[QUYỂN 2] BẠN GÁI CŨ HẮC HOÁ HẰNG NGÀY - Chương 141: Vợ và chị vợ (9)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [QUYỂN 2] BẠN GÁI CŨ HẮC HOÁ HẰNG NGÀY
- Chương 141: Vợ và chị vợ (9)
Đêm khuya vắng lặng không người, một chiếc xe hơi màu đen chạy vèo qua hàng cây xanh um, cuối cùng dừng lại ở một góc đường tăm tối.
Lâm Lang tháo xuống dây an toàn, nghiêng người đẩy cửa xe, nhưng không mở được.
Cô quay đầu khó hiểu nhìn người đàn ông trên ghế lái.
Bóng người cao lớn kia im lặng một lúc, bỗng nghiêng người hướng về phía cô.
Lâm Lang lùi ra sau, thẳng đến khi phần lưng chống lấy cửa kính xe, không thể lùi được nữa.
Hoa tai hình bướm bằng vàng bên tai cô khẽ rung, như đốm lửa nhỏ trong bóng đêm, cháy rực ánh vào mắt hắn, chớp mắt đám lửa đã lan khắp đồng cỏ.
Lâm Duy Tĩnh nhìn đến mê muội.
Áo khoác gió màu xám bạc của người đàn ông đã cởi, sơ mi trắng hiếm khi tháo ra vài cúc áo, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp gợi cảm. Xưa nay bác sĩ Lâm mắc chứng cưỡng chế, bất kể đồ thường ở nhà hay trang phục chính thức đều phải được mặc chỉnh tề, không được để xuất hiện một nếp gấp nào.
Nhưng hắn phát hiện sau khi quần áo bị cô làm loạn, lòng hắn vậy mà xuất hiện một cảm giác thoả mãn kì dị, không muốn khôi phục nguyên trạng nhanh như thế.
Hôm nay cà vạt của hắn lại có tác dụng lớn, hơn nữa đã nhăn nhúm không còn xài được.
Cô lại làm hỏng một cái cà vạt hắn thích.
Có điều dáng vẻ giãy giụa bên trong giáo đường của cô thật đúng là xinh đẹp, khiến hắn hận không thể ngay lập tức cất giữ nó đi, không cho người khác nhìn thấy.
Ánh mắt người đàn ông tối tăm.
“Chị, tôi hôn chị được không?”
Lâm Duy Tĩnh lịch sự dò hỏi, như một vị thân sĩ nước Anh nho nhã lễ độ.
Lâm Lang: “…”
Sao cô không biết hắn đã trở nên lễ phép như vậy?
Trước đó người này năm lần bảy lượt cưỡng hôn, có thấy lần nào hắn trưng cầu ý kiến của cô đâu chứ!
“Không thể.” Lâm Lang nói.
Lâm Duy Tĩnh mỉm cười cúi đầu, làm như không nghe thấy.
Hắn chỉ hỏi vậy thôi, còn cô có đồng ý hay không cũng không quan trọng.
Bác sĩ Lâm cho rằng, dưa hái xanh, chỉ cần mình thích, ăn vào cũng sẽ cảm nhận được vị ngọt khác thường.
Cô gái âm thầm trợn mắt, cô biết ngay đối phương chỉ biết giả vờ bề ngoài mà thôi.
Lâm Lang dùng lòng bàn tay nhanh chóng chặn lại bờ môi của hắn.
“Đừng càn bậy.”
Cô nói nhỏ, “Lỡ bị thấy thì sao bây giờ?”
Lâm Duy Tĩnh hôn tay cô, mơ hồ nói, “Vậy nếu không ai thấy, chị sẽ đồng ý à?”
Lần này cô không nói gì, chỉ là ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn hắn.
Siết chặt quá cũng không tốt.
Lâm Duy Tĩnh không cưỡng cầu nữa, một tay ôm cô sát vào lòng.
Nhanh một chút, nhanh một chút yêu anh đi.
“Tôi chờ chị.”
Hắn cực kì dịu dàng dùng trán mình chạm nhẹ vào trán cô, để đó một lát mới từ từ thả Lâm Lang ra.
Cuối cùng Lâm Lang cũng có thể thoát được hắn.
Cô vừa xuống xe, quanh thân chợt chuyển lạnh, gió đêm thổi xuyên qua tóc, dùng cánh môi lạnh buốt của nó hôn lên sau cổ và sau lưng cô.
Bóng cây hai bên bắt đầu lắc lư nhảy múa, ánh trăng phủ lên con đường tô lên một màu ánh kim.
Giày cao gót xinh đẹp màu đỏ của cô là màu sắc sặc sỡ duy nhất trong đêm tối.
Lâm Lang không hề quay đầu, cầm túi xách tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi thấy cô đi vào biệt thự, Lâm Duy Tĩnh lại ngừng một lúc mới lái xe rời đi.
–
Lâm Lang đứng trước cửa.
‘Răng rắc’ một tiếng, chìa khoá vặn ra ổ khoá.
Chỗ huyền quan, Lâm Lang khom lưng cởi ra giày cao gót, giơ tay bỏ vào tủ giày. Cô vô tình thoáng nhìn, một đôi giày da màu nâu nhạt dành cho nam cũng được đặt bên trong.
Nam chủ nhân đã trở lại.
Chậc, chuyện này lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn rồi.
Đối mặt với người vợ đến khuya mới về, người chồng sẽ có phản ứng gì đây?
Lâm Lang đóng tủ giày lại.
Phòng khách lầu một chỉ còn bật lờ mờ vài cái đèn tường thủy tinh, làm sofa, bàn trà và ghế dựa kế bên bao phủ một tầng sắc thái nhu hoà, yên tĩnh. Thiếu nữ xinh xắn trong tranh sơn dầu đang nâng một bó hoa cúc vàng tươi, mỉm cười rạng rỡ nhìn chăm chú vào bóng đêm nặng nề này.
Tầm mắt Lâm Lang nhìn vào bên kia.
Trên sofa hai người ngồi màu vàng nhạt, người đàn ông nằm nghiêng, hai chân bắt tréo, một tay gối đầu, tóc đen buông xuống che khuất gương mặt, tư thái thanh thản lại lười biếng.
Lâm Lang nghe được tiếng hít thở đều đều của đối phương.
Cậu ta ngủ rồi.
Hai chân Lâm Lang giẫm lên tấm thảm lông mềm mại, định đi vòng ra sau sofa. Cơ thể cô uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như một chú mèo con linh hoạt, không hề nghe được tiếng bước chân.
Ánh đèn phản chiếu bóng dáng mảnh mai của cô gái.
Theo bước chân của cô, bóng đen từ bên chân người đàn ông một đường lướt ngang qua mặt cậu ta.
Cầu thang ở ngay trước mắt.
Lâm Lang vừa định nhấc chân, phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Đã trễ thế này, chị đi đâu?”
Bóng đen vốn dĩ nằm trên sofa không biết đã ngồi dậy từ lúc nào.
Người đàn ông quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Lang, vẻ mặt vô cảm.
Giống như một con ác điểu chọn người ăn tươi.
Ai nha, hoá ra là giả vờ ngủ.
Lâm Lang chậc một tiếng trong bụng, ngoài mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc, “Không phải đã nói rồi sao? Tôi đi xem nhạc kịch, sau đó đến giáo đường gần đó ngồi một lát, bất tri bất giác đã đến giờ này.”
Sau đó cô vô cùng tự nhiên mà nói, “Vừa nãy thấy cậu ngủ ngon quá nên không muốn đánh thức cậu, tôi còn định đi lên lầu lấy một cái chăn xuống đây này.”
Lâm Lang vuốt một lọn tóc mai bên tai, mỉm cười dịu dàng nhã nhặn với cậu ta.
So bì kĩ năng diễn xuất, trước giờ cô chưa từng chào thua.
Từ Thiếu Kiệt ngủ đến tứ chi cứng đờ, loạng choạng đứng lên.
Một tay cậu trườn sợi tóc trước trán, tùy ý vuốt ngược ra sau, từng sợi tóc đen theo khe hở ngón tay trượt xuống, nhưng đôi mắt vẫn cứ nhìn Lâm Lang chằm chằm không bỏ, sâu thẳm, làm người khác không thể hiểu ra.
Rất nguy hiểm.
Lâm Lang đọc hiểu hàm nghĩa trong mắt cậu.
Cậu bỗng dưng bước đến chỗ Lâm Lang.
Lâm Lang muốn trốn, nhưng đã bị cậu kéo mạnh vào lòng.
“Chị à, kẻ dối trá sẽ bị ma quỷ cắn đứt cổ mà chết đó.”
Giọng nói càng thêm dịu dàng của Từ Thiếu Kiệt làm người ta sởn tóc gáy.
“Chị biết quá trình đó trông ra sao không? Ma quỷ sẽ đâm hai chiếc răng nhọn của mình vào trong cổ chị, chỉ nghe một tiếng ‘phập’, máu tuôn ra chảy xuôi xuống cổ, chị thét chói tai, khó nén run rẩy, ma quỷ lại càng thêm phấn khích, tham lam khát uống hút hết máu trong cơ thể chị ra, đến khi không còn giọt máu nào, chị sẽ biến thành một cái xác khô…”
Cửa sổ bên cầu thang nhỏ hẹp cho phép ánh trăng thanh lãnh tiến vào, nửa gương mặt của cậu ẩn giấu dưới bóng đêm, tựa như bóng ma, cánh môi đỏ tươi mà bắt mắt.
Lâm Lang chỉ cảm thấy cổ đau nhói.
Nam chủ đại nhân gừ một tiếng cắn lấy cổ cô, sau khi liếʍ ɭáρ, đắc ý dạt dào mà nói, “Thấy sao, kỹ năng diễn xuất của ông xã chị đâu kém gì chị đúng không?”
Lâm Lang chỉ muốn nói hôm nay cậu uống thuốc chưa mà thôi.
Từ Thiếu Kiệt như thể nghĩ tới gì đó, nắm hai vai cô, ngửi người cô liên hồi.
Lâm Lang: “…”
Nam chủ đại nhân cậu cầm tinh con chó à?
“Thiếu Kiệt, cậu làm gì đó?”
Lâm Lang có chút cạn lời vỗ vỗ trán, tại sao phong cách của nam chủ đại nhân lại thay đổi thế này?
Cô đi nhầm phim trường hay lấy sai kịch bản?
“Ngửi xem trên người chị có mùi của đám chó hoang khác không.” Từ Thiếu Kiệt ngẩng đầu trả lời cô một câu, lại vô cùng nghiêm túc trở lại công việc ‘kiểm tra’ của mình.
Lâm Lang muốn bật cười, nếu bác sĩ Lâm nghe được những lời này của cậu, chắc chắn sẽ tại chỗ bâu vào biện luận với cậu ta.
“Vậy cậu là giống chó gì?” Lâm Lang hỏi.
Cô vốn chỉ muốn chọc cậu ta chơi, không ngờ tên nhóc này còn rất chân thành trả lời cô, “Schnauzer đang động dục.”
(Còn gọi là chó sục Đức)
Lâm Lang: “…”
“Chủ nhân, một nháy với em chứ?”
Cậu ta lúc lắc đuôi to, mặt đầy nước dãi.
Lâm Lang còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng đồng hồ thiên sứ treo trên tường phòng khách điểm mười hai giờ.
“Phanh ——”
Một đợt pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tung, khắc lên mặt cô vài đốm sáng mờ mê ly.
“Chủ nhân của em, sinh nhật vui vẻ.”
Từ Thiếu Kiệt nở nụ cười cực kì xán lạn, như làm ảo thuật từ phía sau móc ra một cái bánh kem nhỏ, dùng bật lửa đốt một ngọn nến màu đỏ trên đó.
“Bánh kem do cậu làm?” Lâm Lang ghét bỏ nói, “Xấu hoắc vậy.”
Từ Thiếu Kiệt mặt không đổi sắc, “Bởi vì lúc làm bánh kem đều nghĩ về chị, lòng rối loạn cả lên, sao còn có thể tập trung cho được?”
Lâm Lang nhướng mày, lời yêu này nói ra cũng trơn tru phết đấy.
“Ok, nến cháy rồi, chị ước gì đi.”
Lâm Lang nhắm mắt lại, lại lần nữa mở ra.
Cô hé miệng thổi tắt ngọn nến.
Từ Thiếu Kiệt múc một muỗng kem đặt bên miệng cô.
“Phụt ——”
Lâm Lang cắn một miếng, tức khắc phun hết lên mặt cậu.
Lần đầu tiên cô ăn một cái bánh kem quái dị đến thế.
Nam chủ đang muốn chỉnh chết cô đó sao?
Sau đó Lâm Lang không hề cho cậu ta sắc mặt tốt nào nữa.
Từ Thiếu Kiệt có hơi buồn bực, cậu ta sáng tạo ra một cái bánh kem vị siêu cay, đó là hơn người, sao chị ấy lại không thưởng thức được nó?
Cậu ta ôm vô tận mất mát đi tắm rửa, thuận tiện gội sạch đầu tóc dính kem.
Lọn tóc còn nhỏ nước, Từ Thiếu Kiệt đã ngồi bên mép giường, dựa sát vào cô, “Chị đang xem gì đó?”
Lâm Lang bất đắc dĩ đẩy mặt cậu ra, “Đi sấy tóc trước đi.”
“Em muốn chủ nhân sấy giúp em.” Cậu dùng sức là nũng.
Lâm Lang bị cậu đeo bám không còn cách nào, đành phải cầm máy sấy lại, để cậu ngồi ngay ngắn bên mép giường, bản thân lại đứng lên sấy tóc cho cậu.
“Chị ơi, tụi mình chơi nối từ đi.” Từ Thiếu Kiệt thưởng thức tóc dài xoã ngang hông của cô.
Lâm Lang ậm ừ lên tiếng.
“Vậy chị nói trước đi.” Cậu ngẩng mặt nói, khăn lông trắng mềm mại to rộng quấn sau cổ cậu ta, làm gương mặt cậu nhỏ càng thêm nhỏ. Đôi tròng mắt đen mượt mà lại trong trẻo kia nhìn cô chăm chú, bởi vì vừa tắm nên còn dính lên một lớp hơi nước mỏng manh, xinh xắn đáng yêu hơn cả Chihuahua.
Lâm Lang cố nén ý định véo gương mặt nhỏ của cậu, thuận miệng liền nói, “Đầu tóc.” [头发 – tóufa – ĐẦU PHÁT]
Đối phương tức tốc đáp lại, “Động dục.” [发情 – fāqíng – PHÁT TÌNH]
Lâm Lang trừng cậu ta một cái, cái đồ lúc nào cũng tiết được hormone.
“Tình sâu.” [情深 – qíngshēn – TÌNH THÂM]
“Đi sâu vào / Sâu sắc.” [深入 – shēnrù – THÂM NHẬP]
“Cửa vào / Vào miệng.” [入口 – rùkŏu – NHẬP KHẨU]
Trưng một khuôn mặt búp bê tinh xảo, cậu ta đúng lí hợp tình nói ra một từ vô cùng hạ lưu.
[Từ gì đó hạ lưu mà bắt đầu bằng 口… – KHẨU… ấy mọi người].
Lâm Lang lập tức cho một cái tát bay qua, “Từ Thiếu Kiệt, cậu bình thường chút cho tôi.”
Cậu xoa xoa cái đầu bị đánh, dẩu môi đỏ, “Vậy tới lượt em trước?”
Lâm Lang liếc nhìn cậu, không nói gì.
“Khăn trải giường.” [床单 – chuángdān – SÀNG ĐAN]
Cô suy nghĩ, “Đơn độc.” [单独 – dāndú – ĐAN ĐỘC]
“Một mình.” [独自 – dúzì – ĐỘC TỰ]
“Bản thân.” [自我 – zìwŏ – TỰ NGÃ]
Cậu cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, “Em yêu chị.” [我爱你 – wŏ ài nĭ – NGÃ ÁI NỄ]
Cậu trai này chẳng những vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả giọng nói cũng cực kì mềm mại, như thể được rắc lên một lớp đường cát mịn, chỉ cần nghe thôi đã tan chảy trái tim.
Ngón tay Lâm Lang khảy đuôi tóc của cậu, dùng máy sấy thổi vào, không hề bị ảnh hưởng bởi câu nói kia.
“Xin chào.” 你好 – nĭhăo – NỄ HẢO]
“Siêu yêu chị.” [好爱你 – hăo ài nĭ – HẢO ÁI NỄ]
“Cậu đi chết đi.” [你去死 – nĭ qù sĭ – NỄ KHỨ TỬ]
“Chết rồi cũng muốn yêu.” [死了也要爱 – sĭle yě yào ài – TỬ LIỄU DÃ YẾU ÁI]
“Cậu chơi đủ chưa?”
“Ngày nào cũng yêu chị.”
“Cậu ngậm miệng được không?”
“Được, chỉ cần chị hôn em một cái.”
Lâm Lang không quá muốn để ý cậu ta nữa.
Sau khi sấy khô tóc cho cậu ta, Lâm Lang trực tiếp nằm xuống ngủ, Từ Thiếu Kiệt lại xử lí một số công việc, xong rồi mới xốc chăn chui vào, đem người cậu thích nhất ôm chặt trong lòng, cảm thấy mỹ mãn.
Cậu theo thói quen nắm lấy tay cô đặt lên môi khẽ hôn.
Nhưng mà ——
Chiếc nhẫn trên ngón áp út cậu tự tay đeo lên cho cô giờ không thấy đâu nữa.