QUỶ NHA - Chương 27: Kéo Vương Gia xuống nước
Mai Tâm Nhi ủy khuất nói: “Tại sao huynh không nói lão sắc quỷ kia chiếm tiện nghi của ta?”
Lưu Hàng Nhái nghe mà như não úng nước không hiểu gì, nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, chính là hành động thất bại. Lưu Hàng Nhái đảo mắt: “Sao mà nghe mơ hồ thế này? Cô nói Lão Sắc Quỷ là nói ai vậy? Theo ta được biết Thế tử Ngụy Vương còn rất trẻ mà!”
“Là Ngụy Vương!” Tạ Bán Quỷ tức giận: “Thật mẹ nó không hiểu những thứ vương công quý tộc này, làm gì không được, mắc mớ gì lại đi hóa trang thành con mình đi chơi gái…”
Lưu Hàng Nhái vã mồ hôi lạnh: “Các ngươi hạ thủ với Ngụy Vương? Còn làm đối phương bị thương?”
Tạ Bán Quỷ nhỏ giọng nói: “Không bị thương nặng lắm, chỉ là phía sau đầu u lên một cái bánh bao lớn. Miệng cũng bị đạp sưng lên, hạ bộ bị đá một cái, đoán chừng không có vấn đề gì lớn.”
“Trời ạ!” môi Lưu Hàng Nhái xanh mét, sắc mặt trắng bệch, cả người run lên, thiếu chút nữa ngất đi.
“Mau mau… Thuận khí… Ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng…” Tạ Bán Quỷ vui vẻ gào to nhưng một chút ý tứ ra tay cứu người cũng không có.
Lưu Hàng Nhái vừa tỉnh lại lập tức nổi giận nói: “Các ngươi ngu ngốc quá đi! Còn có thể làm gì được hả? Ngay cả Vương Gia cũng dám đánh, có phải các người không muốn sống nữa hay không?”
Tạ Bán Quỷ lại không nghĩ như vậy, nói: “Chúng ta đây không phải đã trở về rồi sao?”
“Trở về có tác dụng cái rắm?” Lưu Hàng Nhái nhảy dựng lên: “Đó là hộ vệ Tôn Thiên Hổ của Ngụy Vương cố ý tha các ngươi đi! Ngươi cho rằng với thân thủ của Tôn Thiên Hổ, chỉ bằng mấy kẻ Tiên Thiên gà mờ các ngươi mà có thể chạy trốn trót lọt sao? Tôn Thiên Hổ hiện tại chỉ sợ đã mang theo binh mã bao vây nơi này rồi.”
“Không đến mức đó chứ!” Tạ Bán Quỷ hiển nhiên đối với thân thủ của mình rất có lòng tin.
Lưu Hàng Nhái tức giận hổn hển nói: “Không đến mức cái rắm? Tôn Thiên Hổ là cao thủ Địa Sát cảnh chân chính, ngươi cho rằng hắn làm sao mà không biết hả?”
“Cao thủ Địa Sát cảnh?” Một nhóm người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, duy chỉ có Mai Tâm Nhi nhỏ giọng hỏi: “Có thể hỏi một chút Địa Sát cảnh là cảnh giới gì hay không!”
“Ông trời của ta ơi! Cô có còn là người giang hồ nữa hay không?” Lão Tiền vỗ cái ót nói: “Cô hãy nghĩ Võ Giả cũng giống như thuật sĩ, cũng có phân chia đẳng cấp. Ở Đại Minh võ giả có thể làm quan, thuật sĩ lại không thể, cho nên dùng đẳng cấp võ giả phân chia càng thêm tường tận. Võ giả từ Tiên Thiên trở lên, chia làm năm cảnh giới, đó là: Phá Phàm, Địa Sát, Thiên Cương, Khuy Hư, Phá Hư. Đến được Phá Hư sẽ được xưng là Vũ Tiên, được hưởng tiên đạo! Ngươi nói Địa Sát là cảnh giới gì.”
Mai Tâm Nhi sợ tới mức che lại cái miệng nhỏ: “Trời ạ! Vậy không phải là hắn có thể đè chết chúng ta chỉ bằng một đầu ngón tay?””
Lưu Hàng Nhái tức giận: “Hắn chưa có đè chết các ngươi, chính là muốn bắt đồng đảng…”
Quả nhiên, chưa đầy một lát, ngoài phòng bỗng nhiên có tiếng chân như sấm, rất nhiều kỵ binh như thủy triều tuôn ra đường cái, bằng nhĩ lực của mấy người, thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng leo trèo gần đó truyền đến, đây là có người đang bám lấy mái nhà.
“Không xong!” Lưu Hàng Nhái đẩy ra một cơ quan giống như kính tiềm vọng nhìn ra ngoài, trên đường cái ngoài đường sớm đã không có một bóng người, phía trên hơn mười gian nhà có khoảng hơn một ngàn đại hán vạm vỡ mặc quân phục Đại Minh, bất luận là con đường, nóc nhà, tường thành đều có quân sĩ canh gác, tạo thành một vòng tròn người bất quy tắc, vây quanh tiệm tạp hóa ở giữa vòng tròn, trận thế kia chặt chẽ như một cái thùng sắt!
Bất cứ nơi nào ánh mắt của Lưu Hàng Nhái có thể nhìn tới, đâu đâu cũng thấy quân phục bay múa phất phơ trong gió rét, trường đao nhạn linh [1] sắc bén trên tay bọn họ phản chiếu lẫn nhau, tạo thành một làn sóng ánh sáng lạnh chói mắt, mỗi một chiến sĩ đều đằng đằng sát khí, uy phong lẫm lẫm, nhanh nhẹn dũng mãnh đến cực điểm, vừa nhìn liền biết đây là một đám hổ lang được huấn luyện tốt. Nhất là, mấy ổ hỏa pháo bày ở trên đường cái càng làm cho người tê cả da đầu.
Một ông lão đang nghiêng người dựa vào ghế thái sư ở giữa đám người, trên đầu buộc băng vải, bờ môi sưng phù, hạ bộ còn đắp túi chườm nước đá, trên người còn mặc áo mãng bào. Đúng là Ngụy Vương thiếu chút nữa bị Mai Tâm Nhi đánh chết.
Võ sĩ trung niên bên cạnh Ngụy Vương, hai con ngươi giống như là hai tia chớp trong đêm khuya, sáng đến dọa người. Tuy rằng chân khí nội liễm, lại làm cho người ta mơ hồ sinh ra một loại cảm giác hết sức nguy hiểm. Không cần hỏi cũng biết, hắn chính là thị vệ Tôn Thiên Hổ của Ngụy Vương trong miệng Lưu Hàng Nhái kia.
Đại Minh tuy rằng không cho phép phiên vương nuôi dưỡng tư quân, nhưng mà đối với an toàn của phiên vương lại cực kỳ coi trọng. Ngụy Vương bị tập kích thiếu chút nữa dọa điên quan địa phương rồi, Tri Phủ Liêm Châu không nói hai lời trực tiếp điều động đội ngũ hai doanh cho Ngụy Vương đang tức giận đến cắn răng nghiến lợi. Không tới nửa canh giờ, Tôn Thiên Hổ liền dẫn người trực tiếp bao vây tiệm tạp hóa.
Phản ứng đầu tiên của Cao Bàn Tử khi nhìn đại quân bên ngoài chính là tìm băng vải đen che mặt kín mít: “Lưu tiền bối, Quỷ nha bát tướng các ngươi uy danh hiển hách, cho dù không phải cao thủ Địa Sát cảnh, đại khái cũng chênh lệch không xa, ngươi ngăn chặn Tôn Thiên Hổ, chúng ta phá vòng vây nhé?”
“Thả con mẹ ngươi con chó rắm thối!” Lưu Hàng Nhái tức miệng mắng to: “Không nói trước ta có thể đánh lại Tôn Thiên Hổ hay không, chỉ mấy người các ngươi còn đòi phá vòng vây? Ngươi nhìn kỹ một chút, bên ngoài đó là quân binh bình thường sao? Đó là Long Tương Vệ, Biên Vệ tinh binh đó! Các ngươi xông ra ngoài được sao? Đừng để người ta bắt được các ngươi trước buộc ta đi vào khuôn khổ, là ta đã thắp nhang thơm cầu nguyện rồi!”
Cao Bàn Tử hoàn toàn không nghĩ ra ý kiến gì: “Vậy phải làm thế nào?”
“Xử lý, lôi Ngụy Vương xuống nước không phải được rồi sao.” Tạ Bán Quỷ cười hì hì nói: “Lão Lưu, ngươi tháo hết Linh phù đi, đổi thành Tụ Tà Hương. Chúng ta dẫn hình đài đến nơi này, lôi tất cả Ngụy Vương, Tôn Thiên Hổ và đám Long Tương Vệ kia xuống nước hết, ta cũng không tin bọn họ không sợ chết.”
“Trời ơi là trời!” Lưu Hàng Nhái hoảng sợ nói: “Ngụy Vương chọc tới ngươi hồi nào? Ngươi thất đức dữ vậy đó hả?”
Tạ Bán Quỷ buông tay nói: “Ngươi còn có biện pháp sao khác? Nếu không, ngươi đi ra ngoài nói với Ngụy Vương, chúng ta thật ra không phải muốn đánh nhau với ông, chúng tôi chỉ muốn xin chút máu của ông để sử dụng thôi. Hiện tại, bày ở trước mặt chúng ta chỉ có hai con đường, hoặc là ngoan ngoãn đầu hàng, sau đó chờ bị gϊếŧ cửu tộc. Hoặc là sẽ lôi Ngụy Vương vào, mượn lực lượng của ông ta đối phó Cao Vĩnh Thái.”
“Cứ làm như vậy đi!” Lão Tiền không hề nghĩ ngợi liền đồng ý nói: “Kéo ông ta xuống nước là biện pháp tốt nhất. Bằng không, chỉ dựa vào việc mưu hại hoàng thân quốc thích, đã đủ chém mấy người chúng ta rồi.”
Cao Bàn Tử còn đang do dự, phía ngoài Tôn Thiên Hổ đã hô: “Người ở bên trong nghe cho kỹ, hạn cho các ngươi trong vòng ba nhịp thở bỏ vũ khí đầu hàng, nếu không, lập tức nổ pháo.”
” — — -” Tôn Thiên Hổ không đợi đám người Tạ Bán Quỷ phản ứng đã bắt đầu đếm.
“Hai —— “
“Nhanh ra tay!” Tạ Bán Quỷ ném cho Lưu Hàng Nhái một câu, nhấc chân đi ra ngoài: “Đừng bắn! Hiểu lầm, hiểu lầm!”
Tôn Thiên Hổ không nghĩ tới Tạ Bán Quỷ sẽ tự đi ra ngoài, lúc này nghiêng người chắn trước mặt Ngụy Vương nửa bước, đồng thời, hàng trăm kình nỏ loại dùng bắn xuyên giáp đồng loạt chỉ vào người Tạ Bán Quỷ.
Tạ Bán Quỷ thân ở hiểm địa nhưng vẫn bình thản ung dung: “Xin hỏi có phải là Hổ Uy Thái tuế Tôn tiền bối ở trước mặt, vãn bối là Tạ Bán Quỷ bộ khoái của Quỷ nha, xin hữu lễ!”
“Bộ khoái Quỷ nha?” Nghe được đối phương là người trong Bí nha, không chỉ có Tôn Thiên Hổ mà ngay cả Ngụy Vương cũng sửng sốt một chút.
Tôn Thiên Hổ lạnh giọng nói: “Bản thân tự xưng bí bộ, có bằng chứng không.”
“Có lệnh bài bí bộ làm bằng chứng!”
Vật phẩm trang sức trên người Tứ đại bí nha phân chia cấp bậc, phân biệt rõ thân phận, đối với quan chức bọn họ thì có một loại lệnh bài khác chứng minh thân phận, để xin quan địa phương giúp đỡ.
Sau khi Tạ Bán Quỷ đưa lệnh bài nói: “Trong phòng không chỉ có một mình tại hạ là người bí bộ, còn có hổ tướng quỷ nha Lưu Hàng Nhái, cao cấp bộ khoái Linh Nha Lương Hỉ, bộ khoái Mai Tâm Nhi, cùng Huyện lệnh Trấn Thủy lệnh. Chúng ta mạo phạm Vương Gia thật sự bởi vì có nhiệm vụ bên người, tình thế bất đắc dĩ.”
Tôn Thiên Hổ nghe xong hít vào một hơi: một quỷ nha ra tay đã không phải chuyện đùa, hơn nữa còn có Linh Nha ra trận, bọn họ chấp hành nhiệm vụ gì thế? Còn hết lần này tới lần khác có quan hệ tới Ngụy Vương?
Trong phòng Cao Bàn Tử thiếu chút nữa khóc không thành tiếng, Tạ Bán Quỷ bọn họ không có tên tịch trong danh sách, Triệu Đại bọn họ chỉ là người giang hồ tên tuổi không thể làm giả, duy chỉ có mình hắn là một mệnh quan triều đình nổi danh may mắn, nếu triều đình thật đi tra, hắn còn chạy thoát được sao?
Chú thích
[1] Trường đao nhạn linh