Cơ thu Băng Ngọc vào vỏ kiếm, bắt thủ ấn muốn sử xuất Ngự hỏa thuật. Đình Nô ngăn lại, “Dùng Định Khôn ngự hỏa! Đừng buông nó ra!”
Toàn Cơ lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn y. Đình Nô nhướng mày, như là phát giác đã nói sai rồi, vội vàng sửa miệng: “Đừng buông. . . bội kiếm của ngươi ra. . . Tên gì nhỉ?”
Nàng theo lời, một phen rút ra Băng Ngọc, nó tựa như sinh vật sống, ở trong tay rung động kêu to, từng trận từng trận quang hoa bắn ra bốn phía, như đang thúc giục nàng mau chóng động thủ. Nàng cơ hồ là theo bản năng biết làm như thế nào, duỗi ngón tay nhẹ nhàng phất qua trên mặt. Nơi ngón tay nàng vừa mới phất qua, lóe ra ánh sáng như liệt hỏa.
Tay áo nàng mở ra, bắt kiếm quyết, nói : “Nó gọi là Băng Ngọc —— cũng gọi là Định Khôn!”
Định Khôn kiếm tựa hồ trong nháy mắt bị hỏa diễm nuốt gọn, vô số con Hỏa Long nho nhỏ quấn quanh, sức nóng kinh người. Liễu Ý Hoan giật mình ngưỡng mộ nhìn nhìn nó, lẩm bẩm nói: “Thần khí. . . Đây chính là thần khí!”
Tiếng nói vừa dứt, Toàn Cơ sớm đã lao ra khỏi phạm vi của kết giới, qua lại như thoi đưa giữa làn mưa đen xối xả có tính ăn mòn cực cao. Liễu Ý Hoan nhìn đến thấp tha thấp thỏm, kêu la liên thanh: “Cẩn thận! Bên kia bên kia. . . Ách! Cẩn thận chút!”
Đình Nô thở dài nói: “Ta càng phát hiện ra ngươi không phải là kẻ làm cha.”
“Cái gì?” Liễu Ý Hoan vô tội quay đầu trừng y.
“Ngươi chính là làm mẹ, còn là cái loại lải nhải nhiều nhất.”
“. . .” Liễu Ý Hoan cư nhiên có chút đỏ mặt.
Đình Nô thấp giọng nói: “Nàng không có chuyện gì, rất sớm trước kia, nàng đã là một mình chiến đấu như thế này, một mình đối thiên quân vạn mã… Ngay cả Thiên đế cũng đều kinh ngạc với năng lực chiến đấu của nàng.”
“Ngươi biết thật không ít.” Liễu Ý Hoan nhún nhún vai, “Trước kia cùng nàng có ân oán gì mà liên lụy đến kiếp này?”
Đình Nô yếu ớt cười, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ là —— muốn nhìn lại phong thái của Chiến thần tướng quân.”
Cái loại cường hãn khiến người khác hoa mắt thần mê này, kiểu sát khí áp đảo kia, lãnh khốc không ai bì nổi—— y muốn nhìn lại rõ ràng, nàng của trước kia.
Trong lúc nói chuyện, Toàn Cơ đã muốn xông vào trong biển, xoay người vọt lên, Định Khôn kiếm quang hoa vạn trượng. Hỏa Long lượn vòng ở bên trên chợt to lên gấp mấy trăm lần, cả bầu trời đều như muốn bốc cháy. Nàng làm đám Hỏa Long nâng lên, Định Khôn tại không trung vững vàng vẽ một vòng, quát to: “Phá!”
Đám Hỏa Long gào thét, phía sau nối đuôi phía trước nhào tới, đem mấy con Hóa Xà kia quấn từng vòng từng vòng chặt khít. Tuy rằng hình dáng không lớn bằng bọn chúng, nhưng sức nóng kinh người kia cũng đủ để đốt trời, cũng khiến cho người ta hô hấp khó khăn.
Đám Hóa Xà kinh thiên động địa rống to, vội vàng chui về dưới biển. Hỏa Long quấn trên thân vừa chạm vào nước lập tức tắt ngúm. Toàn Cơ đã không còn Hỏa Long dựa vào, cũng từ giữa không trung rơi xuống.
Đình Nô mày cau chặt, “Không đúng! Không phải Tam Muội chân hỏa! Nàng không hiểu!”
Lời còn chưa dứt. Liền nghe trong biển lại truyền đến tiếng gào thét thô to chói tai của đám Hóa Xà. Những phàm hỏa kia tuy rằng lợi hại, lại chỉ có thể tạo thành tổn thương da thịt, đám Hóa Xà kia lại vì chủ nhân thúc giục, từ trong biển ào ào chui ra. Há cái mồm to như chậu máu, muốn nuốt Toàn Cơ vào. Nàng một thân một mình trôi nổi trong biển nước, hiển nhiên không nơi có thể trốn.
Liễu Ý Hoan gấp đến độ tóc đều muốn dựng đứng, kêu to: “Vậy ngươi mau khiến nàng hiểu được đi! Nhanh lên!”
Đình Nô môi mím thật chặt, không nói gì.
Trên thực tế, y có năng lực nói gì chứ?
Toàn Cơ luống cuống tay chân ở trong biển nước liều mạng bơi về phía trước. Mấy con Hóa Xà kia đuổi theo phía sau, thình lình lủi ra khỏi mặt nước, đầu ở dưới người nàng nhô lên, nàng giống như đằng vân giá vũ bay lên, đám Hóa Xà kia đồng loạt xông lên, vươn cái cổ thật dài, tranh nhau nuốt nàng vào trong mồm.
Nàng nhất thời cấp bách, bất đắc dĩ trên không trung thật sự không thể thi triển ra thủ cước. Mắt thấy đối diện một con Hóa Xà gào thét đớp tới, trong miệng nanh chi chít như móc câu, mỗi một cái đều to hơn của mình, trong lòng cũng là một trận run sợ, theo bản năng muốn nhắm mắt chờ chết.
Băng Ngọc trong tay không cam lòng kêu to, kịch liệt run lên, giống như đang trách cứ nàng không nên vô dụng như thế. Toàn Cơ đành phải tiếp tục nỗ lực liều mạng, chờ Hóa Xà kia trong nháy mắt một ngụm đớp xuống, cắm thẳng Băng Ngọc vào trong cái mồm tanh hôi nhớp nháp của nó, nhấc chân đá một cú vào răng nó. Mượn phản lực bắn người lên, hai tay kết ấn, gọi ra Hỏa Long mới, một lần nữa nâng mình lên.
Đúng rồi, nàng vẫn không thể chết. Chưa gặp được Tư Phượng, chưa cứu Linh Lung trở về, chưa mang Lục sư huynh từ Bất Chu Sơn về.
Nàng còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, sao có thể chết tại cái loại địa phương quỷ quái này được! Hơn nữa —— nàng chán ghét nhìn thoáng qua Hóa Xà phía đối diện. Nàng thà rằng tự vẫn cũng không muốn chết trong đống mồm yêu quái xấu xí kia!
Chẳng biết tại sao, nghĩ đến hai chữ “tự vẫn”, trong nội tâm nàng bỗng nhiên run lên, như là có loại xúc động nào đó. Băng Ngọc cắm ở trong miệng Hóa Xà phát ra ánh sáng, nhẹ nhàng lủi ra ngoài, như có linh tính, khéo léo rơi vào lòng bàn tay nàng. Chuôi kiếm nóng bỏng kia, loại xúc cảm kia . . . Giống như nàng đã từng gắt gao nắm nó như vậy, tại lúc tuyệt vọng, dùng nó giải quyết tính mạng mình.
Đám Hóa Xà không e ngại Hỏa Long nữa, ở trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện, tìm kiếm thời cơ tốt nhất hạ khẩu. Gió biển mằn mặn cuộn xoắn bốn bề, trong miệng bọn chúng nhễu nhão nước dãi như trời trút mưa, rơi xuống cánh tay, y phục nàng tức khắc đục ra lỗ to, thiêu đến làn da đau nhức vô cùng.
Toàn Cơ quát to một tiếng, tung người phóng lên.
Liều mạng thôi!
Nàng trở tay dùng Băng Ngọc nhẹ nhàng vạch một đường trên cánh tay, máu tươi nóng hổi tưới vào trên thân kiếm nóng rực, khói trắng xèo xèo bốc lên. Nàng cắn răng ngưng tụ toàn bộ chân khí cả người tại đầu ngón tay, ngón tay chậm rãi phất qua thân kiếm bóng loáng nóng rực. Từng tấc từng tấc một, Băng Ngọc biến thành màu đỏ cam như bị đốt cháy.
Trái tim nhỏ bé của nàng, bình bịch bình bịch đập loạn lên. Cái loại trầm trọng ngoài ý muốn kia, muốn ngừng cũng không ngừng được. Ngọn lửa từ trên thân kiếm phát ra một luồng ánh sáng, phất động theo ngón tay nàng, như là sợi tơ mềm, dần dần hóa thành thiên vạn đạo hồng tuyến, bao bọc Băng Ngọc ở bên trong.
Cổ tay nàng kịch liệt run rẩy, đột nhiên gia tăng sức nặng, cuối cùng cắn răng nhấc lên, dùng hết khí lực toàn thân vung ra. Đám ngọn lửa tơ mềm lập lòe kia bay ra ngoài, gặp gió dài ra, bỗng biến thành tiểu hỏa long dài mấy trượng, song lại chi chít, số lượng không biết đếm bao nhiêu hết.
Đám Hóa Xà tựa hồ đối với những con tiểu hỏa long này cực kỳ đề phòng, vội vàng lui ra sau, mốn trốn về biển. Không đề phòng bị bọn chúng cuốn đến, bao lại những cái đầu tròn của Hóa Xà. Đám Hóa Xà đau đến khàn giọng thét chói tai, ở trong biển kịch liệt quay cuồng, quấy đến nước biển như nước nóng sôi ùng ục đã lâu.
Kỳ quái chính là, đám tiểu hỏa long kia không giống như Hỏa Long mới vừa rồi, gặp nước tắt ngúm. Cho dù ở trong nước biển, vẫn sáng quắc thiêu đốt, đốt đến nước biển xung quanh bốc lên sương mù, giống như trong nháy mắt dậy lên đại vụ.
Mắt thấy đầu của đám hóa xà kia đều đã bị đốt cháy, hiển nhiên không sống được, Toàn Cơ cũng là kiệt lực, được đám Hỏa Long đưa về trên bờ. Nằm tại nơi đó không thể nhúc nhích. Bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nàng giãy dụa đứng lên, hai mắt tỏa sáng, quay đầu hướng Đình Nô kêu lên: “Nhìn thấy không? Ta tiêu diệt bọn chúng rồi! Lần này thật sự là bị ta tiêu diệt rồi!”
Đình Nô mỉm cười, triệt kết giới, đẩy xe lăn tới, giơ tay đỡ lấy nàng, ôn nhu nói: “Làm rất tuyệt, nhưng ngươi về sau sẽ biết làm nhiều thứ còn tuyệt hơn.”
Liễu Ý Hoan cũng vui sướng chạy tới. Hai mắt tỏa sáng nhìn vào Băng Ngọc, muốn giơ tay cầm lại không dám, liên thanh nói : “Thật lợi hại! Tiểu Toàn Cơ. . . kiếm của ngươi. . . Thật sự tuyệt vời. . . Có thể cho ta nhìn chút không?”
Toàn Cơ thản nhiên cười. Đang muốn hào phóng đưa kiếm ra, chợt thấy trước mặt thanh ảnh chợt lóe. Một mực thờ ơ bàng quan – La trưởng lão đột nhiên xuất thủ, một phát bắt trụ ngực Liễu Ý Hoan, mang hắn thối lui mấy trượng. Trong miệng hắn không ngừng kêu to.
“Gϊếŧ người rồi! Cứu mạng a! Gϊếŧ người rồi!” Hắn kêu đến so với gϊếŧ heo còn thê thảm hơn.
La trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hung hăng vứt hắn xuống đất, một cước đạp giữa ngực hắn, lạnh lùng nói: “Hôm nay không gϊếŧ ngươi, mang ngươi đi Thưởng Phạt đường nhất nhất định tội! Tội trạng thành lập, lại để ngươi huyết tế lão cung chủ!”
Xương sườn của Liễu Ý Hoan bị y đạp đến kêu răng rắc. Kêu la thảm thiết, gấp đến độ tứ chi vung loạn, nhưng lại không chút nào hữu dụng. Toàn Cơ vội vàng muốn tiến lên tương trợ, lại bị Đình Nô một phen ngăn lại, thấp giọng nói: “Chớ động, nhìn hắn đi.”
La trưởng lão cười lạnh nói: “Thế nào, trước kia không phải vẫn luôn khoác lác mình là đệ nhất dũng sĩ Ly Trạch cung sao? Nhiều năm không gặp, cư nhiên đã biến thành phàm nhân tay trói gà không chặt? ! Ngươi cho là giả bộ đáng thương ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Liễu Ý Hoan bị y đạp đến đầu đầy mồ hôi lạnh. Sắc mặt trắng bệch, giống như thật sự sắp tắt thở đến nơi, nhưng khẩu khí đáng khinh của hắn thật sự rất vô sỉ, ha ha cười nói:
“Ai nha ai nha. . . Đó cũng không phải là nói ngoa. . . Lão La ngươi trong lòng cũng hiểu rõ, năm đó rốt cuộc là ai thua bởi ai. . . A!” Hắn lại kêu thảm một tiếng, thở hổn hển hồi lâu, mới lại nói:
“Hiện tại xem như ngươi tìm được cơ hội trả thù rồi. . . Ta biết ngươi sẽ ác chỉnh ta một phen. . . Ngươi tên khốn kiếp này, vẫn luôn có thù tất báo. . . Cũng là bởi vì độ lượng quá nhỏ, cho nên lão cung chủ chướng mắt ngươi, cho dù ngươi liều mạng luyện công cũng không thành. . . Hắc hắc. . . Cung chủ vẫn là truyền cấp tiểu bối cho ngươi. . . Ngươi hiện tại làm Đường chủ gì. . . Hồng bài của nhất đại đệ tử. . . Ngươi có mất mặt không. . .”
Tuy La trưởng lão đeo mặt nạ, nhìn không thấy sắc mặt y, nhưng người trong vòng mười trượng cũng có thể cảm giác được cái loại nộ khí ngút trời trên người y kia. Y điềm nhiên nói: “Ngươi cứ việc già mồm đi. Qua hôm nay, sau này cũng không còn cơ hội nói nữa đâu.”
Y xoay người như là muốn nhấc hắn lên, Liễu Ý Hoan đột nhiên cười nói: “Ngươi thật có thể làm gì ta? Chưa chắc đâu nha! Linh Thú nuôi lâu như vậy, đều bị tiểu nha đầu dễ như trở bàn tay gϊếŧ chết. . . Ta thấy ngươi so với trước kia càng ngày càng thụt lùi đó nha!”
Dứt lời hắn không biết từ chỗ nào đột nhiên lấy ra một thanh chủy thủ, cổ tay lật một cái, cực kỳ nhanh đâm về phía bắp chân của La trưởng lão. La trưởng lão phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy dựng lên, chân phải vừa mới hạ xuống đất, lại mượn lực vọt tới trước, cố gắng thừa dịp Liễu Ý Hoan còn chưa đứng dậy, bắt hắn lại. Ai ngờ tên đại thúc đáng khinh lung la lung lay này, động tác cư nhiên nhanh hơn y, loáng cái, đã tiếp được một cước của y, cổ tay lại lật cái nữa, bổ về phía đầu gối y.
La trưởng lão trong lòng cả kinh, vung một hư chiêu, trước thối lui, Liễu Ý Hoan như ảnh tùy hình, cái bóng xám thật giống như ở phía sau y, vô luận y trốn như thế nào, đánh ra làm sao, đều không có cách nào bắt được hắn.
Kỳ thật những năm gần đây, La trưởng lão mỗi ngày bạt mạng tu luyện, công lực thân thủ sớm đã không dưới Liễu Ý Hoan, nhưng dù sao bóng ma đã từng thảm bại bởi hắn vẫn còn. Thấy hắn lại sử ra một chiêu giống trước kia, mình đánh thế nào cũng không trúng hắn, không khỏi hơi hơi bối rối. Dùng lực kéo tay áo càn khôn, chỉ nghe “xoẹt xoẹt” vài tiếng, ám khí kịch độc y giấu trong tay áo bắn thẳng về phía sau cái bóng xám.
Liễu Ý Hoan nắm chủy thủ, tại trước người hoa một vòng, một trận đinh đinh đang đang vang lên, những ám khí kia đều bị hắn đỡ rơi xuống đất. La trưởng lão tư cơ mà động, đang muốn xoay người tấn công vào chỗ hở, không đề phòng trên cổ bỗng nhiên chợt lạnh, thanh chủy thủ kia đã đặt lên rồi.
Liễu Ý Hoan nắm chặt cánh tay y bẻ quặt ra phía sau, cười nói: “Lão La, nói ngươi thụt lùi ngươi còn không tin. Mấy năm nay ta một điểm cũng không tiến bộ, ngươi vẫn đánh không lại ta. Lão cung chủ nếu như biết được, đại khái giận ngươi hơn đi, ha?”
La trưởng lão cảm thấy trong lòng lạnh giá tuyệt vọng, bao nhiêu năm rồi, y cơ hồ mỗi đêm đều từ trong ác mộng thua dưới tay hắn tỉnh lại. Y liều mạng tu luyện, chỉ mong một tay kết liễu tên phản đồ này. Y cũng từng vô số lần nghĩ đến hai người thật sự động thủ, là tình huống như thế nào, mỗi một đường lui mỗi một chiêu thức y đều tinh tế nghiên cứu qua. Nhưng y thủy chung không tính đến, chân chính động thủ, chính mình vẫn là bại bởi kẻ xảo quyệt này.
Y bại, không phải bại bởi hắn. Mà là bại bởi tâm ma nhiều năm của mình.
Liễu Ý Hoan thấy y không nói lời nào, biết không tốt, chợt đưa tay siết chặt cằm y, cuối cùng là đã muộn một bước, máu tươi từ khóe môi y chảy xuống —— Y cư nhiên bắt chước nữ nhân cắn đầu lưỡi tự sát? ! Chẳng lẽ bại bởi hắn, khuất nhục lớn như vậy sao?
“Sư huynh à. . .” Liễu Ý Hoan thở dài một hơi, bỗng nhiên nghiêm trang sửa lời.
La trưởng lão vừa nghe xưng hô như thế, không khỏi cả người chấn động, trong đầu không tự chủ được hồi tưởng lại tình cảnh nô đùa luyện võ của mấy sư huynh đệ bọn hắn trước kia.
Liễu Ý Hoan là sư đệ nhỏ nhất, nhưng lại là thông minh nhất, cái dạng chiêu thức pháp thuật phức tạp gì, đến chỗ của hắn tối đa ba ngày liền xong. Các sư huynh đối với hắn vừa ao ước lại vừa đố kỵ. Hắn người này, trời sinh tính cách vô lại, lại háo sắc, năm đó quy củ của Ly Trạch cung còn chưa nhiều như bây giờ, hắn liền thường xuyên chuồn đi tìm nữ nhân. Lúc trở lại mang theo mùi son phấn đầy người, lão cung chủ suốt ngày mắng hắn, nhưng, đến cuối cùng vẫn là thương yêu hắn nhất.
Kỳ thật chính y đối với Liễu Ý Hoan cũng là không có hảo cảm gì, nhưng y không thích giống như các sư huynh nói xấu sau lưng, gây khó dễ cho hắn. Có một lần còn tại trước mặt sư phụ nói giúp hắn—— Y cũng không phải muốn giúp hắn, chỉ là nhìn không được vu oan hãm hại.
Kể từ lúc đó, tên vô lại xảo quyệt này liền quấn đến, vô luận làm chuyện gì đều muốn làm cùng y, thậm chí còn cố chấp kéo y đi tìm đám nữ nhân. . .
Nghĩ tới những chuyện này, y nhịn không được khí tụ trong ngực, lạnh lùng nói: “Ta không phải là sư huynh của loại người vô lại như ngươi! Ngươi khiến lão cung chủ sống sờ sờ tức chết, có mặt mũi nào gọi sư huynh nữa? !”
Đầu lưỡi của y bị cắn phá non nửa, lời nói mơ hồ không rõ, nhưng khí thế không giảm. Đệ tử Ly Trạch cung xung quanh vốn định tiến lên tương trợ, nhưng lại không dám, đành phải vây ở bên cạnh, yên lặng theo dõi kỳ biến.
Liễu Ý Hoan “Sách” một tiếng, thở dài: “Ta chỉ là không thích đám người cổ hủ các ngươi. Quy củ cổ hủ, nếu phải làm người, thì phải làm thật vui vẻ quang minh chính đại, nếu không ta làm người làm gì? Sư huynh ngươi trước kia cùng ta túy ngọa tửu lâu, chẳng phải cũng từng nói qua loại cuộc sống kia rất thống khoái sao?”
Thống khoái sao?
Đúng, khi đó cùng hắn phóng túng, tuy rằng vẫn luôn oán hận, nhưng y tại trong cuộc sống hồ nháo kia cư nhiên hưởng thụ qua khoái hoạt tự do chưa hề được thể nghiệm qua. Lý trí thủy chung vẫn đang nhắc nhở y, như vậy không đúng, không thể thế này, đây là vi phạm điều luật. Nhưng mỗi khi mạo phạm điều luật, cái loại vừa nguy hiểm vừa ân hận kia, tư vị lại thống khoái, khiến người ta mất hồn.
Y nghĩ đến cả đời đều có thể trôi qua như vậy, ai ngờ có một ngày, Liễu Ý Hoan đột nhiên bỏ đi, vô thanh vô tức rời khỏi Ly Trạch cung. Tuy rằng sau lại bị bắt trở về nhốt vào địa lao, nhưng hắn cũng khiến lão cung chủ kỳ vọng cao đối với hắn tức giận đến hộc máu, không quá mấy ngày liền chết.
Rốt cuộc đâu là đúng, đâu là sai, thật lòng mà nói, y tuyệt không biết. Nhưng, nếu phải làm người, thì nhất định phải có tín niệm, con đường này không đúng, sẽ khiến rất nhiều người thương tâm, như vậy liền lựa chọn một con đường khác, vẹn toàn đôi bên. Nhớ lại cái loại thống khoái kia, cũng chỉ xem như ảo mộng một hồi mà thôi.
La trưởng lão trầm mặc thật lâu, mới nói: “Ngươi chỉ đoái hoài đến thống khoái của bản thân mình, không biết loại thống khoái này hại bao nhiêu người! Trên đời này không có kẻ nào ích kỷ hơn so với ngươi!”
Liễu Ý Hoan nhíu mày nói : “Ta ích kỷ thế nào? Ta cũng là vì tốt cho Ly Trạch cung thôi! Theo Thiết luật nặng nề của các ngươi, dạy nên người sao? Ngươi không bằng hỏi một chút những đệ tử trẻ tuổi này, bọn chúng có mấy người đã gặp qua nữ nhân, gặp qua thế giới bên ngoài? Ngay cả những điều cơ bản nhất cũng không cho bọn hắn, rốt cuộc là ai ích kỷ? !”
La trưởng lão run giọng nói: “Ta không tranh luận với ngươi! Hôm nay bại trong tay ngươi, cũng là nhân duyên. Ngươi mau mau gϊếŧ ta đi!”
Liễu Ý Hoan “Cắt” một tiếng, nói : “Nói không lại ta, cũng chỉ biết dùng cái chết để bức bách. Ngươi và lão cung chủ đức tính y hệt nhau. Ta muốn sống vì bản thân mình, cũng không phải sống vì suy nghĩ của các ngươi. Mạng ngươi ở trong tay ta, ta muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, không muốn gϊếŧ thì không gϊếŧ, ngươi có thể bắt ta làm gì? Hắc hắc!”
Hắn đem chủy thủ gắt gao đặt trên yết hầu y, bỗng nhiên xoay người, đệ tử Ly Trạch cung xung quanh sợ hắn đả thương La trưởng lão, rối rít lui về phía sau.
Liễu Ý Hoan cất cao giọng nói: “Này! Nếu không phóng xuất Vũ tư phượng, ta thật sự muốn gϊếŧ y nha! Liễu Ý Hoan ta dù sao cũng là một phản đồ lòng lang dạ sói, đã tức chết một người, hiện giờ tiếp tục gϊếŧ một người nữa cũng không khác nhau đâu!”
Hắn rống xong, sau đại môn im ắng của Ly Trạch cung, không một chút tiếng động.
Liễu Ý Hoan cũng bất động, chỉ đứng ở nơi đó đợi, một mặt lại nói: “Các ngươi nếu cảm thấy một tiểu đệ tử so với trưởng lão còn quan trọng hơn, ta cũng không thể nói gì hơn. Con người của ta không có tính nhẫn nại đâu nha. Ta đếm đến năm, nếu không thả người, ta thật sự sẽ hạ đao a!”
Hắn tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe đại môn nặng nề của Ly Trạch cung “Két” một tiếng, chậm rãi được người mở ra.
Bên trong nối đuôi nhau tuôn ra vô số đệ tử, cuối cùng xuất hiện mười mấy nhân vật thủ lĩnh hông đeo chanh bài hoặc hồng bài. Hai người ở giữa không đeo mặt nạ, một người tuổi chừng bốn mươi, mắt sáng như sao, một thiếu niên anh tuấn, phong thần tuấn tú. Chính là đại cung chủ và Vũ Tư Phượng hai người.