QUỶ NHA - Chương 23: Người trong huyệt mộ là ai?
“Lúc ấy, Cao Vĩnh Thái còn quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, khuôn mặt lão ta lúc đó, cả đời ta không thể nào quên. Khuôn mặt kia vốn không phải khuôn mặt của người sống, không chỉ trắng bệch dọa người, mà thất khiếu còn chảy đầy máu đen. Lão ta đi tới, vặn gãy cổ nguyên một đám nô bộc, vứt bọn họ vào trong nước. Ta mặc dù sợ hãi nhưng cũng không dám nhúc nhích, ta biết, chỉ cần ta khẽ động thì nhất định sẽ chết, ta giả bộ như hôn mê, lão ta có lẽ còn có thể tha cho ta một mạng. Quả nhiên, lão ta đi đến bên cạnh ta, hai tay nắm lấy cổ của ta, đôi tay kia lạnh lẽo như băng lạnh, không có một chút hơi người nào. Thế nhưng, không biết tại sao, lão ta lại không gϊếŧ ta. Kéo ta đi một quãng thật xa rồi mới đặt ta xuống.”
“Mới đầu, ta còn cảm thấy may mắn vì mình đã tránh được một kiếp. Ai ngờ đâu, đó mới thực sự là khởi đầu của ác mộng. Cho đến một ngày, lão ta dùng Tước Cốt Túy khiến ta hôn mê, rồi phá vỡ đầu ta, phong bế hồn phách của ta. Lại ở ngay trước mặt ta, móc từng bộ phận nội tạng của ta ra, ném vào cống ngầm. Đặt toàn bộ cơ thể ta lên trên lưu huỳnh hong khô từng chút, khiến cho ta muốn sống không được muốn chết không xong.”
“Những năm qua, ta đã từng nghĩ qua vô số biện pháp để tự sát, thế nhưng mà mỗi khi ta nghĩ mình đã hiểu rõ chính mình, thì lại cảm nhận được sự đau đớn khi hồn phách bị xé nứt, loại thống khổ này không phải người thường có thể tưởng tượng được, thừa nhận được.”
Tạ Bán Quỷ nghe xong hít vào một hơi: “Lão ta dùng quan tài để chiếm mạch? Không đúng, cách lão ta đưa di thể của Cao lão thái gia vào hang rồng không hợp lý, phong thuỷ của long mạch và hang Giao Long, là hai loại hoàn toàn khác nhau. Long mạch mặc dù cũng có linh khí, nhưng cũng không phải là loại mà có thể dùng cho âm trạch (mộ). “
“Nếu như lão ta muốn luyện yêu thì sao?” Lão Tiền chen miệng nói: “Theo như lão nhân kia nói, Giao Long lúc ấy bị trọng thương, khẳng định phải về hang dưỡng thương. Thi thể trong vò mượn nhờ linh khí của hang rồng để chiếm cứ thân thể của Giao Long, nếu vậy trong thời gian ngắn sẽ luyện thành đại yêu.”
Tạ Bán Quỷ hỏi Cao lão đầu: “Cao lão thái gia biết bùa chú không?”
Cao lão đầu lắc đầu nói: “Không có. Lão thái gia chỉ là lão đầu bình thường, muốn nói ông ấy có điểm gì khác người thì chính là tâm địa đặc biệt thiện lương. Đến cả con kiến cũng không dám gϊếŧ chết.”
Tạ Bán Quỷ bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì gấp giọng hỏi: “Sau khi chôn cất Lão thái gia, Cao Vĩnh Thái có hành động gì dị thường không? Lão thái gia chôn bao lâu sau thì lão ta chết? Là ai hạ táng cho lão ta?”
Lão đầu nhớ lại nói: “Sau khi Cao Vĩnh Thái an táng Lão thái gia, lão ta bắt đầu không nói chuyện, mọi mệnh lệnh đều được viết bằng tay. Sau khi Lão thái gia qua đời chưa đầy nửa năm thì lão ta chết. Trước khi chết cũng không hề có dấu hiệu gì, đang ngồi ở trong đại sảnh uống trà thì bỗng nhiên qua đời. Là ta an táng cho lão ta, cũng không thể nói là an táng, mà ta chỉ làm theo yêu cầu của lão ta, bỏ thi thể của lão ta vào nước thuốc đặc chế ngâm một năm, rồi làm ra dáng vẻ như trên bàn thờ mà các ngươi đã thấy.”
“Còn có chuyện gì đặc biệt không?”
“Còn có, lão ta dặn dò ta, gϊếŧ sạch nô bộc trong phủ trong vòng một năm rồi đem chôn cùng với lão ta.”
Tạ Bán Quỷ suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Nếu ta đoán không lầm, thì người bị đưa vào cái vò cũng không phải là Lão thái gia, mà chính là Cao Vĩnh Thái.”
“Không có khả năng!” Lão đầu phủ nhận: “Nếu như là chính lão ta, vậy việc lão ta còn sống gần một năm thì giải thích như thế nào? Rồi thi thể bị ta bào chế thì lại phải giải thích ra sao?”
Tạ Bán Quỷ phân tích nói: “Cao Vĩnh Thái là cơ quan tông sư, muốn dùng cơ quan thuật làm ra khôi lỗi (con rối) ký gửi hồn phách của lão ta cũng không phải là việc khó gì. Ta đã từng thấy qua khôi lỗi do cơ quan tông sư chế tác, điểm khác biệt duy nhất của khôi lỗi với người thường là nó không thể ăn, không thể nói chuyện. Cao Vĩnh Thái mặc dù ký gửi hồn phách vào bên trong khôi lỗi, nhưng cũng không thể khiến nó nói chuyện, cho nên mới phải dùng phương thức viết chữ để chỉ huy ông làm việc.”
“Về phần thi thể ngâm trong nước thuốc…” Tạ Bán Quỷ ngừng một chút nói: “Tượng gỗ của lão ta hoàn toàn có thể mượn nhờ sự phức tạp của mật thất, mà âm thầm đổi một thi thể khác vào, người nọ có thể là người thân trực hệ với lão ta, cũng có thể là thế thân mà lão ta đã từng cải tạo qua. Sau khi Cao Vĩnh Thái chết, có người mất tích ở Cao Gia Thôn không?”
“Đại thiếu gia…” Cao lão đầu cả kinh kêu lên: “Trời ạ, cỗ thi thể kia chín phần chính là đại thiếu gia đột nhiên mất tích, Cao Vĩnh Thái điên rồi, lão ta ngay cả nhi tử cũng gϊếŧ!”
Mai Tâm Nhi sợ run cả người: “Ta sao lại cảm thấy như đang nghe kể chuyện xưa vậy?”
Lương Thất chen lời nói: “Phân tích của Tạ Bán Quỷ mặc dù nghe có chút vớ vẩn, nhưng cũng không phải không có khả năng. Những năm ta còn ở Linh nha, cũng đã gặp không ít chuyện tình so với chuyện này còn kỳ quặc hơn. Thử suy nghĩ theo mạch phân tích của Tạ Bán Quỷ, thì lý do Cao Vĩnh Thái làm như vậy, thì một là muốn che dấu huyệt mộ của chính mình, hai là tranh thủ thời gian yêu hóa.”
Lão Tiền lắc đầu nói: “Nếu như muốn che dấu, trực tiếp gϊếŧ chết người của cả thôn là được rồi, cần gì phải mất công như vậy?”
“Vấn đề nằm ở trên người ông ta!” Tạ Bán Quỷ chỉ tay vào Cao lão đầu, rồi nói: “Cao Vĩnh Thái hiểu rõ lão bộc của mình nhất so với kỳ ai. Lý do sở dĩ lão ta muốn dùng cực hình kéo dài tuổi thọ của Cao lão đầu, chính là muốn ông ấy nổi giận, nổi điên, đến mức biếи ŧɦái. Khiến cho ông ấy điên cuồng gϊếŧ chóc người vô tội của Cao Gia Thôn.”
“Thử nghĩ mà xem, một thôn trang mà tất cả người đều liên tiếp tử vong vô cớ hoặc đột nhiên mất tích, thì còn ai dám tiếp cận thôn làng này chứ? Nhân mã bảo vệ cũng bị Cao lão đầu vô thanh vô tức gϊếŧ chết, bọn họ làm sao có thể đặt tinh lực vào việc tìm kiếm ở Cao Gia Thôn? Còn có ai sẽ đi khảo chứng nơi huyệt mộ của lão ta chứ?”
Mai Tâm Nhi sững sờ nói: “Tuy nói không sai, thế nhưng lão ta không sợ dẫn người của Bí nha tới sao? Chỉ cần Tứ đại bí nha tùy tiện phái ra một bộ khoái, Cao lão đầu sẽ bại lộ. Đến khi đó, cũng sẽ có người phát hiện ra bí mật của lão ta.”
“Lão ta không sợ!” Lương Thất tiếp lời nói: “Lúc đó, Tứ đại bí nha vì tranh đoạt địa vị lãnh đạo mà đang bận sống mái với nhau, tất cả tinh nhuệ đều được gọi về Tổng bộ, căn bản không có người có thời gian bận tâm đến những chuyện khác.”
“Tứ đại bí nha đã từng sống mái với nhau?” Mai Tâm Nhi nghe được chuyện cũ của Bí nha, thì lập tức tỉnh táo.
Lương Thất cười lạnh nói: “Đồng môn là kẻ thù. Lúc đó Tứ đại bí nha không chỉ là địch nhân, mà còn là đối thủ. Trong tràng tranh đoạt bài vị kia, Tiên phủ trổ hết tài năng, chiếm được vị trí đứng đầu của Tứ đại bí nha. Hơn nữa đạt được vinh hạnh đặc biệt, là được Hoàng Thượng “đặc cách cho khai phủ”. Cho nên trong Tứ đại bí nha chỉ có Tiên phủ mới có thể xưng là phủ, còn lại vẫn phải xưng nha. Thế nhưng, đồng thời Tiên phủ cũng hao tổn không ít cao thủ, tổng thực lực giảm năm phần.”
Mai Tâm Nhi còn muốn hỏi, nhưng lại bị Cao Bàn Tử đang lo lắng cắt ngang: “Những thứ này có thể từ từ nói sau, lão Tiền mặc dù không phải người của Bí nha, nhưng hiểu biết đối với những việc này cũng không thua gì người trong Bí nha. Xong việc, thì bảo lão già ấy giảng cho cô ba ngày ba đêm.”
Cao Bàn Tử không để ý đến Mai Tâm Nhi đang kháng nghị, mà quay đầu hỏi: “Lão đệ, những lời đệ mới vừa nói đều là suy đoán của đệ, nhưng chứng cớ đâu? Hiện tại tính mạng của chúng ta đều nằm trên tay đệ, chỉ cần đệ đoán sai một điểm, chúng ta đều phải chết toi đó!”
Tạ Bán Quỷ cười nói: “Chứng cớ nằm ngay tại trong mộ Cao lão thái gia, ta muốn nhìn xem người được chôn ở trong mộ rốt cuộc là ai?”