QUỶ NHA - Chương 11: Bay qua Trấn Thủy
“Sẽ dễ dàng bị Lệ Quỷ ở trong sông đánh lén!” Mai Tâm Nhi đi đến bên người Tạ Bán Quỷ rồi ngồi xuống: “Trời vô cùng âm u, không thấy mặt trời ló dạng, chúng ta rất dễ dàng bị Lệ Quỷ ngăn lại ở dưới sông.”
Tạ Bán Quỷ chỉ chỉ bầu trời: “Hôm nay chỉ sợ trời sẽ u ám một thời gian.”
Cao Bàn Tử cũng bu lại: “Nếu không chúng ta đi tìm xem gần đây có cây cầu nào hay không, có một chỗ đặt chân trong lòng cũng sẽ an tâm hơn chút?”
Tạ Bán Quỷ lắc đầu: “Cầu sẽ không cách nước sông quá cao, qua cầu cũng rất nguy hiểm. Ngoại trừ ta, mấy người đều không biết bơi. Nếu như cầu sụp, chúng ta chỉ có chờ chết.”
Cao Bàn Tử nóng nảy: “Nước không thể xuống, cầu không thể đi. Chẳng lẽ chúng ta chỉ còn có thể bay qua hay sao?”
“Bay qua? Có cái này!” Mai Tâm Nhi ánh mắt sáng lên, bắt đầu lục lọi tìm kiếm hầu bao trên người, rồi cười tủm tỉm lấy ra hai con diều hình chim én vô cùng to lớn: “Nhìn nè, Phi Thiên Yến Tử của Linh nha chúng ta. Có nó, chúng ta có thể bay qua.”
Tạ Bán Quỷ không nhìn Phi Thiên Yến Tử mà lại ghen tị nhìn hầu bao của Mai Tâm Nhi: “Hóa ra Linh nha có chế tạo pháp khí trữ vật, Linh nha thật là có tiền.”
Mai Tâm Nhi đắc ý nói: “Cái này thì tính là gì chứ, mỗi bộ khoái đều được phát hầu bao trữ vật, cái của ta đây vẫn là loại nhỏ nhất. Nếu có cơ hội, ta sẽ kiếm cho huynh một cái.”
“Không cần!” Tạ Bán Quỷ xua tay: “Ta là võ giả, không cần phải mang nhiều đồ đạc như vậy.”
Mai Tâm Nhi bĩu môi nói: “Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian nhìn Phi Thiên Yến Tử đi.”
Phi Thiên Yến Tử thực chất chính là con diều được Linh nha dùng chất liệu đặc thù tạo ra, mỗi con diều cao tầm một trượng, quá đủ cho hai người có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn. Nhưng nếu chở Cao Bàn Tử một người to béo đầy thịt như vậy thì có chút nhỏ.
Cao Thăng liếm môi nói: “Con chim én này cũng quá nhỏ, nếu chở ta thì không chở nổi người khác nữa. Có đại bàng không?”
Mai Tâm Nhi tức giận dậm chân nói: “Phi Thiên Yến Tử vốn là dành cho nữ hài tử dùng, ai bảo ngươi béo như vậy, sớm biết như vậy nên để cho những Lệ Quỷ kia ăn ngươi hai phần.”
“Thật là xấu xa! Lão muội, muội đừng có thiếu đạo đức như vậy biết không?”
Cao Bàn Tử quả thực khóc không ra nước mắt.
Tạ Bán Quỷ xua tay: “Lão Cao dùng Yến Tử đi! Trên người ta còn có một đôi cánh dơi, đủ cho ta tự mình qua sông.”
Tạ Bán Quỷ không biết nhấn cơ quan gì, từ trên hai tay vươn ra hai chiếc khung thép hình cánh dơi, sau đó là hai cánh dơi màu xanh lớn tầm một trượng được thả xuống từ khung thép, móc lên móc câu ở thắt lưng của hắn trở thành hai cái cánh. Từ một loạt động tác liên tiếp của hắn có thể nhìn ra được, trên người Tạ Bán Quỷ có pháp khí trữ vật, chỉ là dung lượng vô cùng nhỏ, thậm chí so với bao đồ bình thường cũng không lớn hơn bao nhiêu, nếu không thì Tạ Bán Quỷ cũng sẽ không đeo phần lớn đồ vật lên trên người.
Tạ Bán Quỷ khoát tay nói: “Ta đi trước, các ngươi xếp theo hình tam giác đi theo ta, Bàn Tử bên trái, nha đầu cùng lão Tiền bên phải, có chuyện gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Nói xong, Tạ Bán Quỷ chạy nhanh hai bước nhảy ra khỏi vách núi hướng trên mặt sông mà đi, sau đó lượn một vòng trên không, đợi đến lúc hai con diều Phi Thiên Yến Tử đều bay lên, mới đập cánh bay về phía trước.
Cánh dơi tương tự như Phi Thiên Yến Tử, chỉ có điều Phi Thiên Yến Tử phần lớn là cưỡi gió mà bay, còn cánh dơi cần được điều khiển bởi kình khí của chính võ giả. Luồng khí từ đôi cánh dơi khống chế hoàn hảo hai chim én ở phía sau, bay về phía bờ đối diện một cách có trật tự.
Từ trên cao nhìn xuống, sông Trấn Thủy uốn lượn lưu động giống như một con Giao Long đang ẩn núp trong sương mù, mặc dù ngủ đông, ở ẩn bất động nhưng lại ẩn ẩn tản mát ra một loại uy hiếp trí mạng. Đặc biệt, đoạn nước kéo dài về phía bờ sông bị chia cắt thành bốn dòng suối nhỏ dài ngắn khác nhau, nhìn xuống giống như một con rồng có móng vuốt sắc nhọn.
Tạ Bán Quỷ còn muốn nhìn nữa, nhưng một làn sương trắng đột nhiên bốc lên từ lòng sông, lập tức ngăn cản tầm nhìn của Tạ Bán Quỷ. Sương mù càng ngày càng dày, thậm chí gió thổi cũng không tan, Tạ Bán Quỷ cố ý thả chậm tốc độ, truyền âm về phía sau: “Chúng ta đã bay bao lâu rồi.”
Hồi lâu cũng không ai đáp lại, Tạ Bán Quỷ không khỏi quay đầu nhìn lại. Xuyên qua màn sương mù, Tạ Bán Quỷ vẫn có thể trông thấy bóng dáng của Phi Thiên Yến Tử, nhưng lại không thể nghe thấy giọng nói của bọn Cao Bàn Tử. Tạ Bán Quỷ đáy lòng hơi trầm xuống, lập tức nâng lên một luồng kình khí kích động cánh dơi bay lên cao, hai cánh diều chim én được luồng khí kéo lên cao mấy trượng.
Điều kỳ lạ là sương mù cũng không ngừng bay lên theo họ, luôn bao trùm lấy họ. Tạ Bán Quỷ hai tay điều khiển cánh dơi, nên hoàn toàn không làm được gì, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí tiến lên trong sương mù. Thật lâu sau, trên trán của Tạ Bán Quỷ không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, sau lưng Tạ Bán Quỷ vang lên tiếng súng, tiếp theo là tiếng súng liên tiếp vang lên ba lần, sau khi ánh lửa chói lọi lóe lên ba lần trong màn sương, lại truyền đến một tiếng như viên đạn nổ trong nước.
Màn sương mù dày đặc nhanh chóng tản ra, Tạ Bán Quỷ nhận ra mình vẫn đang lơ lửng giữa sông: “Theo sát ta!”
Tạ Bán Quỷ một tiếng thét dài, vẫy cánh dơi tạo ra một luồng khí, lao về hướng bờ bên kia. Ba pháp khí cưỡi gió như ba mũi tên nhọn rời dây cung, xuyên qua sương mù lần nữa xuất hiện, thẳng đến bờ sông bên kia.
Khi Tạ Bán Quỷ lần nữa nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt, hắn đã cách bãi sông chưa đến năm trượng, với tốc độ hiện tại của hắn, nếu như vọt tới bờ sông cho dù hắn có là cao thủ Tiên Thiên thì cũng muốn phấn thân toái cốt (tan xương nát thịt).
Lúc nghìn cân treo sợi tóc, hai tay Tạ Bán Quỷ rung lên dữ dội, cho nổ tung một đôi cánh dơi thành từng mảnh vải vụn bay đầy trời, tiếp theo hai tay xuất lực bắn thẳng về hướng bãi sông, mượn lực phản lộn nhiều vòng trên không trung rồi rơi xuống, cơ thể hạ xuống mặt đất.
Mũi chân Tạ Bán Quỷ vừa mới chạm đất, chân trái vừa chạm đất, lập tức xoay người sang phải, mở rộng cánh tay tràn đầy kình khí mạnh mẽ chặn lại hai cánh diều chim én ở phía sau.
Cao Bàn Tử cũng là cao thủ Tiên Thiên, liền mượn một chút lực, lập tức đánh bay con diều về phía sau rồi rơi xuống mặt đất. Mai Tâm Nhi và Lão Tiền, công lực hơi thấp nên không tài nào khống chế nổi Phi Thiên Yến Tử đang lao xuống, con diều cực lớn kéo theo Tạ Bán Quỷ trượt về phía sau một đoạn dài, tạo ra hai rãnh đất ở dưới chân Tạ Bán Quỷ.
Cao Bàn Tử nhanh chóng từ phía sau chộp lấy mắt cá chân của Mai Tâm Nhi và lão Tiền, dùng sức kéo về phía sau. Áp lực của Tạ Bán Quỷ được giảm đi một chút, lúc đó chân khí lại dâng lên, thuận thế đẩy ra một chưởng kiềm hãm tốc độ bổ nhào xuống của Phi Thiên Yến Tử.
“Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là phấn thân toái cốt rồi.” Mai Tâm Nhi lau mồ hôi lạnh nói: “Tạ Bán Quỷ huynh bị sao vậy, sau khi bay lên cũng không bay về phía trước, mà cứ lượn vòng quanh. Gọi huynh, mà huynh cũng không nghe thấy.”
“Đừng nói hắn không nghe thấy, ngay cả ta cũng còn không nghe thấy cô kêu đâu!” Lão Tiền, người ngồi chung một con diều với Mai Tâm Nhi lên tiếng nói: “Sau khi chúng ta tiến vào sương mù, ta liền một mực tính toán thời gian, ta đoán chừng sẽ nhanh đến bờ bên kia, nhưng lại trông thấy Tạ Bán Quỷ vẫn còn quanh lòng vòng. Thì đã biết không ổn, định nói cho cô, thì lại nhìn thấy cô đang không ngừng há mồm, cũng không nghe thấy cô nói cái gì, cũng không còn cách nào mới bắn ra hai phát vào lòng sông. Nhờ có Tạ Bán Quỷ không bay về phía trước, nếu không ta cũng không thể dùng “Lưu Tinh Cản Nguyệt” để bắn đạn xuống lòng sông.”
Tạ Bán Quỷ thở dốc nói: “Ta đã nói hình đài sẽ không buông tha cơ hội chặn đánh chúng ta mà, mặc dù nó không chạm được vào chúng ta nhưng lại làm cho chúng ta lạc đường, nếu như ta lao xuống theo như tính toán, thì hiện giờ toàn bộ chúng ta đều rơi xuống sông rồi.”
Mai Tâm Nhi, Cao Thăng nghiêm nghị quay đầu lại nhìn, quả nhiên trông thấy bóng của hình đài vụt sáng và biến mất trên sông, lập tức bị dọa sợ ra một thân mồ hôi lạnh.