(QUYỂN 2) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT - Chương 45: Phù Ngọc đảo ( tứ )
- Trang chủ
- Truyện tranh
- (QUYỂN 2) LƯU LY MỸ NHÂN SÁT
- Chương 45: Phù Ngọc đảo ( tứ )
Sau khi Đông Phương phu nhân đi rồi, lực chú ý của Toàn Cơ và Vũ Tư Phượng hoàn toàn tập trung vào trên người Âu Dương quản sự, một là muốn nhìn một chút kẻ khiến cho bực hảo nam nhi như Đông Phương Thanh Kỳ ở trên tình trường bị nhục nhã đến tột cùng là người như thế nào; hai là muốn biết gã có cái gì tốt, khiến cho một đại mỹ nhân chung tình như thế.
Âu Dương kia mặt không chút thay đổi, trước rót một chung rượu, thanh âm trầm thấp, cung kính nói: “Âu Dương kính hai vị thiếu hiệp một chén.”
Vũ Tư Phượng cười nói: “Đa tạ Âu Dương quản sự. . . Tiểu đệ mạo muội, vọng xưng một tiếng Âu Dương đại ca, đại ca trẻ tuổi như vậy, lại thân là một đại quản sự của đảo, thật khiến người ta kính nể.”
Hắn lấy câu đi dò hỏi, muốn xem gã có phản ứng gì, ai ngờ Âu Dương cả người lại giống như làm bằng đá tảng, ngắc ngứ như một khúc gỗ, chỉ liên tục nói không dám hổ thẹn, một bộ dáng người thành thật. Hai người bọn hắn trước kia chỉ nghĩ người này tướng mạo trung hậu, nhưng nhất định là ” thiệt xán liên hoa” (*), nên mới có thể chu toàn giữa hai người phu thê đảo chủ, không hề sơ hở. Hoá ra lại là nhìn lầm rồi.
(*)Thiệt xán liên hoa: hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn nói.
Đông Phương Thanh Kỳ vỗ vỗ vai Âu Dương, y đang muốn ngửa đầu uống rượu, bị ông vỗ như vậy, cái chén lắc lư một chút, lập tức bị sặc ho khan, vết sẹo trên mặt càng đỏ hơn.
“Ha ha ha, Âu Dương ơi Âu Dương, đừng câu nệ như vậy! Đường đường một nam tử hán, uống rượu sao có thể sặc? Đã bảo ngươi không có việc gì thì theo ta luyện công, ngươi chính là không chịu. . . Phải biết rằng. . . Cái gì đây nè, đúng rồi, bách vô nhất dụng thị thư sinh (*)! Không có việc gì vẫn là theo ta luyện kiếm đi!”
(*)Bách vô nhất dụng thị thư sinh: Trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh.
Âu Dương khó khăn lắm mới đem rượu bị sặc trong khí quản ho ra, một mặt lắc đầu, khàn khàn giọng nói : “Tạ lão gia yêu mến, Âu Dương không phải người luyện võ. . .”
Đông Phương Thanh Kỳ thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Ngươi ở trên đảo tận tâm tận lực làm việc cho ta, mấy ngày nữa liền muốn đi rồi, ta lại thứ tốt gì cũng không đưa cho ngươi. Âu Dương nha, phải biết rằng người ở bên ngoài đại đa số ỷ mạnh hiếp yếu, ngươi một kẻ thư sinh, tay trói gà không chặt, ta sao có thể yên tâm để ngươi đi.”
Đối diện hai người vừa nghe y muốn đi, không khỏi đều thay đổi thần sắc. Vũ Tư Phượng vội vàng hỏi: “Thế nào. Âu Dương quản sự muốn rời khỏi Phù Ngọc đảo sao?”
Âu Dương lúng ta lúng túng gật đầu, thấp giọng nói: “Gia huynh bệnh nặng, gia mẫu lại tuổi già, thật sự không yên lòng, chỉ có thể trở về nhà.”
Thì ra y là muốn đi! Khó trách Đông Phương phu nhân lại thương cảm như vậy. Chắc hẳn cũng là bởi vì nàng gần đây cảm xúc bất ổn, mới có thể để cho Đông Phương đảo chủ nhìn ra manh mối. Chỉ tiếc ông xem Âu Dương như thân sinh huynh đệ, ắt không hoài nghi đến trên người y, không công khiến cho những đệ tử kia gánh chịu oan trái.
Đông Phương Thanh Kỳ trầm giọng nói: “Bảo ngươi đón nương ngươi cùng đại ca ngươi lên đảo, ta cùng Thanh Dung tới chiếu cố, ngươi như thế nào không chịu! Hay là Phù Ngọc đảo đã nợ ngươi thứ gì nên mới vội vã rời đi như thế?”
Âu Dương vội vàng chắp tay tới eo, nói : “Lão gia chớ nên hiểu lầm! Chỉ vì phần mộ tổ tiên đều ở gia hương, sao lại tự tiện di dời được? Huống chi lá rụng về cội, gia mẫu cũng không nguyện rời khỏi cố hương. Phù Ngọc đảo mặc dù tốt, nhưng đường xá lại xa xôi, lão nhân gia chịu không được đường xa. . . Đã cô phụ hậu ái của lão gia, Âu Dương hổ thẹn.”
“Thôi. Đều tùy ngươi vậy!” Đông Phương Thanh Kỳ khoát tay áo, có chút mất hứng thú, thở dài nói: “Mấy năm nay ngươi giúp ta rất nhiều. Hai chữ lão gia không cần gọi nữa, gọi ta một tiếng đại ca đi.”
Âu Dương trong mắt đau đớn, yết hầu nghẹn ngào, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: “Đại ca . . . Đệ . . .”
Đông Phương Thanh Kỳ cầm bầu rượu, rót cho y một ly đầy, cười nói: ” Hà tất thương cảm, nam nhi chí tại bốn phương. Âu Dương, một chén này, đại ca chúc đệ đến ngày như diều gặp gió, hưởng lợi công danh!”
Hai người một ngụm uống cạn rượu trong chén, đều là sướng khoái tràn trề.
Tại lúc Đông Phương Thanh Kỳ gần như đã uống cạn một vò bách hoa thanh lộ tửu, Đông Phương phu nhân lại tới nữa. Chắc hẳn vẫn là không yên lòng, sang đây nhìn xem. Vừa thấy trượng phu mình say đến nằm sấp trên bàn đá, thần trí sớm đã mông lung, không khỏi cau mày nói: “Tại sao lại uống nhiều như vậy. . . Quá không yêu thân thể của chính mình!”
Đông Phương Thanh Kỳ mơ hồ nghe thấy thê tử đang nói chuyện, không khỏi ngẩng đầu ngây ngô ha ha cười, lẩm bẩm nói: “Thanh Dung. . . Thanh Dung nàng vẫn là quan tâm ta? Nàng . . .”
Đông Phương phu nhân thở dài một tiếng, quay đầu phân phó đệ tử ngoài đình : “Sư phụ các ngươi uống nhiều quá rồi, đưa người về phòng ngủ nghỉ ngơi đi, rồi bảo trù phòng làm chút canh giải rượu.”
Mấy người đệ tử kia vội vàng đáp ứng tiến tới nâng dậy, Đông Phương Thanh Kỳ tuy rằng say đến mơ mơ hồ hồ, đáy lòng suy cho cùng vẫn có một cây cung đang căng ra, hối hận ở trước mặt tiểu bối say rượu thất thố, liền ngoan ngoãn để các đệ tử dìu mình đi, một mặt quay đầu cười nói: “Tư Phượng, tiểu Toàn Cơ. . . Hôm nay tận hứng rồi. Lần tới cùng sư phụ phụ thân các con, lại uống ba mươi vò!”
Hai người bọn hắn đành phải miễn cưỡng đáp ứng, thấy trong đình chỉ còn lại Đông Phương phu nhân với Âu Dương quản sự, một người thẳng tiêu tiêu nhìn đối phương, một kẻ lại giả vờ làm như không phát hiện, hoàn toàn cúi đầu trạng thái tránh né thu thập bát đũa lưu lại.
“Vãn bối thất lễ, không thắng tửu lực, liền phải đi nghỉ ngơi rồi.”
Vũ Tư Phượng thấy lúc này bọn hắn lưu lại cũng là dư thừa, vội vàng rút lui, lôi kéo Toàn Cơ, hai người đều giả bộ một bộ dáng uống nhiều, lắc lư lảo đảo đi ra ngoài, chính mình trở về phòng.Âu Dương cúi đầu chậm rì rì thu thập ly chén, giống như căn bản không biết phía sau có một người đang nhìn mình chằm chằm.
Y vĩnh viễn là một bộ dáng hoàn toàn vô tội bất giác. Ngươi cấp, y không rõ; ngươi giận, y bất quá bất đắc dĩ nhìn ngươi; ngươi khóc, y cũng chỉ có thể không tiếng động an ủi ngươi. Y chính là một dòng nước không lạnh không nóng, ở thời điểm lạnh như băng cảm thấy ấm áp, ở thời điểm lửa nóng lại khiến người ta rét lạnh.
Ánh mắt Đông Phương phu nhân từ trên khuôn mặt trầm mặc vô biểu tình của y chậm rãi lướt qua, lướt xuống đến trên tay y thu thập ly chén. Tay y có chút bất ổn, thỉnh thoảng không cẩn thận sẽ làm rớt đũa.
“Ngươi. . .” Nàng thì thào mở miệng, kéo dài âm cuối, cũng không nói tiếp nữa.
Âu Dương trên tay khẽ run, đem ly chén đặt lên bàn, xoay người hành lễ, cung kính hỏi: “Phu nhân có gì phân phó?”
Nàng hơi hơi nhíu mi, cắn môi, có chút khó xử thấp giọng nói: “Thật muốn đi?”
Âu Dương lúng túng đáp: “Ta rời nhà đã mười năm, sớm nên trở về chiếu cố lão mẫu rồi.”
Nàng không tin, yên lặng nhìn y, hai tròng mắt so với ánh sao lóng lánh còn muốn sáng ngời hơn. “Lão mẫu gì. . . Ngươi chỗ nào có lão mẫu . . .” Thanh âm của nàng mềm nhẹ, gần như mê hoặc.
Loại sắc đẹp này của nàng tồn tại tựa như một tội ác, vừa khiến người ta trầm mê, lại vừa làm người ta sợ hãi. Âu Dương cúi đầu lui hai bước, “Không có máu huyết cha mẹ, làm sao có người. Phu nhân nói đùa rồi, ta tất nhiên cũng là có cha mẹ.”
Đông Phương phu nhân ai oán nhìn y, duỗi tay vén mái tóc dài như mây đen, thở dài: “Vẫn còn gạt ta. Ta đây hỏi ngươi, lão mẫu ngươi cùng ta. Ai quan trọng hơn? Ngươi muốn đi, ta sẽ chết.”Ngươi muốn đi, ta sẽ chết. Lời này nàng đã nói vô số lần, Âu Dương nay chỉ có cười khổ, lẩm bẩm nói: “Phu nhân chớ nên nói vậy. Ta. . .Gánh vác không nổi.”
“Ngươi có cái gì gánh vác không nổi ? Ngươi tên lường gạt này.”
Hai cánh tay mềm mại quấn lên cổ y, nhuyễn ngọc ôn hương dựa sát vào, đủ để khiến sắt thép luyện thành Nhiễu chỉ nhu (*).
(*)Nhiễu chỉ nhu: là tên một loại kiếm vô cùng mềm dẻo, dẻo tới nỗi có thể quấn quanh ngón tay.
Âu Dương cả người như cứng đờ, thất thần nhìn vào phương xa không biết tên, tựa như tuyệt thế giai nhân trong lòng chỉ là một khúc gỗ. Nàng dán vào lỗ tai, nói rất nhiều lời nỉ non vô nghĩa, lại khiến cho người ta ý loạn tình mê.
Y sợ run sau một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải nhẹ nhàng đẩy nàng ra, cúi đầu nói: “Phu nhân. . .Xin tự trọng. Đảo chủ là một nam tử vĩ đại ngàn năm khó gặp, người chớ nên vì nhất thời tham hoan, phụ chân tình.”
Nàng lại không buồn bực, cười khanh khách, “Ta cứ không cần nam tử vĩ đại kia. Ta cứ muốn ngươi.”
Âu Dương sớm đã quen nàng nói chuyện ngả ngớn hương diễm như vậy, cũng không đáp lại nàng, đem ly chén trên bàn đá thu thập xong, bưng lên bước ra khỏi bát giác đình. Đi đến một nửa, lại nghe nàng ở phía sau cười nói: “Ngươi đi cũng vô dụng, ta cứ muốn đi theo ngươi. Ngươi đi đâu ta liền đi chỗ đó, ngươi rời khỏi Phù Ngọc đảo, ta cũng rời khỏi Phù Ngọc đảo.”
Hắn ngừng một chút, nhẹ giọng nói: “Phu nhân đừng ham chơi nữa, chớ quên các đệ tử vô tội bị đảo chủ đuổi đi kia. Bọn họ bây giờ vẫn còn không biết lý do chính mình bị đuổi đi kìa.”
Tuyệt thế giai nhân trong đình không có một chút tâm can, khẽ khàng cười một tiếng, nói : “Bọn chúng vì ta mà bị đuổi đi, cũng là vinh hạnh của bọn chúng đi.”
Âu Dương không nói gì thêm, bước nhanh rời khỏi bát giác đình. Đi đến thật xa, lại nghe có người đang xướng ca, âm thanh thê lương, rung động đến tâm can. Tiếng gió thổi qua, y mơ hồ chỉ nghe thấy đại loại như “Quân tử” ” Tâm sáng như ngọc, vàng mười như thân.” (*) cổ tay nhịn không được lại run lên, ly chén thiếu chút nữa liền muốn bể nát trên đất.
(*): Lại là câu thơ trích trong Khúc quanh sông Kỳ 3
Sông Kỳ bờ nọ cong congKìa trông trúc mọc um tùm xanh tươiThanh cao quân tử một ngườiTâm sáng như ngọc, vàng mười như thânKhoan thai, hào hiệp, ân cầnVui vẻ dễ gần, thù oán chẳng gây
Mấy ngày tiếp theo, bởi vì Đông Phương Thanh Kỳ vội vàng chuẩn bị cho việc trâm hoa đại hội, Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng cũng không muốn quấy rầy ông, liền dứt khoát tự mình ở trên đảo tìm thú vui, mỗi ngày đều hứng thú với việc thăm dò những nơi cùng cảnh sắc chưa đi qua, ngược lại cũng đã ở trên đảo tìm được rất nhiều cảnh đẹp như thi như họa, ngày ngày trôi qua rất khoái hoạt.
Duy nhất khiến cho bọn hắn lo lắng chính là những đệ tử còn ở tại Phù Ngọc trấn chờ tin tức kia. Xét thấy việc này không phải loại chuyện hàng yêu trừ ma quang minh chánh đại, liên quan đến chuyện nhà người ta, huống hồ bọn hắn lại là tiểu bối, mấy ngày nay đều tìm không được cơ hội có thể mở miệng.
Cũng may công việc chuẩn bị cho trâm hoa đại hội tương đối nhiều, nơi diễn võ trường phía Đông phải trọng tân sửa chữa, Đông Phương Thanh Kỳ mỗi ngày đều bận rộn xoay quanh ở nơi đó, cũng tạm thời cùng các đệ tử bình an vô sự, không xuất hiện cái chuyện đuổi người gì đó nữa.Ngày hôm đó, Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng lại dậy thật sớm, trước đến trên núi phía Bắc đi dạo một vòng, đói bụng liền tùy tiện ăn chút quả dại, khát uống chút nước suối, dọc đường liền không dừng chân, rất nhanh đã leo lên đến đỉnh núi.
Dưới chân núi xanh ngắt um tùm, một mảnh thanh thúy, mà phía ngoài thanh thúy, lại là màu lam như bảo thạch vô biên vô hạn bao bọc lấy, chính là biển rộng. Nơi này là nơi cao nhất Phù Ngọc đảo, bốn phía không có bất kỳ vật che chắn nào, gió từ bốn phương tám hướng thổi đến, quất lên người lên mặt, tay áo bay lên, có một loại cảm giác như bay trên không trung.
“Tư Phượng, biển khơi ở Ly Trạch cung có phải cũng đẹp như thế này hay không?” Toàn Cơ đứng ở điểm cao nhất —- tại một khối đá nhỏ trên một tảng đá lớn nhô cao, nơi đó hơi có chút không vững chắc, khối đá lắc lắc lư lư, tùy thời sẽ trượt xuống vực sâu phía dưới. Nhưng nàng ấy vậy mà đứng được cực ổn, không lắc không lư.
Vũ Tư Phượng biết công phu khinh thân của nàng lợi hại, cũng không lo lắng, chỉ cười nói: “Biển ở Ly Trạch cung càng mênh mông hơn, chẳng qua nơi đó một năm phần lớn thời gian đều là trời âm u, cho nên biển là màu xám, rất ít thấy được màu xanh thẳm xinh đẹp như thế này.”
“Vậy lần sau muội có thể đến đó xem không?” Toàn Cơ thuận miệng vừa nói, nói xong đột nhiên liền hối hận. Nàng nhớ tới quy củ Ly Trạch cung, hình như là bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể đi vào, hơn nữa đệ tử cũng không thể tùy tiện cùng nữ nhân tiếp xúc, lại càng không cần phải nói đến chuyện kết hôn.
“Ách, huynh cứ coi như muội chưa hỏi là được.” Nàng đánh trống lảng.
Vũ Tư Phượng lại hơi hơi nhếch khóe môi lên, nói : “Muội nếu muốn xem, huynh nhưng có thể dẫn muội đi.”
Toàn Cơ sửng sốt một chút, rốt cuộc kịp phản ứng hắn đáp ứng dẫn nàng đi xem Ly Trạch cung, không khỏi vỗ tay vui vẻ nói: “Thật sự có thể đi? Vậy trước kia huynh sao lại nói không thể đi!”Hắn không đáp, chỉ nói : “Nơi đó không có cảnh sắc gì sáng lạn, chỉ sợ sẽ khiến muội thất vọng.””Kỳ thật không nói tới cái gì thất hay hi vọng.” Toàn Cơ đứng đến mệt, từ trên khối đá nhẹ nhàng xoay người nhảy xuống, dừng ở bên cạnh hắn, cùng hắn ngắm nhìn biển rộng mênh mông bao la bên dưới, “Chỉ là muốn nhìn một chút nơi Tư Phượng lớn lên là cái dạng gì.”
Vũ Tư Phượng giật mình một cái, cuối cùng sờ sờ mũi, lẩm bẩm nói: “Nơi huynh lớn lên . . . muội rốt cuộc không đi được.”
“Vì sao?” Toàn Cơ thính tai, nghe thấy hắn thì thào tự nói, nhanh chóng hỏi rõ.
Hắn nghĩ nghĩ, cười nói: “Bởi vì nơi đó tuyệt đối không cho ngoại nhân đi vào. Ừm, nhất là. . .”
Hắn cao thấp nhìn nhìn Toàn Cơ, “Nhất là tiểu cô nương như muội vậy, tuyệt đối không vào được.”
Ly Trạch cung thực sự có một đống giới luật hiếm lạ cổ quái, chừng như mới nghe lần đầu. Nàng lười hỏi lại, giang hai tay ra, nhìn dây lụa trên tay áo bồng bềnh phất phới xoay tới xoay lui, bộ dạng xem rất vui, chọc nàng khe khẽ cười.
“Kỳ thật thiên hạ có chỗ nào là không thể đi chứ?” Nàng nói, “Chỉ cần nó tồn tại, liền đều có thể đi. Rất nhiều người đều thích vì bản thân mình mà phân chia một địa bàn, người khác không tiến vào được, y cũng không ra ngoài. Muội trước kia cũng là như vậy. Bất quá bây giờ cảm thấy cũng không có gì ghê gớm lắm. Nếu ngươi cứ khư khứ giữ lấy mảnh đất kia, ngươi cũng chỉ có chút tự do như vậy. Nhưng nếu trong lòng ngươi chứa toàn bộ thiên địa, vậy ngươi chính là kẻ tự do nhất, huynh nói có phải không, Tư Phượng?”
Vũ Tư Phượng lông mày nhướng lên, tặng cho nàng một vẻ mặt tán dương, rất ư khâm phục, “Lời này là muội tự nghĩ ra sao?” Hắn cảm thấy rất không có khả năng, Toàn Cơ cũng không phải là loại người nguyện ý cân nhắc cái gì đạo lý chân lý nhân sinh.
Quả nhiên nàng cười hắc hắc, nói : “Là sư phụ nói, muội lấy ra khoe khoang chút thôi.”
Vũ Tư Phượng duỗi lưng một cái, nhìn nhìn sắc trời, nói : “Không còn sớm. Chúng ta đi thôi.””Đi nơi nào?”
“Đông Phương đảo chủ gần đây rất bận rộn, chúng ta chớ nên chuyện gì cũng đều làm phiền ông. Cơm trưa đi Phù Ngọc trấn ăn được không? Ở đó vẫn còn có rất nhiều món ngon muội chưa nếm qua đâu.”
Nhắc đến ăn, Toàn Cơ tất nhiên là giơ hai tay hai chân tán thành, bất quá. . . “Phải nói sao với những đệ tử Phù Ngọc đảo kia đây?” Bọn hắn đã đáp ứng cầu tình rồi, kết quả nhiều ngày như vậy cũng chưa có thời cơ tốt để mở miệng.
Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu: “Không vội. Để bọn họ chờ đi, dù sao trước khi rời khỏi Phù Ngọc đảo, nhất định sẽ làm tốt việc này.”