QUẦY LỄ TÂN ĐỊA PHỦ - Chương 30: Ngành công nghiệp giải trí của Âm Phủ
- Trang chủ
- Truyện tranh
- QUẦY LỄ TÂN ĐỊA PHỦ
- Chương 30: Ngành công nghiệp giải trí của Âm Phủ
Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆30, Ngành công nghiệp giải trí của Âm Phủ
Có thứ gì ở ngay giây kế tiếp xé rách không khí lạnh băng, mang theo hơi nóng ma sát hừng hực ập vào mặt. Ác quỷ còn chưa kịp phản ứng, trán đã thủng một lỗ đen thùi.
—— ngay giữa đôi mắt, quỷ thể trúng đạn không đổ máu, kết hợp với lỗ đạn tròn vo ấy, nhìn giống hệt như cái chấm đỏ các bé ở nhà trẻ dùng son tô lên trán vậy.
Thường Bằng Viễn thấy thế, mắt không trợn nữa, vùng vẫy nhanh chóng rút con dao găm cảnh sát giấu trong ủng ra, trở tay đâm một cái lại vặn một cái. Ác quỷ hú lên quái dị rồi buông cổ anh, lảo đảo lùi về sau hai bước xong té ầm ầm xuống đất.
Lúc này Tần Phong mới chậm rãi bổ sung: “Tốc độ sau khi rời khỏi nòng của đạn bắn tỉa có thể đạt tới 1000m/s, đừng nói vuốt của mày, nó còn nhanh hơn cả âm thanh đấy. Uổng cho mày từng đi du học, bộ lúc ở trường mày chưa từng được dạy không được phản kháng bạo lực à, hay là mày học trường dỏm?”
Ác quỷ nằm dưới đất trợn to quỷ nhãn, may mà hắn đã chết, bằng không tuyệt đối sẽ không nhắm mắt.
Giọng của Tạ Kỳ Liên rót đầy sự thương hại giả tạo: “Một đao đó của cảnh sát Thường rất dứt khoát, kiếp sau của hắn mặc kệ đầu thai thành gì, cũng chỉ có thể làm thái giám trời sinh.”
Tần Phong quay đầu lại: “Quể, như vậy mà còn có thể đầu thai được à?”
“Cho người ta chút hy vọng đi.” Tạ Kỳ Liên sung sướng trả lời, “Lỡ đâu biểu hiện tốt ở Địa Ngục thì sao?”
Tần Phong nhíu mày cười bảo: “Biểu hiện tốt ở Địa Ngục, là chỉ tiếng gào cực kỳ du dương truyền cảm hả?”
Một cái bóng mặc đồ gấu mascot từ đằng xa chạy tới, được nửa đường thì lột bộ đồ ra, tới trước mặt Tần Phong rồi cô làm lễ nghiêm: “Báo cáo Lão A, Lily đã hoàn thành nhiệm vụ đánh lén!”
Tần Phong gật đầu tán thành: “Bắn tốt đó! Thời buổi gì rồi, đao có nhanh đi nữa sao nhanh bằng đạn được.”
Ác quỷ nằm dưới đất không thể nhúc nhích, nghe được câu này hắn rõ ràng co giật một cái, hai mắt trắng dã, như là sắp ngất lịm đi.
Ác quỷ đốt đèn thông âm, thế nên đạn của người sống cũng có thể nổ banh đầu quỷ, chỉ là viên đạn đó không thể “giết” ác quỷ thôi, trúng vào chỗ yếu dẫn đến âm khí tiết ra, ác quỷ sẽ phải nằm co quắp không thể nhúc nhích dưới đất một thời gian.
Tạ Kỳ Liên hủy đi kết giới của hắn, đội ngũ âm sai bị chặn ở ngoài lập tức vọt vào, đầu tiên là trói ác quỷ lại thành bánh chưng, ra vẻ như chỉ cần động tác của bọn họ đủ nhanh, hai vị Lão Đại sẽ không nhớ được chuyện tính cho bọn họ gia tăng cường độ huấn luyện vậy.
Về phần các nhân viên công tác và du khách quỷ trong công viên, đều sẽ bị dẫn về xử lý.
Các nhân viên quỷ chưa bị hút khô cũng lần lượt bị bắt rồi bị trói lại, đội ngũ âm sai không hề khách khí: “Giả vờ cái đéo gì, thành ác quỷ rồi còn có thể xỉu à?”
Tần Phong đứng đằng xa trách cứ: “Chú ý văn minh ngôn ngữ!”
So với đội ngũ âm sai luống cuống tay chân, Tần Phong càng nhìn đội viên của mình càng thoả mãn, ánh mắt cực kỳ “từ ái”, khiến Đới Mộng Viện đang yên đang lành lại muốn nhũn chân, bắt đầu nghĩ lại xem mình có chỗ nào làm không tốt khiến cho đội trưởng chú ý không, cô luôn cảm thấy câu tiếp theo của Lão A sẽ là tăng cường huấn luyện.
Đặc biệt là Thường Bằng Viễn, anh đứng nghiêm trước mặt Tần Phong, báo cáo: “Đội trưởng đồng chí! Trong lúc chấp hành nhiệm vụ tôi có biểu hiện không tốt, gây trở ngại nghiêm trọng cho đội ngũ, tôi nhất định sẽ nghiêm túc kiểm điểm lại mình, tự răn đe bản thân, tăng cường huấn luyện, tuyệt đối không tái phạm lần sau!”
Giang Thận và Phương Hiểu Niên vừa thu xếp xong cho những người bị hại, đang chạy trở về chờ lệnh vừa vặn thấy cảnh này, đều thầm nhủ vậy mà cũng bị tính là biểu hiện không tốt à, thế hai người họ chẳng phải là… Phương Hiểu Niên bụm cái gáy bị bà chị cảnh sát đánh sưng lên, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Giang Thận lộ ra vẻ đau xót, trực tiếp quỳ xuống đất, Phương Hiểu Niên cũng mặc kệ dư độc phong kiến gì đó, học theo răm rắp, quỳ cực kỳ chân thành và tha thiết.
“Thuộc hạ làm việc bất lợi, xin các đại nhân trách phạt!”
“Lão Đại! Chúng tôi làm Địa Phủ mất mặt… Nhưng không phải tại tôi gà đâu, là bà chị cảnh sát trâu bò quá… Xin Lão Đại thủ hạ lưu tình, tôi thật sự đã rất cố gắng học kỹ năng chiến thuật rồi! Cho tôi thêm chút thời gian đi!”
Tần Phong: “…”
Nửa ngày sau, anh ảo não quay đầu lại: “Cậu đừng có cười! Tôi đâu có dữ đâu, tôi mới tới có mấy ngày à, hung danh đều là của cậu đấy, tôi chỉ gánh thay thôi!”
Tạ Kỳ Liên một tay che miệng, một tay quơ quơ, đôi mắt lộ ra cong thành hai ánh trăng lưỡi liềm, khiến Tần Phong nhìn mà nóng bụng, anh bước tới giơ tay nắm lấy cổ tay Tạ Kỳ Liên kéo xuống, quả nhiên thấy được cậu cười đến không ngậm được mồm.
Tần Phong bất đắc dĩ lườm cậu một cái, rồi mặc cho cậu cười.
Thường Bằng Viễn và Đới Mộng Viện vẫn đang hồi hộp đứng thế quân đội, Tần Phong vỗ vai bọn họ: “Biểu hiện tốt lắm, trở về mời các cậu ăn cơm.”
Đới Mộng Viện: “Lão A, lúc ăn cơm có cần chuẩn bị bài vị cho cậu không? Cậu chỉ nhìn được không ăn được, tụi này áy náy lắm.”
Tần Phong: “… Đã nói là không được tổ chức hoạt động phong kiến mê tín rồi mà.”
“Kỳ thực bày bài vị đốt nhang, là cách đơn giản nhất để quỷ ăn cơm.” Tạ Kỳ Liên nói, “Đương nhiên hình thức có hơi khoa trương, để về rồi tôi dạy anh thuật chuyển âm. Nhưng có chuyện này tôi tò mò lắm, Lão A có nghĩa là gì vậy?”
Đới Mộng Viện tính mở miệng, nhưng Tần Phong đã ra vẻ trịnh trọng cướp trước trả lời:
“Chuyện mấy năm trước ấy mà, khi đó tôi còn là phó trung đội trưởng, lần ấy được nghỉ phép tôi tính ngồi máy bay đi chơi xa, ở phi trường gặp được một phần tử lén lút có vẻ rất khả nghi, tôi bám theo hắn lên chuyến bay hắn ngồi. Đang là mùa du lịch, máy bay đầy nhóc người, lên không rồi hắn tính cướp máy bay, nhưng bị tôi bắt được, trở về tra xem mới biết hắn là tội phạm lên lệnh truy nã đỏ*, đã thoát được nhiều vụ liên hợp bắt giữ, cuối cùng lại rơi vào tay một phó trung đội trưởng đang đi nghỉ phép như tôi, hắn thích chơi xì phé, lúc bị bắt có nói một câu —— phăng-teo đỏ đen không đập được tao, tao lại bị một lá ách cho thua. Thế nên từ đó tôi bị gọi là Lão A.”
Tạ Kỳ Liên nở nụ cười, ánh mắt giảo hoạt: “Anh có biết, có nơi đọc A là jiān* không?”
Tần Phong trợn mắt lên giả vờ bực bội, thò tay qua nhéo miệng cậu: “Cười cười cười, Lão Tiêm khó nghe muốn chết, bộ cậu kêu được à!”
Tạ Kỳ Liên chu cái mỏ vịt ra cho anh xem, vô tội nháy mắt, rất phối hợp lắc đầu tỏ vẻ không kêu được.
Tần Phong thế mới vừa lòng thu tay lại.
Ở đằng xa có âm sai hô lên câu có biến, Tần Phong lập tức thu hồi nét mặt đùa giỡn ban nãy, nghiêm túc xoay người bước nhanh qua đó.
Tạ Kỳ Liên khẽ sờ môi mình, mỉm cười.
Cảnh sát và âm sai bên cạnh không hẹn mà cùng hít hà.
Tạ Kỳ Liên lườm bốn thuộc hạ, người sống người chết lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, toàn bộ đứng nghiêm.
Cậu hài lòng nhìn về phía Đới Mộng Viện, hỏi nhỏ: “Lão A của đội trưởng đội mọi người, rốt cuộc có nghĩa gì vậy?”
Đới Mộng Viện cố gắng kéo căng mặt, thò qua thấp giọng đáp: “Tôi vào đội hơi trễ, cũng không biết ban đầu có phải là thế không, dù sao hiện tại bọn tôi gọi Lão A… đương nhiên là vì cậu ấy A!”
Tạ Kỳ Liên nhướn mày: “A?”
Đới Mộng Viện dùng thủ pháp bí mật trao đổi tình báo móc điện thoại ra, mở một cái app màu xanh lục lên: “A của ABO.”
Tạ Kỳ Liên ồ một cái, hàm xúc khó hiểu.
“… Năm ngoái ấy, cấp trên cảm thấy Lão A quá trẻ, phái một lão đồng chí đổ bộ xuống dẫn đội, lúc tới hiện trường chỉ huy lão đó không nghe lời đề nghị của Lão A, một hai đòi đi theo quy trình đàm phán với kẻ bắt cóc, Lão A phán đoán kẻ bắt cóc có chuẩn bị bom, trực tiếp một gậy đánh bất tỉnh lão, tự mình dẫn đội xông vào…” Đới Mộng Viện nói, “Lúc bắn gục kẻ bắt cóc mới phát hiện chúng đang lắp đặt bom, nếu không phải Lão A quyết đoán, cả khu dân cư sẽ nổ tung. Thế nên cấp trên điều lão đó về, để Lão A làm đội trưởng của bọn tôi.”
Thường Bằng Viễn: “Sau đó là bắt đầu của chuỗi ngày ác mộng, mỗi ngày cố định 5km, cuối tuần tặng thêm gói quà khủng tăng cường huấn luyện đầy tình yêu, trời đẹp thì phụ trọng việt dã, trời không đẹp thì đội mưa phụ trọng việt dã…”
Đội ngũ âm sai soát được rất nhiều hàng tồn kho chưa kịp giao dịch ở trạm thanh lý của công viên, người sống bị lừa đi tuổi thọ có âm sai thi pháp bù lại; ác quỷ bóp méo công đức, đóng gói xách về cho các phán quan định tội, chỗ boss còn có một quyển sổ, ghi chép nguồn cung cấp chỉ số công đức.
Âm sai có chút khó xử: “Hắc Lão Đại, có rất nhiều người đã đi đầu thai, là bị trừ xong công đức mới đi đầu thai, không có cách nào tìm được, làm sao đây?”
“Giao dịch của công viên này thuộc về phạm vi nửa cưỡng ép nửa lừa gạt, rất nhiều người bị hại vô tội không biết chỉ số công đức là gì, tuy xét về mặt khách quan cũng là nhiễu loạn trật tự, nhưng bọn họ không biết.” Tần Phong ngẫm nghĩ một hồi, “Nhờ chỗ phán quan tra xét thử coi, xem có thể tìm được đương sự không, sắp đặt ba cái chuyện hên xui như trúng vé số bất ngờ gì đó, coi như là bồi thường đi.”
“Dạ.” Tốc độ chấp hành mệnh lệnh của đội ngũ âm sai rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau, lại tìm ra được một đống đồ.
“Đây là con ngươi của Phạm Triệu Hải.” Âm sai nói, “Xử lý thế nào ạ?”
Phạm Triệu Hải ở bệnh viện tâm thần chết do tà thuật của ác quỷ, đầu đuôi câu chuyện rất đơn giản, nhưng khó ở chỗ là làm sao khiến vụ án của dương gian có được một kết luận đáng tin để kết án, Tần Phong nghĩ một lát: “Tìm chỗ giấu đi, vụ án của dương gian chỉ có thể dùng lý do hổ thẹn tự sát để kết án.”
Nhưng khi đó hiện trường đã bị lật tung lên cả rồi, biết phải giấu ở đâu đây.
Phương Hiểu Niên từ phía sau ló đầu ra, đề nghị: “Không bằng, để Bạch Lão Đại mang về, giấu trong dạ dày của thi thể, nói là phát hiện được lúc khám nghiệm?”
Tần Phong: “… Cũng được. Nhưng Phương Hiểu Niên à, về sau cậu bớt xem phim kinh dị lại giùm tôi cái.”
Phương Hiểu Niên lộ ra vẻ sợ hãi: “Sao Lão Đại biết tôi thích xem phim kinh dị!” Âm sai trẻ tuổi đã cảm nhận được sự sợ hãi bị cấp trên chi phối.
Người sống tới công viên đều bị thi pháp, chờ bọn họ trở về ngủ một giấc, sẽ cho rằng công viên này là một câu chuyện ma mình nghe được nhiều nên mơ thấy.
Rất nhiều du khách quỷ lại kêu la oan uổng.
“Âm Phủ đâu có khu giải trí nào khác, tháng sau mới tới ngày tôi đầu thai, một tháng này chẳng lẽ bắt tôi nằm lì trên giường à!”
“Đúng thế, tôi cũng sắp đi đầu thai rồi, nếu có máy tính và máy game tôi còn có thể ru rú trong nhà, nhưng nhà tôi đâu có ai nghĩ tới chuyện đốt một cái máy game cho tôi, tôi lại không thường trú ở Âm Phủ, có thể làm việc kiếm tiền mua máy tính, chờ tôi góp đủ tiền rồi nói không chừng đã đi đầu thai… Bộ Âm Phủ không thể mở tiệm net hả?”
“Nhà tôi rất có ý thức bảo vệ môi trường, viếng mồ chỉ mang hoa tới, đốt máy vi tính cho tôi hả, đi mà mơ đi.”
“Chúng tôi đâu có biết này công viên này dính tới xã hội đen, chúng tôi chỉ là vào chơi thôi, có tham dự phi vụ phạm pháp nào đâu.”
Không ít du khách quỷ là thanh thiếu niên, lý do khiến người cũng phải chịu phục. Thậm chí còn có mấy cái lớn tuổi, tỏ vẻ thời trẻ không có công viên giải trí lớn như vậy, chờ tới khi có tuổi tác của bọn họ lại quá lớn không thể ngồi tàu lượn siêu tốc được, nên chết rồi mới chạy theo mô-đen trải nghiệm một chút.
Tần Phong: “Quỷ Thành Phong Đô không có khu giải trí à?”
Tạ Kỳ Liên lắc đầu: “Không có, boss ác quỷ tuy rằng làm ác, nhưng có một câu hắn nói rất đúng, cơ sở dịch vụ và ngành nghiệp giải trí của Âm Phủ cực kỳ lạc hậu, trước nay tôi luôn chểnh mảng vấn đề này, là tôi sơ sót.”
“Việc này sao có thể trách cậu được.” Tần Phong không đồng ý, “Thời đại phát triển theo từng ngày, mười năm trước có bao nhiêu người biết dùng smartphone, mười năm sau ngay cả học sinh tiểu học cũng biết nạp VIP và hố đồng đội rồi, cậu trông nom mọi chuyện lớn nhỏ của Địa Phủ đã đủ bận rộn, sơ sẩy một tí là chuyện bình thường, bọn họ bớt chơi một ván game cũng đâu tán hồn!”
Nói xong, anh đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, dặn dò âm sai: “Khoan hãy đập công viên này đã! Tôi thấy mớ trang thiết bị này còn tốt lắm, gọi Hạ Cẩn Niên tới đây.”
Nửa phút sau đội ngũ âm sai dẫn một áng mây đen hình người bay tới.
Hạ Cẩn Niên luôn ở Địa Phủ giúp phán quan sắp xếp lại hồ sơ, cuộc cải cách Văn phòng không giấy ở Địa Phủ đang tiến hành hừng hực, xử án hỏi tội là công việc văn phòng, việc còn nhiều hơn cả hồ sơ tài liệu âm sai cần phải xem, có vài lão phán quan minh thọ lớn có tí mâu thuẫn, “học” sao cũng không “hành” được, liền tìm con quỷ có trình độ học vấn cao lại rảnh rỗi như Hạ Cẩn Niên tới dạy.
Hạ Cẩn Niên chạy tới: “Cảnh sát Tần tìm tôi à?”
“Biết điều hành công viên không?” Tần Phong hỏi.
“Trên lý thuyết là biết.” Hạ Cẩn Niên khiêm tốn trả lời, “Cẩn Tú mặc dù không có sản nghiệp này, nhưng tôi cảm thấy nó hẳn không khó hơn một công ty Internet.”
Tần Phong chìa tay ra nắm lấy tay cậu ta: “Tốt lắm, trọng trách phát triển ngành dịch vụ ở Âm Phủ xin nhờ vào cậu đấy.”
Phần đầu của áng mây đen nhúc nhích một cái, hỏi: “Cảnh sát Tần, hôm nay anh có nhìn thấy mặt tôi không?”
Tần Phong ra vẻ nghiêm túc nhìn một hồi, mây đen xám xịt thành từng cụm, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại, như lông của loài thỏ xám nào đó, vì thế anh vỗ mu bàn tay của Hạ Cẩn Niên, hệt như những khi quan tâm lính mới của đội vậy, chỉ đúng trọng tâm: “Cố gắng lên, tương lai đáng mong đợi.”
Hạ Cẩn Niên có chút buồn rầu: “Cũng tức là nói không nhìn thấy gì cả.”
Phần việc thiện hậu còn lại, đội ngũ âm sai sống chết không để hai vị lãnh đạo làm, lúc bắt quỷ bọn họ không tham dự được, đứng bên ngoài ảo não đến độ muốn cụng đầu vào kết giới, nếu ba cái chuyện nhỏ nhặt như thiện hậu còn làm phiền hai vị Lão Đại phải xắn tay áo lên, tập thể âm sai đi tán hồn đi, giữ lại để làm gì!
Độn thổ luôn cho xong, trở về không cần Lão Đại ra lệnh, tự tăng cường huấn luyện cho bản thân đi!
Đặc biệt là Phương Hiểu Niên, tích cực vô cùng, luôn bám theo Đới Mộng Viện tính ném cho cô một cái phép thuật xóa bỏ ký ức.
Đới Mộng Viện xoay người lại, dí nòng súng vào Phương Hiểu Niên: “Cậu hó hé một cái thử coi? Lão A đã nói, tôi có thể giữ lại ký ức.”
“Oái oái oái!” Phương Hiểu Niên giơ tay lên đầu hàng, “Bà chị ơi em sai rồi, em không có tính lấy việc công trả thù riêng đâu, Giang Thận hép-mi!”
Đới Mộng Viện cười nhéo mặt cậu ta: “Chỗ các cậu tuyển đâu ra thằng nhóc nhỏ như cậu thế.”
Giang Thận cung kính trả lời: “Để cảnh sát Đới chê cười rồi, Hiểu Niên trời sinh yếu ớt, lúc ôn thi đại học mệt mỏi quá độ nên bị đột tử.”
Phương Hiểu Niên bày ra vẻ hung ác: “Toán học lấy mạng tôi!”
…
Sắc trời dần sáng, mây đen và sấm chớp trên trời đã chậm rãi biến mất, lộ ra ánh trăng còn chưa lặn xuống.
Tạ Kỳ Liên nhìn bầu trời, cười bảo: “Chém xong rồi, hết giận chưa?”
Tần Phong cười nhẹ: “Hết rồi, tôi chỉ sợ cậu còn giận.”
Trên đường dần xuất hiện những người chạy bộ buổi sáng. Công viên Vương Quốc Mộng Mơ chân chính vẫn sáng đèn, tuyến xe buýt đặc biệt của nó đã bắt đầu được bảo trì, chuẩn bị cho công việc đón khách hôm nay.
Quỷ Thành Phong Đô của Địa Phủ không có hoạt động giải trí… Cũng bởi Vô Thường quản lý Địa Phủ đã rất lâu không nghĩ tới việc này.
Tần Phong đột nhiên kéo Tạ Kỳ Liên lại: “Không bằng, chúng ta đi công viên thật chơi nhé.”
Tạ Kỳ Liên giật mình: